Thượng Cổ

Chương 30



Phượng Nhiễm canh giữ bên trong Tử tùng viện, nhìn thấy những đường tơ máu đỏ rực trên người Thanh Mục đã lan đến tâm mạch, đáy lòng trầm xuống cực điểm.

Ba ngày đã trôi qua, tuy rằng khẩu tín (tin nhắn miệng) của Cảnh Giản truyền tới nói rằng Hậu Trì đã thành công tiến vào Triều thánh điện, nhưng Phượng Nhiễm vẫn cứ lo lắng, nếu như nàng không kịp quay trở lại, sợ là Thanh Mục sẽ..

Nghĩ tới đây, nàng đứng dậy đi ra ngoài, vừa đẩy cửa phòng, 'bịch' một tiếng, một bóng người màu xanh ngã lăn ra đất.

"Phượng Nhiễm thượng quân, ngài muốn ra ngoài hay sao?" Thanh âm mơ hồ mang theo chút kinh ngạc, Bình Dao lau nước miếng dính bên khóe miệng, nhìn thấy Phượng Nhiễm đẩy cửa phòng, vội vàng bò dậy từ trên mặt đất.

Thấy bộ dạng vẫn luôn mơ hồ kia của tiểu đồng, Phượng Nhiễm giật giật khóe miệng, gật đầu: "Ta không đợi được nữa, ngươi mau dẫn ta đi Triều thánh điện."

Bình Dao đáp lại một tiếng, lo lắng liếc nhìn vào trong phòng, nói: "Nhị điện hạ có dặn dò, bảo ta hãy nghe lời của thượng quân, bây giờ ta sẽ đưa ngài đi ngay." Hắn quay đầu lại, đôi mắt nhìn chằm chằm Phượng Nhiễm, sau đó đổi giọng, híp mắt cười lấy lòng, đôi mắt đen nhánh lóe sáng: "Thượng quân, ta là lần đầu tiên trông thấy điện hạ nhà ta quan tâm đến người khác như vậy, ta thấy hắn tám phần là nhìn trúng ngài rồi, ngài thật là có phúc khí tốt. Điện hạ nhà chúng ta trong tam giới cũng thuộc hàng nổi danh đó, mấy vị công chúa long cung vì tranh một bức mặc bảo (tranh quý) của hắn mà đã từng đánh tới sứt đầu mẻ trán.."

"Hồ ngôn loạn ngữ (ăn nói vớ vẩn). " Phượng Nhiễm sắc mặt cứng đờ, không thoải mái quét ống tay áo về phía Bình Dao, nói: "Thích được bổn thượng quân, đó là phúc khí của hắn, mau dẫn đường."

Bình Dao bị mắng cũng không giận, chỉ cười 'ha hả' hai tiếng khoan khoái rồi chạy ra bên ngoài Tử tùng viện.

Kết giới bên ngoài Triều thánh điện vẫn bình lặng như cũ, Cảnh Giản sắc mặt ngưng trọng nhìn một mảnh tối đen kia, khẽ thở dài.

"Cảnh Giản, Hậu Trì vẫn chưa có tin gì sao?"

Thanh âm của Phượng Nhiễm đột ngột vang lên bên tai, Cảnh Giản xoay người lại, thấy sắc mặt băng lãnh của nàng, lắc đầu nói: "Không có, kể từ ba ngày trước sau khi thượng thần tiến vào, vẫn không có một chút động tĩnh gì."

"Vậy có cách gì để thăm dò xem bên trong xảy ra chuyện gì hay không?" Phượng Nhiễm nhấc chân bước lại gần, nhưng bị Cảnh Giản đột nhiên đưa tay ra kéo lại.

"Đừng qua đó, với linh lực của ngươi, một khi tới gần sẽ bị hồn phi phách tán."

Thanh niên sắc mặt trịnh trọng, bàn tay đang giữ chặt cổ tay nàng vô cùng cương ngạnh, Phượng Nhiễm gật gật đầu, bước lùi lại, có lẽ ba ngày này Cảnh Giản canh giữ tại đây, hẳn là lo lắng rất nhiều.

"Thời hạn ba ngày đã gần hết, hy vọng trước khi mặt trời lặn Hậu Trì có thể ra ngoài."

Tiếng thở dài khẽ vang lên trên quảng trường yên tĩnh, Cảnh Giản quay đầu nhìn Phượng Nhiễm, vẻ ôn tình (ấm áp tình cảm) nhàn nhạt nơi đáy mắt: "Yên tâm, phụ hoàng nhất định sẽ đưa Hậu Trì bình an trở ra."

Bị nhìn chăm chú như vậy khiến cho Phượng Nhiễm không kịp phòng bị mà giật mình choáng váng, đôi mắt này, hình như nàng đã từng thấy qua ở đâu đó..

Trong khoảng không hư vô, Thiên đế ngồi xếp bằng trên không, nhìn Hậu Trì vẫn được bao phủ trong luồng kim quang cách đó không xa, âm thầm tán thưởng, truyền thừa của Thượng Cổ chân thần quả nhiên không tầm thường, điện vũ này chẳng qua chỉ là di vật trước đây của Thượng Cổ chân thần mà thôi, linh lực lưu lại cũng không nhiều, nhưng chỉ trong thời gian ba ngày lại có thể khiến cho linh lực vốn thấp kém của Hậu Trì tăng vọt lên thượng quân, nếu như vẫn cứ tiếp tục, nàng muốn đạt tới thượng quân đỉnh phong cũng không phải là điều không thể.

Chỉ là, Thiên đế hơi nhíu mày, nếu cứ kéo dài như vậy, e là Thanh Mục thực sự sẽ không cứu được nữa, long tức kia căn bản không chỉ đơn giản phá hủy linh mạch như vậy!

Hậu Trì nếu chỉ được truyền thừa lại linh lực, thì cũng đã sớm kết thúc rồi..

Linh lực liên miên không dứt từ trong đại điện truyền ra, trút vào bên trong cơ thể Hậu Trì, dưới quầng sáng mơ hồ chỉ có thể thấy được hàng lông mày khẽ nhíu và đôi tay siết chặt của nàng, cùng với sự truyền thừa dần dà đã tới hồi kết, một mảnh linh hồn ấn ký nhỏ bé từ trong điện nhẹ bay ra, Hậu Trì đột nhiên mở to mắt, ánh mắt nóng rực, bàn tay tạo ấn quyết, hóa thành một tấm bình chướng (tấm chắn) dày đặc, nhưng linh hồn kim sắc kia lại không mảy may bị ngăn cản, trực tiếp bắn thẳng vào trong đôi mắt của Hậu Trì.

Đột nhiên, kim quang bao quanh toàn thân Hậu Trì dường như càng trở nên rực rỡ chói mắt, một trận uy áp nghịch thiên từ trên người nàng trong nháy mắt tản ra bốn phía, Thiên đế ngồi xếp bằng bên cạnh bỗng nhiên mở mắt, luồng sức mạnh này căn bản không phải là linh lực thuần túy, lại mơ hồ có ấn ký của Thượng Cổ chân thần.. Lẽ nào trong sáu vạn năm này, vẫn không thể xóa đi linh hồn của ấn ký khắc trong linh lực hay sao?

Thượng Cổ chân thần rốt cuộc đáng sợ tới mức nào? Áp xuống đáy lòng nỗi kinh hãi đột nhiên trỗi dậy bởi linh hồn ấn ký kia, Thiên đế nhìn vầng kim quang, thần sắc phức tạp.

Dưới sự bao phủ của quang mang kim sắc, hoàn toàn không thấy được quang cảnh phía bên trong, theo mảnh linh hồn đang dung nhập vào trong mắt của Hậu Trì, sự minh mẫn nơi đáy mắt nàng dần dần trở nên ảm đạm, đôi đồng tử màu đen cũng từ từ trở nên trống rỗng, từng chút lại từng chút sinh ra một loại khí tức cổ xưa mờ mịt, mái tóc đen tản mác trên vai dài ra từng tấc, thẳng tới tận mắt cá chân, trường bào thuần tím trong nháy mắt biến thành màu đen thâm trầm cổ xưa, đai gấm dát vàng đeo giữa thắt lưng, trong thoáng chốc, dung mạo tuyệt thế, khiến cho phương hoa khắp thế gian trở nên mờ nhạt.

