Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương
Chương 29: Cướp Hôn
"Cô........cô gian phụ với......" Lục Kiều Vi không thể hiểu được mối quan hệ này, đầu lưỡi của cô không ngừng xoay tròn. "Vợ nhỏ của ba tôi." Trì đại tiểu thư trả lời, nàng rất không thoải mái khi bị Lục Kiều Vi nhìn chằm chằm như vậy, cầm nước trái cây lên uống hai ngụm. "Cô như thế nào lại ngủ với vợ nhỏ của ba mình... Rồi lại còn bị bắt và bị bắt gian trên giường." Lục Kiều Vi một bên cảm thấy tò mò, một bên cảm thấy không thể chịu nổi với tính nhiều chuyện của mình. "Ngày lễ tình nhân hôm đó, tôi uống rượu không chú ý đến tửu lượng, rồi sau đó ba tôi đến." Trì đại tiểu thư hừ hai tiếng, ấn ngón tay lên trán rít lên một tiếng: "Đau chết đi được, ông ấy thế nào lại mạnh tay như vậy, suýt chút nữa đánh chết tôi. Hừ, ngày thường ông ấy không quan tâm đến tôi, bây giờ tự nhiên không biết xấu hổ, đến quản tôi yêu đương với ai. " Bởi vì cô lên giường với vợ nhỏ của ba mình đấy, đại tiểu thư của tôi ơi. Tam quan của Lục Kiều Vi đều đã tan nát, cảm thấy đại tiểu thư quá bá đạo, liền hỏi: "Cô không phải là vì muốn đối nghịch với ba mình, cho nên liền theo đuổi ......." Lục Kiều Vi cũng không biết người kia xưng hô như thế nào. "Tôi chính là thích cô ấy, hơn nữa ba tôi cũng không phải dạng tốt lành gì, ông ấy căn bản không quan tâm đến người ta chút nào, còn không ngừng thay đổi vợ nhỏ." Trì đại tiểu thư nghiêm túc nói: "Bất kể thế nào tôi cũng sẽ ở bên cô ấy, lúc ba tôi đánh tôi, cô ấy khóc rất nhiều. " Rơi vào hoàn cảnh này ai mà không khóc a, Lục Kiều Vi nghĩ đến những việc mình đã từng làm có vẻ cũng không khác gì đại tiểu thư, cô tiếp tục uống nước trái cây, thật là xấu hổ. Thật là kinh hãi, cô cũng không biết có nên an ủi đại tiểu thư hay không, nói: "Vết thương của cô vẫn nên đi bệnh viện xem sao, tránh lưu sẹo trên mặt." "Tôi mới không đi, tôi chính là muốn giữ lại." Đại tiểu thư lấy điện thoại di động chụp ảnh, giống như là tự hào trên mặt của mình có vết sẹo. Nàng cũng không nói gì khác nữa, và hỏi: "Thiết kế của tôi đã chuẩn bị xong chưa?" Lục Kiều Vi lấy bản thảo đưa cho nàng xem, lúc trước không biết mối quan hệ cụ thể giữa nàng cùng "bạn gái", Lục Kiều Vi đã thiết kế theo hệ luyến ái ngọt ngào, cũng không biết đại tiểu thư có thích nó hay không. Đại tiểu thư nghiêm túc thưởng thức trong một lúc, gật đầu nói: "Không tồi, rất hợp với cô ấy. Bản thảo này không cần sửa lại, về khoản thù lao đến lúc đó tôi sẽ gửi vào tài khoản của cô, còn có tiền thưởng cho cô." Sau khi hai bên đã thống nhất, Lục Kiều Vi đóng gói bản thiết kế đưa cho nàng, sợ nàng không hiểu về thao tác tiếp theo, nên đã giới thiệu hai xưởng thủ công tư nhân, kỹ thuật của lão kỹ sư trong đó rất cao siêu, tuyệt đối sẽ không kém hơn so với những thương hiệu lớn. Nhưng giá cả sẽ đắt hơn. Đương nhiên đại tiểu thư nhất định sẽ không thiếu tiền, bởi vì có một chiếc Aston Martin đậu ở cửa, kiểu dáng mới nhất vừa mới đưa ra thị trường, phong cách rất hấp dẫn ánh mắt người nhìn. Lục Kiều Vi hỏi thêm một câu: "Cô làm nhẫn là để......." "Kết hôn a" Đại tiểu thư nói: "Chúng tôi đều đã bị bắt gian, cô ấy cũng không thể gả đi. Tôi phải chịu trách nhiệm với cô ấy." Rõ ràng chiếc nhẫn đã được đặt thiết kế trước khi bị bắt gian. "Cô ấy cũng thích cô?" "Chắc chắn rồi, tôi hôn cô ấy, cô ấy cũng hôn tôi, nếu không, chỉ có một mình tôi thì làm sao bị bắt quả tang? Chúng tôi đều rất chủ động, loại chuyện này yêu cầu hai người phải phối hợp với nhau ......." Đại tiểu thư vừa mới cuồng ngôn cãi lại thì đột nhiên dừng lại, đỏ mặt nói: "Tại sao tôi phải nói với chị về chuyện này, thật là!" "Dù sao thì tôi yêu cô ấy, và cô ấy cũng yêu tôi." Là người trẻ tuổi thật tốt, mọi lúc mọi nơi đều có thể đem chữ yêu treo ở bên miệng. Lục Kiều Vi nói: "Cô rất muốn kết hôn cùng với cô ấy sao, không sợ người khác đàm tiếu sao, dù sao cô ấy cũng là ... vợ nhỏ của ba cô." "Không sợ, tôi mới không quan tâm, ai thích nói thì cứ để họ nói đi. Nếu như dám nói trước mặt tôi, tôi đánh chết họ." Đại tiểu thư nói mà chẳng hề suy nghĩ, Lục Kiều Vi không biết nên nói đại tiểu thư là người có lý tưởng hay là người có tiền liền tuỳ hứng , Lục Kiều Vi ho khan một tiếng nói: "Tôi có một người bạn, tình huống cũng gần giống như tình huống của cô." "Hả?" Đại tiểu thư nhìn cô. "Vị hôn phu của cô ấy ngoại tình, cô ấy muốn đi loại bỏ tiểu tam." "Sau đó, cô ấy đã diệt khẩu tiểu tam rồi sao?" Đại tiểu thư hỏi. "Không phải." Lục Kiều Vi có chút khó mở miệng, nói: "Cô ấy chỉ muốn khiến hai người bọn họ không sống tốt, nhưng đã xảy ra một chút sai lầm" "Bị bắt gian?" "Chính là cô ấy bị....... tiểu tam cưỡng gian, không phải, là bị hôn." Lục Kiều Vi nói: "Tình huống này khá phức tạp, một vài lời không thể nói rõ." "Vậy thì tình huống kia hoàn toàn không giống nhau, kỹ thuật của bạn chị không được tốt cho lắm." Đại tiểu thư giống như khinh thường nói: "Cô ấy thật vô dụng a." Lục Kiều Vi: "......" Đúng, rất vô dụng. "Là chị đúng không?" Đại tiểu thư đột nhiên hỏi. "Hả.... gì chứ?" Lục Kiều Vi nghi hoặc. Đại tiểu thư hất cằm lên: "Người kia đã nhìn chằm chằm tôi hơn nửa ngày rồi." Sau đó lại nói: "Người bạn nhàm chán mà chị vừa nói chính là bản thân chị, đúng chứ?" Lục Kiều Vi nhìn theo ánh mắt của đại tiểu thư, Văn Cẩn Ngôn không biết đã xuống xe từ lúc nào, nàng đang nhìn vị trí này của các cô, khi bắt gặp ánh mắt của Lục Kiều Vi, nàng nhợt nhạt cười nhẹ một cái. Trời nắng to như vậy, cũng không biết vào ngồi trong xe. "Không phải, cô ấy là bạn của tôi." Lục Kiều Vi lúng túng nói rồi thu dọn đồ đạc, nói: "Kế tiếp nếu có vấn đề gì muốn hỏi, cô có thể gọi trực tiếp cho tôi." "Chậc chậc chậc, có phải bạn hay không cũng chỉ có bản thân chị biết." Trì đại tiểu thư đứng dậy, liền gọi điện thoại giống như thường lệ, sau đó gằn từng chữ một, vô