Thương Hoa Tiếc Ngọc

Chương 8



Lại nói bọn Tập Ngọc ở Lâm Tuyền đợi năm sáu ngày, mấy cảnh đẹp nơi này cũng đã du ngoạn qua mấy lần, thấy những người Long Môn phái vẫn ầm ầm, nhưng về hung thủ giết người nửa manh mối cũng không có, Tập Ngọc dần dần không nhịn được.

Từ bốn phương tám hướng võ lâm nhân sĩ đi tới càng ngày càng nhiều, trong trấn khách điếm đều đầy người, buổi sáng Lưu Vân xuống lầu mua sữa đậu nành, phát hiện ở sàn có người nằm, dọa nàng giật mình nhảy dựng.

“Này Thiên thanh kiếm quyết thu hút vậy sao? Oa, ta xem toàn bộ người võ lâm đều tới nơi này chứ? Khách điếm đều chật ních rồi, vừa rồi dưới lầu còn có người ngủ ở sàn, thường có ai ngủ ở đấy đâu!”

Lưu Vân một mặt há mồm ăn bánh quẩy, một mặt lớn tiếng nói Sống cùng Tập Ngọc lâu rồi, trước kia ở Diêu Hồng phường hết thảy lễ nghi đều bỏ ra sau, một chút tướng ăn cũng bị mất.

“Dù sao cũng không can hệ đến chúng ta, đợi thêm hai ngày, người Long Môn phái không tìm được hung thủ, chúng ta nhất định rời đi.”

Tập Ngọc uống cạn bát sữa đậu nành, thuận tiện giúp Niệm Hương lau miệng, vén tóc, mười phần đều là bộ dạng hiền thê với khi nàng khẩu khí hung tàn hoàn toàn đối lập.

Hàn Dự Trần hôm nay không thấy bóng dáng, người này thần thần bí bí, động một chút là mất tích, đối với hắn lai lịch tuổi tác, bọn họ một chút cũng không biết. Đến khi hắn tiếp cận bọn họ với mục đích gì, là tốt hay xấu, Tập Ngọc cũng không biết.

” Ăn nhanh chút, nghe nói thông qua ngõ nhỏ này có một miếu nhỏ, người ta còn tính đi dạo ở đó!”

Lưu Vân ăn xong rồi, bắt đầu thúc giục người khác. Tập Ngọc đang ăn bánh quẩy, nghe vậy trừng mắt nhìn nàng một cái, càng chậm rãi, làm Lưu Vân tức giận.

“. . . . . .Lưu Vân? Đây chẳng phải Lưu Vân cô nương sao?”

Bên cạnh bỗng nhiên một tiếng cười, Lưu Vân ngạc nhiên quay đầu, chỉ thấy năm sáu người bên cạnh, thuần một xiêm y màu trắng, ngồi ở đầu là một công tử trẻ, khuôn mặt tuấn tú, thái độ kiêu căng, thấy Lưu Vân nhìn sang, thản nhiên liếc nàng một cái, không thèm để ý. Người nói là một công tử trẻ tuổi khác, mắt dài nhỏ, quắt miệng, cực kỳ bình thường.

Lưu Vân theo bản năng phô lên nụ cười quyến rũ, lặng lẽ ném người nọ một ánh mắt xinh đẹp, cười nói:

“Công tử là . . . . . ? Làm sao biết tiểu nữ?”

Người nọ ba hồn đi hai hồn, ngây ngô cười hắc hắc:

“Trong thành Hàng Châu, có ai không biết Giáng hồng hoa tiên Lưu Vân cô nương? Cô nương tại sao lại ở Lâm Tuyền? Chẳng lẽ không ở Diêu Hồng phường nữa sao?”

Lưu Vân mân mê miệng:

“Ta thích đi chỗ này chỗ khác, ta ở Diêu Hồng phường đã ngán, đi xa giải sầu.”

Nói xong, nàng lại liếc mắt nhìn người công tử ngồi đầu, thấy hắn thần thái ngạo nghễ, theo khóe mắt nhìn người, mặt mày lý lộ vẻ đối với nàng là không màng, không khỏi một trận tức giận, càng phô lên cười quyến rũ.

“Công tử, tôn tính đại danh ngài ?”

