Thưa Thầy… Em Yêu Anh!
Chương 32
Tối hôm đó, tôi cố gọi cho Sinh để giải thích cho anh nge chuyện với Andrew là không có gì cả. Nhưng đáp lại tràng đt của tôi là những tiếng tu tu tu… đều đặn và khô khốc. Tôi cố gọi đi gọi lại nhiều lần nhưng vẫn những tiếng tu tu đó. Chuông vẫn đổ nhưng anh k bắt. Khi tôi đã gần như thất vọng và buông xuôi thì Sinh bắt máy. Tôi chưa kịp mừng thì tiếng a vang lên gọn lỏn lạnh băng:“Để cho tôi yên!”‘ Rồi anh cúp máy cũng lạnh như khi anh nói….Tôi đứng yên cầm cái phone trong tay một thoáng rồi đánh rớt nó, ngồi phịch xuống đất thẫn thờ, đau quá… hai dòng nước mắt trào ra. Tôi khóc. Tôi đã làm gì thế? Sao tôi không đến với anh khi anh cần tôi. Tôi thật là một đứa vô tâm, không ra gì. Sao tôi còn dám nói tôi yêu anh? Thế mà khi anh đau khổ tôi lại k ở đó… Sao vậy? Sao tôi lại ngốc thế chứ?Hôm sau nữa, tôi thấp thỏm đợi đến giờ học sẽ gặp anh để nói xin lỗi. Tôi đi đến trường mà long nặng trĩu vì không biết anh có còn giận tôi không. Tôi đã thật sai lần khi không ở bên cạnh anh lúc đó. Chính thái độ hời hợt của tôi mà Sinh đã bị tổn thương sâu thêm. Tôi quả là một con ngốc. Tôi nhất định sẽ tìm anh nói xin lỗi.Tôi dẫn xe vào chỗ giữ xe thì đã nhìn thấy anh ngồi ghế đá xem bài. Anh dường như đã bình phục sau cơn sốc đó. Tôi nhanh chân cất xe rồi ghé qua chỗ anh Tôi đứng kế bên băng đá rụt rè gọi anh:- Thầy ơi.. em ngồi chỗ này được chứ ạ?Sinh không thèm ngước lên nhìn tôi lấy một cái. hất hàm:- Cứ việc. Đây đâu phải là tài sản cá nhân của riêng tôi đâu.Tôi khẽ khang ngồi xuống kế bên anh vừa lên tiếng:- Thầy ơi, chuyện hôm nọ….VỪa nghe thấy thê, Sinh đã thu dọn tập vở, đứng phắt dậy bỏ tuốt vào văn phòng. Thái độ của Sinh làm tôi bị hụt hẫng, vậy là anh vẫn còn giận.Tôi ngồi lại một mình trên ghế đá, thừ người nhìn trời mây bay mà lòng buồn man mác. Mây trên trời hôm nay sao mà trôi chậm và u uất thế? Cái cảm giác nặng nề ủ dột đang dâng tràn trong tôi. Tôi không muốn thấy Sinh như thế. Cái cảm giác lạnh lung của anh làm tôi khó chịu. Tôi muốn thấy anh cười như trước kia. Ôi! nụ cười của anh sao nồng ấm và tuyệt vời đến vậy. Tôi muốn làm tất cả vì nụ cười đó. Tôi sẽ phải xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa, chỉ cần nụ cười tươi tắn đó quay trở lại lên khuôn mặt kia.Tôi thở dài co hai chân lên ghế lại thừ người ra suy nghĩ thì một bàn tay to bè vỗ lên vai tôi. Tôi quay qua thì thấy thầy Lâm đang cười toe toét:- Sao vậy? Suy nghĩ chuyện đời dữ quá ha mà thở dài.Tôi nhìn thầy phì cười:- Thầy có phải là bụt không? Sao mỗi lần em buồn em lại gặp thầy thế?Thầy Lâm bĩu môi cười nụ rồi đi vòng qua ghế ngồi xuống chung với tôi:- Hên xui à. Không biết nữa. Có lẽ tôi là bụt thiệt. Bị gì buồn?Tôi lại thở dài lần nữa và kể thầy nghe hết mọi chuyện. Ngghe xong thầy nhìn tôi ngạc nhiên:- Chuyên này hơi ngộ à nha. Em có bị lỗi gì mà đi xin lỗi ông đó? Em chả làm gì để phải xin lỗi