Tia Sét Hoang (Savage Thunder)

Chương 39



Colt quay về mang theo một con gà lôi và hai con cun cút nhỏ, thêm vài quả trứng hơi lớn, giống như là trứng của loài chim nào đó khác, một túi da đầy thứ mà Jocelyn nghĩ là củ hành dại, và một cái túi khác với nhiều loại sơ-ri khác nhau. Túi áo anh nhét mấy củ lạc, mà dường như anh rất hài lòng khi đổ qua vạt áo nàng khi anh ngồi xuống kế bên.

Nàng ngạc nhiên trước mớ thức ăn của anh, quá nhiều thứ. Nàng cứ tưởng anh sẽ mang về một con vật chết nào đó và nàng sẽ phải chịu đựng nhìn anh lột da nó. Nàng cũng giận dỗi vì anh đi lâu lắc làm nàng nghĩ vẩn vơ và lo sợ lung tung.

“Thế nào, không có nai à?”

Anh trả lời cứ như anh không nhận ra vẻ mỉa mai trong giọng nàng. “Tiếng la hét của em xua hết mọi con vật to to rồi. Anh đã cảnh báo trước là chuyện này có thể xảy ra đấy thôi.”

“Lúc đó còn cách đây vài dặm cơ mà.”

“Ý anh là lúc em - ”

“Đừng có nói ra!” nàng thở gấp, vô tình nhớ lại âm thanh thoát ra từ nàng trong suốt chuyến cưỡi ngựa say đắm của họ. Nàng cụp mắt nhìn đống củ lạc trong vạt áo, hiểu ra anh mất công lâu lắc kiếm thức ăn là vì nàng. “Em xin lỗi đã quát anh. Em đã bắt đầu nghĩ là anh không quay lại nữa.”

Tay anh chạm vào bên đầu nàng và rút ra một cái kẹp tóc, một lọn tóc đỏ rực xõa xuống phủ lên ngực nàng. “Anh biết em mang mấy cái này nhiều quá chừng mà. Hay anh nên trộm hết chúng đi trước khi em buông lỏng ánh mặt trời của mình nhỉ?”

Nàng nhìn anh sửng sốt. “Mặt trời của em?”

“Tóc em đấy, nữ Công tước. Người da đỏ bọn anh sẽ nói em đã giam mặt trời vào đây này.”

“Thi vị thật,” nàng nói khi anh vươn tay chạm vào cái kẹp khác và thêm một lọn tóc nữa rơi ra. Sự say mê của anh đối với mái tóc nàng làm nàng hài lòng một cách khó hiểu. “Anh không giận khi em đuổi hết thú rừng chứ?”

“Em không đuổi.” Anh bắt gặp ánh mắt xanh biếc màu ngọc của nàng khi thừa nhận điều đó. “Anh không thích lãng phí thức ăn, mà giết một con thú lớn khi chúng ta không có thời gian bảo quản nó để mang theo sẽ là phí phạm.”

Sự bực bội nàng lộ rõ trên mặt một cách nhanh chóng đáng kinh ngạc, nhưng còn đáng ngạc nhiên hơn khi anh có thể xoa dịu nó dễ dàng bằng cách nhướn mày như hỏi. Rồi anh cười phá lên khi thấy cơn giận của nàng xẹp đi.

“Em vẫn còn sợ anh sẽ bỏ em lại sao, nữ Công tước?” anh cố tình hỏi.

“Không, anh không bỏ, đó là điều anh có hứa chắc rồi. Em nghĩ mình đáng bị nhận mấy lời nói dối về mấy con thú. Em không nên chào đón anh như cách em đã làm sau khi anh khổ công tìm nhiều đồ ăn thế này cho em.”

“Nhưng em còn lo kìa,” anh hơi cau mày nói. “Anh sẽ không đi xa đến mức không nghe tiếng em lúc em cần anh. Em không việc gì phải sợ cả. Nhưng làm sao em nghĩ anh không quay lại với em?”

Nàng cụp mắt xuống lần nữa. “Em nhớ là anh rất ghét phụ nữ da trắng.”

“Mà em thì trắng hơn hết chứ gì?” Ngón tay anh lướt qua gò má nàng khi anh nói thế.

“Anh chưa bao giờ cố che giấu việc anh cảm thấy thế nào mà.”

“Anh biết. Thôi nào, hôm nay anh lại ghét em quá chừng, phải không?”

Đầu nàng ngẩng phắt lên. “Anh lại không kiềm chế được, như trước đây vậy. Chuyện này hoàn toàn dễ hiểu với cái cách em ngủ gật dựa vào người anh.”

Nàng đang xấu hổ kinh khủng, trước cả lúc giải thích hộ anh về những hành động của anh. Nhưng Colt lắc đầu, mà nàng có cảm giác anh đang giận, dù nàng không chắc lắm. Anh lại mang bộ mặt cố hữu như đang kiềm chế cơn giận, mà nàng rất ghét.

“Cái duy nhất anh đánh mất hôm nay là sự kiên nhẫn của mình, cô bé à. Và nếu anh ghét em, thì không có cách quái gì để kích động anh được đâu.”

“Em làm được hả?” nàng ngây người hỏi.

“Em biết rõ là em làm được mà.”

Giọng anh làm nàng bực mình nhưng lời nói lại làm nàng hài lòng. “Nhưng anh ghét cái đó mà, không phải sao?”

“Em không để ý thấy là anh đã ngừng dằn vặt bản thân mình rồi à?” Anh nghiêng người ra trước ấn môi lên môi nàng như để chứng minh điều mình nói, nhưng anh bớt gay gắt hơn khi nói thêm, “Nếu cái đầu xinh xắn của em chưa hiểu hết, em sẽ ngủ cùng với anh cho đến khi tới Cheyenne, và điều ấy, nữ Công tước, lại làm anh vui sướng muốn chết đi được. Thế nên đừng sợ anh sẽ không quay về mỗi ngày. Không có nhiều cái có thể bắt anh đi xa đâu.”

Jocelyn không thể nghĩ được gì để nói. Thật xấu hổ khi mối quan hệ của họ được nói ra rõ ràng như thế. Và luôn cả sự ấm áp đang lan tỏa đến từng huyết quản trong người nàng khi nghe được lời anh nói. Nàng nên phản đối anh vì đã dám tự cho đó là điều tất nhiên. Nàng chưa bao giờ đồng ý họ sẽ là tình nhân trong khoảng thời gian này. Ý nghĩ ấy … quá là hấp dẫn khiến nàng dường như không thở nổi. Và cuối cùng, nàng biết nói gì đây? Như anh đã nói, mọi sự lựa chọn trong lúc này đều là của anh.

Cứ như anh đọc được ý nghĩ nàng, Colt nở nụ cười mà có lẽ là đẹp nhất nàng từng thấy – rồi quay ra chỗ thức ăn. Nàng nhận ra sự kiêu hãnh nơi anh, nhưng vẫn không nói gì. Điều chủ yếu là gì? Dù nàng cố tranh cãi để dàn xếp cho thích đáng thì lòng nàng cũng không thể, mà anh thì biết điều đó. Nàng không phải là kẻ đạo đức giả. Nàng thật lòng nghĩ mình sẽ không muốn anh nữa, nhưng anh đã chứng tỏ là nàng sai.

Ánh mắt nàng lướt lang thang khắp cơ thể anh khi anh đào một cái lỗ kế bên ngọn lửa nhỏ nàng đã nhóm. Nàng từng nghe chuyện người ta bọc đất thức ăn rồi nướng, và cho rằng đây là cái anh định làm với mấy con chim bắt được. Không phải là nàng đang quan tâm đến thức ăn, mà là mắt nàng để ý thấy cơ bắp chân anh nổi rõ lên khi anh ngồi ở tư thế ấy. Nàng nhớ mình chưa thấy anh hoàn toàn không mặc quần áo bao giờ, và biết là nàng sẽ sớm được thấy thôi, có lẽ là ngay tối nay. Chúa lòng lành, chỉ nghĩ đến thôi đã làm bụng nàng nôn nao khó chịu. Nàng nên chuyển qua những ý nghĩ an toàn hơn.

“Nếu em nấu được, anh cũng không nhờ em à?”

Anh lắc đầu mà không nhìn nàng. “Dù em nói xạo hay thiệt, em mà nói em nấu được thì anh buộc phải cho em thử. Mà anh muốn no bụng hơn.”

Jocelyn cười phá lên, nhận ra anh không hề đùa. “Thế nên, thật may vì ít ra một trong hai chúng ta biết cách nấu. Em không bao giờ được phép đến gần nhà bếp – anh biết đấy, đó là nơi của tôi tớ. Và khi lớn lên, em cũng không muốn học nấu nướng mấy. Em thích chuồng ngựa hơn, thực ra không ai nghĩ đến chuyện không cho em đến đó. Nhưng em được nghe là mẹ em biết nướng bánh. Em nghĩ mình sẽ học cách nấu một món đặc biệt nào đó. Mỗi người phụ nữ đều nên giỏi một thứ, anh có nghĩ vậy không?”

“Em làm không đến nỗi nào đâu, nữ Công tước … ở một vài thứ.”

Cách ngắt câu của anh làm má nàng đỏ au. “Ý em là trong nhà bếp.”

“Ý anh là cách em cưỡi ngựa.”

Nàng không thể nén cười. “Anh đùa tệ quá, Colt Thunder.”

Anh nghe tiếng cười và cười lại với nàng. “Em bắn súng cũng không đến nỗi.”

“Được rồi, nếu chúng ta cứ nói những năng khiếu chung chung thế này, thì em phải thú nhận rằng em không dở chút nào. Em còn giỏi cả chèo thuyền, bắn cung, quần vợt, và chạy xe đạp nữa.”

“Và gì?”

“Chạy xe đạp. Anh biết không đó là loại phương tiện có hai bánh và - ”

“Anh biết cái đấy. Một con ngựa hai chân khỉ gió chứ gì. Anh thấy quá chừng trên đường phố Chicago, làm mấy con ngựa thật hoảng sợ và đâm sầm vào mấy tòa nhà. Mà em giỏi cái đấy hả?”

“Em có thể leo lên, leo xuống mà không ngã, dù em không muốn đếm số vết trầy sướt và thâm tím trong lúc học cách điều khiển nó chút nào. Em đồng ý rằng trong thành phố chúng có thể gây nguy hiểm. Nhưng ở vùng nông thôn, đi xe đạp khá là vui đấy. Anh nên thử đi.”

“Không đâu, cám ơn. Anh thích ngựa thật hơn.”

Nàng thử tưởng tượng cảnh Colt trên xe đạp mà suýt nữa cười phá lên. Không, nàng không nghĩ anh sẽ thích thứ gì khó điều khiển.

Bữa ăn vui vẻ, thức ăn thì thơm ngon. Mấy con chim có thể trông khủng khiếp vì chúng không được vặt lông, nhưng thịt bên trong thì rất mềm và ngon. Nàng trêu Colt về việc sẽ trở thành vợ đảm cho ai đó, nhưng không nghĩ là anh thích câu đùa của nàng.

Tâm trạng vui vẻ của nàng không kéo dài lâu. Sau khi nàng rửa hết chén bát ở con suối nhỏ – nàng nghĩ mình ít ra nên làm gì đó giúp anh, vì anh không muốn nàng đến gần bếp lửa. Nàng thấy mình quá đỗi rụt rè, nhất là khi Colt lấy mấy tấm chăn của anh khỏi nơi mà nàng đã trải lúc đầu để đặt chúng kế bên chăn của nàng.

Nàng ngồi giữa tấm chăn, còn mặc quần áo, không biết làm gì, mong đợi điều gì. Nàng đã gặp chuyện này trước đây rồi, nàng nhớ lại, nhưng anh đã giúp nàng, nói cho nàng biết nên làm gì, hướng dẫn nàng từ đầu đến cuối. Và sự khát khao nóng bỏng không thể kiềm chế nổi của anh là món quá tuyệt vời với nàng. Đến với nhau một cách tự nhiên khác hẳn lúc này. Thức giấc trong vòng tay anh cũng khác hẳn. Ngay cả nghĩ đến việc ngủ với anh cũng không giống tình huống thực tế thế này.

Nàng không cảm thấy ham muốn vào lúc này, chỉ cảm thấy lo lắng vô cùng, nhiều đến nỗi khi Colt bắt đầu cởi áo khoác, nàng thốt lên, “Anh để nguyên đi … trời lạnh mà?”

“Anh không cần nó.”

“Ồ.”

Không thể được. Nàng cần thời gian để bình tĩnh lại. Làm sao anh có thể quá vô tình đến vậy, ngồi trước mặt nàng mà cởi quần ao như thể anh vẫn làm thế mỗi ngày ấy?

Khi anh tháo dây đeo súng, nàng nhanh chóng nặn óc tìm chủ đề làm anh xao nhãng và chọn Angel.

“Kể cho em nghe về ông bạn Angel của anh đi.”

Câu nói đó làm anh khựng lại. Nó cũng làm anh cau mày. “Hắn thế nào?”

“Em đang tự hỏi lý do nào mà anh ta có thể làm những điều đó cho anh, chỉ đơng giản là vì anh yêu cầu. “Trà trộn vào băng cướp nguy hiểm ấy chỉ để cứu em trong trường hợp em bị bắt, điều đó là quá mạo hiểm đối với bất cứ ai. Nhưng anh ta lại làm thế vì anh.”

Colt nhìn nàng chăm chăm một lúc, và cuối cùng kết luận rằng không phải vì hứng thú với Angel mà nàng hỏi, anh nhún vai đáp. “Hắn cho là hắn nợ anh, anh đoán vậy.”

“Tại sao?”

“Anh đã giúp hắn thoát khỏi tình thế tồi tệ vài năm trước đây. Hắn làm công ở trại chăn nuôi của chị anh, ở đó được một, hai tuần thì hắn tình cờ thấy một bọn đang ăn trộm đồ trong nhà kho của chị ấy. Hắn nghĩ chỉ có bốn tên. Hắn cũng nghĩ tự mình có thể bắt cả bọn. Hắn gần như đã giải quyết gọn rồi, nhưng thật ra bọn chúng tới năm tên. Tên thứ năm đã bắn hắn từ sau lưng.”

“Viên đạn mà anh có lần kể là chị anh giúp xẻ ra từ người hắn đó hả?”

“Ừ.”

“Rồi anh tìm thấy anh ta và đưa về lại trại phải không? Tất cả có thế thôi sao?”

“Nhiều hơn một chút. Khi anh đến, khẩu súng đã lên nòng để kết liễu hắn. Nó chỉ trong tích tắc thôi.”

“Vậy anh đã cứu anh ta,” nàng kết luận. “Em nghĩ cũng đáng đó chứ. Còn mấy tên trộm?”

“Anh tránh cho chúng bị treo cổ.”

“Anh – ôi, thôi, anh không cần tả chi tiết việc đó đâu.”

“Anh không tả,” anh nói với nụ cười ngụ ý, quan sát cách mắt nàng dõi nhìn bàn tay anh. “Giờ thì, em không cởi quần áo à?”

“Trời lạnh-”

“Em sẽ không thấy lạnh đâu, nữ Công tước, anh hứa đó.”

“Nhưng …”

“Sao?”

“Thế này quá – quá kì cục,” cuối cùng nàng nói. “Anh thậm chí không hôn em hay gì khác.”

“Là bởi vì anh nghĩ chúng ta có thể ngủ một chút, hay em quên chúng ta đã không ngủ nghê được gì tối qua? Nếu anh hôn em, chúng ta sẽ không thể ngủ nữa cho coi.”

Nàng buồn cười. “Hèn gì anh lại hành động quỷ quái như vậy”

“Nếu em có ý gì khác -”

“Không, không, ngủ có vẻ là thích hợp nhất,” nàng nói nhanh và đứng lên lấy va-li. “Em sẽ thay áo ngủ.”

“Chúng ta sẽ ấm hơn nếu cả hai đều không mặc đồ,” anh bảo lúc nàng tiến đến bụi rậm gần nhất.

“Nhưng chúng ta sẽ ngủ được theo cách đó chứ?” nàng can đảm hỏi.

“Đi thay đồ đi.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...