Nơi sâu tận cùng linh hải (biển linh hồn), Hậu Trì hoàn toàn không biết những biến hóa của chính mình, nàng dùng hết toàn lực cũng không thể nào thoát ra, chỉ đành ngước mắt nhìn quanh bốn phía, nhưng khi giơ tay lại thấy được cảnh vật thiên địa bên trong khoảng không gian hư vô, thần sắc đột nhiên trở nên kinh ngạc.

Nhân gian giới binh loạn hưng khởi (nổi lên mạnh mẽ), bách tính lưu lạc khắp nơi, quỷ giới mất đi trật tự, u hồn phiêu đãng tại thế, yêu giới bị hồng hoang che lấp, yêu ma tàn sát nhân gian, chư thần tiên giới không còn linh lực cai quản chúng sinh, khiến cho tam giới đại loạn, thế gian mênh mang cô tịch, vĩnh viễn không có ngày được yên.

Đây là.. cảnh tượng của chúng sinh tam giới sáu vạn năm trước khi đại kiếp hỗn độn ập tới!

Nhưng, vào ngày tận thế như vậy, thượng cổ giới ở đâu? Chư thần thượng cổ ở đâu? Hậu Trì lẩm bẩm, lông mày nhíu chặt, cho dù là nàng, cũng chưa từng nghĩ tới đại kiếp hỗn độn giáng xuống lại là sự tồn tại đáng sợ như vậy.. Nhân, tiên, yêu, ma, thế gian tận hủy, lại không có một tấc tịnh thổ (thiên đường).

Hình ảnh đột ngột xoay chuyển, trong khoảng không rộng lớn, linh sơn trải rộng, chim ca vui vẻ, một cảm giác tươi đẹp bình yên. Bốn tòa điện vũ đứng sừng sững ở bốn phương, tựa như những trụ đá đỡ lấy thế gian rộng lớn, linh lực vô cùng vô tận từ trong bốn tòa điện vũ này tràn ra, hóa thành kết giới mạnh mẽ ngăn chặn hết thảy tai ương ở bên ngoài. Nơi này giống như tịnh thổ còn sót lại trong tam giới, nhưng lại đặc biệt lộ ra vẻ mênh mông cô tịch, Hậu Trì nhận ra trong đó có một tòa điện vũ rất giống với Triều thánh điện, liền hiểu rằng nơi này nhất định là thượng cổ giới sớm đã phủ bụi.

Cảnh tượng thượng cổ giới từ từ biến mất, một tòa tế đài an tĩnh lơ lửng trôi giữa hồng hoang, xiềng xích bằng đá đen nối từ tế đài tới chân trời, cổ văn phức tạp khắc bên trên có chút thê lương hoang vắng.

Một màn cổ quái này, chỉ mới nhìn thôi, đáy lòng đã sinh ra một loại cảm giác hủy diệt và tuyệt vọng, Hậu Trì rũ mắt, cảm giác được mồ hôi lạnh dần thấm đẫm lòng bàn tay, khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía tế đài.

Nơi đó, nữ tử toàn thân hắc bào đứng bên rìa của tế đài, nàng quay lưng lại, tóc dài không gió tự bay, trâm gỗ khắc đá tùy ý vấn lên mái tóc dài, thẳng tắp mà đứng, trong không gian mênh mông này, dường như chỉ còn lại mình nàng cô độc đối diện với kiếp nạn của thiên hạ.

"Thượng Cổ, dừng tay đi, cho dù có thể bảo hộ tam giới, thì nàng cũng sẽ hồn phi phách tán, nhưng chỉ cần nàng bất diệt, thượng cổ giới bất diệt, tam giới sớm muộn sẽ có một ngày trùng sinh.."

Nam tử mặc trường bào huyền bạch bị ngăn tại bên ngoài tế đàn, nhìn không rõ dáng vẻ, chỉ là trong thanh âm kia lại lộ ra sự bất cam (không cam lòng) đến vô tận.

"Tam giới là tâm huyết của phụ thần, trước khi người hóa thành thiên địa đã đem tam giới giao phó cho ta, bất luận thế nào, ta cũng sẽ không để cho tam giới bị hủy diệt trong tay ta."

Thanh âm trống rỗng chậm rãi vang lên, không vui không buồn, nhưng lại chứa đựng sự thất vọng thấu tận trời xanh, nữ tử khẽ quay đầu lại, nhìn người đang đứng ngoài tế đàn, trong mắt cuối cùng cũng lộ ra một chút áy náy, khẽ thở dài, bước về phía trung tâm tế đài.

"Thượng Cổ, nếu không phải hắn khiến cho nàng thất vọng, nàng sẽ không vứt bỏ thượng cổ giới, vứt bỏ chúng ta, vứt bỏ chính bản thân nàng."

Người mặc áo bào trắng đột nhiên đứng thẳng bên ngoài tế đàn, bàn tay khẽ vung, quầng sáng to lớn từ trên người hắn phát ra, đánh vào trận pháp bên ngoài tế đàn, nhưng lại không có mảy may tác dụng, hắn vẫn không từ bỏ, một lần lại một lần cố gắng xông vào bên trong tế đàn.

"Tam giới có loạn, đại kiếp hỗn độn do ta mà có, nếu không phải ta đi sai một bước, thì sẽ không tạo thành đại cục như ngày hôm nay, không liên quan gì tới hắn, ta cai quản thế gian vạn năm, cho nên phải gánh chịu hậu quả, cứu giúp chúng sinh. Bỏ cuộc đi, trận pháp này được tạo ra bởi chính bản nguyên của ta, không ai có thể phá vỡ, từ nay về sau.. chúng sinh trong tam giới giao phó lại cho huynh."

Hồng quang xung thiên bốn phía tế đàn theo lời nói vừa dứt bùng lên trong nháy mắt, hắc y nữ tử đứng tại trung tâm tế đàn, linh lực khổng lồ kèm theo khí tức hủy thiên diệt địa từ trong tế đàn chậm rãi tỏa ra, ngay cả khi tam giới đang bạo loạn cũng phải run rẩy trước luồng sức mạnh này, đều phát ra tiếng than ai oán.

Tiếng nổ lớn vang dội, thân ảnh bên trong tế đàn khép mắt lại, cổ văn thần bí lâu đời phiêu dật giữa thiên địa, tiếng ngâm xướng cổ xưa vang vọng khắp bầu trời, quang mang kim sắc hiện ra từ trên người nàng, cùng với hồng quang nơi tế đàn hợp thành một thể, tràn về phía tam giới hỗn loạn.

Nơi kim quang đi qua, triều tịch (nước thủy triều) rút lui, yêu ma quy vị (về chỗ), vạn vật trùng sinh, tam giới sinh cơ lập hiện (sức sống trỗi dậy), nhưng thân ảnh trong kim quang kia, mái tóc thuần đen như mực trong nháy mắt biến thành trắng tuyết, gần như trở nên trong suốt.

"Thượng Cổ, cầu xin nàng, hãy dừng tay lại!"

Tiếng kêu bi thương dần tan biến vào trong sự thay đổi của thiên địa, người mặc áo đen quỳ giữa không trung, nhìn bóng dáng đã dần hóa hư ảo bên trong kim quang, đáy mắt chứa đầy tuyệt vọng.

"Nếu như nàng không còn nữa, ta sẽ hủy đi tam giới, nàng có nghe thấy không, nàng có nghe thấy không!"

Tiếng gào thét khàn cả giọng truyền tới tế đài, cuối cùng rơi tại bên tai bóng người đang dần biến mất, tiếng thở dài trầm thấp từ từ vang lên, nữ tử áo đen quay đầu lại, đáy mắt mang theo một tia lưu luyến không nỡ ngay cả chính bản thân cũng không phát hiện.

"Xin lỗi, chúng sinh là trách nhiệm của ta, từ nay về sau tam giới là ta, ta chính là tam giới, ngày sau liền.. nhờ cả vào huynh."

Cùng với lời thì thầm tựa như tiếng thở dài, bóng dáng màu đen ấy từng chút một biến mất, hồn phi phách tán, tan biến giữa thiên địa mênh mông.

Thượng Cổ chân thần, từ đây vẫn lạc, cùng trường tồn với thiên địa.

"Thượng Cổ, nàng để ta vĩnh sinh (sống mãi) cùng tam giới, lục đạo vĩnh cửu, nhưng nếu không có nàng, thế gian rộng lớn này, ta làm sao mà vĩnh sinh, làm sao mà vĩnh cửu, làm sao có thể.. canh giữ cửu châu bát hoang này.. chờ nàng trở lại!"

Đến cuối cùng, nam tử bên ngoài tế đàn ngước mắt lên, chỉ kịp nhìn thấy một nụ cười cuối cùng khi nàng quay lại, không linh (kỳ diệu) thế gian, phương hoa tuyệt đại.

Kiếp nạn hủy thiên diệt địa dần dần biến mất, duy chỉ còn lại huyền y nam tử cô tịch đứng tại bên bờ bỉ ngạn của tam giới sau khi trùng sinh, nơi bắt đầu của thế gian, bóng lưng huyền bạch dường như biến thành một màu đen vĩnh cửu trong thiên địa, sự tuyệt vọng dày đặc bao trùm lên toàn bộ thế giới.

Bên trong linh hải trở nên yên tĩnh khoan thai, Hậu Trì ngơ ngác nhìn theo bóng lưng huyền bạch ấy, vành mắt nóng lên, đầu ngón tay hung hăng đâm vào trong lòng bàn tay, đột nhiên cảm giác được ngay cả hô hấp cũng trở nên đau đớn, bi thương khó có ngôn từ nào diễn tả ập tới trong lòng, nàng từ từ nâng tay lên, dường như muốn chạm vào bóng lưng mơ hồ đó, nhưng.. trong phút chốc, tất cả hình ảnh đều biến mất, hết thảy lại trở về hư vô.

Hậu Trì ngơ ngác nhìn lòng bàn tay của chính mình, xúc cảm nóng rực tựa như có thể thiêu đốt da thịt khiến cho nàng có chút hoảng sợ, chẳng qua chỉ là một tia tàn hồn còn sót lại của Thượng Cổ chân thần mà thôi, lại có thể gây ảnh hưởng lớn với nàng đến như vậy.

Cảnh tượng vừa rồi hẳn là tại kiếp nạn hỗn độn hơn sáu vạn năm trước Thượng Cổ chân thần đã cứu độ tam giới, chỉ là.. không ngờ tới cảnh này lại được giữ lại bên trong cung điện cổ kính, trải qua hàng vạn năm cũng chưa từng biến mất.

Nếu như Thượng Cổ chân thần dùng thân thể của chính mình cứu độ tam giới, vậy thì ba vị chân thần khác biến mất như thế nào, thượng cổ giới lại vì sao mà phong bế.. Còn có, Hậu Trì từ từ ngước lên, nhìn vào khoảng không gian hư vô, thần sắc phức tạp, nam tử áo đen kia lại là ai?

Tâm niệm xoay chuyển mấy lần, Hậu Trì bỗng nhiên cảm thấy từ nơi sâu thẳm linh hồn truyền tới cảm giác đau đớn, một lực hút kéo nàng thoát khỏi nơi tối tăm này, hướng về nơi có ánh sáng..

Trong nháy mắt linh hồn của Hậu Trì khôi phục lại, trường bào thuần một màu đen trên người nàng, mái tóc dài tới mắt cá chân cùng với dung nhan tuyệt đại phương hoa tất thảy đều khôi phục bình thường, không để lại một chút vết tích nào.