cả. Chuyện em an ủi Andrew là bình thường vì lúc đo em thấy tâm trạng hắn không được tốt. Gặp tui ở tình cảnh đó tui cũng thế.Thầy Lâm nói làm tôi nghĩ thấy cũng phải, nhưng thấy áy nát về cái nhìn đầy tổn thương của Sinh khi thấy Andrew và tôi nơi hành lang, tôi lên tiếng:- Nhưng mà… lúc ấy thầy Sinh rất cần em… mà em lại đi an ủi người đã làm tổn thương thầy ấy….Thầy Lâm trừng mắt nhìn tôi rồi tiếp tục phân tích cho tôi thấy cái áy náy của tôi và điều tôi định đi xin lỗi Sinh rất ư vô duyên:- Đo là chuyên riêng của họ. Họ cắn nhau thì họ phải tự giải quyết. Em rõ ràng là chỉ thấy Andrew buồn như vậy nên em an ủi cậu ta. Điều đó chả có gì sai cả.- Nhưng… em biết rõ chính Andrew là người làm tổn thương Sinh mà. .. vì em núp sau cửa nghe thầy. – Tôi cãi lại chỉ vì muốn bênh vực Sinh mà thôi.Thầy Lâm nhăn mặt và cú nhẹ vào đầu tôi:- Điên vừa thôi nhen. Giờ tui hỏi em, nếu là trường hợp em không núp ngay cửa nhà mà vô tình thấy Andrew mà k biết ngọn nguồn câu chuyên, với bản tính hay xúc động của một đứa con gái em mới an ủi. Còn chuyện Sinh, làm sao em biết mà an ủi. Chuyên hắn giận em rất ư là vô lý. Em không thấy à? Hắn muốn em an ủi thì hắn phải tìm em kể cho em nghe chứ.Nghe tới đây tôi cứng họng. Đúng là tại sao tôi không đặt trường hợp tôi không biết thì sao? Nhưng tôi vẫn thấy áy náy. Tôi lại cãi thầy Lâm một lần nữa:- Nhưng rõ ràng là em núp ngay cửa…Thaayd Lâm nổi đóa quay qua đưa 2 tay nhéo 2 tai tôi:- Trời ơi, tôi đã nói nãy giờ mà e không hiểu à? Chuyện em biết chuyện hay không biết chuyện không quan trọng. Cái quan trọng là em không có trách nhiệm đi xin lỗi vì em không an ủi Sinh. Chuyện tào lao. Người nào làm tổn thương người đó xin lỗi, em chỉ là kẻ ngoài cuộc thì đi xin lỗi làm gì? Hiểu chưa hả trời?Tôi nghe thầy Lâm nói mà nước mắt lại dâng lên ầng ậc, tôi nghẹn ngào:- nhưng mà… em nhìn thấy Sinh buồn em không cam tâm. Em thấy giống như em có lỗi vậy. Hơn nữa cái nhìn đó của Sinh làm em đau…nói thế xong tôi òa khóc đã đời, thầy Lâm chép miệng thở dài và đưa cho tôi cái khăn giấy của thầy và vỗ vai tôi:- nín, nín. Khổ! Yêu đương làm gì không biết…nghe thầy lâm nói tôi giật thót mình nhìn thầy, đỏ mặt, tiêng khóc nín bặt:- Sao… sao thầy biết ạ? Em… em có nói gì đâu?Thầy Lâm cũng nhìn tôi chớp mắt như từ trên trời rơi xuống:- Cái này lại còn vô duyên ác nữa. Thai độ của em thế có mù cũng thấy mờ mờ. Không yêu mắc gì người ta buồn mình buồn theo. Tui biết từ cái hồi lần đầu tiên em làm sữa thành chè lúc gặp Sinh nơi quán nước lận kia. Em bình thường co nể ai, xả láng luôn. Hôm đó tự dưng hiền hơn hoẵng.Nghe thầy Lâm nói thế, mặt tôi đỏ lên tận mang tai. Hơ! Đúng vậy mà. Tôi đã lộ liễu thế sao? Tôi nhìn thầy Lâm đỏ mặt ấp úng:- Em…em…Thầy Lâm mỉm cười, nháy mắt vỗ vai tôi:- Không sao đâu. Cứ giả vờ như tui không biết vậy. Hơn nữa học trò tui lớn rùi mà. Yêu ai là quyền của em chứ. Với lại Sinh dù là thầy