Thùy Chủ Trầm Phù

Chương 47



Lôi Hải Thành qua Phù Thanh Phượng đã biết Kiều Hành Chi là đại tướng quân, trấn thủ Phong Lăng đô thành, là võ tướng hạng nhất nhì trong triều, trong lòng đối với sự hào hoa khí phái của Uy Viễn tướng quân phủ sớm đã có chuẩn bị, nhưng khi hạ chân khỏi xa mã, nhìn đám đông nghìn nghịt nam nữ tôi tớ nghênh tiếp, vẫn lấy làm kinh hãi.

Đám nô bộc tựa hồ sớm đã được huấn thị, biết Lôi Hải Thành hiện tại là chủ nhân chân chính của tướng quân phủ này, đều đối hắn ân cần niềm nở một tiếng gọi công tử hai tiếng gọi công tử, Lôi Hải Thành vừa bực mình vừa buồn cười.

Kiều Hành Chi sát ngôn quan sắc[107], gầm lên đem tất cả mọi người đuổi trở về phòng, mới khiến cho màng nhĩ Lôi Hải Thành được thanh tịnh.

“Kiều tướng quân, cũng không có việc gì nữa, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi.”

Sau khi Lôi Hải Thành bước vào thượng phòng mà Kiều Hành Chi đã vì hắn chuẩn bị liền hạ lệnh đuổi khách. Hắn không thích người khác mang theo vẻ mặt nô tài đi xung quanh hắn. Huống hồ, lúc trước trên đại điện nhìn thần sắc tính toán của Ngự Diễm Liệu, hơn phân nửa hết thảy đều là Ngự Diễm Liệu cố ý an bài, danh chính ngôn thuận sắp xếp bên người hắn để làm gián điệp.

Kiều Hành Chi cung kính cáo lui. Lôi Hải Thành mới vừa cởi áo, đối gương đồng kiểm tra xem vết thương trên lưng có hay không bị rạn, lại nghe tiếng cước bộ nhẹ nhàng ở ngoài cửa phòng.

“Ai?” Hắn khoác lại y phục.

“Lôi công tử, nô tỳ phụng mệnh đến hầu hạ công tử rửa mặt.”

Hai nữ hài tử thanh âm ngọt ngào cật lực nâng mộc bồn nóng hổi vào phòng. Y phục hồng cánh sen bó chặt kiểu dáng tương đồng, diện dung cùng thân hình cũng đều nhất bàn vô nhị, đúng là đôi loan sinh tỷ muội hoa. Duy nhất có thể phân biệt, là khóe miệng nữ hài bên trái có một nốt ruồi nhỏ xinh xắn.

“Ngưng Mặc, Hàm Hương ra mắt công tử.” Động tác hành lễ của nữ tử cũng chỉnh tề nhất trí, bốn bàn tay tiến lại muốn giúp Lôi Hải Thành cởi bỏ thắt lưng.

Lôi Hải Thành nhìn đến nước ấm, nghĩ lại trên lộ trình ngày đêm thần tốc, còn không có hảo hảo tẩy rửa, toàn thân đột nhiên đều ngứa ngáy.

“Ta tự mình tẩy!” Hắn ngăn lại hai nữ hài tử. Có mỹ nhân hầu hạ nhập dục cố nhiên không tồi, nhưng hai nữ hài này bất quá ước chừng mới mười lăm mười sáu tuổi, vẫn còn vẻ ngây thơ, tuổi này nếu đặt ở thời đại tiền thế của hắn, hẳn là còn đang trong trường học gặm sách vở. Nếu thực để cho các nàng tới hầu hạ, lôi hải thành sẽ liền ảo giác bản thân là tên háo sắc vô lại tán tỉnh trẻ vị thành niên tại hộp đêm mất.

Ngưng Mặc cùng Hàm Hương nhìn nhau, đều lộ ra hoảng hốt, khẩn cầu nói: “Công tử, hãy để cho nô tỳ lại giúp! Bằng không nô tỳ nhất định sẽ bị chủ nhân trách phạt.”

“Ta đã nói không cần là không cần.” Lôi Hải Thành không kiên nhẫn phất phất tay ra hiệu cho các nàng đi ra ngoài. Ngưng Mặc, Hàm Hương lại vẫn do dự không chịu đi.

Trong lòng Lôi Hải Thành khẽ động, “Các ngươi, không phải là Kiều tướng quân phái tới sao?”

Hai nữ hài khẽ chấn động, cuối cùng muội muội có nốt ruồi trang nhã bên khóe miệng – Hàm Hương, gật gật đầu nói: “Không dối gạt công tử, ta cùng tỷ tỷ vốn làm việc trong cung, là bệ hạ sai chúng ta đến tướng quân phủ hầu hạ sinh hoạt của công tử, sau này công tử chính chủ nhân của hai tỷ muội ta.”

Lôi Hải Thành nhăn mày, nhưng lại không tiện nghiêm khắc với hai nữ hài này. Không lay chuyển được các nàng, hắn cũng đành mặc cho hai tỷ muội nàng thay hắn tắm rửa.

Nếu đem hai nữ hài tử này đuổi trả về, xác định hai tỷ muội sẽ bị Ngự Diễm Liệu coi như là đồ vô dụng mà đem xử lý. Ngự Diễm Liệu dùng chiêu này đến đối phó hắn, đại khái có lẽ là đã thấy hắn ở trước Vân Đồng quan cứu Minh Chu, đã đoán ra được hắn sẽ luôn thương cảm kẻ nhỏ yếu.

Xem ra, hắn tất yếu phải từ bỏ cái nhược điểm này...... Lôi Hải Thành ngồi ở trong mộc bồn cười khổ.

Nước không nhiều lắm, chỉ lưng chừng đến hông hắn. Ngưng Mặc cùng Hàm Hương thực nhu thuận cầm khăn kì cọ cho hắn, một trước một sau đứng ở bên mộc bồn, thay hắn mát xa. Động tác hai người thập phần nhẹ nhàng thành thạo, đối với những vết thương quanh thân Lôi Hải Thành coi như không thấy, nhất định đã chịu qua huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc trong cung, tuyệt không can dự đến riêng tư của chủ nhân, đối mặt với thân thể nam tính cũng không lộ ra vẻ e lệ ngại ngùng mà thiếu nữ nên có, hiển nhiên là đã quen làm công việc này.

Trái lại Lôi Hải Thành cực kỳ không được tự nhiên, chờ chà xát thân trên xong, hắn đoạt lấy khăn của hai tỷ muội, “Hay là để ta tự mình tẩy rửa, các ngươi cứ hồi phòng mà ngủ đi.”

Ngưng Mặc che miệng cười khẽ, “Công tử, chúng ta là thiếp thân tỳ nữ của người, nào có phòng của chính mình đâu?” Hàm Hương ở bên cùng cười, gò má cả hai lại đều hiện lên điểm đỏ hồng, đôi mắt mang vẻ ngượng ngùng trộm nhìn Lôi Hải Thành.

“Các ngươi là nói, sau này đều phải theo ta ngủ cùng một gian phòng?” Lôi Hải Thành có dự cảm không tốt, nhìn đến hai tỷ muội đồng thời gật đầu, hắn không biết nên khóc hay nên cười ──

Vậy chính là tuyên bố phụng mệnh đến thị tẩm. Ngự Diễm Liệu sao lại nghĩ đến việc tìm hai tiểu cô nương đến thi triển mỹ nhân kế để lung lạc hắn chứ? Cho dù bất mãn đến thế nào, hắn cũng không đói khát đến nỗi ra tay với thiếu nữ vị thành niên.

Lấy khăn tắm bao lấy hạ thân, hắn mở rộng cửa phòng, lớn tiếng gọi thị vệ gác đêm tại viện ngoại, phân phó người nọ tìm Kiều Hành Chi mời đến.

Không bao lâu sau, Kiều Hành Chi liền vội vàng chạy tới. Lôi Hải Thành một ngón chỉ Ngưng Mặc cùng Hàm Hương, khiến Kiều Hành Chi phải thu dọn lại gian sương phòng cách vách phòng hắn cấp hai tỷ muội kia vào ở.

Sau khi thỉnh được hai tỷ muội ra khỏi phòng, hắn cài chặt cửa lại, bước vào mộc bồn tiếp tục việc tắm rửa chưa hoàn tất, dựa lưng vào thành mộc bồn, từ từ ở trong làn hơi nước đang dần biến lạnh tiêu tán mà nhắm lại hai mắt.

Vừa nãy thừa dịp mở cửa phòng gọi người, trong nháy mắt hắn đã chú ý tới đao quang thấp thoáng chớp động trong những góc tối của lạc viện, bên ngoài tường cao tứ phía cũng có cước bộ đi lại. Cảnh giới nghiêm ngặt, giống như trong tưởng tượng của hắn. Có thể biết được, ngoại vi tướng quân phủ nhất định cũng có trọng binh trấn giữ.

Kế hoạch chạy trốn, nhất định phải tính toán cẩn thận. Vô luận như thế nào, hắn cũng không muốn dẫm vào vết xe đổ lần trước trong cung thiên tĩnh.

Cho đến khi tiễn thương hoàn toàn kín miệng đóng vảy, Lôi Hải Thành đã ở trong Uy Viễn tướng quân phủ gần một tháng.

Hai tỷ muội Ngưng Mặc cùng Hàm Hương tuổi tuy nhỏ, suy nghĩ ngược lại rất nhanh nhẹn, hầu hạ Lôi Hải Thành vô cùng chu đáo tỉ mỉ. Lôi Hải Thành là người hiện đại, mười mấy năm học hành cùng giáo dục xã hội sớm đem thân sĩ quan niệm[108] thấm sâu vào trong óc, huống chi Ngưng Mặc Hàm Hương ở trong mắt hắn, đều vẫn là tiểu nữ hài, hắn đối với hai tỷ muội thủy chung khách khách khí khí, không xuất ra nửa điểm tư thái chủ tử.

Hai nữ hài tử mới đầu thụ sủng nhược kinh, sau một thời gian, từ từ tập thành thói quen, cũng cùng Lôi Hải Thành vô câu vô thúc[109], thỉnh thoảng còn có thể cùng hắn nói vài câu vui đùa.

Ngoại trừ tư vị quản thúc khiến cho Lôi Hải Thành không thể không cẩn thận, thì những ngày tĩnh dưỡng cũng tương đối thoải mái. Trong phủ từ Kiều Hành Chi cho xuống dưới, ai nấy đều đối hắn kính cẩn lễ phép. Mỗi ngày đều ăn sơn trân hải vị, thời gian rảnh rỗi hay dùng để rèn luyện thân thể. Mấy món phòng thân vũ khí tự chế lúc trước đều bị Ngự Diễm Liệu lấy hết đi, hắn nhân dịp lúc nhàn rỗi lại thiết kế chế tác mấy món nữa.

Sống an nhàn sung sướng hơn hai chục ngày, hắn chung quy cảm thấy nhàm chán, thử xuất phủ dạo chơi, mới đi nửa bước ra sân, Kiều Hành Chi lập tức được thị vệ mật báo tin tức, mang theo đại đội nhân mã nói là phải đi theo bảo hộ, Lôi Hải Thành đành phải nghiến răng xua đi ý niệm trong đầu.

Hắn tự tin lúc ban đêm có thể ra khỏi tướng quân phủ, nhưng muốn an toàn xuất Lâm Uyên thành lại chưa đến mười phần nắm chắc, trước khi nghĩ ra được kế thoát thân chu toàn, hắn cũng không nghĩ đến việc nhanh chóng trở mặt với Ngự Diễm Liệu.

Lại qua mấy ngày buồn chán đến chết, một hồi mưa xuân ấm áp theo màn đêm tí tách rớt xuống, mãi đến chính ngọ ngày hôm sau mới quang tạnh. Lôi Hải Thành ăn xong cơm trưa, ra sân tản bộ, hai tỷ muội Ngưng Mặc Hàm Hương đang hô to gọi nhỏ chơi đánh đu.

Hắn khoanh tay, thấy Ngưng Mặc đem dây đu đẩy càng lúc càng cao, Hàm Hương ở không trung liên tiếp thét chói tai, nhịn không được mỉm cười nhắc nhở.”Quá cao rồi, cẩn thận kẻo ngã xuống đấy.”

“Chính là, ngã bị thương rồi, các ngươi còn làm sao hầu hạ chủ nhân được đây?” Một nam thanh trong trẻo đột nhiên vang lên.

Ở cửa viện, Phù Thanh Phượng đang cười mỉm, tay đung đưa kim phiến, Ngự Diễm Liệu đứng sau cũng mặc một trang thường phục.

“Bệ hạ, Phù thừa tướng!” Hai tỷ muội sợ hãi, vội vàng tiến lại hành lễ.

Lôi Hải Thành hơi ngẩn người, hơn tháng nay Ngự Diễm Liệu không hề có động tĩnh, chẳng ngờ hôm nay lại cùng Phù Thanh Phượng đích thân đến nhà thăm viếng, “Bệ hạ, tìm ta có chuyện gì sao?”

“Lôi huynh đệ, xem ngươi nói kìa, không có việc gì thì không thể tìm ngươi nói chuyện tâm sự sao?” Phù Thanh Phượng mở lời trước khi ngự diễm liệu kịp đáp, lại hướng Lôi Hải Thành nháy mắt, ý bảo hắn không cần lo nghĩ nhiều.

Ngự Diễm Liệu lúc này mới cười một cái, “Ta lúc trước có nghe Kiều tướng quân nói ngươi muốn ra ngoài giải sầu, chi bằng đi đến thành ngoại dạo chơi chút đi?”

“Hảo!” Lôi Hải Thành hỉ xuất vọng ngoại[110], nếu không đi ra ngoài hoạt động, hắn sẽ nhanh chóng phiền muộn đến mốc meo mất. Đăng bởi: admin
Chương trước Chương tiếp
Loading...