Tích Hoa Chỉ

Chương 38: Đối Chất



Hoa Chỉ yên tĩnh nhìn Liễu Thuý đang giãy giụa dưới đất: “Muốn xin ta tha cho ngươi?”

Đôi mắt của Liễu Thuý tràn đầy hy vọng, gật mạnh đầu, nghẹn ngào lên tiếng.

“Khi mẫu thân ta bị bắt nạt, ngươi có từng nghĩ qua buông tha cho bà ấy chưa? Khi bà ấy chùm chăn khóc, ngươi có cảm thấy áy náy không? Tha cho ngươi? Ngươi đang nói đùa đấy à?” Hoa Chỉ đi qua người nàng ta, hướng về phía cửa: “Dạy dỗ nàng ta chút đi, đừng để Tam thẩm tưởng rằng chúng ta làm gì người của bà ta đó.”

Lưu Hương mỉm cười: “Tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ dạy dỗ nàng ta một cách thỏa đáng ạ.”

Lão phu nhân đang chuẩn bị nghỉ trưa thì nghe hạ nhân báo Hoa Chỉ đến, mí mắt bà không khỏi co giật. Đứa trẻ khiến người ta không cách nào soi mói được, mà nay lại đến tìm bà vào giờ này, e rằng không phải chuyện nhỏ.

Hoa Chỉ vừa đi vào đã tố cáo: “Con làm phiền tổ mẫu nghỉ ngơi rồi. Nhưng thực sự có chuyện này khiến con vô cùng khó chịu, nếu không giải quyết ngay, lòng cháu gái sẽ không thể nhẹ nhõm được ạ.”

Lão phu nhân và Tô ma ma nhìn nhau, từ khi Hoa Chỉ bắt đầu quản lý gia đình chỉ nhìn thấy được dáng vẻ giải quyết mọi việc dễ dàng của nàng, đây là lần đầu tiên nàng nói ra những lời yếu thế này.

Lão phu nhân cũng không nằm được nữa, bà ngồi dậy, muốn bước xuống giường.

Hoa Chỉ vội vàng cản lại: “Người đừng đứng dậy ạ, như vậy khiến cháu gái trông không hiểu chuyện lắm.”

Lão phu nhân vỗ tay nàng, mang giày vào rồi đỡ cánh tay nàng đứng dậy: “Cứ nằm mãi cũng khó chịu. Con nói đi, có chuyện gì làm con tức giận vậy.”

Hoa Chỉ đưa mắt nhìn, Nghênh Xuân hiểu ý, bèn đẩy Liễu Thuý vào quỳ xuống ở một bên.

“Đây chẳng phải nha hoàn bên cạnh mẫu thân con sao? Nàng ta đã làm ra chuyện gì rồi?”

“Nàng ta quả thật là nha hoàn bên cạnh mẫu thân con, đáng tiếc người ở đây nhưng lòng ở nơi khác, một trái tim hồng thắm đều hướng về người khác rồi.”

Lão phu nhân chau mày, sẽ chẳng ai thích một nha hoàn phản bội chủ cả. Bà suy nghĩ một lúc, trong lòng đã biết được người đó là ai: “Vợ lão Tam sao?”

“Chi bằng tổ mẫu gọi Tam thẩm qua đây, chúng ta đối chứng rõ ràng, cũng tránh cho con hiểu nhầm bà ấy.”

Lão phu nhân muốn ngăn chuyện này lại theo bản năng, trong gia đình như bọn họ, cho dù đám đông biết chuyện đều sẽ cố gắng che giấu, có ý kiến lớn ra sao cũng gắng chung sống với nhau, đây là chuyện thường thấy ở những gia đình giàu có. Cách giải quyết trực tiếp, thẳng thắn như Hoa Chỉ, bà mới được thấy lần đầu tiên.

Nhưng lời khuyên nhủ đã nghẹn lại ở cổ họng bà, hiện giờ chủ nhà là Chỉ Nhi, để lòng nàng nghẹn cục tức này cũng không tốt. Vả lại, bà cũng không thích cách làm việc của vợ lão Tam. Hiện giờ Hoa gia đã thế này rồi, không muốn đoàn kết vực dậy gia đình, ngược lại còn dùng những thủ đoạn hèn mọn để tranh giành. Có gì đáng tranh giành đâu chứ?

“Thuý Hương, ngươi đi một chuyến đi.”

Tô ma ma khom người đáp lời, ánh mắt dừng lại một lúc trên người đại cô nương.

Hạ thị đến rất nhanh, người chưa thấy đâu nhưng tiếng cười đã vang lên trước rồi: “Mẫu thân, có chuyện gì mà gọi con gấp thế ạ, ngay cả giấc ngủ trưa cũng… Đại cô nương cũng ở đây à?”

Bà ta bước qua cửa, trông thấy Hoa Chỉ thì trái tim đập thình thịch lúc tới đây ngày càng nhanh hơn. Rồi lại nhìn Liễu Thuý sắc mặt trắng bệch quỳ trên đất, còn gì mà không hiểu nữa đây.

Khi Liễu Thuý bị dẫn đi, bà ta đã biết mình tiêu đời rồi. Nhưng không ngờ mọi chuyện lại tới nhanh như vậy. Bà ta tưởng rằng mẹ chồng mình sẽ đè xuống, cho dù có trách cứ thì bà cũng sẽ âm thầm gọi bà ta đến.

“Không phải tổ mẫu tìm Tam thẩm, mà là con.” Hoa Chỉ quy củ hành lễ: “Nếu Tam thẩm muốn biết chuyện của mẫu thân, chi bằng người đến hỏi thẳng con. Chỉ cần con biết, nhất định sẽ nói hết cho người nghe.”

“Đại cô nương nói gì thế.” Hạ thị miễn cưỡng mỉm cười: “Vô duyên vô cớ ta đi hỏi thăm chuyện đại tẩu làm gì chứ.”

“Nếu có cớ thì sao? Chẳng hạn như… quyền quản lý gia đình của Hoa gia. Nếu mẫu thân bị Tam thẩm thuyết phục, để tránh cho con suốt ngày lộ diện bên ngoài, sau này không gả đi được, kiên quyết bảo con giao quyền quản lý gia đình ra, làm một đứa con gái hiếu thảo, con nên giao hay không nên đây? Nếu như giao ra rồi, thì sau này ai làm chủ căn nhà này?”

Hoa Chỉ mỉm cười phân tích, từng chữ từng chữ nàng nói ra hệt như đang gõ vào trái tim Hạ thị: “Tổ mẫu cần được nghỉ ngơi, mẫu thân con chẳng thể trông mong vào, Nhị thẩm danh không chính ngôn không thuận, Tứ thẩm lại đang mang thai. Người nói xem, cuối cùng quyền quản lý sẽ rơi vào tay ai?”

Hạ thị gần như nhếch nhác dời tầm mắt đi: “Ta chỉ nói vài câu quan tâm đến hôn sự của con với mẫu thân con mà thôi, nhưng ta tuyệt đối không có ý khác, con đừng suy nghĩ lệch lạc đó.”

“Có phải suy nghĩ lệch lạc hay không, trong lòng chúng ta biết rõ. Nếu Thuý Liễu đã là người của Tam thẩm thì người dẫn nàng ta về đi, chắc hẳn Tam thẩm sẽ nhân từ hơn mẫu thân con nhiều, ắt sẽ không gây ra một mạng người vào lúc này, cống hiến cho cuộc nói chuyện của những người khác đâu nhỉ. Con xin vượt vai vế để nhắc nhở người vài câu.”

Hoa Chỉ nhìn chằm chằm Hạ thị: “Tuy thuyền nát vẫn còn ba ngàn cây đinh, nhưng chỉ dựa vào ba ngàn cây đinh này không thể nuôi nổi mấy trăm người của Hoa gia. Trước đây tiền tiêu xài của Hoa gia một năm lên đến vạn lượng, đây còn chưa bao gồm nhóm người tổ phụ, phụ thân mua những món đồ quý gia. Nhưng hiện giờ trong tay chúng ta chỉ có hai, ba ngàn lượng. Người có từng nghĩ với chút bạc này phải sử dụng như thế nào mới khiến Hoa gia không bị đứt nguồn lương thực hay không? Người có thể để nó sinh lời thêm không?”

Hạ thị bị từng câu nói của nàng làm tức giận, lời nói buột miệng tuôn ra: “Ta không được, chẳng lẽ con được à?”

“Con làm được.” Đáp án kiên quyết mà cứng rắn khiến những người trong phòng có chút ngây ngốc: “Con không những làm được, còn có thể khiến Hoa gia bình an vô sự, nên đọc sách thì đóng sách, nên thêu thùa thì thêu thùa, có thể cười vui vẻ, khóc lóc đau khổ, không cần phải lo sợ ngày tàn đã đến. Tam thẩm, người có thể không tin con, có thể buông tay đứng nhìn xem con có thể làm được tới mức nào, chỉ mong người đừng giở những trò hèn mọn nữa. Chúng ta là người một nhà, mục tiêu của chúng ta là như nhau, đều muốn người nhà trở về. Cho dù có xung đột lợi ích thì cũng nên xếp sau chuyện này, người nghĩ sao?”

Hạ thị sắc mặt trắng bệch, đứng thẳng người, không nói lời nào.

Lão phu nhân quay người đi. Sau lời nói cứng rắn, đầy mạnh mẽ của Hoa Chỉ, căn phòng trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Phải một lúc sau lão phu nhân mới lên tiếng phá tan sự im lặng này: “Chuyện này coi như xong, sau này không ai được nhắc đến nữa. Vợ lão Tam này, con dẫn Liễu Thuý về đi, mấy ngày này không cần đến thỉnh an, suy nghĩ kỹ xem nên làm thế nào mới là tốt nhất cho Hoa gia. Con đừng quên một điều, con là con dâu của Hoa gia, Hoa gia tốt thì con mới tốt được, như vậy thì con trai con mới tốt.”

Chuyện này nhìn thì nặng nề, nhưng đã nhẹ nhàng buông xuống rồi. Nhưng ai cũng nghe ra được lão phu nhân đứng về phía Hoa Chỉ. Hạ thị chỉ hận không thể đào lỗ để chui xuống, hành lễ qua loa rồi vội vã rời đi, trông thế nào cũng rất nhếch nhác.

Liễu Thuý quỳ trên đất, thân thể run lên, nàng ta không muốn hầu hạ bên cạnh Tam phu nhân. Đến đó rồi, nàng ta tuyệt đối sẽ không có cuộc sống tốt đẹp.

Không cần lão phu nhân phải căn dặn, Tô ma ma đã vẫy tay, hai nhũ mẫu đô con một trái một phải, gần như là nhấc nàng ta rời khỏi.

Lúc này, lão phu nhân mới quay người lại, ánh mắt đỏ ửng, nhưng rõ ràng bà đang vui: “Con đó, nhìn thì im lặng, khi nổi giận lại thích đánh thẳng giống hệt phụ thân con vậy, chỗ nào không thích là đánh chỗ ấy. Năm đó ta quả thực không vui vì hành động lúc đó của phụ thân con, nhưng bây giờ lại cảm thấy vô cùng sảng khoái.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...