cùng kiêu ngạo và bá đạo nói: "Tối hôm nay, tôi còn muốn đến nhà dì!" "Đánh chết tôi, tôi cũng phải đi!" Không biết người đầu dây bên kia trả lời thế nào, nhưng thật ra bàn tay đang cầm nước trái cây của Lục Kiều Vi hơi khẽ run lên, tàn nhẫn, quá tàn nhẫn, đúng là một con sói. Lục Kiều Vi thật sự bội phục, liền sợ đại tiểu thư này sẽ bị đánh đến choáng váng. Khi bước ra khỏi cửa hàng, tâm tình cảm thấy rất phức tạp và nặng nề. Ngay khi Văn Cẩn Ngôn định giúp cô kéo cửa xe ra, Lục Kiều Vi liền lấy trà sữa đưa cho nàng, Văn Cẩn Ngôn hơi kinh ngạc, sau đó nhận lấy ly trà sữa. Lục Kiều Vi ngồi vào ghế phụ, người có chút im lặng, Văn Cẩn Ngôn cắm ống hút vào liền uống hai ngụm, lông mày giãn ra: "Làm sao vậy, khách hàng vừa rồi là bạn của chị sao, cô ấy đã nói gì rồi? " "Tôi có nói với cô, cô cũng không biết ........." Lục Kiều Vi vốn định kể cho nàng nghe về câu chuyện phá vỡ tam quan vừa rồi. Sau khi suy nghĩ lại, đây là chuyện riêng tư của khách hàng, vẫn là quyết định giúp đại tiểu thư giữ bí mật. Văn Cẩn Ngôn nói: "Trẻ con bây giờ rất không nghe lời, nếu là khách hàng thì lúc gặp riêng phải giữ khoảng cách phù hợp. Khoảng cách sẽ sinh ra mỹ ý, khách hàng sẽ càng thưởng thức thiết kế của chị hơn." "Ồ......" "Các nhà thiết kế của DMD xử lý các yêu cầu của khách hàng đều dựa trên tâm trạng của họ, sẽ không cố tình đáp ứng các yêu cầu không chủ ý của đối tác, chị có thể cao ngạo một chút." Lục Kiều Vi mím môi nói: "Không phải bạn, chỉ là khách hàng bình thường. Tôi cũng không phải hải cẩu, tôi chỉ là ngạc nhiên về chuyện của cô ấy và bạn gái." "Bạn gái?" Văn Cẩn Ngôn ngốc lăng. "Đúng vậy, cô ấy đến đây để thiết kế nhẫn kim cương cho bạn gái của cô ấy." Văn Cẩn Ngôn liếc nhìn hướng ra bên ngoài cửa sổ, nói: "Nói vậy, hai người họ rất yêu nhau đi, chị có thể giao lưu với cô ấy nhiều hơn một chút, để tìm kiếm cảm hứng về tình yêu, khi thiết kế nhẫn sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn." Lục Kiều Vi nhìn về phía Văn Cẩn Ngôn, tấm tắc hai tiếng: "Cô có phải 'song tiêu' hay không a?"*song tiêu: là ngôn ngữ mạng bên TQ, là có những tiêu chuẩn khác nhau để đối xử với người khác và chính mình.*Ví dụ: con tôi có chỉ số thông minh thấp nên điểm 60 là rất tốt, con bạn có chỉ số thông minh cao nên với điểm 90 là không tốt. "Không có, em việc nào ra việc đó, hy vọng công việc của chị thuận lợi." Lục Kiều Vi hừ một tiếng, nhìn mặt Văn Cẩn Ngôn, người phụ nữ này lớn lên rất giống tiên nữ, ngưởi thì rất ôn nhu, nhưng lại không nghĩ đến tiên nữ lại hư như vậy, nghĩ đến đây tâm trạng càng thêm phức tạp. Văn Cẩn Ngôn nói: "Chị có thể giao lưu cùng với cô ấy nhiều một chút, nếu khách hàng đánh giá tốt về chị, về sau chị sẽ nhận được nhiều hợp tác hơn. Hãy phát triển mối quan hệ này, lúc sau có thể nhận công việc theo ý muốn của mình, thay vì đơn hàng nào cũng nhận." Lục Kiều Vi nói: "Đừng nói đến chuyện công việc nữa." Văn Cẩn Ngôn ừ một tiếng, lại cầm lấy ly trà sữa lên uống. Trong xe rất yên tĩnh, mặc dù Văn Cẩn Ngôn uống rất nhẹ nhàng nhưng vẫn có tiếng động, Lục Kiều Vi không nhịn được liếc nhìn trộm Văn Cẩn Ngôn, sợ bị phát hiện nên đành phải xem từ kính chiếu hậu. Văn Cẩn Ngôn chạm vào ly trà sữa, ngón tay bị hơi nước ngưng tụ làm ướt, thỉnh thoảng gõ lên thành ly, thỉnh thoảng lại lắc lắc mấy viên đá, trông có vẻ rất thích. "Cô rất thích uống trà sữa sao?" Lục Kiều Vi hỏi, lần trước cô mua cho Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn cũng uống rất nhiều. "Chị đưa, tự nhiên sẽ thích." Văn Cẩn Ngôn uống thêm một ngụm nữa, cắn được viên trân châu bên trong, nói: "Ở nước ngoài có rất ít quán trà sữa. Trước kia đều uống cà phê, nếu uống nhiều sẽ cảm thấy rất đắng. May mắn thay, em đã trở về nước. " "Ồ." "Đi ăn cơm không?" Văn Cẩn Ngôn hỏi. Lục Kiều Vi gật đầu. Xe chậm rãi chạy đi, Lục Kiều Vi nhìn vào bảng điều hướng, cảm thấy tuyến đường không quá quen thuộc, liền hỏi: "Cô muốn đi đâu a." "Một nơi rất tốt, còn một chút nữa mới đến." Lục Kiều Vi ngồi trở lại xem trên bản đồ nhưng cũng không biết Văn Cẩn Ngôn muốn đi đâu, tính cảnh giác của cô rất cao, bình thường trong tình huống này cô đều rất khẩn trương và bắt đầu đề phòng. Nhưng là hiện tại cảm xúc rất ổn định. Ngồi được một lúc, mông có chút tê, Lục Kiều Vi nói: "Đến nơi rồi gọi tôi dậy. Tôi ngủ một lát, đừng nháo làm tôi tỉnh, ngày mai tôi còn phải đi làm." "Nhất định sẽ không." Lục Kiều Vi híp mắt quay về phía cửa sổ xe, cảnh vật bên ngoài cửa sổ lùi lại, chậm rãi nhắm mắt lại. Cô cùng với đại tiểu thư có khác nhau không? Có, đại tiểu thư so với cô mãnh liệt hơn, nàng dũng cảm đối diện với tình cảm, đâu giống như cô a, trong ván đầu tiên liền bại trận ngủ rồi. Nhưng mà, dường như cũng không có gì khác nhau. Ngủ hơn nửa giờ, xe dừng lại, Văn Cẩn Ngôn nhẹ nhàng vỗ bả vai cô, Lục Kiều Vi tỉnh lại liền thấy giàn nho trước mắt, hai bên giàn nho có trồng hoa hồng gai đỏ, hương thơm của hoa hồng và hương thơm của nho hòa quyện vào nhau, ngọt ngào đến mê người, ngửi đến đầu choáng váng, nhịn không được ngửi thêm lần thứ hai. "Đây là chỗ nào a." "Vườn nho của bạn em, ngày thường dùng để nấu rượu nho, phong cảnh ở đây cũng không tồi, liền muốn đưa chị đến đây hít thở không khí." Văn Cẩn Ngôn mở cửa xe ra: "Tay nghề của đầu bếp cũng không tồi, mang chị đến ăn cơm. " Lục Kiều Vi sợ ngây người, trước đây cô cũng đã từng đến vườn nho hái nho, nói thật là phong cảnh không được tốt lắm, còn ở nơi này hoàn toàn không có gì sánh được. Giàn nho ở đây giống như là trang trí hơn. Những quả nho to như những viên ngọc đen, hai bên có đèn đường, màu cam đặc biệt lộng lẫy vào ban đêm. Trái tim thiếu nữ đang khô héo của Lục Kiều Vi đang được cứu sống. Thời điểm ăn cơm, trên bàn không phải là những món ăn của nông thôn, mà là món tráng miệng, món bít tết và rượu nho, hương thơm rất êm dịu, ngửi vào một hơi đều cảm thấy say lòng. Lục Kiều Vi không thích uống quá nhiều rượu, nhưng trong bầu không khí này cô cảm thấy có vài phần tình thú, học theo động tác lắc cổ tay của Văn Cẩn Ngôn, sau đó nếm thử rượu. "Uống ngon không?" Sự dung hợp giữa nho và rượu, vẫn là uống ngon không như tưởng tượng, Lục Kiều Vi gật đầu nói: "Khá ngon, cảm ơn." Trong chuyến trở về, tài xế lái xe được gọi đến. Các nàng ngồi ở phía sau, bên trong xe rất rộng rãi, Lục Kiều Vi dựa vào cửa sổ xe, vẫn luôn nghĩ ngợi lung tung. Xuống xe, Văn Cẩn Ngôn hỏi cô: "Tâm trạng không tốt sao?" Lục Kiều Vi nhìn khuôn mặt của nàng, tâm tư rối bời và không thể khá hơn. "Em có cách làm cho tâm trạng của chị cảm thấy dễ chịu hơn, có muốn thử không?" Giọng nói của Văn Cẩn Ngôn truyền vào tai cô đầy cám dỗ, câu lấy trái tim của cô. "Cách gì?" Lục Kiều Vi nhìn nàng một chút. "Vậy thì......" Văn Cẩn Ngôn ra hiệu cho cô đi tới, Lục Kiều Vi ngập ngừng nghiêng người qua, sau đó môi của Văn Cẩn Ngôn áp lên tai cô: "Nghe nói nụ hôn có thể chữa lành tâm trạng không tốt." Không đợi Lục Kiều Vi trốn thoát, Văn Cẩn Ngôn liền đặt một nụ hôn lên sườn mặt của Lục Kiều Vi, sau đó lại nắm cằm cô: "Thử một lần, dù sao cũng không có hại." Từ chối chỉ chậm trễ một giây, môi của Văn Cẩn Ngôn liền chuyển dời đến lên môi cô, môi mỏng dán ở bên nhau, hai tay của Lục Kiều Vi buông thõng ở hai bên sườn, không có đẩy ra. Hai người hôn nhau dưới hàng hiên của tiểu khu, như thể có gió thổi qua, những bóng cây đang đong đưa dưới ánh đèn. Tạm dừng vài giây trước khi có một vòng động tác kịch liệt khác. Thời điểm hôn, không có thời gian để nghĩ về những việc khác, tâm tình cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Chỉ là đầu óc ù ù, có chút trống rỗng một. Lục Kiều Vi nhìn Văn Cẩn Ngôn, tầm mắt của cô mờ đi. Văn Cẩn Ngôn sờ trán của cô, trìu mến xoa xoa: "Tâm trạng có tốt hơn không?" Lục Kiều Vi đỏ mặt gật đầu. Sau vài giây im lặng, Văn Cẩn Ngôn lại hỏi: "Đã trể thế này, em có thể ngủ lại nhà chị được không, em nhớ......." "Không được." Lục Kiều Vi cau mày, rất nghiêm túc nói: "Cô đến nhà tôi liền bắt tôi mua Coca. Hôm nay tôi có chuyện phải suy nghĩ." "Mua Coca ..." Văn Cẩn Ngôn nghĩ đến chai lớn 2L ngày đó, khóe môi câu lên, nhịn không được bật cười một tiếng. Như vậy có gì mà buồn cười? Lục Kiều Vi cảm thấy Văn Cẩn Ngôn thật kỳ quái, cái chủ đề đó là do nàng nhắc đến, cảm thấy nó thật buồn cười cũng lại là nàng. "Có phải chị đã quên mất điều gì không a?" Văn Cẩn Ngôn giảo hoạt nói: "Em có chìa khóa nhà của chị, em cũng là chủ nhà của chị. Em có thể đến nhà chị ngủ bất cứ lúc nào." Nàng lại dùng giọng điệu khẳng định nói: "Chủ nhà vào nhà của mình ngủ là chuyện đương nhiên, bởi vì đó là nhà của chủ nhà". Chỉ kém một chút, Lục Kiều Vi suýt nữa bị nàng làm cho lung lay: "Cô nói hươu nói vượn gì vậy, nhà cho tôi thuê, trên hợp đồng giấy trắng mực đen có viết trong thời gian tôi ở, cô không thể quấy nhiễu tôi." "Ừ ..... chị quay trở về xem bản hợp đồng thử xem." Lục Kiều Vi nhíu mày: "Cô sẽ không gian lận đi." "Không có......" Lục Kiều Vi lùi lại hai bước đi lên lầu, không nghe thấy tiếng đuổi theo, quay đầu nhìn lại thì phát hiện Văn Cẩn Ngôn đang đứng dưới ánh đèn. Nàng mỉm cười, ôn nhu như nước tựa ánh trăng, nhìn càng giống đạo tặc đánh cắp trái tim. Lục Kiều Vi cố ý dậm chân xuống đất, một bộ dáng chẳng hề để ý, đứng chờ vào thang máy, hai tay dán ở trên mặt. Quả nhiên câu nói kia rất đúng, chỉ có phụ nữ là hiểu rõ phụ nữ nhất, có thể dễ dàng khiến trái tim bạn rung động như trở bàn tay. Phụ nữ cùng phụ nữ có thể ở bên nhau, đúng không? ...... Trong vài ngày kế tiếp đi làm, Lục Kiều Vi luôn ậm ừ ca hát, tâm trạng đặc biệt rất tốt, khi mọi người hỏi cô làm sao vậy, cô luôn nói rằng cô nhận được một đơn đặt hàng lớn, kiếm được tiền cho nên vui vẻ. Khi cuối tuần đang đến gần, Thuỵ Viêm đến phòng thiết kế tìm cô, cầm hai tấm vé vào cửa: "Tôi có mua hai vé công viên giải trí. Cuối tuần cùng nhau đi chơi, cô có muốn đi không?" Lục Kiều Vi lắc đầu từ chối, nói: "Tôi đã hẹn với một người bạn vào cuối tuần, cho nên không cần, cảm ơn." Sau đó lại rất uyển chuyển biểu đạt trước mắt không có ý định muốn yêu đương, nói với Thuỵ Viêm không cần chờ cô mà treo cổ chết ở trên cây. Thuỵ Viêm cất vé đi, không làm phiền cô nữa, cũng không nói rằng sẽ từ bỏ cô. Lục Kiều Vi thật sự có một cuộc hẹn vào cuối tuần, bất quá đó là trên phương diện công việc, cô muốn gặp người phụ trách của Hoa Thuỵ, nói đến chuyện này cũng thật trùng hợp, Trì đại tiểu thư cũng là thiên kim của chủ tịch Hoa Thuỵ. Trong khoảng thời gian hợp tác, người phụ trách thường nói đến những điều ái muội, điều này khiến Lục Kiều Vi rất buồn nôn, không muốn nói chuyện quá nhiều với anh ta. Cô đi thẳng vào chủ đề: "Còn điều gì cần sửa đổi nữa không? Nếu vẫn còn chưa hài lòng, tôi cũng không có khả năng đáp ứng được yêu cầu của anh." Nghe theo lời nói của Văn Cẩn Ngôn, cô nhất định phải cao ngạo, nếu còn ý kiến thì lão tử đây sẽ không hầu hạ nữa. Thật bất thường, người phụ trách bên kia không làm khó nữa, nói: "Cô trực tiếp đóng gói rồi gửi cho tôi, đúng rồi, lần trước cô có giới thiệu một xưởng sản xuất cho tôi, cô có phương thức liên hệ không? Tôi phải nhanh chóng làm cho xong. " Lục Kiều Vi đẩy danh thiếp cho anh ta, nói: "Về việc này vài ngày trước tôi đã hỏi qua, tạm thời không thành vấn đề, anh nói rằng là tôi giới thiệu, trong vòng một tuần sẽ giúp anh làm xong." Người phụ trách cầm lấy danh thiếp, nhìn chằm chằm vào Lục Kiều Vi, ái muội hỏi: "Đợi lát nữa cùng nhau uống một ly đi." "Không cần, cám ơn." Lục Kiều Vi lịch sự từ chối: "Mong anh về sau đừng nói lại những lời này, tôi rất phản cảm." "Ai nha, cô đừng tức giận." Người phụ trách nói: "Đây đều là chuyện xảy ra đột ngột. Ông chủ của chúng tôi