Thực Sắc

Chương 47



Trương Tĩnh Hân đã quen ăn cơm ít, cũng đã quen buổi sáng dậy trễ. Đối với nàng mà nói nhân sinh không có quá nhiều dục vọng, thậm chí ngay cả mỹ thực trước mắt cũng không nhất định có thể để khiến nàng nhất định phải ăn — giống Trần Thiên Ngữ vì muốn ăn một món ăn mà bí quá hoá liều, đối với Trương Tĩnh Hân mà nói đúng là thiên phương dạ đàm (chuyện khó có thể xảy ra)

Nhưng nàng cũng thật hâm mộ Trần Thiên Ngữ có thể có nhiều dục vọng như vậy. Con người bởi vì dục vọng mà cuộc sống rất phong phú, nhìn Trần Thiên Ngữ mỗi ngày ha ha hừ hừ dáng vẻ đầy nhiệt huyết thì biết, đây là một người có cá tính có lý tưởng có truy cầu, năng động.

Giữa list nhu cầu ngắn ngủi trong nhân sinh của Trương Tĩnh Hân, không có mấy thứ có thể đạt đến cấp bậc "khát vọng", như vậy khát vọng duy nhất vẫn là có thể trở thành một đầu bếp xuất sắc, đây cũng là nguyện vọng lúc lâm chung của mẹ nàng.

Trương Tĩnh Hân ngủ một giấc đến phá lệ an ổn, đã rất lâu không có cảm giác tự nhiên tỉnh dạy, không có một chút cảm giác mệt mỏi.

Trong phòng bày trí xa lạ, đây là ở khách sạn.

Rèm cửa sổ mà vàng nhạt đem phần lớn ánh dương quang ngăn ở bên ngoài , bốn phía an tĩnh mà ấm áp, Nàng quay đầu liếc mắt tìm kiếm, Trần Thiên Ngữ bên cạnh nàng ngủ đến ngọt ngào.

Trương Tĩnh Hân trở mình đối mặt Trần Thiên Ngữ, khuôn mặt Trần Thiên Ngữ bị tóc của nàng quét qua, nhíu máy hừ một tiếng. Ngón tay Trương Tĩnh Hân chạm nhẹ môi dưới của Trần Thiên Ngữ, Trần Thiên Ngữ chép miệng ân ân a a quay đầu đi.

Xoay qua chỗ khác không bao lâu, Trần Thiên Ngữ tựa hồ tỉnh lại giữa sương mù, ý thức được có chuyện gì không thích hợp, "bá" một tiếng hoảng sợ xoay đầu lại.

Trương Tĩnh Hân nằm nghiêng, dùng cánh tay tuyết trắng lộ ra ngoài áo choàng chống đầu, khóe miệng mỉm cười mắt sáng như sao: "Buổi sáng tốt lành, Trần lão sư."

Sau khi Trần Thiên Ngữ sử xuất di hình hoán ảnh thuật nhích người đi: "Ngươi thế nào...!" Lời còn chưa nói hết liền rơi đến dưới giường, "bịch" một tiếng chứng minh nàng ngã xuống vô cùng chân thật, đem vẻ mặt tràn ngập trêu đùa của Trương Tĩnh Hân tạc trở về bất đắc dĩ.

Trước khi rơi xuống ký ức trở về: Tối hôm qua các nàng lại ngủ chung... Lại, ngủ chung.

Cho nên tối hôm qua trong mộng con gà nhỏ nàng ôm không phải là gối ôm nhà nàng sao?

"Rầm."

Bồn cầu nhà vệ sinh rốt cục xả nước, Trương Tĩnh Hân ở bên ngoài chờ đến độ muốn phá cửa, Trần Thiên Ngữ cuối cùng cũng giải quyết xong nhân sinh khổ sự, nhưng thế nào còn không ra ngoài?

"Trần lão sư, ngươi có khỏe không?" Trương Tĩnh Hân đứng ở cửa hỏi.