Nàng lại gần, hai tay nhẹ nhàng chạm vào vai người kia, thấy hắn trên lưng đeo kiếm, không khỏi nói nhỏ:

“Nguyên đúng là giang hồ hiệp sĩ, tiểu nữ tử có nhiều mạo phạm, công tử tha thứ. . . . . .”

Tập Ngọc thấy nàng ăn không nói có, dám bày ra thiên kiều bá mị, không khỏi âm thầm bật cười. Mắt thấy công tử áo trắng đã không còn kiên nhẫn, tâm nàng kêu không tốt, chỉ sợ người không dễ chọc. Trên cơ bản, Tập Ngọc ở Diêu Hồng phường ba tháng, dần dần hiểu biết nhiều lên, bình thường Lưu Vân chỉ hứng thú với hai loại người: thứ nhất người mù; thứ hai, người cực kỳ tự tin. Công tử áo trắng này chỉ sợ thuộc loại người sau, người như thế đối với nữ nhân chỉ có một thái độ: lạnh lùng. Ước chừng trừ bọn họ ra, ai cũng nghĩ đừng làm cho bọn họ để bụng.

Tập Ngọc miên man suy nghĩ, Lưu Vân đã đích tay nâng cầm người ta lên:

“Đại hiệp thật sự là phong trần mệt mỏi , râu đều dài ra, Lưu Vân hôm nay vừa vặn rảnh, không bằng cho Lưu Vân hầu hạ ngài?”

Người nọ hiển nhiên đã muốn thần hồn điên đảo, không biết đang ở phương nào, hắn nắm lấy tay Lưu Vân, nói năng có chút lộn xộn;

“Ở. . . . . . Tại hạ như thế nào có này vinh hạnh. . . . . . Lưu Vân cô nương. . . . . .”

Vài người khách đang ngồi đều nhíu mày, cảm thấy xấu hổ, công tử áo trắng ánh mắt càng tối sầm. Lưu Vân nở nụ cười;

“Đâu có! Tiểu nữ tử từ trước đến nay đối với đại hiệp giang hồ kính ngưỡng vô cùng, hôm nay có thể tự mình hầu hạ ngài, là Lưu Vân vinh hạnh mới đúng. . . . . .”

Nàng lời còn chưa nói hết, chợt nghe gió nổi lên, như có đồ vật gì đó nhanh chóng bay lại. Lưu Vân không kịp né tránh, chỉ nghe Tập Ngọc đem ghế đá tới, thả người dựng lên, tay áo nhẹ nhàng phất một cái, giữa ngón tay nhẹ nhàng linh hoạt nhặt một thỏi bạc vụn. Lưu Vân không khỏi hoảng sợ, nếu nàng bị này thỏi bạc đập trúng, chỉ sợ sẽ đầu rơi máu chảy! Nghĩ đến đây, nàng oán hận trừng mắt liếc công tử áo trắng.

Tập Ngọc đem bạc đặt lại, lạnh nhạt nói:

“Nàng chỉ là một tiểu nữ không có công phu, các hạ không khỏi ra tay quá nhanh.”

Công tử áo trắng chậm rãi nâng tay, đem bạc trở về, trong ánh mắt không che hết kinh ngạc. Mọi người đang ngồi vừa thấy công tử nhà mình bị nhục, lập tức đứng lên, một nữ tử trung niên lông mày đứng đấy, há mồm tránh cứ. Công tử áo trắng bỗng nhiên khoát tay áo:

“Ngọc Phượng, ngồi xuống.”

Thanh âm của hắn trong sáng trầm thấp, nhưng nếu nghe kỹ, lại lộ vẻ lạnh lùng hà khắc. Mọi người lập tức ngồi trở lại, công tử trẻ vừa cùng Lưu Vân nói chuyện cũng sợ hãi, không dám ngẩng đầu lên.

Hắn nhìn thoáng qua Tập Ngọc, nói nhỏ:

“Cô nương công phu tài giỏi, cùng là danh môn đệ tử, vì sao cùng kỹ nữ đồng hành? Không sợ bôi nhọ sư môn?”

“Ta nhổ vào! Kỹ nữ cái gì. . . . . .”

Lưu Vân vừa nhảy dựng lên, lại bị Tập Ngọc đè xuống. Nàng thấp giọng nói:

“Công tử nói sai rồi, Lưu Vân cùng ta là tỷ muội, ta chưa bao giờ coi người ta là kỹ nữ mà xem nhẹ. Nhưng các hạ, vì thân phận mà đi tự tiện phán đoán người khác, cách làm như thế không khỏi võ đoán ngang ngược.”

Công tử áo trắng nhướn mày, Tập Ngọc nhìn hắn là tức giận, vẫn là hèn mọn. Người này cùng Hàn Dự Trần phong lưu ôn nhu cũng không giông, cùng Niệm Hương tuấn mỹ khôi ngô cũng không giống, hắn giống như một khối băng, cao quý, lạnh lùng, quần áo trắng, tóc đen như tơ, nếu không phải thần sắc trên mặt quá mức kiêu căng làm người ta không dám tiếp cận, thực là một công tử tốt.

Hắn đem đồng bạc xoay trên tay, một lát sau mới nói:

“Cũng là kỹ nữ, trả thù lao mua khoái hoạt cũng là ý đúng, cô nương có lý do gì ngăn trở? Nàng để cho thủ hạ ta khoái hoạt một trận, đây là khen thưởng cho nàng, không bằng hỏi một chút nàng, tiền tốt, cũng là ngươi tốt.”

Lời nói này ý tứ vũ nhục, Tập Ngọc nhất thời kềm nén không được, trên mặt trầm xuống, há mồm định cãi nhau. Lưu Vân bỗng nhiên che miệng của nàng, nhìn công tử áo trắng mỉm cười:

“Công tử , Lưu Vân ở Hàng Châu cũng coi như hơi có danh, ngài đưa từng này bạc, ước chừng chỉ đủ tiểu nữ tử mua nước phấn, ngay cả son cũng mua không được! Giang hồ hiệp khách từ trước đến nay tiết kiệm, tiểu nữ cũng biết, không dám yêu cầu. Tiền kia, ngài nên thu hồi đi thôi.”

Nàng kéo Tập Ngọc đi, công tử áo trắng bỗng nhiên cười nhạo nói:

“Chẳng lẽ không đủ? Nguyên là ít quá! Nha, một thỏi hai lượng hoàng kim ngươi có vừa lòng? Đủ cho ngươi một tháng. Cầm tiền, cút khỏi Lâm Tuyền cho ta! Không cần ô uế đôi mắt của ta!”

Hắn lấy ra một thỏi hoàng kim, ném tới chân nàng.

Tập ngọc cực tức giận, sờ tay vào ngực lấy ra một viên Thiết đạn châu, chuẩn bị ném qua. Lưu Vân dùng toàn bộ sức mạnh giữ chặt nàng:

“Tập ngọc, ngươi đừng dây vào, đây là chuyện của ta.”

Nàng thấp giọng nói xong, xoay người nhặt lên thỏi vảng lên, cầm xong tay nhìn, đột nhiên cười nói:

“Hai lượng hoàng kim, ngài thực coi Lưu Vân là cỏ dại ven đường! Ngài tiêu tiền tốn kém như vậy, chỉ sợ gia sản ngài diệt tận, không đủ cho đời sau sinh sống đâu.”

Nàng đem hoàng kim ném lại, thuận tiện lấy ra trong tay áo mười hai lượng hoàng kim, ngạo nghễ đặt trước mặt công tử áo trắng:

“Đây là khen thưởng, ngươi cũng làm cho ta vui vẻ một hồi. Có thể làm cho Lưu Vân ta tức giận, ngươi cũng không đơn giản! Cầm khen thưởng đi thôi! Mười hai lượng, đủ ngươi mua một ngàn bộ màu trắng quần áo, để còn thây đổi? Cổ áo cũng có thể toàn lông mao trắng đó!”

Nàng cười ha hả, công tử áo trắng mặt biến sắc, mọi người đang ngồi rút kiếm đứng lên, sảnh chính khách điếm yên tĩnh không tiếng động, rất nhiều người đều tránh ra, nghĩ không nên chọc vào phiền toái.

“Làm cái gì? Muốn đánh ta?”

Lưu Vân lớn tiếng hỏi, vung tay áo:

“Lẽ nào ta phải sợ? Có bản lĩnh thì giết ta đi! Bản thân ta muốn chứng kiến cảnh giang hồ hào kiệt tới giết một nữ nhân không biết võ công!”

Công tử áo trắng sắc mặt thâm trầm, yên lặng nhìn nàng, nàng không sợ chút nào, sắc mặt giận dữ, hai tròng mắt hung hăng trừng mắt nhìn lại hắn. Ánh mắt của hắn bỗng nhiên dời tới phía sau Tập Ngọc, Niệm Hương bị hù tới tái nhợt, sắc mặt dường nhu biến động, khó tin nhìn Niệm Hương, há mồm muốn nói cái gì, lại không thể nói ra.

“Lưu Vân cô nương, làm cái gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra?”

…….”Lưu Vân cô nương, làm cái gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra?"

Giọng nói của Hàn Dự Trần từ ngoài cửa truyền đến, hắn bước nhanh tới, thấy tình thế nguy cấp, chạy nhanh tới trước đem hai nữ tử che lại phía sau, giương mắt nhìn lên. Vừa thấy công tử áo trắng, hắn sửng sờ.

“Đoan Mộc huynh?”

Hàn Dự Trần cúi đầu kêu một tiếng, ánh mắt chuyển động, chắp tay cười nói:

“Quả nhiên là Đoan Mộc huynh, đến đây khi nào vậy?”

Công tử áo trắng thu lại thần sắc kinh ngạc, lộ ra một chút thản nhiên, mỉm cười, chắp tay nói:

“Vừa sáng sớm hôm nay. Hàn huynh thật có nhã hứng, có hai vị giai nhân đồng hành, du sơn ngoạn thủy thật thích thú.”

Hắn sai người đem vài chiếc ghế dựa tới, mời bọn họ ngồi. Lưu Vân giận dỗi không để ý tới hắn, kéo tay Tập Ngọc đi ra cửa, không quay đầu lại.

Hàn Dự Trần khẽ cười một tiếng:

“Đoan Mộc huynh giễu cợt, giai nhân đều không phải của tại hạ, chẳng qua là đồng hành mà thôi. Lưu Vân cô nương tính khí bộp chộp, chọc giận Đoan Mộc huynh, kính xin huynh đừng so đo.”

Đoan Mộc công tử không đáp, tựa hồ đối với hai nữ tử không có hứng thú, hắn nâng ly rượu trong tay, một lúc lâu sau bỗng nhiên nói nhỏ:

” Người đứng sau đi theo nàng kia. . . . . . Có phải hắn không?”

Hàn Dự Trần nhếch khóe miệng, lắc đầu nói:

“Tại hạ cũng không biết, thiên hạ người cùng tên rất nhiều, cho dù tướng mạo tương tự hắn, cũng nhiều như lông trâu. Đoan Mộc huynh, nếu thật sự là hắn, hai người chúng ta sao lại có thể yên ổn uống rượu lúc này?”

Đoan Mộc công tử trầm ngâm một hồi, thở dài:

“Quả thật như thế, nếu là hắn. . . . . . Như thế nào lại lộ ra thần sắc yếu đuối! Quả thật là khuôn mặt tương tự! Chính là quá mức tương tự . . . . . . Không nói những thứ này nữa, Hàn huynh nếu đang ở Lâm Tuyền, nói vậy cũng là vì Thiên thanh kiếm quyết?”

Hàn Dự Trần lắc đầu:

“Không phải, tại hạ đối với thứ này vốn không định cùng anh hùng thiên hạ tranh chấp. Tại hạ được người ta nhờ vả, vì tìm người mà đến. Đúng dịp mà thôi.”

Hắn đem chuyện Tập Ngọc đắc tội với Long Môn phái ra kể, cuối cùng nói nhỏ:

“Tuy nói người trong thiên hạ giống nhau quá nhiều, nhưng tên giống nhau, người giống nhau tại hạ chưa từng thấy qua. Có một manh mối, tại hạ không nghĩ tùy tiện cho qua.”

Đoan Mộc công tử dừng lại, trên mặt lộ ra thần sắc lạnh lùng:

“Một khi đã như vậy, ta cũng vậy không muốn bỏ qua. Kiếm quyết Đoan Mộc thế gia bắt buộc. Người nọ. . . . . . Ta đã nhìn qua.Bên cạnh hắn có hai nữ tử nhìn thật chướng mắt, nếu là cùng một người, tính tình của hắn, như thế nào lại dung nạp hạ đảng tiện nữ theo bên người!”

“Đoan Mộc huynh nói sai rồi.”

Hàn Dự Trần nở nụ cười.

“Tư Mã Tập Ngọc tú nhã văn nhược, Lưu Vân quyến rũ kiều diễm, rõ ràng là hai vị tuyệt thế giai nhân. Đến ngày hôm nay, Đoan Mộc huynh tính tình vẫn không thay đổi, Đoan Mộc Thế bá chắc chắn với hôn sự của huynh sẽ lo lắng lắm đây?”

Đoan Mộc công tử hừ một tiếng, lạnh nhạt uống một ngụm rượu, lẩm bẩm nói:

“Giai nhân hiến có. . . . . . Thế gian nữ tử nhiều giả dối nông cạn, hoặc tình nguyện làm chuyện hạ lưu, hoặc dáng vẻ kệch cỡm.”

Hôm nay gặp Lưu Vân chính là thượng hạng trong số đó, lỗ mãng, trụy lac, kiểu cách, đùa bỡn lòng người. . . . . . Giai nhân hắn không gặp được, lại gặp một “ Tiện phẩm”. Nghĩ thần thía của nàng lúc ném hoàng kim, hắn không khỏi tức giận, trên mặt giống như che một tầng băng. Hắn Đoan Mộc Dung Tuệ lần đầu tiên trong đời bị kỹ nữ vũ nhục, nếu không phải Hàn Dự Trần chắn trước, hắn chỉ muốn đem nàng xả thành ba bốn phần.

Đoan Mộc công tử tức giận, lúc đó Lưu Vân cũng nhảy dựng lên, thiếu chút nữa đem đầu tóc lôi xuống.

“Cái gì vậy! Người nọ là ái vậy? Lưu Vân ta lần đầu tiên bị người ta nói như vậy! Tức chết được!”

Nàng quất cành liễu trước mặt, lại đá lại túm lấy, sau vài ba lần liễu đã rơi đầy đất

Tập ngọc ngồi ở một bên vỗ vỗ ti hồ li, nói nhỏ:

“Mới vừa rồi ngươi còn rất bình tĩnh , không có người mà đã bắt đầu nổi điên.”

” Nhảm nhí!”

Lưu Vân quay đầu hô to:

” Ta là hoa khôi ở Diêu Hồng phường Sao có thể ở trước mặt mọi người đánh mất mặt mũi? !”

Thần sắc của nàng hung ác, Niệm Hương sợ tới mức nắm lấy áo Tập Ngọc lui về phía sau

“Ngoan, đừng sợ. Không nên cùng cọp mẹ so đo.”

Tập Ngọc ôn nhu trấn an hắn, Lưu Vân càng thêm nổi giận điên cuồng hét lên:

”Tập Ngọc! Tối nên người nên là ta mới đúng? !”

Tập ngọc hít một tiếng:

“Lưu Vân, ngươi cũng nên xem lại, muốn chọc giận người cũng phải xem thế nào đã. Vừa rồi ta còn thấy ngươi người lớn, hiện tại lại thành tiểu hài tử. Chẳng lẽ không đánh cho hắn một trận ngươi không cam tâm?”

“Được! Ta muốn đánh cho hắn một trận!”

Lưu Vân xoa ta, hằn học nói :

“Sớm biết thế này đã lên Thiếu Lâm học công phu! Đã sớm có thể đánh cho mặt mũi hắn bầm dập!”

Tập ngọc ho một tiếng, nghĩ tốt nhất không nói cho nàng biết, Thiếu Lâm không thu nữ đệ tử . Nhưng như vậy cũng tốt, nàng xem Lưu Vân nổi giận lôi đình, tự nhiên cảm thấy rất vui vẻ. Không hèn mọn, không bỏ chạy, gặp bất cứ chuyện gì cũng dám đối mặt trực tiếp, như vậy mới là điều nàng thích ở Lưu Vân
Chương trước Chương tiếp
Loading...