Thuận Minh

Chương 13: Ung dung rời thành



Loại cửa phòng này khẳng định là phải có thanh chắn ở cửa, có điều loại cửa này thời hiện đại cũng có không ít, cửa ở hậu viện của Lý Mạnh lúc nhỏ cũng là loại cửa chắn này.

Phương pháp mở rất đơn giản Lý Mạnh dùng đao trong tay đâm vào khe cửa, chậm rãi di động lên trên, quả nhiên là gặp vật cản.

Hơi dùng lực khều một cái, chắn cửa rơi xuống, Lý Mạnh đưa tay ra đẩy, cửa đã bị mở ra, tiếng chắn cửa rơi xuống đất tuy không lớn như trong không gian yên tĩnh này thì lại rất chói tai.

Lý Mạnh biết không thể chậm chễ được nữa, liền xông vào phòng, tên Mưu tuần kiểm có lẽ đã uống rất nhiều rượu nên khi Lý Mạnh xông tới cạnh giường hắn mới ngái ngủ ngồi dậy, khi tỉnh táo thì đao đã kề cổ.

Phản ứng của hắn trấn tĩnh hơn không ít so với tên gia nhân ở bên ngoài, thân thể hơi co ra sau, nhưng vừa mới tỉnh lại cho nên vẫn có chút không nắm rõ tình thế, phản ứng tất nhiên là không nhanh bằng Lý Mạnh, vừa co người thì đao cũng theo.

-Hảo hán, có gì thì từ từ nói, cứ từ từ nói.

-Hai nữ nhân bị ngươi cướp đâu rồi?

Nghe thấy câu nói này của Lý Mạnh, mắt Mưu tuần kiểm lóe sáng, nhưng đao trên cổ lại bức người, cho nên đành thành thật trả lời:

-Bị nhốt ở phòng củi, 2 ngày nay bận rộn khoản đãi bằng hữu cho nên chưa có đụng tới họ.

Mắt Mưu tuần kiểm nhìn thấy diện mục đối phương, bộ dạng mặt đầy râu, sát khí đằng đằng của Lý Mạnh khiến hắn run sợ, đối phương không hề che mặt, điều này chứng tỏ hắn không sợ bị mình nhìn thấy.

E rằng là muốn giết người rồi, Lý Mạnh nhìn Mưu tuần kiểm trong bóng tối vẫn có thể thấy rõ y là một tên béo tròn, vào thời đại này thì đây là một điều rất hiếm thấy, tuy nói đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhưng Lý Mạnh vẫn nổi sát tâm.

Những gì nghe thấy, nhìn thấy, trông thấy mấy ngày này khiến cho Lý Mạnh cảm thấy người này tuyệt đối đáng chết, nhưng tình huống lại khác với tao ngộ cùng diêm đinh hôm qua, chuyện người sống ta chết này đó không cần phải đắn đo suy nghĩ.

Nhưng hôm nay tuy Lý Mạnh vạch kế hoạch rất tốt, nhưng chân chính tới lúc gặp mặt bảo hắn ung dung giết người đoạt mạng thì trong nhất thời vẫn có chút trù trừ.

Tên Mưu tuần kiểm đó chính là một nhân vật tinh minh như quỷ, thấy Lý Mạnh trù trừ hắn liền hơi rụt cổ lại, thấy đao không đi theo, hắn liền rụt rè lùi một bước, quỳ xuống giường rồi liên tục khấu đầu cầu khẩn:

-Hảo hán, tội của Mưu Chung Kỳ ta đáng phạt, đáng tha, xin hảo hán thương tình trong nhà ta còn có mẹ già con côi mà tha cho ta lần này.

Giọng nói của Mưu tuần kiểm rất khẽ, nói như pháo liên thanh, thấy Lý Mạnh không có phản ứng gì, hắn liền nghiến răng thò tay sờ xuống dưới gầm giường, đao của Lý Mạnh lập tức bức tới, hắn vội vàng giải thích:

-Đừng, đừng hảo hán, ta không có tâm tư gì, nếu ngài tha cho ta ta sẽ thả 2 nữ nhân đó ra, tất cả đều thuộc về ngài.

Trong lúc nói hắn lấy ra một cái rương nhỏ, rồi mở ra, nhờ ánh sáng của ngọn nến, có thể nhìn thấy vàng bạc lấp lánh bên trong, Lý Mạnh sau khi tới thời đại này bị cuộc sống nghèo khổ vây khốn, nhìn thấy vàng bạc trong thoáng chốc có chút thất thần. Truyện "Thuận Minh "

Sự chững lại của hắn lập tức bị Mưu tuần kiểm phát giác, lập tức van cầu:

-Hảo hán, nếu như không đủ thì chỗ ta còn nữa.

trong lúc nói tay lại sờ xuống dưới gối, Lý Mạnh đã buông lỏng cảnh giác rồi.

Nhưng lần này Mưu tuần kiểm lại không lấy ra châu báu gì mà là một thanh chủy thủ, hơn nữa còn há miệng hét lớn, chỉ là phản ứng của Lý Mạnh quá nhanh, tay trái thò ra, mảnh vải trong tay lập tức được nhét vào miệng của hắn, đoạn đao trong tay lập tức chém vào cổ hắn.

“Bốp” một tiếng, động mạch cổ bị một đao chém đứt, máu lập tức phun ra như suối, lực lượng toàn thân lập tức mất sạch, chủy thủ giơ lên chưa được một nửa thì vô lực hạ xuống.

Lý Mạnh lùi ra sau mấy bước, thở hổn hển, vẫn có chút chưa thích ứng được với thời đại này, giống như là ai cũng coi giết chóc thành việc cơm bữa vậy, Lý Mạnh tới từ hiện đại không thể tiếp thụ được phương pháp giải quyết sự tình lấy giết chóc làm chủ này.

Thở dốc một hồi, Lý Mạnh lúc này mới vỗ đầu, vừa rồi quên mất không hỏi hai nữa nhân kia bị nhốt ở chỗ nào rồi.

Có điều nghĩ đi nghĩ lại thì Mưu tuần kiểm đã chết, 2 nữ nhân đó chắc chắn sẽ bị đưa về, cũng không cần phải làm gấp vào tối nay.

Vàng bạc trong hộp gỗ vừa rồi rơi xuống đất, từ lúc tiến vào giết người không cần dùng bao nhiêu thời gian, chỉ là bên ngoài còn có người ngất ở cửa, trong phòng thì Mưu Tuần kiểm phơi thây trên giường, tuy nói là buổi tối nhưng đêm dài lắm mộng, nếu còn dây dưa ở đây e rằng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Truyện "Thuận Minh "

Lý Mạnh thu thập qua loa một chút rồi rón rén bước ra khỏi phòng, vừa mới qua canh 3, chính là lúc người ta ngủ sâu nhất, vừa rồi từ trói người đến giết người căn bản không gây ra động tĩnh gì quá lớn, cho nên không có ai bị kinh động, có điều nếu chú ý nghe ngóng thì thấy có tiếng khóc lóc của nữ nhân.

Nghĩ chắc là 2 nữ nhân bị bắt tới đây, ngày mai 2 người tự nhiên sẽ được thả, Lý Mạnh cũng không để ý tới bọn họ nữa mà chiếu theo đường cũ để rời khỏi trạch viện.

Sáng sớm ngày hôm sau, cửa hàng may mặc của Giao Châu thành nam vào sáng sớm đã có một khách nhân mang theo bọc quần áo cũ tới. Khách nhân này bộ dạng ngái ngủ, người mặc quần áo màu đỏ, mặt đầy râu ria miệng nói:

-Không có vợ đúng là phiền phức thật, quần áo hỏng rồi cũng không có người làm.

Vừa lầm bầm mắng, vừa lấy ra mấy văn tiền ném lên quầy hàng, người bán ở bên ngoài gặp phải tình huống này cũng là bình thường, người này nói khẩu âm phương bắc, mặt đầy râu.

Khách nhân này mượn một gian phòng để thay y phục cũ, rồi cho hỏa kế thêm mấy văn tiền, sau đó cười hì hì đi ra khỏi tiệm quần áo. Cả hỏa kế cũng không chú ý rằng khi khách nhân râu ria này vào không thắt xà cạp, khi đi ra thì 2 chân lại thắt xà cạp dày cộp, có điều cho dù có phát hiện ra cũng không phải là chuyện gì lớn.

Khi Lý Mạnh rời khỏi tiệm quần áo trên người hắn đã sạch hơn không ít, trừ râu ria khá bắt mắt ra thì nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra hắn, tên nhà quê hiện tại đã rất giống người trong thành.

Hôm qua sau khi đi dạo một vòng, hắn đặc biết ghi nhớ hiệu may này và vị trí của tiệm hớt tóc, sáng sớm đã tới nơi này.

Hiện tại Lý Mạnh bước tên con đường lớn đã trở thành một thương nhân vân du bốn phương, đầu tóc chỉnh tề, đeo theo cái bọc nhỏ, bên trong toàn là y phục thay đi giặt, còn mang theo chút tiền tùy thân, không ai có thể nói ra là hắn có vấn đề.
Chương trước Chương tiếp
Loading...