Thương Vợ Vô Cùng

Chương 39 Tai Nạn Xe



CHƯƠNG 39: TAI NẠN XE

Tôi nghe tin trên đài truyền thanh, không biết nên vui hay nên buồn, vui vì Niko trước đó đã có chuẩn bị, hơn nữa nghe nói tòa nhà Mộc Phong được cô ta xây để kỷ niệm thời niên thiếu của mình, cho nên nhân viên rất ít, tối đa không vượt quá 100 người.

Tôi khi đó còn thán phục thực lực và tiền tài của cô ta. Là một người ở thành phố G, có thể xây dựng toà nhà Mộc Phong ở nước X đã là rất tài rồi, cô ta lại còn xây một tòa nhà độc lập cho bản thân, chỉ để ngắm phong cảnh và nhớ lại thời niên thiếu của mình, sợ rằng, ngầu như vậy, ngoại trừ cô ta ra thì chẳng còn ai có thể làm được đi.

Buồn là bởi vì Mễ Ninh Khanh vẫn không rõ tung tích, là một cô gái yếu đuối, cô ta có còn đủ năng lực sinh tồn cho đến khi đội cứu hộ tới cứu cô ta không?

Khi tất cả mọi người đều lo lắng không thôi, Cố Thanh là người sốt ruột nhất, Thư bị cảm lạnh trong nhà vệ sinh, phát sốt lại bị lạnh, không ngừng run rẩy, cậu vừa để ý tin tức vừa chăm sóc Thư. Lại còn bưng trà rót nước, đưa thuốc mang chăn, vô cùng bận rộn.

Lúc nghe được tin nói về Niko, lòng cậu nặng nề, thầm cầu khẩn, mặc dù Mễ Ninh Khanh là con gái được mẹ kế của cậu mang đến, nhưng quan hệ với cậu vẫn luôn rất tốt, lúc cậu giận bố mình mà ra nước ngoài, cô ta vẫn luôn kiên nhẫn gửi tin tức ở nhà cho cậu, đồng thời vẫn luôn hàn gắn quan hệ của cậu và bố.

Nhưng khi cậu về nước, không biết vì sao Mễ Ninh Khả lại tự nhiên từ biệt, để lại cho mỗi người mà cô ta thương yêu một bức thư, sau đó đi đến nước X, Cố Thanh cò nhớ rõ dáng vẻ chán trường của Cố Thành Phan khi Mễ Ninh Khanh rời đi.

“Chị… ” Thư đang say giấc mộng đột nhiên rên rỉ nói: “Chị, đừng mà, đừng mà, đừng bỏ lại em, đừng bỏ lại em.” Cố Thành vội vàng chạy tới, kéo tay Thư: “Thư, không sao đâu, có anh đây rồi.”

Thư mở mắt ra, thấy Cố Thanh sắc mặt lo lắng, lẩm bẩm nói: “Cố Thanh có một số chuyện em cần nói cho anh biết.” Cố Thanh gật đầu: “Được, em nói đi, anh đang nghe đây.”

Thư không muốn nói dối cậu nữa, cô muốn nói rõ tất cả mọi chuyện cho cậu biết, nói cho người đàn ông yêu cô thật lòng này biết: “Thực ra, em tên là Thư Minh, chị Hằng biết tên của em, ngoài ra, người khác đều không biết, cũng vì tôn trọng em, nên chị Hằng mới luôn gọi em là Thư.” Mặc dù Cố Thanh có nghi ngờ tạo sao tên của cô lại không có trong tài liệu của Cố Thành phan, chỉ có chiều cao, nhóm máu, ngay cả sở thích cũng không có.

“Tinh tinh… ” Có điện thoại gọi đến, Cố Thanh bất đắc dĩ cười, Thư gật đầu, tỏ ra đã hiểu.

Cố Thanh nhận điện thoại, là một số lạ: “Alo, xin chào.”

Đầu bên kia truyền đến tiếng của An Chi: “Cố Thanh, là chị, hôm nay chị vừa đến nước X, buổi chiều có động đất, em truyển lời cho Nguyệt Hằng và Cố Thành Phan nhé, bọn họ giờ chắc đang rất lo lắng cho chị, chị vừa gọi điện thoại cho họ nhưng không ai nghe máy, em nhớ phải nói với họ, chị bình an vô sự nhé.” Vừa dứt lời, điện thoại liền cúp máy, Cố Thanh nghĩ chắc vất vả lắm mới có cơ hội gọi điện về để báo bình an, nên phải nắm cơ hội để nói chuyện.

Anh Chi đứng trong đống tài tích ở nước X, nhìn người tới lui, vất vả lắm mới tìm được một nơi có thể gọi điện thoại, nhưng điện thoại lại chỉ còn 10% pin. Cô gọi cho Ngân Hằng đầu tiên, nhưng gọi nhiều lần mà điện thoại vẫn tắt máy, lại gọi cho Cố Thành Phan, mãi không có người nghe, rơi vào đường cùng không thể làm gì khác hơn là gọi đến điện thoại của Cố Thanh.

Anh Chi đứng dưới bóng đêm mịt mờ, trong lòng cầu khẩn, Mễ Minh Khanh, đừng có chuyện gì nhé.

Cố Thanh cúp điện thoại, xoay người bất đắc dĩ cười, trở về ngồi bên người Thư, Thư cười không nói gì, Cố Thanh cũng không hỏi tiếp lời cô ấy vẫn chưa nói hết.

Nhưng, nếu lúc anh lên bất kỳ trang web nào tìm hai chữ “Thư Minh”, đầu tiên chắc chắn sẽ hiện ra mấy chữ to đùng “ảnh nóng của Thu Minh”.

Còn có cả lý lịch cá nhân của cô: Thư Minh, tác gia 9x, diễn viên vũ đạo, mười ba tuổi giành được giải vũ đạo toàn quốc rồi tiến vào giới nghệ sĩ, tài diễn xuất sắc, bởi vì chuyện “ảnh nóng” mà rời khỏi giới giải trí, không rõ tung tích.

Đương nhiên, còn có kèm ảnh chụp Thư Minh, nhưng, tấm hình kia so với Thư ở trước mắt lại khác hoàn toàn.

Cố Thanh từng thấy khuôn mặt này đúng là không ngoa, gương mặt của cô ấy, từng xuất hiện trên các bộ phim điện ảnh cả nước, sao anh có thể chưa từng thấy chứ.

Thư nhìn Cố Thanh: May mà, anh luôn tôn trọng mình, chuyện không muốn nói tuyệt đối sẽ không hỏi nhiều, cũng may, mình đang định nói thì có điện thoại đến ngắt lời.

Nếu không... , kế hoạch ban đầu sẽ bị dở dang, còn việc này, chưa đến cuối cùng thì tuyệt đối không thể nói cho Cố Thanh.

Cố Thanh đáp lại lời của An Chi, cầm điện thoại lên, gọi điện thoại cho Cố Thành phan và Trình Ngân Hằng, quả nhiên không gọi được, cậu có hơi sốt ruột, vừa mới nhận được tin Cố Thành phan thay mặt quan chắc cấp cao thành phố G đến thăm hỏi đồng bào ở nước X bị thiên tai.

Cố Thanh đương nhiên là lo lắng cho an nguy của Trình Ngân Hằng, thứ nhất cô là người đàn bà của Cố Thành phan, cũng là chị dâu của cậu, thứ hai Trình Ngân Hằng là cấp trên của Thư, lại là bạn của Thuư, còn Thư là vợ của cậu, quan hệ này rất phức tạp.

Nghĩ vậy, Cố Thanh nói với Thư: “Thư, em nghỉ ngơi đi nhé, tôi đã nói với Trình Ngân Hằng rồi, ngày mai em có thể không phải đi làm, chữa khỏi cảm là được rồi, anh đi xem Trình Ngân Hằng, anh lo chị ấy gặp nguy hiểm.” Thư gật đầu nói dạ, nhưng Cố Thanh đi xuống tầng dưới, cảm thấy vẫn không được, nhỡ Thư nửa đêm phát sốt nhiệt độ lên cao thì biết làm sao bây giờ?

Cố Thanh suy nghĩ, nên tìm một người đi xem Trình Ngân Hằng, mình thì ở lại chăm sóc Thư, nhưng… tìm ai đây?

Cậu đột nhiên thông suốt, tìm Vu Mạnh, tuy nói quan hệ của Cố Thành phan và Vu Mạnh không biết đã trải qua chuyện gì, từ tốt trở thành không được tốt lắm, quan hệ của cậu và Vu Mạnh vẫn luôn khá tốt.

Lúc nhận điện thoại của Cố Thanh, Vu Mạnh đang ngủ say.

Anh ấy lẩm bẩm lên tiếng trả lời: “Cố Thanh? Có việc gì?”

Cố Thanh cười nói: “Hì hì, đúng là có chuyện, Cố Thành phan đến nước X rồi, Thư hôm nay bị bệnh, em không đi được, cho nên cũng chỉ có thể nhờ anh, đến chung cư của Cố Thành phan xem Trình Ngân Hằng một chút, xem chị ấy có gặp chuyện gì không may không.”

“Gặp chuyện không may?!” Vu Mạnh vừa nghe đến Trình Ngân Hằng sẽ xảy ra chuyện, lập tức tỉnh ngủ, đứng dậy hỏi: “Sao cô ấy lại gặp chuyện không may chứ?” Vu Mạnh vừa rời giường mặc quần áo vừa nói chuyện với Cố Thanh.

Cố Thanh an ủi anh ấy: “Anh đừng vội, điện thoại của Trình Ngân Hằng không gọi được, anh nói xem một nghệ sỹ như chị ấy, điện thoại ắt hẳn lúc nào cũng phải mở, nhưng gọi không được nên mới kêu anh đến xem sao.”

Vu Mạnh gật đầu nói ừ, lập tức lái xe đên chung cư của Cố Thành phan.

Đường rất tối, không biết từ khi nào trời đã đổ mưa lớn, Vu Mạnh nghĩ, dù sao cũng đã muộn vậy rồi, cũng chẳng có ai nên liên tiếp vượt qua mấy chiếc đèn đỏ.

Anh ấy rất vội, lúc này anh ấy mới ý thức tới, dù Trình Ngân Hằng có trở thành vợ của người ta hay không, cũng không bận tâm Trình Ngân Hằng còn yêu anh ấy không, anh ấy vẫn hy vọng cô có thể bình an vô sự, không lo không lắng.

Dù sao... Dù sao đó cũng là người anh ấy yêu, anh ấy đương nhiên hy vọng cô vui vẻ.

Nghĩ như vậy, anh ấy lại tăng tốc: “Rầm”, xe của anh ấy suýt chút nữa đụng vào xe của người khác, dưới tình thế cấp bách, anh ấy cua xe, xe đụng phải cây.

Anh ấy cảm giác có chút hỗn loạn nhưng lại dùng sức lắc đầu, đối phương vội vàng mở ô xuống xe đập cửa sổ hỏi xem anh ấy có sao không.

Vu Mạnh trong lòng gấp gáp, đến cửa sổ xe cũng lười không mở, xua tay một cái với đối phương, ý bảo anh ấy không sao.

Lập tức trong ánh mắt kinh ngạc của đối phương, xe lại chuyển bánh. Giờ khắc này trong lòng anh ấy chỉ có một mong muốn: Nhìn thấy Trình Ngân Hằng, chắc chắn cô ấy bình an vô sự.

Mưa như thác lũ trút xuống cùng với tiếng sấm không chút khách khí đùng đoàng đùng đoàng, Vu Mạnh nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, vừa lo lắng cho an nguy của Trình Ngân Hằng, vừa sợ lại gặp phải xe, giẫm lên vết xe đổ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...