Trần Thiên Ngữ chậm rãi mở cửa, tay chống vào cửa , xanh cả mặt: "Nhanh.... đỡ ta một chút."

"Yêu, đây là thế nào?" Trương Tĩnh Hân vội vàng đem đỡ lấy nàng.

"Vừa nãy ngã xuống giường trật lưng rồi, đau...."

Trương Tĩnh Hân thở dài: "Tuổi cũng đã cao còn làm động khác khó như vậy, muốn khiến ai đau lòng chứ?" Ngón tay đặt bên hông Trần Thiên Ngữ xoa nhẹ vài cái.

"Đau...đau! Đau! Đau!" Trần Thiên Ngữ vô phúc hưởng thụ cử chỉ thân mật này, lực tay của Trương Tĩnh Hân thật là lớn, chỉ ấn hai cái liền đau đến nàng nước mắt muốn phún ra ngoài, vội vàng từ trong ngực Trương Tĩnh Hân giãy ra.

"Hắc, Trần lão sư ngươi chạy cái gì? Chắc lá động đến gân rồi, ta xoa cho ngươi, nếu không ngày mai sẽ còn đau hơn." Trương Tĩnh Hân kéo nàng đến trên giường: "Chớ lộn xộn, nếu không hành trình kế tiếp ngươi cũng phải khó chịu."

Động tác của Trương Tĩnh Hân phi thường có kỹ xảo, không làm đau Trần Thiên Ngữ lại giống như Càn Khôn Đại Na Di, thoáng cái ngã vào trên chiếc giường mềm mại. Tay của Trương Tĩnh Hân đặt bên hông nàng, bảo hộ hông của nàng.

Trần Thiên Ngữ bị Trương Tĩnh Hân đè nặng, khuôn mặt bị tóc của người phía trên cọ qua, chỉ có thể nhìn thấy da mặt Trương Tĩnh Hân trắng nõn mịn màng.

"Ngươi...hạ sốt?" Trần Thiên Ngữ dùng lưng bàn tay áp lên trán Trương Tĩnh Hân.

"Hạ, có Trần lão sư chiếu cố không hạ số thì không lễ độ biết bao nhiêu."

Trương Tĩnh Hân cũng không phải một người thích cười, nhưng một khi cười nhẹ thực sự rất đẹp.

Cái tư thế này quá khó khăn rồi, lần này gần gũi rất dễ dàng bị đối phương nhận thấy biến hóa dù là nhỏ nhất trên mặt. Bàn tay Trần Thiên Ngữ chống lên cằm Trương Tĩnh Hân đem mặt nàng đẩy ra.

"Bệnh vừa khỏi liền khi dễ người! Tối hôm qua ta nên để một mình ngươi ngủ trong căn phòng lạnh bên kia! A... Ngao! Đau quá!"

Lúc Trương Tĩnh Hân bị đẩy ra, bàn tay đặt dưới thắt lưng Trần Thiên Ngữ lại âm thầm dùng lực, vừa lúc đặt ngay chỗ nơi bị thương khí huyết không thông, lần này thật sự có mấy phần ý xấu, chỉ một chút liền khiến Trần Thiên Ngữ yên tĩnh.

Trương Tĩnh Hân nắm lấy tay Trần Thiên Ngữ, nói: "Trần lão sư không nên nghịch ngợm mới đúng, lộn xộn nữa cẩn thận thắt lưng thật sự bị thương."

Nước mắt của Trần Thiên Ngữ cũng sắp bị nàng ấn ra, đỏ mắt tức giận nói: "Ngươi ỷ vào khí lực lớn hơn ta, cứ như vậy mà đối đãi ta!"

Trương Tĩnh Hân thu lại khí lực sửa ấn thành xoa: "Trời đất chứng giám, ta thật sự không phải muốn khi dễ ngươi mới làm như thế, ta là vì tốt cho ngươi, không xoa thì ít nhất một tháng cũng đừng mong hết đau. Nắn gân cốt sẽ hơi đau, ngươi nhịn một chút?"

Trần Thiên Ngữ không phản đối, đau quả thực là đau, nhưng sau khi thích ứng đau đớn dần dần biến thành tê dại, lại có cảm giác thoải mái.

Trương Tĩnh Hân ôn nhu nói: "Có muốn xoay người lại không? Như vậy ta sẽ dễ xoa hơn."

"Ân...." Trần Thiên Ngữ tránh né ánh mắt gần trong gang tấc của Trương Tĩnh Hân, muốn tự mình đứng dậy nhưng động tác này thực sự quá cần dùng sức nơi thắt lưng, mới động một chút liền đau đến nàng gào khóc thảm thiết.

"Uy, đến đây, ta giúp ngươi." Trương Tĩnh Hân một ta đỡ bên hông Trần Thiên Ngữ, cẩn thận đem nàng xoay lại đổi thành nằm sắp.

Trần Thiên Ngữ đem mặt vùi vào trong chăn, đưa lưng về phía Trương Tĩnh Hân, loại tư thế này.... Mặc dù đối với xoa bóp mà nói là rất bình thường, nhưng làm thế nào cũng không khống chế được xung động đang cuộn trào trong đầu nàng!

Nhớ kỹ lần trước Trần Thiên Ngữ đau đầu cũng là Trương Tĩnh Hân thay nàng ấn huyệt, lần này thắt lưng đau nàng cũng có biện pháp giảm bớt.

Nấu ăn ngon, sự nghiệp thành công, hiểu biết rộng rãi... Còn có việc gì Trương Tĩnh Hân làm không tốt không?

"Thoải mái hơn chút nào không?"

Trần Thiên Ngữ cũng sắp thoải mái đến ngủ quên, bị Trương Tĩnh Hân vừa hỏi liền hồi phục tinh thần.

"Ân, thoải mái hơn rồi." Nàng đã có thể tự mình xoay người rồi.

Hai tay Trương Tĩnh Hân đặt trên vai Trần Thiên Ngữ: "Thoải mái là tốt rồi, nếu không hôm nay không cách nào đến thành phố SZ."

"!" Đúng vậy! Hôm nay còn phải xuất phát! Trần Thiên Ngữ chộp lấy điện thoại, vừa nhìn đã sắp chín giờ: "Nhanh lên! Thu dọn đồ đạc phải lên đường rồi! Buổi trưa 11h có chuyến xe."

Hai người vội vội vàng vàng trả phòng đi trạm xe lửa, qua kiểm an, lấy vé, một mạch lên xe. Đợi hai người đem hành lý cất xong ngồi xuống mệt mỏi thở hồng hộc.

Trương Tĩnh Hân bội phục nói: "Trần lão sư thắt lưng bị thương còn có thể chạy nhanh như vậy.... Thiếu chút nữa đuổi không...."

Lúc chạy đi Trần Thiên Ngữ chưa từng nghĩ đến đau, bị Trương Tĩnh Hân nhắc đến liền bắt đầu đau rồi: "Ôi! Đau quá! Ngươi có thể không nhắc nhở khiến ta chịu tội mà."

Trương Tĩnh Hân chỉnh lý mái tóc, ngón tay đặt lên trên môi, mỉm cười.

Xe lửa khởi hành, Trần Thiên Ngữ nhìn thấy cảnh sắc ngoài cửa sổ chậm rãi đổ về sau, người đang ngồi bên cạnh đúng là Trương Tĩnh Hân.

Hai ngày nay vừa sinh bệnh vừa bắt kịp hành trính nàng cũng không có thời gian ngẫm nghĩ chuyện này.

Nàng phải cùng Trương Tĩnh Hân triển khai lữ đồ tuyệt vời của hai người rồi! Bravo!

Có thể đồng hành cùng một người chu đáo như vậy, chuyến du lịch này tràn đầy hy vọng, hy vọng nó có thể kéo dài mãi, đừng bao giờ kết thúc.

Sau đó, nửa tiếng sau, đến thành phố SZ.

Trước khi lên đường Trần Thiên Ngữ cũng đã xác định các nhà hàng quán ăn trong hành trình, đến Tô Châu các nàng ở trong một khách sạn bốn sao ở trung tâm thành phố.

"Trần lão sư thật biết chọn chỗ, ở toàn chỗ tốt." Vì để tránh cho hông của Trần Thiên Ngữ bị thương nữa, dọc đường đều là Trương Tĩnh Hân giúp nàng kéo hành lý, mà chính nàng chỉ đeo hai cái túi xách, tương đối nhẹ nhàng thoải mái.

"Giống như ăn uống, nếu như ăn không ngon ăn không đủ no thì cả ngày làm gì cũng không có tâm tình không có khí lực, không phải sao? Ra ngoài cũng phải ở đến thư thái, lúc này mới có khí lực khám phá và làm việc." Trần Thiên Ngữ mở cửa phòng, đi vào bên trong hai bước tựa hồ nghĩ đến cái gì, lại lui rất nghiêm túc nói với Trương Tĩnh Hân: "Đã nói trước, hành trình này tiền phòng đều là ta chi trả, ta có thể chi trả!"

Trương Tĩnh Hân: "Nga, Trần lão sư là mời ta suốt hành trì đều ngủ cùng phòng với ngươi sao... Ai ai ai, ta chỉ đùa một chút, ngươi đừng đóng cửa nha....kẹt tay!"

Hai người buông hành lý, quả thật là đói bụng rồi, Trần Thiên Ngữ đề nghị đến đường Quan Tiền ăn cơm trưa, món ăn bản địa được xưng là một trong bốn hệ ẩm thực lớn của quốc gia, sau đó sẽ tiếp tục đến đường Bình Giang ăn vặt, thành phố SZ cũng là một trong bốn điểm ăn vặt nổi tiếng của người Hán.

Cơm nước xong uống chút trà đỡ ngán, gọi một bình bích loa xuân, nghe một chút bình đàn (đàn hát) của Tô Châu, rồi đi công viên một chút, từ công viên đến viện bảo tàng sau đó trực tiếp tìm một chiếc thuyền chèo dọc theo kênh đào tùy ý ngắm cảnh.

"Được a, Trần lão sư ăn uống vui chơi đều ở đây, ta liền được hưởng phúc. Chỉ là thắt lưng không đau sao? Không cần nghỉ ngơi một chút sao?"

Bị nhắc như vậy Trần Thiên Ngữ mới ý thức được thắt lưng hình như thật sự không đau nữa! Thật thần kỳ!

Thành phố SZ có lịch sử lâu đời, lấy văn hó thơ Ngô làm sơ khai, Thái Hồ là nguồn gốc, sản vật trù phú, ẩm thực lấy nấu làm chính, chú ý độ lửa. Tuyển chọn nguyên liệu càng thêm tỉ mỉ, bốn quý khác biệt, thiên về vị ngọt, kỹ xảo nấu nướng lấy chưng, hầm, ninh làm chính.

"Dân dĩ thực vi thiên, món ăn lấy canh làm đầu." Trần Thiên Ngữ đặt một chén mỳ Dương Xuân đến trước mặt Trương Tĩnh Hân: "Mì Dương Xuân ở nơi này ta đã ăn một lần, nước dùng quả thật rất không sai, Trương lão bản nếm thử."

Trương Tĩnh Hân uống một ngụm nước dùng, mở to mắt: "Ân" một tiếng, nghe ra tương đối hài lòng.

"Thế nào?" Trần Thiên Ngữ thập phần mong đợi mà hỏi thăm.

Trương Tĩnh Hân: "Nếu là ta làm nước dùng sẽ càng ngon hơn."

Trần Thiên Ngữ: "......"

Tôm bóc vỏ, cá mè, lươn chiên, bánh mật chiên mỡ... Hai người gọi không ít, mặc dù không phải mỗi món Trần Thiên Ngữ đều tấm tắc tán thưởng, nhưng quán ăn này xem như trải qua sự chọn lựa kỹ càng của nàng, không tính là kém. Nhưng Trương Tĩnh Hân hình như vẫn luôn không phải đặc biệt có khẩu vị, ăn vài miếng thì sẽ không ăn nữa, hỏi nàng có phải do không ngon hay không Trương Tĩnh Hân cũng phủ nhận.

"Đại ẩm thực gia chọn làm sao có thể không ngon?"

"Nhưng nhìn ngươi thật giống như không mấy hứng thú?"

"Đồ ăn có ngon hơn cũng không thể ăn nhiều a."

Trương Tĩnh Hân ăn ít, Trần Thiên Ngữ cũng không muốn ăn lắm, nên ăn không nhiều. Nhưng như vậy cũng thuận tiện sau khi ăn xong hai người có thể ăn thêm chút món vặt.

Đường Bình Giang là một con phố cổ, hội tụ rất nhiều đồ ăn vặt có danh tiếng của địa phương.

Hình như mỗi thành thị đều có một con phố ẩm thực để chiêu đãi người bên ngoài, đối lập với những con phố cổ khác, đường Bình Giang coi như có thành ý, ít nhất là bánh Hoàng kim, cao hải đường, hoa quế cao những món này xem như không tệ.

Đi bộ một vòng phố cổ bụng của hai người xem như triệt để no rồi, lại cưỡi ngựa xem hoa nhìn một chút cảnh công viên xem như triệt để mệt mỏi, vừa lúc trước mặt là kênh đào Hoàn Thành, tên bến thuyền còn có mấy chiếc thuyền nhỏ, chủ thuyền phi thường nhiệt tình mời các nàng lên thuyền.

"Ngồi nghỉ ngơi một hồi đi." Trương Tĩnh Hân đề nghị: "Tuy rằng thắt lưng đã không đau, nhưng Trần lão sư vẫn nên chú ý, dù sao cũng lớn tuổi rồi."

Trần Thiên Ngữ hung hăng trừng nàng, thật muốn nhéo đùi nàng một cái!

Hai người lên thuyền, chủ thuyền hỏi hai người có muốn chờ thêm lát nữa hay không, nếu không các nàng phải trả toàn bộ tiền thuê thuyền.

Trương Tĩnh Hân nói: "Không đợi, chúng ta bao thuyền."

Thuyền nhỏ chậm rãi phá vỡ sự yên lặng của mặt nước, chủ thuyền vừa chèo thuyền vừa giới thiệu về lịch sử của Cô Tô. Những ngôi nhà bên bờ kênh vẫn giữ dáng vẻ cổ xưa, ngay cả khu buôn bán mới xây bên đường cũng phỏng theo phong cách cổ đại, cũng không được xây nhà cao tầng tối đa chỉ có thể xây hai tầng.

Trần Thiên Ngữ nghe chủ thuyền kể chuyện ái hận tình cừu, hào môn kinh tình, mà Trương Tĩnh Hân lại đang len lén chụp ảnh của nàng.

"Hey? Ngươi vừa làm cái gì đấy?" Trần Thiên Ngữ đoạt lấy điện thoại của Trương Tĩnh Hân: "Ngươi chụp lén ta?"

Trong lòng Trương Tĩnh Hân chút nào có quỷ mà giải thích: "Không có, ta muốn chụp phong cảnh, mặt của ngươi vừa lúc cản đường rồi."

"Trách ta cản đường?" Trần Thiên Ngữ mới không tin lời của nàng: "Nhìn thư mục ảnh của ngươi thì biết!"

Trương Tĩnh Hân nhún vai: "Tự nhiên xem đi."

Trần Thiên Ngữ cầm điện thoại xoang ngang, một cái chạm vừa rồi của nàng đã tắt camera, nàng liếc mắt liền nhìn thấy Weibo app.

Trong lòng Trần Thiên Ngữ đột nhiên nhảy dựng.

Nếu như chạm vào..... Là có thể thấy Weibo cá nhân của Trương Tĩnh Hân? Có thể biết nàng có phải Dùng Bồn Ăn Cơm hay không.
Chương trước Chương tiếp
Loading...