đột nhiên đổi ngày, đang vội vàng kết hôn. Đó là lý do tôi vội vàng gấp gáp như vậy, tôi rất hài lòng đối với thiết kế của cô. " Lục Kiều Vi cảm thấy lạnh gáy, bây giờ hợp tác đã kết thúc, đối với anh ta không cần có vẻ mặt tốt, mặt biến sắc rất nhanh. Chỉ là vừa mới đứng dậy nghĩ tới cái gì đó, quay đầu lại hỏi: "Ông chủ các anh? Chủ tịch Hoa Thuỵ?" "Đúng vậy, nhưng cô cũng đừng nói chuyện này ra ngoài, giới truyền thông không biết về chuyện này." Người phụ trách rộng miệng nói, sợ Lục Kiều Vi nói ra bên ngoài, nên không ngừng đe doạ cô. Lục Kiều Vi chắc chắn sẽ không nói, chuyên môn nghề nghiệp của cô tu dưỡng rất cao, chỉ là cảm thấy băn khoăn vì mấy ngày trước đại tiểu thư cũng đã nói rằng cô ấy muốn kết hôn với cô vợ nhỏ của ba cô ấy, bây giờ ba cô ấy cũng muốn kết hôn. Cô tò mò hỏi: "Sẽ không liên quan gì đến đại tiểu thư của các anh đúng không?" Người phụ trách rộng miệng, lại nói: "Thật sự mối quan hệ không tốt cho lắm, đại tiểu thư vẫn luôn chướng mắt phu nhân, cho nên chủ tịch mới chuẩn bị kết hôn một cách khiêm tốn, không gây ồn ào." Mối quan hệ không tốt? Chuyện này sẽ không có việc gì đi. Xem ra vị chủ tịch này rất hoa tâm, nuôi dưỡng không ít vợ nhỏ, đại tiểu thư lại bắt cóc một cô vợ nhỏ của ông ấy, cũng coi như là giáo huấn ông ấy một chút. Cũng coi như là viên mãn. Cô biểu đạt lời chúc phúc của mình, sau đó xách theo máy tính rời đi. Vài ngày sau, Trì đại tiểu thư gửi tin nhắn hỏi cô có muốn đến dự hôn lễ của nàng hay không, Lục Kiều Vi đã khéo léo từ chối, dù sao thì cũng không quá thân, tuy nhiên vào ngày hôn lễ hôm đó, Lục Kiều Vi đã gửi lời chúc phúc cho nàng. Cô đang chỉnh sửa bản thảo, nghe đồng nghiệp xì xào bàn tán, nói về chuyện kết hôn của Trì đại tiểu thư, tuổi còn trẻ mà có lá gan lớn như vậy. Luật hôn nhân đồng giới trong nước còn chưa được thông qua, ngoài mặt có rất nhiều người chấp nhận, nhưng thật ra mỗi lần nghe đến chuyện này, thái độ của họ cũng không được tốt cho lắm. Lục Kiều Vi nghe đến cảm thấy hụt hẫng, cô muốn nói giúp đại tiểu thư một câu, nói: "Là tình yêu đích thực thì tốt rồi, chúng ta không cần bàn tán. Hơn nữa, xu hướng tính dục là thiên tính, cô ấy cũng không thể quyết định được." "Chúng tôi không phải nói về xu hướng tính dục của cô ấy, chính là ... ngay cả tình yêu đích thực cũng không thể như vậy a ..." Trang Như Nhuế nói: "Cô không xem tin tức sao?" "Tin tức gì?" Lục Kiều Vi đột nhiên có dự cảm không tốt, luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Trang Như Nhuế cho cô xem điện thoại di động của mình, Lục Kiều Vi đã choáng váng khi nhìn thấy hot search. # Trì tổng kết hôn # # Trì đại tiểu thư cướp hôn # # Trì đại tiểu thư cướp hôn của Trì tổng# Lục Kiều Vi: "......" ............Editor: Cô vợ nhỏ lớn hơn Trì đại tiểu thư đến 11 tuổi, đại tiểu thư không thích gọi tỷ tỷ, thích gọi là lão a di.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương