Thương Hoa Tiếc Ngọc

Chương 14



Sáng sớm hôm sau, lầu một khách điểm náo nhiệt phi thường, người nhiều hơn bình thường gấp ba lần. Lưu Vân thức dậy sớm nhất, thực, nàng một đêm không ngủ, nghĩ về chuyện thân thế Niệm Hương, thình thoảng khuôn mặt của tên Đoan Mộc Dung Tuệ lại nhảy ra, hại nàng nhịn không được tức giận.

Nàng xuống lầu nhìn thấy người nhiều như vậy, không khỏi hoảng sợ. Đây là làm sao? Hay là bọn họ tìm được Thiên thanh kiếm quyết rồi? Nàng thấy dưới lầu không khí có chút quái dị, không khỏi bước nhẹ, ý muốn lặng lẽ đi đến cái quầy quản lý kia sớm một chút.

Ai ngờ nàng mới xuất hiện, trong đại sảnh rồi đột nhiên yên tĩnh trở lại. Lưu Vân giật mình, nàng thậm chí có thể cảm giác được tất cả mọi người đang ngó chừng mình. Ánh mắt kia, tuyệt đối không phải kinh diễm mà là cái gì khác, giống như là thấy con mồi mơ ước đã lâu, lóe ra sát khí cùng ánh mắt tham lam. Còn có người ở xì xào bàn tán, hỗn loạn tiếng chén trà va vào nhau, hết sức đáng sợ.

Lưu Vân không khỏi sợ hãi, lập tức không chần chờ, bước nhanh đi đến chưởng quầy gần đó, thấp giọng nói muốn sữa đậu nành cùng bánh quẩy, xoay người tính chạy lên lầu.

Vừa mới xoay người, đã thấy trước hai người áo đen cản trước, hai người đều lạnh lùng nhìn nàng, nhưng cũng không nói lời nào. Lưu Vân cảm thấy kinh hãi, trên mặt lại cố cười, ôn nhu nói:

“Hai vị đại gia, phiền nhường một chút, tiểu nữ tử trên tay có sữa đậu nành còn nóng!”

Hai người kia lại giống như không nghe thấy, một người trong đó bỗng nhiên lạnh nhạt nói:

“Ngày hôm qua có phải các người đi theo Đoan Mộc Dung Tuệ đi trước đến rừng? Hảo tặc nhân! Cư nhiên dám độc chiếm Thiên thanh kiếm quyết! Khó trách hôm qua không ai tìm được. Hắn không phải thật cho tất cả mọi người sẽ đối Đoan Mộc thế gia kính sợ ba phần? !”

Lại là Thiên Thanh kiếm quyết! Lưu Vân cười nói:

“Việc này tiểu nữ không quan hệ nha, ta cũng không phải người trong giang hồ. Nhị vị muốn tìm Đoan Mộc công tử, không bằng lên phòng ngủ của hắn ở lầu hai. . . . . .Giờ này hắn có lẽ đã dậy. . . . . .”

Nàng lời còn chưa nói hết, lại nghe một tiếng vang thật lớn, thang lầu khắc hoa gỗ lim tay vịn kêu rắc..rắc, lại bị một người trong đó một quyền đập vỡ! Lập tức chưởng quầy chui xuống quầy trốn, trong đại sảnh im lặng đến đáng sợ, tất cả mọi người nhìn sang, không biết Lưu Vân có khóc?

Lưu Vân trầm mặc nhìn người nọ giơ nắm tay ngăm đen thật lớn lên, chỉ sợ một quyền kia giáng xuống, xương cốt của mình toàn bộ cũng gãy . Trong tay sữa đậu nành nóng làm tay đau nhức, tất cả mọi người đang nhìn chăm chú. Nàng trầm mặc đã lâu, cư nhiên cười cười.

“Đại gia hảo tuấn công phu, tiểu nữ bội phục vô cùng. Đáng tiếc tiểu nữ một chút võ công cũng không biết, ngài lộ chiêu thức ấy thật sự dánggiận dữ. Đoan Mộc công tử ngay tại lầu hai, nhị vị chẳng lẽ là không dám đi lên cùng hắn so đo, cũng là tới tìm tiểu nữ gây phiền toái sao?”

Nàng lại còn có thể cười mặt mày sáng lạng, giống như đóa hoa.

Hai người kia bị nàng nói trúng tim đen, mặt ửng hồng lên, không khỏi thẹn quá thành giận. Cái tay lúc nãy đập vỡ thành cầu thang vung lên, Lưu Vân chỉ cảm thấy một sức mạnh ập đên, nàng thật sự không thể tưởng được bọn họ cái gì gọi là giang hồ hào kiệt nói động thủ liền động thủ, lập tức lảo đảo, bát sữa đậu nành trong tay chao đảo, sữa đậu nành vãi đầy mặt đất, cây trâm bạc cài trên đầu nàng, rơi xuống, nàng nhìn xuống, cây trâm đã bị cắt thành hai đoạn. Quyền phong của hắn có thể bẻ gãy cây trâm ?! Lưu Vân ngực đập thình thịch, cũng không biết là sợ hãi hay tức giận.

“Đừng tưởng rằng ngươi là nữ tử, ta liền không xuống tay!”

Người nọ lạnh lùng nói.

“Hôm nay tất cả mọi người đang ngồi đều muốn tìm Đoan Mộc Dung Tuệ! Há có thể cho phép ngươi ở nơi này múa mép khua môi!”

Lưu Vân vung tay lên, đem bánh quẩy ném vào mặt người nọ, lạnh lùng nói:

“Quả nhiên là một đám không biết đạo lý! Cái gì nhân nghĩa đạo đức, đều là các ngươi bịa chuyện? ! Các ngươi nếu là có lá gan, vì sao không dám trực tiếp đi tìm Đoan Mộc Dung Tuệ? ! Ở đây chắn đường, làm phiền nữ tử trói gà không chặt ta đây? !”

Người nọ không nghĩ nàng cư nhiên dám đánh trả, cư nhiên không tránh, mẫy cái bánh quẩy rơi trên quần áo hắn thành những vết dầu mỡ.Hắn không khỏi giận dữ, không nói hai lời giơ lên bàn tay giáo huấn nữ tử không biết trời cao đất rộng này.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lưu Vân vừa nhắm mắt đợi mình bị đánh bay ra ngoài, lại nghe một tiếng, theo tiếng quát của người nọ, cánh tay lập tức buông xuống, nhưng là bị ám khí đánh trúng huyệt đạo.

“Tránh ra cho ta! Lớn như vậy còn đứng chắn ở cầu thanh không sợ làm phiền người khác sao!”

Một thanh âm nũng nịu từ thang lầu truyền , trong đại sảnh tất cả mọi người chăm chú nhìn lại, đã thấy một nữ tử khác ngày hôm qua đi cùng Đoan Mộc Dung Tuệ, nàng quả nhiên có một hảo dung mạo, nhìn qua tú nhã văn nhược cực kỳ, ai ngờ đi xuống lầu cư nhiên một cước đá vào tên bên trên, hơn nữa một quyền, đem hai tên hắc y nhân đá bay tới quầy, động tác thô lỗ cực kỳ.

“Tập Ngọc!”

Lưu Vân lập tức vui mừng kêu lên, giống tiểu cẩu nhào tới, cuốn lấy.

”Ngày hôm qua ngươi đều không để ý người ta!”

Nàng bắt đầu oán giận làm nũng.

Tập Ngọc vỗ nhẹ nhẹ đầu của nàng, giống như đối đãi tiểu sủng vật, “Ngươi im lặng một chút. Còn nữa, chính mình không có bản lãnh gì, lại phản ứng như vậy, khi nào mới thay đổi tật xấu? Ta rốt cuộc không biết ngươi định kéo về bao phiền phức?”

Lưu Vân cầm lấy cánh tay của nàng, ý vị cười, nói:

“Niệm hương đâu? Làm sao ngươi xuống một người? Nga, sớm một chút đã bị gã dã man này!”

Lúc này bị Tập Ngọc đá sang một bên hai Hắc y nhân rốt cục tức quá mức, dữ dội rống một tiếng, hai người một trước một sau hướng Tập Ngọc nhào tới. Lưu Vân chạy nhanh trốn phía sau Tập Ngọc, đã thấy nàng khom người, tay áo chuyển động, phách phách bạch bạch vài tiếng, đánh hai người kia mười mấy cái cái tát, động tác nhanh chóng cực kỳ, Trương nhị huynh đệ trên giang hồ được xưng”Thiết quyền đồng chưởng” này bị tiểu nha đầu yếu đuối đánh bại, thậm chí ngay cả động tác cũng không kịp, hai người bị nàng tát mười mấy cái cái tát, trước mắt sao bay nhảy, rốt cục tự biết không phải đối thủ, ngượng ngùng ngoảnh mặt bước đi.

Lưu Vân cười không ngừng, cầm lấy tay áo Tập Ngọc, hai người sắc mặt trắng bệch nhìn chưởng quầy muốn rời đi nhanh, đối với những người trong sảnh, trầm mặc coi như không thấy.

Lập tức Tập Ngọc cầm theo bánh quẩy, Lưu Vân bưng sữa đậu nành, vừa muốn lên lầu, lại nghe ở góc một giọng nói già nua vang lên:

“Tư Mã cô nương hảo tuấn công phu! Nhưng miệt thị thiên hạ hào kiệt, không khỏi quá mức tự mãn rồi! Lão phu cũng muốn đến lãnh giáo một chút! Thuận tiện thay chúng ta nói với Đoan Mộc Dung Tuệ, hôm nay không đem Thiên thanh kiếm quyết giao ra đây, đừng nghĩ rời khỏi Lâm Tuyền!”

Tập Ngọc hơi kinh hãi, giương mắt đã thấy một cái bóng đen từ đỉnh đầu phóng qua, tay áo như cánh hạc rộng thùng thình. Nàng ngay cả người này bộ dạng cũng chưa thấy rõ, chỉ thấy hắn vừa hạ xuống, phản thủ một chưởng, lòng bàn tay hơi đỏ lên, chưởng phong sắc bén cực kỳ. Chiêu thức ấy tên là “Phản đánh hạ núi hổ”, chính là chiêu thức thành danh lợi trên giang hồ.

Một chiêu này nguyên bản hẳn là thẳng đánh ngực đối phương, nhưng vì nam nữ thụ thụ bất thân, cố ý vòng qua ngực, hướng bả vai nàng đánh tới, đến lúc này liền đã muộn một khắc. Tập Ngọc không dám cùng hắn đón đỡ, cánh tay nâng lên nhằm đánh tan đạo lực của hắn, không ngờ cánh tay vừa nâng, chỉ cảm thấy ngực chấn động, bị người nọ đích thực va chạm. Nàng trong lòng biết mình tuyệt đối không phải đối thủ của người này, hai chân đập mạnh, lưng áo uốn cong, quay tròn vòng nhiều lần, vẫn giữ Lưu Vân bên người, một tay nắm lên lưng nàng, không chống đỡ, định chạy lên lầu.

“Chạy đi đâu!”

Người nọ kêu một tiếng, cánh tay vươn ra, Tập Ngọc chỉ cảm thấy cơn nóng ập đến, nhìn ra sau, nàng kinh hãi. Nàng không do dự nữa, đem Lưu Vân ném lên trên lầu:

“Đi gọi Đoan Mộc Dung Tuệ xuống dưới!”

Nàng lạnh lùng nói.

Nàng định thần, trấn định xoay người, người nọ thấy nàng ngừng lại, liền thu chiêu dừng tay, mắt sáng quắc nhìn nàng. Tập Ngọc thấy hắn một thân áo bào xanh, râu dài như bạc, là Cù Tinh ngày đó ra mặt điều đình Long Môn phái. Nàng cười lạnh một tiếng:

” Như vậy sao? Không có biện pháp đi theo người Ngọc phong ly đòi kiếm quyết, ngay cả giang hồ lừng danh Chung Nam lão tứ cũng học thói bắt nạt nữ nhân?”

Cù tinh nghiêm mặt nói:

“Đắc tội đắc tội. Tư Mã cô nương một thân hảo công phu, lão phu bất quá bêu xấu mà thôi. Lần này Lâm Tuyền tụ lại, cũng là vì Thiên thanh kiếm quyết, quyết không thể làm cho một người tự mình hưởng đắc ý. Đoan Mộc thế gia cho dù là võ lâm tam thế gia, chúng ta nhưng cũng sẽ không nhường cho. Tư Mã cô nương, lão phu biết việc này cùng ngươi không quan hệ, nhưng muốn trách, tự trách mình tại sao cùng Đoan Mộc Dung Tuệ đồng hành đi! Hôm nay chư vị anh hùng hào kiệt đều ở đây, lão phu ngay cả cố tình không cùng ngươi so đo, chỉ sợ bọn họ cũng không đồng ý! Các ngươi một hàng sáu người, nếu như không có công bằng, ai cũng đừng nghĩ tự tiện rời khỏi Lâm Tuyền!”

“Ta sớm nghe sư phụ nói qua, giang hồ chỉ là chỗ đồ đệ càn quấy tụ tập chướng khí mù mịt. Hôm nay thấy qua, quả thế! Lần trước là Long Môn phái già mồm át lẽ phải, lần này cũng là toàn bộ giang hồ hào kiệt không phân rõ phải trái! Hắc hắc, sư phụ ta quả nhiên không có nói sai, người Trung Nguyên, thích nhất tự giết lẫn nhau, giết liền giết, còn muốn một cái danh hão, lừa mình dối người!”

Tập ngọc lạnh lùng nói xong, bỗng nhiên nhanh nhẹn từ trong tay áo, lấy ra một vật thể như đoản đao bạc, để ngang trước ngực.

“Khách khí cái gì? Muốn lên liền lên đi! Hôm nay ta không thể không giết người!”

Nàng lớn tiếng nói, khanh một tiếng, đoản đao rời khỏi vỏ, mọi người chỉ cảm thấy thanh đoản đao kia liễu diễm sinh uy, thanh âm thanh thúy cực kỳ, lại nhìn thân đao cực mỏng, bị nàng để ngang ngực, ước chừng hai ngón tay, cánh tay dài ngắn, dĩ nhiên là không chính xác , cũng không biết là từ cái gì chế thành.

Cù Tinh vốn chỉ muốn hù dọa nàng, áp chế áp sự kiêu ngạo và bệ vệ của đại tiểu thư, ai ngờ nàng cư nhiên lộ ra binh khí muốn phải liều mạng, lập tức không khỏi giật mình, không biết nên nói cái gì.

Trong đại sảnh yên lặng đến một cây châm điệu cũng có thể nghe thấy, một lúc lâu, chợt nghe một người thở hốc vì kinh ngạc, cả kinh nói:

“Đây không phải là đoản kiếm mười bước chết một người sao? ! Tại sao ở trên tay nàng? !”

Lời vừa nói ra, mọi người đều ồ lên, đều nhìn chăm chăm đoản kiếm trong tay nàng, người kinh nghiệm giang hồ phong phú liền lập tức lên tiếng kinh hô, trong lúc nhất thời đại sảnh một phen hỗn loạn. Tập Ngọc giống như không nghe thấy, vẫn để đao trước ngực, lành lạnh nhìn Cù Tinh, chỉ đợi hắn vừa động, hết sức căng thẳng.

Cù Tinh nhìn chằm chằm đoản kiếm trong tay, rốt cục rung động nói :

“Ngươi. . . . . . Sư tôn của ngươi là ai. . . . . . Thập bước giết một người?”

Ngữ khí của hắn đột nhiên trở nên cẩn thận, lúc này cuồng vọng không biết đã đi chỗ nào.

Tập Ngọc nheo mắt lại, nói nhỏ:

“Ta không biết ngươi đang ở đây nói cái gì. Sư phụ chính là sư phụ, hắn là trọng yếu sao? Còn nữa, ngươi rốt cuộc muốn ta nói mấy lần? Sư phụ ta là ai, còn chưa tới phiên ngươi quản!”

Cù Tinh bị nàng đáp trả, nhất thời nghẹn lời.

Giang hồ nữ nhân, giả dối cũng có, hào phóng cũng có, kém cỏi cũng có, quái đản cũng có. Nhưng hắn lần đầu tiên tiếp xúc loại nữ nhân như Tư Mã Tập Ngọc, cử chỉ thần thái không chỗ nào cũng là khí độ thiên kim, tú nhã văn nhược nhưng ngôn hành cũng là bá đạo thả không phân rõ phải trái, càng kỳ quái là, nàng cứ tự nhiên kiêu ngọa, kiêu ngạo động đến trời cư nhiên như ai cũng không quan tâm. Hắn thật sự đoán không ra nàng là nhân vật phương nào

“Tôn sư. . . . . . Hắn có khỏe?”

Cù Tinh hỏi, vừa ra khỏi miệng liền hối hận. Quả nhiên Tập Ngọc cười lạnh một tiếng, đang muốn châm chọc, lại nghe phía sau trên thang lầu truyền đến thanh âm lạng lùng nhưng trong trẻo của Đoan Mộc Dung Tuệ.

“Nghe nói chư vị muốn tìm Đoan Mộc, tại hạ đến đây. Nhưng, hôm nay mới biết, nguyên Chung Nam Tứ lão dài Cù trưởng lão cũng thích cùng nữ tử trẻ tuổi dây dưa!”

Cù tinh sắc mặt đột nhiên thay đổi, lành lạnh ngẩng đầu, trong đại sảnh lại an tĩnh. Mỗi người ánh mắt đều nhìn chăm chú côn tử áo trắng trên lầu, hắn chậm rãi xuống lầu, khí độ tôn quý, khuôn mặt tuấn tú, nếu ánh mắt có thể dịu dàng một chút, thực là một hảo công tử. Phía sau hắn Lưu Vân lén lút đi sau, trong tay nàng là vẻ mặt mơ màng của Niệm Hương, Hàn Dự Trần mỉm cười theo ở phía sau.

Vừa thấy được Tập Ngọc, Niệm Hương cùng Lưu Vân đi tới, một lòng muốn làm nũng. Trên mặt Tập Ngọc sát khí thu lại, giống như biến sắc mặt giống nhau, lộ ra thiện chân tươi cười. Nàng đem đoản kiếm thu lại trong tay áo, một tay đón Niệm Hương cùng Lưu Vân, hướng Đoan Mộc phía sau đi đến. Lưu Vân vỗ tay cười nói:

“Được rồi, đại nhân vật tới rồi! Chúng ta ngoan ngoãn trốn đi! Chờ hắn giải quyết !”

Đi qua Đoan Mộc Dung Tuệ, hắn trừng mắt nhìn nàng một cái, nhưng mà đáy mắt cũng không có tức giận. Lưu Vân nhìn hắn làm mặt xấu, Hàn Dự Trần cười nói:

“Lưu Vân cô nương mau tới đây đi. Hết thảy giao cho Đoan Mộc huynh là tốt rồi, những người này không phải đối thủ của hắn.”

Dứt lời, hắn nhìn về phía Tập Ngọc, đáy mắt nảy lên thần sắc lo lắng, sau một lúc lâu, hắn nói nhỏ:

“Tư Mã cô nương, tại hạ có một vấn đề muốn hỏi ngươi. Tôn sư, có phải là người xưng thập bước giết một người Hồ Dương?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...