cũng là con trai mà, phải không? Con gái yêu con trai là bình thường thôi… Chuyện tự nhiên nó phải thế. Thôi đi rửa mặt đi rồi lên lớp hoc. Nhưng đừng mải yêu rồi quên mất học hành ghen.Tôi đứng lên chào thầy rồi lui vào nhà vệ sinh để rửa mặt. Ôi trời, cái mặt giờ tèm lem như con mèo rồi.Trong khi trên đường lên lớp, tôi suy nghĩ xem có cách nào làm Sinh nói chuyện mà không giận tôi nữa không? Đang mải mê suy nghĩ thì tôi đâu có hay là Andrew đã đi bên cạnh tôi. Tiếng hắn làm tôi hết hồn:- (Ê, đang nghĩ gì vậy? Trông mặt cô tếu lắm đó. Tôi có cái này cho cô nè.)Tôi mở to mắt nhìn hắn kinh ngạc:- (ồ, thật à? Cho tôi hả? Sao vậy?)Andrew gãi đầu bối rối:- ( Tôi muốn nói cám ơn và xin lỗi vì tôi quá thô lỗ. Nhưng cô không để bụng và coi tôi là bạn. Cô rất tốt với tôi). – Nói rồi hắn dúi món quà vào tay tôi và chạy mất..Tôi nhìn theo cái dáng chạy như ma đuổi của hắn phì cười rồi đi lên lớp học… Suốt buổi học hôm đoSinh hoàn toàn không đế í gì đến tôi, thậm chí tôi giơ tay xin phát biểu cũng không đế ý. Anh vẫn bình thường cười nói với mọi người nhưng trong mắt anh khi đó anh đã coi tôi như không ở trong lớp. Một lỗi đối xử lạnh nhạt khủng khiếp.Hết một buổi học nhưng anh cũng không chút đoái hoài gì đến tôi cả. Tôi cảm thấy đau đớn. Sao vậy chứ? Tôi có lỗi gì đâu, có chăng chỉ là lỗi không quan tâm Sinh kịp lúc mà thôi. Thật ra thì lúc đó tôi cũng muốn quan tâm đến anh lắm nhưng không dám. Tôi sợ. Tôi không biết lúc ấy tôi mà an ủi thì mọi chuyện sẽ theo hướng nào. Tệ hơn hay tốt hơn. Nhưng tôi sợ. Kết quả của điều sợ sệt của tôi bây giờ còn tệ hơn tôi tưởng. Tôi phải hứng chịu thái đối xử “có như không” của Sinh. Nhưng mà nghĩ đi thi tôi cũng nghĩ lại. Tôi đã là cái gì của Sinh đâu mà giận dữ với tôi. Tôi không chịu được cách đối xử của Sinh với tôi bây giờ. Anh cứ làm như tôi là có lỗi (thật sự anh làm cho tôi cảm thấy có lỗi). Tôi ghét điều đó. Tôi ghét đàn ông khôn khéo như anh. Tại sao cứ luôn cảm thấy có lỗi trong khi tôi đâu có chút lỗi nào đâu cơ? Đáng ghét mà. Với những suy nghĩ chóng vánh trong đầu, tôi định bụng khi ra về tôi sẽ nói hết với Sinh rằng anh đối xử với tôi như vậy thật là vô lý.Chuông reng. Như định trước, tôi vọt lên chỗ anh sau giờ học và kiếm chuyện nói với anh hòng từ chuyện này bắt qua chyện kia giải thích chuyện anh giận tôi thật là vô lý. Tôi có làm gì đâu mà giận.Sinh vẫn ngồi trên bàn chấm bài trễ như mọi ngày, tôi đi lên và nhẹ nhàng lên tiếng hỏi câu “mào đầu”:- Bài hôm nay nhiều không hả thầy? Có cần em phụ không ạ?Sinh cụp mắt đưa đẩy cây bút đó không thèm nhìn tôi. Cũng cái thái độ đó khi dưới tán cây lúc chiều. Sinh trả lời nhẹ nhàng, lạnh tanh tuy không cộc lốc , không nhát gừng nhưng trong từng câu nói đó anh làm người ta cảm thấy nỗi bực tức của anh:- Cám ơn em. Mình tôi xử lý đống này được rồi, không cần em nhọc công. Hết giờ học rồi. Về đi. Xớ rớ ở đây làm gì?Tôi đang rất muốn hét vào mặt anh rằng sao thầy vô duyên quá vậy? Em có làm gì thầy đâu mà thầy giận em. Nhưng tôi phải kềm chế. Dẫu sao anh vẫn còn đang bị tổn thương nếu tôi làm thế là không hay. Tôi vẫn cố tươi cười để vuốt giận anh:- Em xớ rớ ở đây tại vì ngày mai là chủ nhật. Không có gì để làm đâu. Cho nên em ở lại trễ tí để giúp thầy. Có sao đâu.Mặc cho nụ cười của tôi rất là hối lỗi và đáng yêu nhưng Sinh vẫn lạnh lùng:- Khỏi. Tạ ơn em. Tôi nghĩ bây giờ có một người đang rất cần em giúp đó. Andrew bây gờ cũng đang chấm bài ở phong B05 đó. Em qua đó mà giúp.Rõ cứng đầu. Người ta đã xuống nước như thế mà còn không chịu dãn mà cứ căng thế à. Cục tức của tôi bắt đầu dâng. Phải kềm xuống. Vuốt xuống… Tôi đưa tay lên ngực, nhắm mắt đôi ba giây để kềm lại mình. Tôi muốn hét vào mặt cái ông già ấy ghê.Nhưng thôi, bình tĩnh nào, bình tĩnh. Mình yêu thầy. Thầy đang giận chứng tỏ mình cũng có giá trị. Hãy nghĩ đến điều tốt đẹp đó. Vuốt xuống nào.Tôi mở mắt ra lại nở nụ cười một lần nữa. Bạn có hiểu một nụ cười miễn cưỡng để che đậy sự bực tức chỉ vì mình không nỡ làm tổn thương người ấy lần nữa cực nhục lắm hay không? Nhưng người ấy nào có hiểu cho tôi, cứ chọc tức tôi mãi thôi.- Andrew chỉ là bạn thôi mà thầy. Thầy là thầy của em. Em phải giúp chứ, em học thầy nhiều hơn Andrew mà. Với lại em giúp Andrew rồi mà. Giờ tới phiên em giúp thầy. Thầy cho em giúp nhé. – Tôi mỉm cười tươi hơn khi nãy cùng với đôi mắt mở to tha thiết.Tôi hy vọng là anh sẽ mềm lòng một chút vì tôi hầu như chưa bao giờ xuống nước năn nỉ ai lâu như thế? Trừ khi người ấy tôi thật sự yêu quý.Sinh đẩy mắt kiếng lên sống mũi nhếch mép cười nhạt:- Thật sao? Em cũng còn nhớ tôi là thầy của em cơ đấy. Giúp tôi rồi có định đòi quà tôi không? Hôm qua em giúp Andrew rồi hắn có tặng quà em không? Chắc là có nhỉ?Câu nói này của Sinh làm tôi bị tổn thương theo như cách anh nói thì tôi có tử tế gì, giúp người chỉ nhằm mong sự đền đáp lại. Mặt tôi biến sắc hẳn, tôi không ngờ ng có bộ mặt dễ thương như anh lại có thể chua cay và sốc óc đến như vậy. Tôi tức muốn khóc. Tôi bặm môi lại, nuốt nước bọt xuống và kềm lại cái nắm tay đang run lên. Vừa lúc đó Andrew từ đâu xộc vào miệng cũng dấm dẳng bực tức:- ( Ông nghĩ ông là thằng quái nào thế? Cô ấy không có trách nhiệm phải năn nỉ ông. Cổ làm thế là quá tốt rồi đó. Còn cô, tôi nghĩ cô về giờ là vừa. Dây dưa với loại người này mệt lắm.)Sinh lúc này đã giận còn giận hơn. Anh cau mặt lên cao giọng hơn với tôi khi nãy:- Đó, có người rủ em về rồi. Về đi.Rồi chẳng nói thêm anh đứng lên đẩy tôi lẫn hắn ra khỏi lớp. Còn tôi thì quay qua dòm Andrew nổi cơn tam bành. Dùng cặp uýnh hắn túi bụi:- ( Tuyệt. Tôi đâu có nhờ anh giúp. Anh rảnh quá ha?)Còn Andrew vừa né vừa năn nỉ tôi:Tôi tiếp tục đánh đấm hắnĐâu liên quan đến anh. Anh vừa làm hỏng chuyện của tôi đấy.) – Tôi quẳng cặp và
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương