Thục Sơn Bàng Môn Chi Tổ

Chương 47: Lôi Trảo Tử, Vấn Đề Khó Giải



Thục Sơn Bàng Môn Chi Tổ

Tác giả: Ngọc Trảo Tuấn

Chương 47: Lôi Trảo Tử, Vấn Đề Khó Giải

"Không ngờ, luyện chế mới một món pháp khí lại rắc rối như thế, công lao kia chỉ đủ cho ta lựa chọn sử dụng mấy món pháp bảo có sẵn, lại còn có cái không đủ chi! Ta còn tưởng, sau khi luyện chế một món pháp khí còn dư lại một ít công lao, đủ cho ta đổi một ít tài liệu, đan dược nữa chứ! Xem ra, sau này phải tìm hiểu thấu đáo quy trình thưởng phạt của Hồng Mộc Lĩnh!"

Rời cung điện của Hồng Trường Báo, trong lòng Chung Nguyên lầu bầu.

Lầu bầu thì lầu bầu, nhưng Chung Nguyên có quyết định này, sẽ không đi hối hận. Bởi vì hắn biết rõ, Hóa Huyết Tu La Phiên mới là pháp bảo thích hợp nhất với mình, cũng có thể phát huy ra thực lực của mình.

Chỉ một lát, Chung Nguyên liền khôi phục bình thường. Tiếp theo không chần chờ thêm giây phút nào, trực tiếp chuyển hướng đi địa giới của Lôi Trảo Tử.

Chung Nguyên đã tới đây hai lần, nhưng đã quen đường quen lối, trực tiếp chạy lên cung điện trên ngọn núi đá cao nhất.

Cung điện này có kích cỡ lớn hơn chỗ Hồng Trường Báo một chút, hơn nữa nạm vàng khảm ngọc khắp nơi, lấp lánh dưới ánh mặt trời làm người ta hoa cả mắt. Thoáng nhìn vô cùng tráng lệ, nhưng nếu dùng thần hồn cảm ứng, lại không khỏi loè loẹt, lộ rõ không có nội tình. Dựa theo cách nói thế tục, chính là nhà giàu mới nổi!

Chung Nguyên biết rõ, Lôi Trảo Tử này cũng có tu vi Tán Tiên, thậm chí có thể còn cao hơn một chút so với sư phụ Hồng Trường Báo của mình. Cho nên dù cho trong lòng hắn nghĩ thế, nhưng mặt ngoài lại che giấu hoàn toàn. Chẳng những thế, hắn còn cố ý làm bộ như nhà quê bước vào nhà quan lớn, ánh mắt tràn đầy ước ao, chậc chậc khen ngợi.

Có tu sĩ đi ra từ trong cung điện, nhìn thấy thần sắc của Chung Nguyên như thế, mỗi người ít nhiều đều toát ra vẻ khinh bỉ. Tuy nhiên Chung Nguyên làm sao để ý, vẫn đi tới trước cửa cung điện, nhờ võ sĩ canh gác thông báo.

Có tu sĩ đi ra từ trong cung điện, nhìn thấy thần sắc của Chung Nguyên như thế, mỗi người ít nhiều đều toát ra vẻ khinh bỉ. Tuy nhiên Chung Nguyên làm sao để ý, vẫn đi tới trước cửa cung điện, nhờ võ sĩ canh gác thông báo.

Chung Nguyên làm hết thảy theo lễ, rất khiêm tốn cung kính, nhưng mà rõ ràng, những võ sĩ canh gác này lại không có thái độ tương ứng. Mỗi tên đều hết sức kiêu căng, miệng năm mồm mười hỏi này hỏi nọ, nhìn bộ dạng này, không hỏi ra chỗ tốt sẽ không thèm giúp hắn thông báo.

Bởi vì thực lực bản thân Chung Nguyên còn thấp, cho nên luôn luôn tuân theo nguyên tắc kính cẩn nhún nhường ở Hồng Mộc Lĩnh. Nhưng mà, chỉ là võ sĩ cũng dám đối đãi hắn như vậy, hắn không thể nào nhẫn nhịn được. Dù sao, cái gì cũng có giới hạn cuối của nó. Đối với những câu hỏi này, hắn không hề trả lời, hừ lạnh một tiếng, lấy ra thiết bài sắc lệnh mà Hồng Phát lão tổ ban cho lắc lư một cái, tiếp theo cứ đứng ở đó, vẻ mặt cười lạnh nhìn bọn họ.

Đối với toàn bộ hệ thống Hồng Mộc Lĩnh mà nói, Hồng Phát lão tổ chính là trời, sắc lệnh của ngài ấy đã sớm in sâu vào linh hồn bọn họ. Chỉ thoáng liếc qua một cái, đủ cho bọn họ hiểu được đó là gì. Lúc này, một loạt võ sĩ canh gác liền ngốc trệ như một loạt người máy ngừng hoạt động.

Hồi lâu sau, vừa hồi thần lại, mỗi tên đều liên tục không ngừng xin lỗi. Thống lĩnh đứng đầu càng làm ra vẻ nịnh bợ, nói:

- Chung tiên sư, ngài có sắc lệnh trong tay, sẽ không cần thông báo, trực tiếp đi vào là được, không ai dám ngăn cản!

"Giỏi lắm, đúng là âm hiểm, tới lúc này rồi mà vẫn còn muốn tính kế ta! Ta nhớ kỹ ngươi, chờ đó, tương lai ngươi sẽ lãnh đủ!"

