Thủy Thanh Tích Tích

Chương 7



Khi tỉnh lại, trời đã sáng rõ. Mà tôi, lại một lần nữa nằm trên giường bệnh ở phòng y tế.

Với tôi mà nói, tựa như vì quá mệt mỏi mà đã ngủ thiếp đi. Nặng nề ngủ một giấc, đêm không mộng mị, sau đó mở hai mắt. Thế nhưng, sự thật tôi nghe được từ miệng lão Đại bọn họ lại không phải như vậy. Sau khi tôi “ngủ”, Viên Phi lập tức hoảng sợ tới mức không ngừng kêu to tên tôi, khiến lão Đại và lão Tứ giật mình tỉnh giấc, mà cái thứ đó……… từ lúc những thành viên khác trong phòng bừng tỉnh thì cũng biến mất không thấy, giống như chưa từng tồn tại.

Tuy nhiên, bọn họ gọi như thế nào cũng không đánh thức được kẻ đang “ngủ say” là tôi, cuối cùng gấp đến độ gọi quản lý viên đến, lại một lần nữa làm kinh động cả ký túc xá, cả bọn trùng trùng điệp điệp nâng tôi đưa đến phòng y tế. Giáo viên y tế còn đang gà gật chưa tỉnh giấc nồng đã bị gọi quay về trường học giữa đêm khuya khoắt, cũng không có cách nào khám ra tôi có vấn đề gì, cuối cùng đành bảo phải quan sát cả đêm xem sao.

Nghe lão Đại nói, Viên Phi gấp đến độ thiếu chút nữa gọi điện kêu xe cứu thương, cuối cùng vẫn bị nhà trường ngăn cản. Ha hả, nếu nhà trường không phong tỏa tin tức, dựa vào chủ nghĩa nhân đạo mà đưa tôi vào bệnh viện chữa trị, lấy thanh danh đang có nguy cơ bị đe dọa đổi lấy bình an của một sinh viên, vậy mới thật sự là kỳ quái.

“Có khỏe hơn chút nào chưa?”

Hai mắt Viên Phi đỏ bừng, râu ria lởm chởm, bộ dáng sa sút giống như kẻ lang thang dưới gầm cầu vượt, đánh mất hoàn toàn hình tượng đẹp trai. Tôi buồn cười lấy tay sờ sờ cằm hắn, có lẽ làm hắn ngứa, thần tình Viên Phi rõ ràng thả lỏng, hơi mỉm cười.

“Lão Lục, tối hôm qua cậu mộng du hả? Sao lại ngủ trên giường lão Ngũ?” Ngô Phàm trêu ghẹo cười nói.

Mặt Viên Phi có chút ửng đỏ, tôi nghĩ là mặt tôi cũng nhất định đỏ bừng, bởi vì hai má nóng ran như có lửa đốt.

“Ngô Phàm, không phải anh nói hôm nay còn muốn đi tra hồ sơ sao? Tiêu Vũ hẳn là không có việc gì nữa, chúng ta trước làm chính sự” Từ Bình đạm đạm nói xen vào.

“Nga, được rồi. Tôi thấy lão Lục hẳn là đã ổn, Viên Phi, chăm sóc cậu ấy nhé.”

Viên Phi gật gật đầu. Lão Đại liền cùng lão Tứ rời khỏi phòng y tế. Thân ảnh hai người bọn họ vừa biến mất, Viên Phi lập tức nhanh chóng bắt lấy tay tôi, gục đầu bên giường, đem tay tôi kề sát mặt hắn, khẽ run rẩy.

“Tôi cứ nghĩ cậu….. may là không có việc gì ……”

Nhớ đến đêm qua dù hắn đang rất hoảng sợ mà vẫn cầu xin “nó” để yên cho tôi, trong lòng vô cùng ấm áp, theo bản năng nhẹ nhàng cầm lại tay hắn.

“Kế tiếp là tôi sao?” Tôi nhỏ giọng hỏi.

“Không phải!” Viên Phi nắm tay tôi càng thêm chặt chẽ, hô hấp càng thêm gấp gáp: “Từ giờ trở đi, tôi sẽ không rời cậu nửa bước, tôi tuyệt đối sẽ không để nó đụng tới cậu!”

“Viên Phi……”

Trong lòng tôi xúc động khó nói nên lời, cho dù giờ phút này dù thứ đó có xuất hiện, Viên Phi co chân bỏ chạy, tôi cũng sẽ vẫn cảm kích hắn trong khoảnh khắc này đã làm cho tôi có một cảm giác ấm áp an toàn vô hạn. Từ trong ánh mắt chăm chú tràn đầy quan tâm của hắn, tôi bản năng cảm giác được mình? Trong đó có nhiều hơn một sự ràng buộc vô hình, dường như hữu tình, lại giống như thân tình, càng giống như….?

Không biết sao, tôi có chút ngượng ngùng, cười ngây ngô, vội thay đổi đề tài: “Tôi hiện tại không có việc gì, thừa dịp lúc này là thời gian lên lớp mau quay về phòng ngủ đi, nếu đợi đến tan học, hai chúng ta đi giữa vườn trường lại thành động vật tham quan mất.”

Viên Phi vẫn lo lắng hỏi tới hỏi lui, tôi không biết nên khóc hay cười mà lần lượt trả lời, cuối cùng hắn cũng yên lòng, đỡ tôi xuống giường, giống như tôi là bệnh nhân hấp hối ấy.

Tôi cười thầm trong lòng, nhưng đồng thời cũng vô cùng ấm áp.

Khi mang giày chuẩn bị rời khỏi, giáo viên y tế vừa vặn trở về. Theo nguyên tắc kiểm tra lại sức khỏe cho tôi một lần nữa, kê vài loại vitamin cho có lệ, dặn dò tôi chú ý nghỉ ngơi. Liền để tôi ra về.

Tôi không khỏi buồn cười, ánh mắt giáo viên y tế lấp lóe, dường như chột dạ, nghĩ thầm, trình độ của ông ấy hữu hạn, chẩn không ra bệnh tình của tôi, có lẽ bị mất thể diện? Khó trách từ lúc bước vào phòng ông ấy chưa từng dám đối diện với ánh mắt của tôi.

Sau khi rời khỏi phòng y tế, tôi hỏi Viên Phi: “Giáo viên y tế có phải cảm thấy rất áy náy với tôi không?”

Viên Phi buồn cười giương giương khóe miệng: “Sai rồi, là bởi vì trong trường đang đồn đãi người trong phòng ngủ chúng ta dính líu tới mấy loại chú oán không được sạch sẽ này nọ, liên quan đến thì chết chắc, …. dù sao cũng xem chúng ta như vi khuẩn gây bệnh nguy hiểm rồi.”

Tôi lập tức cười ha ha: “May là trước khi xảy ra sự cố không có tiếng chuông điện thoại reng lên, bằng không chính là Điện thoại ma ở trường Dự Bắc phiên bản năm 2006 rồi.”

Viên Phi cũng phá lên cười ha hả, tôi cũng cười càng thêm lớn tiếng, tiếng cười của tôi và Viên Phi giữa vườn trường yên tĩnh đặc biệt vang dội, đã có không ít người ngó ra cửa sổ nhìn chúng tôi, tập thể lớp đang ở trên bãi tập học thể dục cũng nhìn chúng tôi chằm chằm. Tôi cùng Viên Phi quàng vai nhau, cười lớn đi qua những cái nhìn chòng chọc của bọn họ.

Dường như có một loại ăn ý vô hình, chỉ có người phòng 308 mới có thể ngầm hiểu: Nếu kẻ khác đã muốn nhóm “người sống sót” ở 308 phải hoảng loạn vượt qua thời gian còn lại, chúng tôi càng muốn chứng minh cho bọn họ thấy, chúng tôi không chỉ không bị khủng bố đả bại, thậm chí còn đang trào phúng bất hạnh này, cười nhạo đám người lắm chuyện bàng quan này, giễu cợt đám người đang chờ đợi thưởng thức kết cục của chúng tôi.

Đây là nhân tính, chuyện không liên quan tới mình thì không cần quan tâm. Bởi vì không quen biết nhau, bởi vì phần nguy hại này không ảnh hưởng đến bọn họ, bọn họ mang tâm lý hiếu kỳ thong thả đợi xem tình thế phát triển. Như vậy, chúng tôi vì sao phải phối hợp với tưởng tượng của bọn họ mà biểu hiện ra kinh hoảng và sợ sệt? Vì sao phải để cho bọn họ có cơ hội cảm khái mà thở dài một hơi, nói “Nhìn xem, họ bất an biết bao?”

Bọn họ sẽ không hiểu được sự thống khổ khi nhìn bạn bè từng người, từng người gặp phải bất hạnh; bọn họ sẽ không biết rõ cái loại sợ hãi lạc lõng giữa đêm đen chờ đợi một sự vật không biết rõ; bọn họ càng chưa từng trải qua thời khắc cuồng loạn khi lý trí mấp mé bờ vực sụp đổ ; cũng không biết tiếng thét tắc nghẹn ở cổ họng khi hết thảy cơ hội chống đỡ đều tan rã; bọn họ càng chưa từng thể hội sự vô lực đối với tử vong.

Giống như một khe rãnh vô hình, đem chúng tôi và bọn họ phân chia thành hai thế giới hoàn toàn bất đồng, rõ ràng vẫn sống chung dưới một bầu trời, nói cùng một loại ngôn ngữ, lại tìm không thấy đề tài chung, càng không có tâm linh giao lưu thấu hiểu nhau. Cho dù, bọn họ thực sự nhìn ra bất an của chúng tôi.

Trở lại phòng ngủ trống trải, ánh mắt của tôi trong phút chốc dừng lại ở phía dưới giường Viên Phi, một mảnh nước thấm trên vách tường giường Mục Mộc! Tất cả kí ức tê tâm liệt phế đồng loạt ùa về, vết nước xuất hiện ở cạnh giường Khổng Lệnh Tâm, vết nước xuất hiện ở cạnh giường Tiểu Xán…….. Vì sao tôi lại phạm phải cùng một loại sai lầm như vậy?

Nó quả thực đứng cạnh giường tôi và Viên Phi ngủ, nhưng mà, phía dưới là giường của Mục Mộc, dòng nước chậm rãi ngấm ra hướng về phía giường Mục Mộc, đây mới là mục tiêu của nó!

“Mục Mộc đâu? Mục Mộc đâu!?”

Tôi giống như phát điên mà bắt lấy Viên Phi liều mình lay động, tôi không biết bản thân mình nên làm gì. Lại càng không biết tìm được Mục Mộc rồi thì phải sao. Tôi chỉ là theo bản năng liều mạng kêu to!

Viên Phi tựa hồ bị khẩn trương của tôi cảm nhiễm, vẻ mặt hắn cũng trở nên khẩn trương hẳn: “Sáng nay lão Đại có gọi điện cho cậu ấy, Mục Mộc nói hôm nay sẽ bắt xe về nhà, hẳn là sẽ quay lại đây thu dọn hành lý.”

Vừa nói xong, Mục Mộc đã đẩy cửa đi vào, nhìn thấy hai chúng tôi thì có hơi chút sửng sốt, liền cúi đầu không nói một tiếng mà lấy ra chìa khóa mở tủ cất đồ thu dọn hàng lý.

“Mục Mộc!”

Tôi không khống chế được mà ôm chầm lấy hắn, Mục Mộc bị giật mình. Tôi không biết nên giải thích  với hắn thế nào mới tốt, rốt cục chỉ có thể hét lớn: “Mau trốn đi! Cậu mau trốn đi!”

Mục Mộc bị tôi túm đến thay đổi sắc mặt, tức giận đẩy tôi ra: “Cậu phát điên gì đấy!”

“Cậu là người kế tiếp! Cậu là người kế tiếp!”

Tôi biết rằng mình nói ra những lời này sẽ càng khiến cho Mục Mộc bất an, nhưng tôi chỉ có thể thông báo cho hắn biết tín hiệu nguy hiểm. Biết rõ cho dù nói ra cũng thúc thủ vô sách, biết rõ Mục Mộc vì sợ hãi nó mới liên tục mấy ngày không đến trường, biết rõ sau khi Mục Mộc hay tin cũng không ích gì. Nhưng nếu tôi sợ sệt mà đem tin tức này giấu nhẹm đi. Tôi sợ lại có một người gặp chuyện không may, cho dù là tôi đoán sai rồi, cho dù người kế tiếp chết là tôi hoặc Viên Phi, tôi cũng không muốn lần nữa phát sinh chuyện như Tiểu Xán!

Có lẽ trong khoảnh khắc tôi nói ra, bi kịch liền có thể xoay chuyển? Có lẽ Mục Mộc sẽ vì đề cao cảnh giác mà tránh được mối nguy lần này? Có lẽ trong chớp mắt bị người vạch trần thì lời nguyền liền mất linh? Có lẽ thật sự sẽ xuất hiện kỳ tích?

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trong đầu tôi xoay chuyển qua trăm ngàn vạn loại giả thiết, tốt có, không tốt có, đáng sợ có, tràn ngập hy vọng có……..

“Cậu đang nói cái gì?” Mục Mộc có lẽ bị vẻ mặt hoảng loạn của tôi hù dọa, sắc mặt hắn trong nháy mắt trở nên trắng bệch: “Khốn nạn! Cậu muốn dọa tôi sợ có phải không!? Trả thù tôi mấy ngay nay một mình chạy trốn phải không!?”

“Không phải! Không phải!”

Tôi liều mình lắc đầu, Mục Mộc muốn vung hai tay tôi ra, tôi lại không dám buông hắn ra. Tôi sợ tôi vừa buông lỏng hắn liền vạn kiếp bất phục. Mà hắn cũng càng thêm nóng nảy, dùng sức muốn đẩy tôi ra, tôi cùng hắn không biết từ lúc nào đã cuốn thành một đoàn.

Viên Phi bị phản ứng kịch liệt của hai chúng tôi dọa đến, cuống quýt chạy đến can ngăn.

“Cậu hãy nghe tôi nói!”

Tôi hét lên một tiếng, Mục Mộc thoáng đình chỉ giãy dụa, tôi thở gấp dồn dập, run run nói: “Cậu hãy nghe tôi nói……. Vết thấm nước này không phải ngẫu nhiên! Tôi đã xem xét qua, không có chỗ nào bị rỉ nước. Ở 308 không có, ở 501 cũng không có! Cậu cũng biết mặt tường này là bên ngoài tòa nhà! Tôi đã nhìn thấy thứ đó. Lần đầu tiên nó  xuất hiện ở bên giường Khổng Lệnh Tâm, nước thấm hướng về phía giường cậu ấy, cậu ấy đã xảy ra chuyện. Lần thứ hai nó xuất hiện ở giường của tôi và Tiểu Xán, nước thấm hướng xuống giường Tiểu Xán, Tiểu Xán cũng xảy ra chuyện. Lần thứ ba nó xuất hiện ở giường của cậu và Viên Phi. Nước chảy về phía giường cậu……..”

Mục Mộc đột nhiên đá một cước vào bụng tôi! Lực đạo khá mạnh khiến cho cả người tôi va vào bàn học, nặng nề té ngã trên đất.

“Tiêu Vũ!” Viên Phi vội vàng chạy đến bên cạnh tôi, phẫn nộ hét lên với Mục Mộc: “Cậu điên hả!? Tiêu Vũ là lo lắng cho cậu gặp phải chuyện không may!”

“Vậy sao phải là tao!? Mà không phải mày!?”

Mục Mộc điên cuồng rống lên khiến Viên Phi ngẩn ra, hắn vẫn tiếp tục không khống chế được gào lên: “Trong phòng có nhiều người như vậy! Vì sao nó phải chọn tao!? Dựa vào cái gì lại là tao!? Hai đứa chúng mày cũng có phần trong trò chơi đó, tại sao hai đứa mày không có việc gì!? Dựa vào cái gì chứ!?”

Đối mặt với Mục Mộc đang điên cuồng la hét, tôi cùng Viên Phi đều trầm mặc. Cần phải trả lời hắn như thế nào đây? Không biết……. đối mặt một người không thể khống chế được tử vong trước mắt, lực lượng ngôn ngữ có mạnh cỡ nào cũng trở nên yếu ớt bất lực.

“Mục Mộc, mỗi người ở đây đều gặp nguy hiểm, đều sợ hãi sẽ bị chọn trúng…….” Trong giọng nói Viên Phi lộ ra một tia ẩn giận: “Thế nhưng, xin cậu giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng của bản thân! Đừng đem mặt xấu xa nhất của mình phô bày ra toàn bộ!”

“Ha! Tao xấu xa? Hai đứa mày trù dập tao chết còn trông cậy tao sẽ tâm bình khí hòa cám ơn chúng mày sao!?”

Mục Mộc thô bạo kéo ra ngăn tủ, đem đồ đạc của hắn ném lên trên giường., thu thập hành lý như gió cuốn mây tan: “Tao không bao giờ …… muốn ở lại cái nơi quỷ quái này thêm một phút đồng hồ nào nữa! Tụi mày cứ ở nơi này diễn nốt tiết mục cảm động đồng cam  cộng khổ của tụi mày đi! Tao không rảnh theo cùng đâu!”

“Khi Tiểu Xán xảy ra sự cố, cảnh sát có dặn chúng ta không được rời khỏi thành phố này.” Viên Phi bình tĩnh nói.

“Vậy mày đi tố giác tao đi!”

Mục Mộc nặng nề đóng sầm cửa tủ, biểu tình của hắn giống như trúng tà, giữa sự điên cuồng mang theo cái cười lạnh.

“Tiểu Xán cũng rời khỏi…….” Viên Phi có ý ám chỉ chậm rãi nói.

Đúng vậy, Tiểu Xán cũng rời khỏi……. nhưng mà, hắn cũng không tránh được lời nguyền……

Tay Mục Mộc chựng lại một chút, nhưng lập tức lại linh hoạt kéo khóa túi đồ. Không ngừng nghỉ một giây xách hành lí lên đi ra ngoài. Tôi ngơ ngác nhìn theo hắn, muốn nói gì đó, lại mất đi năng lực nói chuyện.

Mục Mộc dừng lại bên cạnh tôi, quay đầu nhìn về phía tôi, mặt không chút thay đổi nói: “Lão Lục, mày không nên nhìn tao như vậy, nếu đổi lại là mày, sẽ biểu hiện tốt hơn tao sao, có lẽ so với tao còn đoạn tuyệt hơn ấy chứ.”

“Câm mồm! Muốn cút thì cút đi, Tiêu Vũ không phải loại người như mày!”

Viên Phi như muốn bảo vệ tôi mà đem tôi gắt gao kéo vào trong lòng, trừng lại ánh mắt của Mục Mộc giống như là có thâm cừu đại hận gì với hắn. Mục Mộc hơi nhíu mày, nghi hoặc nhìn tôi và Viên Phi, tôi theo bản năng cảm thấy được hắn đã nhận ra điều gì. Nhưng hắn chỉ hừ một tiếng, liền mở cửa đi ra ngoài, tiếng dập cửa thật mạnh làm tôi không hiểu sao bỗng run lên.

Run rẩy của tôi làm Viên Phi ôm tôi càng thêm chặt. hắn dùng thanh âm trầm thấp nói bên tai tôi: “Tiêu Vũ, không cần phải lo lắng cho cậu ta, người như thế không đáng để cho cậu phí sức quan tâm! Trước đây là cậu ta hăng hái đề nghị chơi cái trò kia, người đầu tiên chạy trốn sau khi xảy ra chuyện không may cũng là cậu ta. Bây giờ lại công kích bạn bè của mình như vậy! Người như thế. Chết được một người đỡ một người, gặp phải kết cục như thế nào đều là do cậu ta tự rước lấy!”

“Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!”

Tôi một phen đẩy hắn ra, bản thân mình thì cuộn thành một đoàn, đưa tay bịt lấy hai tai: “Đừng như vậy…….. đừng chỉ trích nhau nữa…… oán trách nhau……. Đừng như vậy……… tôi không muốn chứng kiến mọi việc biến thành như vậy……”

“Thực xin lỗi! Tiêu Vũ. Tôi không nói nữa, thực xin lỗi!”

Viên Phi không ngừng hướng tôi giải thích, nhìn thấy ánh mắt áy náy của hắn,  hốc mắt của tôi nhanh chóng trở nên ướt át, vô lực cúi thấp đầu xuống, tôi không thể nói cho hắn biết, tôi trầm mặc cũng không phải là do tôi thương tâm, mà là tôi không thể phản bác Mục Mộc……..

Bởi vì đêm hôm đó khi nó đứng ở trước giường tôi, tôi đã thấy rõ mình có bao nhiêu ti tiện. Tôi sao lại chưa từng điên cuồng thét lên trong lòng vì sao không chọn người khác mà đến chọn tôi? Tôi sao lại chưa từng biết được mục tiêu kế tiếp không phải là mình mà thầm thở phào nhẹ nhõm? Đúng vậy…….. tôi so với kẻ vứt bỏ bạn bè như Mục Mộc không có gì bất đồng, biết đâu, so với hắn tôi còn đê tiện hơn ấy chứ.

Nếu mục tiêu lần này thật sự là tôi…….. tôi sẽ làm gì? Có lẽ, công kích của tôi so với Mục Mộc càng điên cuồng hơn….. có lẽ tôi sẽ lớn tiếng nguyền rủa Viên Phi bọn họ chết không được tử tế như tôi, tôi sẽ đem nhân tính tối tăm cùng sửu lậu phát huy càng thêm lâm li tẫn trí. Ngươi vừa lòng chưa? Nhìn thấy bộ mặt thật xấu xa đáng thương hại của nhân loại hèn mọn, thưởng thức đủ trò hề khi chúng ta đối mặt sợ hãi, ngươi vẫn chưa vừa lòng sao? Mà ngươi, muốn tới khi nào mới có thể dừng tay……..

*****

Giờ cơm trưa, Ngô Phàm cùng Từ Bình không thu hoạch được gì quay về phòng. Viên Phi đem chuyện Mục Mộc rời đi đại khái nói qua một chút, tránh nói đến thái độ trước khi bỏ đi của hắn cùng với lý giải của tôi về hàm nghĩa của việc xuất hiện vết ngấm nước. Bất quá, tôi nghĩa lão Đại và lão Từ đều sinh nghi ngờ với vết thấm nước này, bởi vì lão Đại cứ nhíu mày nhìn chằm chằm vết nước, mà Từ Bình cũng im lặng nhìn chăm chú hồi lâu.

Bốn người chúng tôi dưới sự chỉ trỏ của người khác đi mua cơm rồi trở về phòng ngủ ăn, tuy rằng tôi đã mua cho mình món ăn tôi thích nhất, lại không hề có hứng ăn uống, máy móc cầm lấy đũa đâm qua đâm lại, nửa ngày mới chậm chạp nuốt vài miếng.

Bỗng nhiên, Viên Phi gắp lấy mấy miếng cá trong hộp cơm của tôi, tôi có chút kinh ngạc nhìn hắn.

Viên Phi trách cứ trừng mắt nhìn tôi một cái, liền cúi đầu bắt đầu tách xương cá: “Nhìn cậu ngơ ngẩn ăn cá thật sự là rất đáng sợ, rành rành nhìn thấy cậu đem xương cá nhét vào miệng cũng không thấy cậu nhổ ra. Tha cho tôi đi, tôi có cảm giác giống như nuốt vào một bụng xương cá. Sợ cậu luôn, để tôi tách xương cá cho.”

Hai má tôi nóng rát, nhỏ giọng nói một tiếng cảm ơn như muỗi kêu.

Ngô Phàm vừa cười vừa đẩy đẩy kính mắt trên mũi, trêu chọc nói: “Ai nói không phải ‘hoạn nạn gặp chân tình’? Phòng ngủ chúng ta lão Ngũ cùng lão Lục bất hòa nhất không phải cũng trở nên như keo như sơn rồi sao?”

“Cái từ hình dung quái quỷ gì thế, cẩn thận kẻo không tốt nghiệp được!”

Viên Phi hung hăng mắng một câu, nhưng hai tai đã sung huyết đến đỏ bừng, tôi cũng có chút cảm giác như bị trúng tim đen, tuy rằng không hiểu mình chột dạ vì cái gì.

“Đúng rồi, các anh tra tư liệu có phát hiện gì không?” tôi vội vàng nói sang chuyện khác.

“Không có phát hiện gì, ít nhất không tìm thấy nội dung khả nghi.” Lão Đại có chút đăm chiêu, nói: “Tôi phát hiện ra trí tưởng tượng của mình càng ngày vượt bậc, tôi nghĩ rằng liệu trường học này có phải hay không từng có nội tình gì đen tối, tư liệu liên quan đã bị hủy, cho nên những tư liệu lưu trữ hiện tại không có nội dung liên quan, kết quả là vẫn không thu hoạch được gì.”

“Tôi có nhờ ba tôi điều tra xem địa điểm trường học này trước kia là gì, cũng không phải địa phương đáng nghi, lại cũng không phải là loại như bãi tha ma pháp trường này nọ.” Từ Bình nhàn nhạt nói.

“Ba cậu?” Tôi sửng sốt.

“Nga, các cậu không biết sao? Ba của Từ Bình chính là đại đội trưởng của hình cảnh tổng đội thành phố chúng ta, án tử phòng chúng ta chính là dưới quyền điều tra của ba cậu ấy.” lão Đại nói.

“A?” Tôi há hốc miệng ngơ ngẩn cả người, không nghĩ tới Từ Bình lãnh đạm như vậy nguyên lai cũng là rất có bối cảnh.

“Vậy không phải là có thêm một tuyến tin tức?” Viên Phi hai mắt sáng ngời.

Ai ngờ Từ Bình lắc đầu: “Án tử này cấp trên rất coi trọng, tuy rằng hình cảnh dưới quyền của ba tôi, nhưng về tiến triển của vụ án thì tuyệt đối giữ bí mật, bất quá ba tôi rất lo lắng cho an toàn của tôi, cho nên cũng muốn dốc mọi biện pháp tìm kiếm thông tin. Nếu có phát hiện gì nhất định sẽ báo cho tôi biết, đến lúc đó tôi sẽ nói cho các cậu.”

“Lão Tứ, nếu ba anh đã lo lắng cho anh như vậy, sao anh không về nhà đi?” Tôi vừa mới hỏi xong liền nghĩ ngay ra đáp án, lập tức ngậm miệng.

Trong phòng nhất thời an tĩnh lại, mỗi người đều mang tâm sự trong lòng nhìn hộp cơm của mình không nói một tiếng.

Từ Bình nhìn phản ứng của chúng tôi, nhếch môi nở nụ cười: “Sao lại có phản ứng này? Lý do tôi lưu lại cũng chẳng có gì vĩ đại, chẳng qua chỉ là muốn tích lũy một số kinh nghiệm trước khi thi cảnh sát thôi.”

“Hóa ra anh muốn làm cảnh sát a?” Viên Phi cười nói: “Vậy sao không vào trường cảnh sát? Là muốn lấy bằng cấp cao trực tiếp thi lấy chức vị cao luôn hả?”

“Tốt nghiệp trường cảnh sát ra cũng chỉ làm một vũ cảnh nhỏ bé không chút quyền lực. Có lão ba tôi ở đây, chỉ cần tôi có bằng cấp cao, kém cỏi nhất cũng được đề bạt lên làm đốc sát đi?” Từ Bình đùa giỡn nói.

“Quan liêu hủ bại!” lão Đại cố ý xụ mặt “nghĩa chính nghiêm từ” mà phê bình.

“Chà, tôi vừa phát hiện ra kỳ thật lão Tứ cũng rất hài hước nha!” Viên Phi cười nói.

Tôi yên lặng quan sát Từ Bình, lần đầu tiên phát hiện khi hắn cười rộ lên sẽ lộ ra răng nanh trắng tinh, đúng là thanh sảng đến nói không nên lời.

“Lão Tứ, tôi mới phát hiện ra anh rất đẹp trai a……..” Tôi lẩm bẩm nói.

Từ Bình sửng sốt một chút, lập tức cười mắng: “Đùa gì chứ, bị một thằng con trai khen ngợi, tôi không cao hứng nổi đâu.”

Tĩnh lặng trong phòng trở thành hư không, bị từng trận tiếng cười to thay thế. Cười, quả nhiên là có thể lây truyền, kỳ thật cũng không có buồn cười như vậy, nhưng mà mỗi người đều bị bộ dáng cười nghiêng trước ngả sau của người khác chọc cười, mà cái bản mặt cười hết ga của mình lại khiến người khác buồn cười hơn gấp bội, thế là cười càng dữ dội hơn……. Vô hạn tuần hoàn.

*****

Cười không ngừng khiến cho bụng tôi co rút, quai hàm đau nhức, nước mắt lã chã,

Bỗng nhiên Ngô Phàm vỗ mạnh xuống bàn, kêu to lên: “Thiếu chút nữa đã quên!”

Một cái vỗ này khiến cho mọi người trong phòng không kịp phòng bị hoảng sợ toàn bộ, tôi bụm lấy vị trí trái tim đang đập cuồng loạn, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn lão Đại suýt nữa một lần hù chết ba người: “Đồng, chí, Ngô, Phàm! Anh có biết là cười có thể thả lỏng tâm tình không? Anh có biết là người đang thả lỏng tâm tình sẽ không hề phòng bị không? Anh có biết là người đang không hề phòng bị rất dễ dàng bị hù dọa không? Hơn nữa tôi lại còn thuộc dạng đáng thương thần kinh suy nhược, tâm luật mất cân đối nữa!”

Lão Đại liều mạng hướng chúng tôi cười trừ, sau đó nói vào vấn đề chính: “Thiếu chút nữa đã quên chuyện này, tôi phát hiện một sự kiện rất kỳ quái, hồ sơ của mấy người chúng ta cũng không có ở phòng học tịch (học tịch: sổ ghi tên cũng như tư cách của học sinh một trường nào đó). Tôi rất vất vả mới nghe ngóng được, bắt đầu từ lúc Tiểu Xán gặp chuyện không may, hồ sơ của mấy người chúng ta đều bị hiệu trưởng cầm đi.”

“Tại sao?” Viên Phi hỏi.

“Tôi đoán là bên trong hồ sơ có điều gì đó, chẳng hạn như điểm giống nhau giữa Khổng Lệnh Tâm và Tiểu Xán. Mà điểm tương đồng này rất quan trọng, rất có thể là nguyên do của hết thảy mọi việc.” Sau khi lão Đại nói xong, lại chậm rãi bỏ thêm một câu: “Đương nhiên đó chỉ là suy đoán của tôi, cũng có thể vì thuận tiện cho việc tra án hoặc lo lắng an toàn nên cảnh sát đã đem tư liệu của chúng ta chuyển đi rồi.”

“E rằng hung thủ hủy diệt chứng cớ cũng không phải không có khả năng.” Từ Bình nhàn nhạt nói: “Phương cách bảo hiểm của phòng học tịch cũng không an toàn, hơn nữa hội học sinh và giáo viên đều có thể lấy lý do cần thiết nào đó mà điều dụng, nếu hung thủ là người bên trong trường học rất có thể sẽ hủy bỏ hồ sơ để che dấu manh mối. Mà phòng lưu trữ hồ sơ học tịch là khu vực mẫn cảm, hiện tại lại gần đến kỳ thi, cảnh sát cũng không tiện lấy đi, đại khái sao chép một chút  liền trả lại cho nhà trường, nhưng sau này khi tố tụng nhất định phải lấy nguyên bản. Nhà trường đem chúng bảo vệ nghiêm mật mà điều đến nơi khác cũng không phải không có khả năng.”

“Nói cách khác….. ở đó có thể có nguyên nhân bọn họ bị lựa chọn?” tôi trong lòng vừa động.

“Đúng. Hiện tại chỉ hy vọng hiệu trưởng không đem hồ sơ của chúng ta khóa vào két bảo hiểm.” Ngô Phàm bỗng nhiên cười nói.

“Ý của anh là…..”

Viên Phi nhíu nhíu mày, nhìn về phía lão Đại. Ngô Phàm giảo hoạt cười cười, ánh mắt bốn người chúng tôi nhìn nhau một vòng, nhất tề lộ ra một tia cười cực kỳ ăn ý.

“Đêm, thăm, phòng, hiệu, trưởng.” Tôi cười đặt tên cho hành động này.

“Lần này bốn người chúng ta cùng nhau hành động, nếu bị phát hiện cũng dễ phối hợp một chút.” Lão Đại mới vừa nói xong liền thở dài một hơi: “Nếu bị tóm được, đừng nói cái chức cán bộ hội học sinh này của tôi không đảm bảo, có còn được đi học không cũng là vấn đề.”

“Đúng nga, các huynh đệ, nếu xảy ra chuyện nhớ nói rõ chủ mưu là lão Đại. chúng ra chỉ là mấy đứa đáng thương, không ai để mắt tới, bị ép buộc cùng phạm tội.” Tôi phụng phịu dùng giọng điệu trịnh trọng nhắc nhở nói.

“Đi chết đi!” Lão Đại cười gõ nhẹ lên đầu tôi: “Đừng náo loạn, phân công bố trí cụ thể chút. Chìa khóa phòng hiệu trưởng thì bí thư chi bộ Đảng cũng có, tôi đi mượn cũng không khó. Nhưng chìa khóa ngăn tủ trong phòng hiệu trưởng thì tôi không tìm cách lấy tới tay được, cho nên đêm nay tôi cùng lão Tứ sẽ lẻn vào phòng hiệu trưởng nghĩ biện pháp cạy khóa, bất quá nếu thật sự là khóa vào trong két bảo hiểm thì không có biện pháp. Viên Phi, Tiêu Vũ, hai người các cậu một người gác cửa thang lầu phía đông, một người gác cửa thang lầu phía tây, nếu có động tĩnh lập tức báo cho chúng tôi biết, sau đó phân tán rút lui, tập họp ở phòng ngủ.” Trong lòng tôi không khỏi buồn cười, bốn người chúng tôi lúc này quả thực giống như Bát Lộ quân đang mưu đồ bí mật đánh cắp tình báo quân Nhật trong thời kỳ chiến tranh kháng Nhật vậy.

Bát Lộ quân: tiền thân của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc.

“Nếu các anh cạy khóa không được, hoặc là hồ sơ thật sự bị khóa trong két bảo hiểm, vậy làm sao bây giờ?” Viên Phi hỏi.

“Mệnh khổ không thể oán chính phủ.” Lão Đại gằn từng tiếng nói.

Mấy người chúng tôi nhất thời cười vang dội, giả vờ quyền đấm cước đá lão Đại một trận.

Tuy rằng kế hoạch đã cơ bản định ra, chúng tôi vẫn hi hi ha ha vui đùa, nhưng tôi tin chắc rằng trong lòng mỗi người đều có chút bất an, cho nên mới dựa vào nháo loạn ầm ĩ để thả lỏng chính mình. Dù sao, càng tiếp cận chân tướng, cũng hàm nghĩa rằng hệ số nguy hiểm càng tăng cao.

*****

Ban ngày, rất nhanh trôi qua trong bình đạm, thời gian dài như vậy, tôi chỉ có hai lần vì tình cảnh không an toàn của Mục Mộc hiện nay mà lo lắng một chút, nhưng rất nhanh đã đem lực chú ý tập trung tới hành động đêm nay.

Tôi từng vô thức quan sát  vẻ mặt của những người  cùng phòng, nhưng không phát hiện ra bọn họ lo lắng hay tâm sự nặng nề gì cả, thậm chí, không ai nói một câu “Không biết Mục Mộc về đến nhà chưa?”…..

Nguyên nhân chính là vì ngay cả quan tâm bình thường nhất cũng không có, tôi mới ý thức được đây là cỡ nào không bình thường, dường như  tất cả mọi người đều quên đi hắn mà không hề nhắc tới. Nguyên nhân chính là vì tận lực bỏ qua, mới càng nói rõ là tất cả mọi người quá mức chú ý không phải sao? Đem thấp thỏm lo lắng hắn sẽ gặp chuyện không may chốn giấu ở đáy lòng, không dám tác động đến những người khác.

Tôi rốt cục hiểu được, tôi không phải coi thường hắn, mà là sợ phải tưởng tượng….. mỗi lần nghĩ đến hắn, vị trí  trái tim liền một trận co rút lại, tựa như tất cả lực tưởng tượng khủng bố đều muốn liều mình thoát ra, đem hết thảy sự tình lôi kéo đến phương hướng tồi tệ nhất không cách nào xoay chuyển được. Tôi sợ loại cảm giác này, phi thường sợ hãi, cho nên tôi không  muốn suy nghĩ đến hắn nữa, ích kỷ mà nói, thần kinh và trái tim tôi đều không chịu nổi được loại giày vò quá lớn này.

Tôi nhìn ra phía chân trời xa xa ngoài cửa sổ, rốt cục, đêm đã khuya.
Chương trước Chương tiếp
Loading...