Thuần Hóa Kêu Thú Tiểu Thê Quá Manh Hủ

Quyển 1 - Chương 1: Sinh Hủ Căn Cứ Tốt



Nam nữ tỉ lệ bảy so một, một đôi bách hợp bảy đôi cơ.

Thật là một khối sinh hủ căn cứ tốt a.

An Hinh nâng nâng mắt kính to khung đen kính phẳng che khuất gần như nửa bên mặt nhiên cũng chả làm được cái mẹ gì của cô, ngẩng đầu nhìn biểu ngữ đón người mới đến của y học viện đại học J, trong lòng toát ra khát khao và hưng phấn không biết tên.

“Hắc, tiểu sư muội, là tới y học viện của tụi anh báo danh sao khoa nào a.” Bên cạnh, một nam sinh cao lớn thô kệch cạo tóc húi cua đánh bại đông đảo đối thủ cạnh tranh đón đi lên, tha thiết mà tiếp nhận cái vali lớn trong tay cô, lộ ra một hàm răng trắng với cô, bày ra một nụ cười tự nhận là đẹp trai.

Đều nói sinh viên đón người mới đến đối các sư huynh tới nói là một bữa tiệc lớn, có thể so với đại hội tuyển tú của hậu cung, tích cực chủ động tham dự loại này hành động chí nguyện, cơ bản đều ôm ý niệm tiên hạ thủ vi cường, ý đồ thông đồng một em tiểu sư muội thành công thoát ế.

An Hinh không cho rằng chính mình ăn mặc giống như nữ tu sĩ nhỏ bé có bao nhiêu hấp dẫn người, cho nên, trước mắt anh to con này, nếu không chính là thẩm mỹ có vấn đề, nếu không chính là bụng đói ăn quàng mà thôi, nghĩ như vậy giống như quá không phúc hậu, người ta tốt xấu một lòng nhiệt tình.

Vì thế An Hinh dùng tay phải ngón trỏ đẩy đẩy mắt kính trên mũi, cười tủm tỉm mà nói: “Cậu nhóc này, tôi là phụ huynh tới đưa tân sinh viên báo danh.”

Phụ huynh? Nam sinh vẻ mặt mộng bức, nếu đổi một tiểu mỹ nữ nói như vậy, anh ta khẳng định sẽ nghĩ: “Ai nha, em tiểu sư muội này thật hài hước”, chính là trước mắt người này, bộ dáng thanh tú nói chuyện nghiêm trang, tóc dài mái bằng bánh quai chèo, kính đen phối váy hoa dài, ăn mặc đúng tiêu chuẩn nữ thanh niên văn nghệ của thập niên 80 ở Thượng Hải, gác qua hiện tại xem thẩm mỹ này nếu không phải tiểu ngốc nữu thì chính là tiểu ngốc dưa, hẳn là không có cái này chỉ số thông minh và EQ nói đùa, nếu không chính là có thuật trú nhan, chính là non nớt này đến quá không khoa học.

An Hinh bỏ qua to con nội tâm trình diễn vở kịch nhỏ, ánh mắt đối với một đám nam sinh như lang tựa hổ phía sau anh ta nhìn quét qua đi, địa phương hormone giống đực phân bố quá thừa luôn luôn có thể làm tim cô đập gia tốc. Trong đầu trước tự động lọc một đám diện mạo xin lỗi, sau đó ở trên đầu dư lại vài người tự động dán lên nhãn: Ừm, người này có thể bồi dưỡng thành uy mãnh bá đạo công, người này ngây thơ mơ hồ thụ, người này ngạo kiều cá tính công, người kia bình tĩnh mặt than thụ. Ai nha, rất là ngẫm lại đều thật kích động đâu.

“Dì nhỏ.” Một thanh âm thanh lãnh mà dễ nghe đánh vỡ ảo tưởng của An Hinh, cũng đánh vỡ anh to con dại ra.

Thanh âm và ngữ điệu quen thuộc làm cho An Hinh một cái kích động nhỏ, đôi mắt hơi hơi nhíu lại, khắc chế ý niệm chính mình là dì nhỏ vui mừng muốn thay đổi hôn, chính mình chính là dì nhỏ, phải có cái giá của trưởng bối. Cô chậm rãi xoay người, ngón trỏ và ngón cái nắm khung trên dưới của mắt kính, hướng lên trên nâng nâng, liền giống như bà lão nhỏ cùng mang theo kính viễn thị, nhìn thiếu nữ xinh đẹp nghênh diện mà đến, mỉm cười, vẻ mặt từ ái: “Thần Bảo, tới rồi.”

An Hinh tuổi so với Hạ Thần cùng với anh trai song bào thai Hạ Lệ của cô ấy còn muốn nhỏ hơn ba tháng, nhưng bối phận so với bọn họ lớn. Mẹ An Hinh là Giang Tâm Duyệt và bà ngoại của song bào thai Giang Tâm Di là chị em ruột.

Làm “địa chủ” sớm tới, Hạ Thần vốn là muốn tiếp An Hinh và Hạ Lệ, kết quả buổi sáng giáo sư La chỗ đó tới một chứng bệnh rất hiếm thấy muốn cô đi học tập một chút, kết quả đến trễ. “Cậu báo danh rồi còn Hạ Lệ đâu.” Hạ Thần hơi hơi nhăn lại mày đẹp, cạn lời nhìn biểu tình của An Hinh, liền biết dì nhỏ lại bắt đầu giả bộ, người này không giả bộ liền sẽ chết thật thú vị, thật đúng là ăn sâu bén rễ đến trong xương cốt.

“Tớ xong rồi, Lệ Lệ cũng đã gấp không chờ nổi dung nhập cuộc sống trong ký túc xá, nói tốt buổi tối cùng nhau ăn cơm.” Thiếu nữ 16-17 tuổi An Hinh, lôi kéo thiếu nữ cũng 16-17 tuổi Hạ Thần, cười tủm tỉm quay đầu đối với anh to con mờ mịt như cũ: “Tới, tiểu soái ca, đây là cháu ngoại gái của tôi, cậu ấy mới là tới báo danh, năm nhất khoa y học cơ sở, Hạ Thần.”

“À à à, tiểu sư muội a.” Đầu của anh to con rốt cuộc khởi động lại, còn chưa thế nào hiểu rõ được tình huống vừa rồi, nhưng tiểu sư muội Hạ Thần mới tới này, quả thực là kinh vi thiên nhân.

Dáng người tốt xinh đẹp thanh xuân khí chất tốt tuyệt đối là đóa hoa trấn viện. Dung lượng não hữu hạn của anh to con, chỉ có thể dùng nhiều từ ngữ nghèo nàn thế này tới hình dung, anh ta cười đến miệng đều sắp kéo ra sau gáy: “Tới tới tới, đi đến nhận thời khóa biểu, lập tức sư huynh đưa em về ký túc xá. Anh là khoa dược học năm hai.”

“Thần Bảo.” Tiếng kêu ôn nhuận như ngọc, lâng lâng đánh vỡ một bên tình nguyện lải nhải này.

Hạ Thần biểu tình thanh lãnh hơi hơi nhu hòa, khóe miệng hiện ra một tia ý cười như có như không, quay đầu đón nhận Cố Linh Lan.

An Hinh đồng dạng theo lời nói làm cho người như tắm mình trong gió xuân mà đi này, theo sau, liền thấy được một siêu cấp đại mỹ nhân, à không, siêu cấp đại soái ca.

Dáng người 1m8 mấy, hơi mảnh khảnh một ít, đĩnh bạt lại có chút nhu nhược; ngũ quan tinh xảo, mỗi cái giống nhau đều như tác phẩm nghệ thuật, tổ hợp ở bên nhau càng là có loại hương vị nói không nên lời, đặc biệt là cặp mắt kia, hơi hơi mang theo ý cười, quả thực là mỹ nhân thụ yêu nghiệt mê chết người.

An Hinh cảm thấy đại hậu cung BL của mình lại có một cái hình tượng tươi sáng, không bằng cuốn tiểu thuyết tiếp theo liền lấy mỹ nhân thụ này làm nguyên hình. Ai nha, loại này sự tình yy đem nhân vật thế giới thật đưa tới thế giới giả tưởng, cô thích nhất cũng am hiểu nhất.

“Dì nhỏ, đây là Linh Lan.” Hạ Thần nhìn chằm chằm vào mắt An Hinh, trịnh trọng chuyện lạ mà giới thiệu. Cô ấy quá hiểu biết đam mê của đồng chí dì nhỏ, không cảnh cáo một chút, không chừng ở trong đầu liền yy ra vô số chuyện xưa hoặc là hình ảnh cảnh tượng về Cố Linh Lan phong hoa tuyết nguyệt lại huyết mạch phun lên, mà cô ấy, tuyệt đối không cho phép.

Cố Linh Lan là người cô ấy nhận định.

“À.” An Hinh một chữ cao thấp phập phồng bắn ra một câu làn điệu hoàn chỉnh, bừng tỉnh đại ngộ lúc sau là như suy tư gì: “Đây là người đàn ông mà cậu nói chiếu cố cậu kia à.”

Sự kiện nổi bật nhất khi nghỉ hè, chính là Hạ Thần trước tiên tới Dung Thành đi theo trung y thái đẩu học trung y, cư nhiên cùng một ông chú ở chung. Ông chú kia so với Hạ Thần 17 tuổi lớn hơn 10 tuổi, so với mẹ của Hạ Thần là Chiến Đậu Đậu nhỏ gần 6 tuổi. Trong nhà tức khắc liền giống như nổ nồi, đặc biệt là cha của Hạ Thần đồng chí Hạ Phi Hàn, hận không thể đem “lão nam nhân” quyến rũ đóa hoa của tổ quốc thúi không biết xấu hổ này băm trực tiếp, liền đem con gái cưng xách trở về.

May mắn Chiến Đậu Đậu tương đối khai sáng vô nghĩa, chị họ đại nhân chính mình 17 tuổi đã đi theo anh rể chạy 18-19 tuổi liền sinh con được không, Hạ Thần này nói trắng ra thuộc về gia tộc di truyền, đặc biệt tới nhìn một chuyến về sau, cảm thấy đồng chí Tiểu Cố thực không tồi, mẹ vợ đại nhân rất vừa lòng, vì thế ở trước mặt Hạ Phi Hàn thê khống không ngừng thổi gió bên gối. Hơn nữa, tại đây thời khắc mấu chốt, Chiến Đậu Đậu cư nhiên lại tích cực hưởng ứng chính sách sinh con thứ hai của quốc gia, thành công hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của Hạ Phi Hàn, để cho ông không dám lại áp suất thấp cũng không rảnh lại viễn trình điều khiển từ xa con gái cưng.

Hạ Phi Hàn không lăn lộn, nhưng còn có Hạ Lệ muội khống chưa từ bỏ ý định. Được rồi, kỳ thật cậu là e sợ cho thiên hạ không loạn, tò mò. Ai bảo Hạ Thần từ nhỏ đến lớn đều là bộ dạng nữ thần cao lãnh thanh tâm quả dục, cư nhiên tới Dung Thành không đến một tháng liền khai tình khiếu bị đàn ông quyến rũ. Cậu cư nhiên sắp có một thằng em rể so với cậu lớn hơn 10 tuổi.

Lệ Lệ đại bảo bối trong đầu đều là dấu chấm hỏi, tâm tình nhỏ bé còn có chút vui mừng và nhảy nhót. Vốn là cậu và An Hinh đều đi đại học F, kết quả thời điểm nghỉ hè, vốn là tính toán bái sư quốc hoạ ngôi sao sáng bởi vì nguyên nhân gia đình xuất ngoại đi bảo dưỡng tuổi thọ, đại học F và đại học J vì thế liền trở nên không có gì quá khác nhau, Hạ Lệ không nói hai lời liền yêu cầu tới cùng em gái học đại học J.

Từ nhỏ đến lớn An Hinh lấy tự cho mình là dì nhỏ, đương nhiên cũng liền cùng nhau xoay lại đây, tiếp tục khơi mào trọng trách vĩ đại “chiếu cố” hai anh em. Ba người từ nhỏ đến lớn cùng nhau đi học vẫn là không có thể đánh vỡ ma chú. Tiến bộ chính là, không phải cùng một lớp, Hạ Thần là y học viện, Hạ Lệ là học viện kiến trúc và công trình bằng gỗ, An Hinh là học viện ngoại quốc ngữ.

“Linh Lan, đây là dì nhỏ của em An Hinh.” Hạ Thần đều giới thiệu hai bên một chút.

“Chào em An Hinh, tôi là Linh Lan.” Cố Linh Lan khẽ mỉm cười, cẩn thận đánh giá một chút dì nhỏ trong truyền thuyết của Hạ Thần. Ăn mặc rất văn nghệ kính đen và tóc mái gần như che khuất nửa khuôn mặt, bất quá từ chóp mũi cao, khóe miệng và gương mặt sáng láng tới xem, ít nhất cũng là một cô gái nhỏ kiểu thanh tú. Hơn nữa, cũng không biết là nguyên nhân vấn đề nhỏ hơn ba tháng, hay là vóc dáng so với Hạ Thần sắp 1m70 phải lùn mười mấy cm như vậy, An Hinh bộ dáng nhìn so với Hạ Thần muốn nhỏ hơn hai ba tuổi như vậy.

Tuổi con gái a ở trên vấn đề này ăn qua đau khổ Cố Linh Lan chỉ có thể cười khổ, anh ấy về sau đánh chết cũng không dám lại tùy ý phỏng đoán tuổi của người khác.

Nụ cười dịu dàng của Cố Linh Lan như tắm mình trong gió xuân, thổi nhíu một hồ nước xuân của An Hinh. A a a vì why cực phẩm mỹ nhân như vậy chính là người trong nhà đâu, thỏ khôn không ăn cỏ gần hang luôn luôn là nguyên tắc của cô, hu hu hu thật đáng tiếc. An Hinh hơi hơi bĩu môi, ai oán mà nhìn thoáng qua Hạ Thần, sau đó mỉm cười vươn tay: “Anh Cố chào anh, em là An Hinh, về sau vẫn xin giúp đỡ nhiều hơn. Buổi sáng trước lúc xuất phát chị họ và anh rể cố ý bảo em nhất định chuyển đạt, cảm tạ anh đối với Thần Bảo chiếu cố cho tới nay.” Một câu sau này chính là anh rể nghiến răng nghiến lợi riêng công đạo đó.

Anh họ chị họ đó chính là Hạ Phi Hàn và Chiến Đậu Đậu, tưởng tượng đến Hạ Phi Hàn bảo Hạ Thần kêu mình là “chú Cố”, Cố Linh Lan liền nội thương, lời “cảm tạ” này nói trắng ra chính là “cảnh cáo”. Anh ấy vươn tay, cầm tay nhỏ của An Hinh, lòng bàn tay cư nhiên cảm nhận được vết chai hơi hơi thô ráp.

Cố Linh Lan nghĩ tới Hạ Thần lúc trước đối với An Hinh giới thiệu: Một mặt là trạch nữ thích truyện tranh, tiểu thuyết, một mặt lại là thiếu nữ đi theo Chiến Đậu Đậu luyện võ nguyên khí; tính tình tốt thời điểm là “bà mẹ già” dì nhỏ dốc lòng chăm sóc bọn họ, thời điểm bão nổi lại là tiểu ma nữ ngay cả Hạ Lệ tên hỗn thế tiểu ma vương này đều run sợ.

Mấy cái này, cùng trước mặt thiếu nữ ăn mặc cổ điển này giống như rất khó liên hệ lên a.

“Chúng ta đi trước ký túc xá sao.” An Hinh đối với sư huynh to con làm tường bối cảnh nửa ngày đã có chút đồng tình.

Sư huynh to con thời điểm thấy tiểu sư muội đóa hoa trấn viện đứng ở bên người Cố Linh Lan, tâm đã vỡ thành cặn bã.

“Lại hơi chút chờ một chút giới thiệu cho hai em một người bạn, là giáo sư của y học viện, về sau có chuyện gì hai em có thể tìm cậu ấy.” Ánh mắt của Cố Linh Lan tìm kiếm khắp nơi một chút, vừa rồi anh ấy tới thời điểm đã cùng Giản Ninh liên hệ qua, hẳn là lập tức liền đến.”

“Là người bạn thanh mai trúc mã của chị Lăng Linh kia sao” Hạ Thần nhưng thật ra có chút hiểu biết.

“Ừm.” Cố Linh Lan duỗi tay vuốt tóc Hạ Thần, ánh mắt bỗng nhiên ngưng lại, cười: “Tới rồi.”

An Hinh tò mò mà theo ánh mắt của anh ấy mà đi, trong đám người lui tới nhiều như vậy, cô liếc mắt một cái liền thấy được một người.

Tiểu tâm can của An Hinh lại run lên.

------ Lời nói ngoài lề ------

Khai tân văn rồi khai tân văn rồi có người hoan nghênh hay không ha ha. Cho tân nữu chú giải một chút, chuyện xưa của Hạ Thần và Cố Linh Lan tham kiến trước văn “Ăn vạ kiều thê chi lão bà mau cưới ta”, bên trong còn có khách mời là bác sĩ Hứa và giáo sư Giản nhà của chúng ta; anh em nhà họ Hạ và An Hinh, xuất từ “Thượng sai trúc mã manh thê đột kích”, bên trong Phi Hàn tiểu ca và Đậu Đậu là cục cưng trong lòng Phiến Tử, còn có Hạ Trí ca ca và An Nhiên.
Chương tiếp
Loading...