Chung Nguyên đang muốn không để ý tới những võ sĩ này, trực tiếp đi vào trong. Bỗng nhiên cảm thấy trong vẻ mặt cười của võ sĩ thống lĩnh kia có vài phần biến hóa kỳ dị, lập tức cảm thấy không đúng. Chung Nguyên là loại người nào, thoáng ngẫm nghĩ, liền hiểu được là chuyện gì.

Bản thân mình cứ trực tiếp đi vào như thế, xem như có sắc lệnh của Hồng Phát lão tổ,mọi thứ hợp với quy củ, nhưng mà vô tình lại xúc phạm quyền uy của Lôi Trảo Tử. Lần này, bởi vì cố kỵ sắc lệnh, Lôi Trảo Tử chắc chắn không dám làm gì mình. Nhưng tương lai còn dài lâu, khiến loại người trừng mắt tất báo như Lôi Trảo Tử ghi hận, nói không chừng đến lúc nào đó sẽ gặp xui xẻo.

Suy nghĩ thông suốt, trong lòng Chung Nguyên quả thực hận không thể chém chết tên này tại chỗ, nhưng hắn vẫn nhịn xuống. Vẻ mặt cười nhạt, nói:

- Tuy là nói thế, nhưng Lôi sư bá chính là trưởng bối, ta làm sư điệt, nào có thể thất lễ như vậy? Ngươi vào thông báo đi!

Chung Nguyên không mắc mưu, lại làm võ sĩ thống lĩnh này thầm cả kinh. Nhưng nói đến thế này, hắn lại không dám không đi thông báo, đành hậm hực đi vào cung điện.

Một lát sau, võ sĩ thống lĩnh đi ra, lại khôi phục vẻ vênh váo nói:

Một lát sau, võ sĩ thống lĩnh đi ra, lại khôi phục vẻ vênh váo nói:

- Hồng tiên sư đã tiếp nhận tiếp kiến ngươi, bây giờ ngươi vào đi! (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Nghe vậy, Chung Nguyên cũng không cần lo lắng nữa, nhấc chân bước vào.

Trong đại điện, cung vàng điện ngọc càng hơn bên ngoài, nhưng lúc này ngoài hắn ra, lại không có một người thưởng thức. Chung Nguyên rất tự nhiên đi vào hậu điện.

Trên hậu điện, một vị Man nhân cao lớn ngồi trên bảo tọa trên cao, đúng là Lôi Trảo Tử. Còn trái phải có chừng hơn 20 vị tu sĩ xếp hàng theo thứ tự, trong tay cầm các loại pháp khí, mỗi người tỏa ra hơi thở của mình xen lẫn vào nhau, bao phủ toàn đại điện.

Chung Nguyên đã là tu sĩ Ngưng Sát đại viên mãn, lòng dạ kín đáo, hơi lưu ý một chút liền sáng tỏ, những đệ tử này đều là lâm thời tụ tập. Hắn tức thì càng hiểu sâu thêm Lôi Trảo Tử yêu thích phô trương, trong lòng cũng âm thầm may mắn, mình không có lỗ mãng xông vào.

Chung Nguyên cứ như không cảm giác khí trường ngưng tụ, từng bước đi tới, quỳ bái kính cẩn nâng cao sắc lệnh thiết bài quá đầu, hô:

- Đệ tử Chung Nguyên, bái kiến Lôi sư bá!

- Ừm!

Lôi Trảo Tử tùy ý phất tay, một nữ đồng hầu bên cạnh đi xuống, lấy đi sắc lệnh thiết bài trong tay Chung Nguyên, đưa lại cho hắn.

- Nói đi! Sư phụ cho ngươi cầm sắc lệnh đến đây, có chuyện gì?

Lôi Trảo Tử có lẽ vì thái độ kính cẩn của Chung Nguyên, giọng điệu cũng coi như ôn hòa.

- Tổ sư ban ơn, đệ tử có thể đi vào bí khố, lấy một món bảo vật!

- Tổ sư ban ơn, đệ tử có thể đi vào bí khố, lấy một món bảo vật!

Chung Nguyên lập tức trả lời.

- Ồ?

Nghe vậy, Lôi Trảo Tử không nhịn được hiện ra vẻ ngạc nhiên.

- Rốt cuộc ngươi lập được công lao gì, sư phụ lại ban thưởng lớn như thế?

- Chuyện này, đệ tử không dám nói. Sư bá muốn biết, xin hãy đến hỏi tổ sư hoặc là gia sư!

- Nếu là vậy, thế thôi đi!

Lôi Trảo Tử phất tay, lại nói:

- Nói đi, ngươi muốn loại bảo bối nào, nói ra tên, ta sẽ mang tới cho ngươi!

Vừa nghe thế, Chung Nguyên không khỏi sững sờ.

Nên biết, Lý Thiên Phong cho tổng lục không hề nói tới bí khố, hắn nào biết bên trong có thứ tốt gì? Vốn hắn dự tính đi vào từ từ lựa chọn, tối đa hóa lợi ích, làm sao dự liệu được Lôi Trảo Tử thậm chí còn không cho hắn đi vào nữa.

Từ bái sư đến nay, Chung Nguyên một đường dù cũng có nhấp nhô, nhưng đều giải quyết hoàn mỹ, có thể nói là xuôi buồm thuận gió. Nhưng hôm nay đối mặt với cục diện của Lôi Trảo Tử, hắn ước chừng mình không tháo gỡ được.
Chương trước Chương tiếp
Loading...