Và tòa cung điện nguy nga cổ kính cũng đột nhiên biến mất, một lần nữa chìm trong khoảng không gian vô tận kia.

Kim quang dần trở nên mờ nhạt, Thiên đế canh giữ một bên lông mi khẽ động, bay tới bên cạnh Hậu Trì, âm thầm khẽ thăm dò trên thân thể nàng, đáy lòng có chút kinh ngạc, không ngờ truyền thừa lâu như vậy, Hậu Trì cũng chỉ dừng lại tại mức thực lực thượng thần, ngay cả đỉnh phong cũng chưa đạt tới, nhưng sau đó nghĩ lại đây cũng coi như một cơ duyên tốt, cho nên khẽ thả lỏng, dù sao nếu dựa vào chính bản thân tu luyện, e rằng trong vòng nghìn năm cũng khó có thể ngưng tụ linh lực đến bước này.

Trong linh hải không rõ năm tháng, căn bản không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Hậu Trì mở to mắt, bỗng nhiên thấy mọi thứ sáng rõ, lại khiến cho nàng có cảm giác mệt mỏi tựa như vừa mới trùng sinh, cảm nhận được linh lực trong cơ thể đã đạt tới thượng quân, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt nàng dịu đi đôi chút, nghĩ đến Thanh Mục, lại thấy Thiên đế canh giữ một bên, vội nói: "Thiên đế, chúng ta hãy mau chóng trở về Thiên cung."

"Hậu Trì, đã muộn rồi, thời gian ba ngày đã hết, cho dù ngươi có trở lại, Thanh Mục cũng vô phương cứu chữa." Thiên đế lắc đầu, nhìn về phía kết giới tối đen, khẽ thở dài, trong nháy mắt khi Hậu Trì tỉnh lại hắn đã phát hiện ra cấm giới của không gian hư vô này đã được giải, chỉ là trì hoãn thêm mấy canh giờ, cho dù là đích thân hắn đi, cũng sẽ không có biện pháp.

Nghe những lời của Thiên đế, Hậu Trì bỗng nhiên choáng váng, đáy mắt lộ ra mấy phần kinh hoảng: "Làm sao có thể, nếu như linh mạch của Thanh Mục tận hủy.."

"Hậu Trì.." Thiên đế dừng lại, chần chừ một lúc mới nói: "Có một chuyện ngay cả Cảnh Giản cũng không biết, Tam thủ hỏa long có thân thể của bán thần, long tức của nó không đơn giản chỉ là hủy đi linh mạch như vậy."

"Là có ý gì?" Hậu Trì thân thể cứng nhắc, nhìn sang Thiên đế, đáy lòng mơ hồ cảm giác bất an.

"Long tức ngấm vào trong cơ thể, đầu tiên là linh mạch tận hủy, sau đó cơ thể của hắn sẽ không thể chịu được luồng nhiệt nóng rực đó mà hoàn toàn bị thiêu đốt, tan thành mây khói."

"Làm sao có thể.." Hậu Trì sững sờ nhìn Thiên đế, lầm bầm nói.

Linh mạch tận hủy, cơ thể bị thiêu đốt, tan thành mây khói..

Nếu như không phải nàng đột nhiên tiếp nhận truyền thừa của Triều thánh điện, nếu như nàng không bị vây khốn trong linh hải hư vô kia, Thanh Mục căn bản sẽ không xảy ra chuyện gì, đáy mắt Hậu Trì chứa đầy hối hận cùng với tự trách, lao về phía kết giới.

Thiên đế nhìn Hậu Trì đầy vẻ kinh hoảng, lắc đầu khẽ thở dài, theo sau nàng cùng bay ra ngoài, chỉ là.. khi tới gần kết giới, hắn đột nhiên dừng bước, sắc mặt đại biến, xuyên qua trận pháp dày đặc đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía Thiên cung, nơi đó sóng yên gió lặng, nhưng lại chính là nơi Thanh Mục đang tịnh dưỡng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...