Tịch Mịch Thâm Cung Phi Đề

Chương 24: Lĩnh Nam du (2)



*

Sáng sớm, bầu trời biếc xanh gợn vài áng mây trắng bồng bềnh mềm mại. Ánh mặt trời chưa quá chói chang mà dịu dàng ấm áp, phủ một lớp vàng óng ả trên đồng cỏ ngút ngàn gợn sóng. Trong trướng tránh nắng, Tống Ý Thiên ngồi bên cạnh thái hậu hầu trà, thỉnh thoảng gật đầu đáp lễ với các mệnh phụ phu nhân tới chào hỏi thỉnh an. Phán quốc còn chưa lập hậu, đáng lẽ người tiếp các quý phụ này là Chuẩn Hữu My Hinh, phi tần có địa vị cao quý nhất. Nhưng Lệ phi tôn quý nàng ta vẫn chưa có xuất hiện, làm Tống Ý Thiên vốn không quen náo nhiệt phải đau đầu một phen.

Hôm nay là ngày mở màn của hội săn bắn mùa hạ, những người tham dự bao gồm cả vương tôn hoàng gia và các công tử tiểu thư đại quý tộc trong triều. Không chỉ có con cháu của các quan viên trong kinh thành góp mặt mà cả những người từ phương xa cũng tới, vì thế, đây cũng là dịp hậu duệ của các thế gia từ khắp nơi tới làm quen kết thành bằng hữu. Theo thông lệ, hoàng đế cũng sẽ tham gia hội săn này, nhưng không hiểu vì cớ gì, ngay từ khi còn là thế tử, Hứa Dĩ Phàm đã từ chối tham dự, nghe nói tới Hứa Dĩ An cũng sẽ nhập cuộc.

Cuộc thi gồm ba hình thức tỉ thí, nữ tử sẽ chỉ cùng tham gia vòng một là bắn tên. Vòng hai mã trận, tức đấu võ trên lưng ngựa và vòng ba đi săn sẽ là lãnh địa trổ tài của riêng đám nam nhân. Hứa Dĩ Phàm vốn sẽ cùng Kỳ Sơn vương Hứa Dĩ Hiên là thứ sử đất Lĩnh Nam trực tiếp làm giám khảo phân định thắng thua, còn lại thái hậu cùng với phi tần và các quý phu nhân vừa ngồi thưởng thức, vừa chuẩn bị lễ vật cho những người chiến thắng. Tuy vậy, do gần đây sức khoẻ của Chung Uy thái phi không tốt nên hôm nay Kỳ Sơn vương tạm thời vắng mặt.

Những nam thanh nữ tú đứng dàn trên bãi săn đang vô cùng hào hứng, nét mặt ai nấy đều ánh lên vẻ vui tươi cùng nhiệt huyết sôi nổi. Đám cung nhân vung tay, tiếng trống đầy khí thế rộn vang cả một vùng trời. Trình Thọ bước lên đài, cao giọng nói: "Cuộc săn bắt đầu. Vòng một so tiễn pháp, thỉnh các vương gia và công tử chuẩn bị".

Các nam tử lần lượt dàn hàng trước vạch đích, trước tiên hướng trướng tránh nắng thỉnh an thái hậu, sau đó quay sang hành lễ thỉnh an Vũ Triều đế đang khoan thai từ trong trướng của hoàng đế bước lên trên đài.

"Nhìn kìa, hoàng thượng quả không hổ là bậc đế vương, uy dũng hơn người, đúng là chân mệnh thiên tử kế thừa giang sơn và tinh hoa của Cao Oa tộc chúng ta" Mẫn Bình trưởng công chúa kế bên tấm tắc nói, ánh mắt đầy ý vị vui vẻ nhìn sang Tống Ý Thiên: "Nghe nói Đoản Hoa quý tần đây là người được hoàng thượng vẫn luôn thương nhớ, nhất mực đón từ Trịnh quốc tới. Có được tâm tư của một đấng trượng phu như vậy, quý tần đúng là khiến người người đều phải ngưỡng mộ".

Luôn thương nhớ ư? Phải, khi trước Hứa Lạc Đình cũng đã nói qua, có lẽ Hứa Dĩ Phàm thật sự có tình ý với đại tỷ của nàng. Chỉ có điều một thế thân như nàng, không biết là đáng ngưỡng mộ hay là đáng thương đây.

Tống Ý Thiên rút khăn tay nhẹ nhàng chấm mồ hôi, mắt cũng thuận tiện theo trưởng công chúa nhìn về hình bóng nam tử bên dưới bãi săn.

Giống như khi gặp nhau tại Thính Phong uyển, Hứa Dĩ Phàm nửa thân trên để trần. Dưới ánh nắng vàng, làn da màu đồng của hắn càng thêm quyến rũ bắt mắt.

Trên lồng ngực và bắp tay rắn rỏi, những hình xăm truyền thống tinh xảo phập phồng đều đặn theo từng nhịp thở, sống động đến lạ kì. Mái tóc đen dài của hắn xoã tung trong gió nhẹ, làm đôi khuyên tai gắn lông thiên nga trân quý nổi bật hẳn lên, tô đậm từng đường nét trên khuôn mặt tuấn mỹ đến tột cùng. Cặp mắt hồ mị sâu không thấy đáy ánh lên những tia sắc lạnh bên dưới làn mi dài rợp bóng và đôi mày kiếm mạnh mẽ tinh anh; kết hợp với sống mũi cao và bờ môi mỏng luôn ẩn hiện nụ cười như có như không.

Hứa Dĩ Phàm, từng tấc da thịt của hắn được tạo nên bởi chính tinh hoa của đất trời.

Hứa Dĩ Phàm từng tấc da thịt của hắn được tạo nên bởi chính tinh hoa của đất trời

Hai má Tống Ý Thiên không kìm được hơi ửng hồng. Tuy hắn có đáng ghét như thế nào, nàng cũng phải chấp nhận một sự thật rằng Hứa Dĩ Phàm là một đại mỹ nam hiếm có. Lúc này nhìn hắn, nàng không khỏi có chút cảm thán. Tự nhủ trong lòng, Tống Ý Thiên thầm cười. Đúng là con người ai cũng thích cái đẹp.

Mẫn Bình trưởng công chúa thấy Tống Ý Thiên đỏ mặt lại càng tủm tỉm, lấy khăn tay che miệng cười: "Ây da, quý tần đỏ mặt rồi kìa. Đúng là tân hôn tình cảm đương nồng, thật là hạnh phúc. Không làm khó quý tần nữa, chúng ta cùng xem thi đấu thôi. Chỉ tiếc là hoàng thượng không tham gia tỉ thí, cũng không có cho người ta cơ hội chiêm ngưỡng tài năng". Tống Ý Thiên không tiện giải thích, chỉ bình thản mỉm cười im lặng.

Thái hậu ngồi cách đó không xa cũng nghe thấy, cảm thấy Tống Ý Thiên có phần không thoải mái bèn cười trêu Mẫn Bình trưởng công chúa: "Mẫn Bình, ngươi cứ tấm tắc ngưỡng mộ Đoản Hoa quý tần thế này có phải là muốn gả Uyển Vi quận chúa đi rồi không? Uyển Vi sinh vào năm tiên đế thứ tư, tính ra cũng mười bảy rồi. Còn nhớ gần hai năm trước ai gia được mời chủ trì lễ cài trâm của nó, xuống tận Tây Hải một chuyến cũng đáng, quả là rất ra dáng thục nữ xinh đẹp nền nã".

Mẫn Bình trưởng công chúa nghe vậy càng thêm tươi vui, ánh mắt sáng bừng lên vẻ tự hào: "Trí nhớ thái hậu nương nương thực tốt, Uyển Vi đúng là sắp mười bảy rồi. Chỉ e qua vài dịp nữa lại phải nhờ người xem giúp một mối tốt cho tiểu nữ thôi". Thái Hoà trưởng công chúa bật cười góp vui: "Thái hậu xem kìa, đã có người nóng lòng như vậy rồi đó"

Thái hậu cũng mỉm cười gật đầu, trầm tư nói: "Ta nay đã ba mươi sáu tuổi, chỉ có đúng việc này là vẫn còn có thể để tâm. Phải rồi, nếu ta không lầm thì Diêu tần có một ca ca, chính là trưởng tử của Diêu ngự thừa, hiện đang đảm nhiệm chức Phó tướng Cẩm y vệ đúng không?".

Diêu tần Diêu Linh Miêu từ đầu chỉ im lặng, được thái hậu hỏi đến, nhẹ nhàng đứng lên thưa: "Hồi thái hậu, đúng là như vậy. Ca ca thần thiếp năm nay hai mốt tuổi, tuy là phó tướng Cẩm y vệ nhưng thực sự không có gì nổi trội, đâu dám với cao tới Uyển Vi quận chúa".

Mẫn Bình trưởng công chúa khẽ phất tay ôn hoà với Diêu tần: "Mới hai mươi mốt mà đã giữ chức phó tướng tòng ngũ phẩm, sao có thể nói là không có gì nổi trội được. Ta đây chỉ mong quận chúa có thể gả cho một nam nhân như vậy đã là không gì bằng. Diêu tần thực quá khiêm tốn rồi".

Lời này của Mẫn Bình trưởng công chúa, ý tứ hài lòng đã thể hiện rõ ràng. Các quý phu nhân bên cạnh lập tức cười rộ, trong trướng náo nhiệt hẳn lên.

Tống Ý Thiên vô thức nhìn sang phía Diêu Linh Miêu, có vẻ sắc mặt nàng không được tốt lắm. Thái hậu cũng cười, nhấp một ngụm trà sảng khoái lên tiếng: "Chuyện này cũng không vội, có thể từ từ xem xét. Vẫn cứ là thưởng thức cuộc đấu đi đã".

Bà gật đầu với thái giám bên cạnh, hắn hiểu ý tiến lên, dõng dạc nói: "Thái hậu nương nương ý chỉ, phần thưởng của người chiến thắng vòng này là miếng ngọc Thiên Nguyệt Yến. Thỉnh các vị vương gia công tử hãy trổ hết tài nghệ của bản thân dành lấy báu vật này".

Vật này Tống Ý Thiên đã từng được sư phụ Hình Di Quả nhắc tới qua. Đây là miếng ngọc hình trăng khuyết được tìm thấy dưới một hồ nước ở thung lũng Nham Yên của Vệ quốc, thế gian chỉ có hai miếng duy nhất. Chất bạch ngọc vốn đã thuộc hàng tinh phẩm, lại do ngày ngày hứng ánh trăng mà trở nên sáng trong tuyệt diệu vô cùng. Truyền thuyết kể rằng hơn ba trăm năm trước, Vệ quốc thái tử Vạn Thiên Thuỷ chính là người tìm ra Thiên Nguyệt Yến, một tặng cho thân mẫu Minh hoàng hậu, một luôn đeo bên mình. Tới khi Vệ quốc xảy ra chính biến, Minh hoàng hậu bị sát hại mà Vạn Thiên Thuỷ cũng không rõ sống chết ra sao. Từ đó một miếng ngọc tuỳ thân kia cũng theo đó biến mất, chẳng ngờ miếng ngọc còn lại của Minh hậu sau loạn lạc lại tới được Phán quốc cung.

Thiên Nguyệt Yến vốn là bảo vật giá trị liên thành, mang ra làm chiến lợi phẩm thế này có phần hơi tuỳ tiện. Phải chăng thái hậu cùng Hứa Dĩ Phàm còn có chủ ý gì khác?

Mọi người nghe vậy đều không khỏi cảm thán. Chỉ mới bắt đầu thôi mà phần thưởng đã quý giá đến như vậy, thật là khiến người ta khao khát không thôi.

Mười mấy tấm bia được đặt dưới một hàng cây liễu xum xuê, các cung thủ cũng vào vị trí, cung cầm bên tay thủ thế sẵn sàng.

Trên đài, Hứa Dĩ Phàm thong thả ngả mình trên sàng tạc từ ngà voi phủ lông bạch hổ, ánh mắt lướt qua những người phía dưới rồi nhàn nhã mở miệng: "Tục lệ thất truyền từ thời Cảnh Thiên đế tới nay được khôi phục là một dịp đặc biệt, chỉ bắn tên vào bia quả thật quá tầm thường. Nay ta có một đề thi tiễn pháp, ai không hoàn thành tự động rời khỏi trường săn, người thắng cuộc sẽ là chủ nhân của miếng ngọc Thiên Nguyệt Yến này" Hắn dừng lại một chút nhấp một ngụm rượu quế sữa bò, khoé môi tuyệt mỹ khẽ mím hờ, tinh tế tạo thành một nụ cười như có như không.

Ngón trỏ đều đặn gõ gõ trên bàn gỗ thông càng khiến người ta thêm phần hồi hộp phấn khích: "Đề thi lần này, tất cả bắn tên, không những phải bắn trúng hồng tâm mà còn phải kèm theo một nhành liễu nữa. Thế nào?"

Trong trướng lập tức xôn xao: "Tức là mũi tên bắn ra, phải bắn trúng một cành liễu rồi ghim cành liễu đó vào hồng tâm sao? Liễu cứ bay loạn như vậy bắn trúng thế nào được"

"Không chỉ thế đâu. Cây liễu ở phía sau tấm bia, cho dù có bắn trúng liễu thì mũi tên cũng chệch ra khỏi bia rồi chứ đừng nói là hồng tâm nữa. Thật đúng là khó quá đi mà"

Trướng tránh nắng mọi người bàn luận to nhỏ, trái ngược hẳn với trên trường săn, vẻ mặt các cung thủ đều trở nên thập phần nghiêm túc, cung đã được căng lên, chỉ chờ hiệu lệnh mà bắn tới đích. Trình Thọ giương cao lễ kì đỏ rực hô lớn: "Chuẩn bị... Bắn!".

Cờ vừa được hạ, mười mấy mũi tên nhất tề phóng ra, có mũi trúng tâm, cũng có mũi khéo léo xuyên qua thân liễu mảnh như sợi chỉ, nhưng chưa một mũi tên nào hoàn thành được cả hai điều kiện được đưa ra.

Những người không hoàn thành đề thi đành lần lượt trở về khán đài, vẻ mặt vừa thất vọng lại bất lực, không ngờ hoàng đế lại ra đề oái oăm như vậy. Cũng vì thế, vị trí thi đấu chỉ còn lại hai người, một lục y một lam y, làm ai nấy không khỏi hiếu kỳ.

Lục y nam tử cầm một cây cung cao hơn nửa người, phía đầu chạm trổ một con ưng đang ngóc đầu, khi lắp tên vào tưởng như chính mũi tên đó được phóng ra từ miệng chim ưng, quả nhiên độc đáo.

Người đó ngắm rất lâu mà không bắn, phong thái đến nửa điểm cũng không có vẻ gì là khẩn trương, ngón giữa và ngón trỏ đeo bàn chỉ nhẹ nhàng đè lên ngón cái chờ đợi.

Rẵng liễu phía sau tấm bia cứ phất phơ, một cơn gió thổi đến, những cành liễu như làn tóc mây của thiếu nữ bị hất tung, càng đung đưa dữ dội.

Tống Ý Thiên bỗng giật mình.

Chính là lúc này.

Nam tử ấy khẽ kéo một cái.

Như cầm sư gảy nhẹ sợi dây đàn.

Trên mũi tên đang cắm ở hồng tâm của lục y nam tử, cành liễu mảnh mai bị bắn trúng thậm chí còn chưa lìa khỏi thân cây.

Tên thái giám đứng hầu vội vàng đi tới kiểm tra rồi hào hứng reo lên: "Trúng rồi!". Bốn phía đều ồ lên một tiếng thán phục, đến cả thái hậu cũng phải gật đầu khen ngợi: "Đúng là hảo tiễn pháp".

Mấy vị phu nhân thấy vậy cũng cất lời cảm thán: "Chờ đến khi cành liễu đó bay ra trước tấm bia, sau đó chọn thời điểm sao cho cành liễu ở đúng hồng tâm mà bắn tới. Thật đúng là tài trí, không biết là vị công tử nhà nào đây?"

Người mặc trường bào màu lục kia ngắm ngía thành quả của y một chút, rồi quay sang bóng dáng màu lam hơi nghiêng người tỏ ý mời.

Chỉ thấy người kia gật đầu một cái, giương cây cung gỗ đàn lên, rồi khi chưa ai kịp định thần, mũi tên trên tay xé gió lao vút đi như ngôi sao băng vụt qua trên bầu trời thăm thẳm.

Nhưng, mũi tên ấy không hề chạm tới tấm bia mà phóng sượt qua, thậm chí còn cách bia cỏ phải đến vài tấc.

"Trượt! Tên không trúng đích!" Tiếng thái giám hô lớn, kịch tính cũng theo đó mà biến mất. "Thật không ngờ là lại không trúng nha! Làm chúng ta chờ mong quá"

"Không đúng" Một giọng nói quen thuộc đột nhiên cất lên bên tai.

Tống Ý Thiên xoay người lại, không khỏi kinh ngạc gắt khẽ: "Đình Đình, muội làm gì ở đây? Không phải đã nói muội không được xuất đầu lộ diện rồi sao?"

Hứa Lạc Đình mặt mày được tô vẽ chi chít những đốm đen đốm đỏ quỷ dị vô cùng, trong bộ trang phục tiểu thái giám cười hì hì, híp mắt thì thầm với nàng: "Thì tỷ xem, muội đã hoá trang cẩn thận thế này rồi mà, còn quỷ dị hơn bộ dạng của tỷ nhiều. Tỷ đừng lo, tên hoàng tử gì kia bất quá còn chưa có tới, làm sao muội có thể bỏ lỡ dịp vui thế này chứ, không đi thì thật uổng phí a".

Nàng thấy Tống Ý Thiên vẫn còn bất an, bèn vội vã chuyển chủ đề chỉ vào tấm bia của lam y nhân nói: "Tỷ nhìn xem, khi nãy rõ ràng mũi tên bắn trượt cách bia tới vài tấc, vậy mà tấm bia vẫn đang rung lên kìa". Tống Ý Thiên lúc này mới chú ý tới tấm bia đang rung lắc dữ dội phía xa, đột nhiên hiểu ra, thầm thán phục.

Quả nhiên, một giọng nói bỗng cất lên, tuy âm lượng không hề lớn, nhưng truyền vào tại lại vô cùng rõ ràng rành mạch, điềm tĩnh mà khiến người nghe không thể không chú tâm "Khoan đã. Kiểm tra mặt sau tấm bia đi".

Tên thái giám đứng hầu hơi chần chừ, sau đó khó hiểu đi vòng ra đằng sau tấm bia của lam y nhân. Không một ai hiểu chuyện gì đang xảy ra, mà sắc mặt của gã thái giám kia thì biến hoá khôn lường.

Hắn ta ú ớ mãi cũng không thể mở miệng, cuối cùng đành xoay hẳn mặt sau của tấm bia, giơ cao lên cho mọi người đều rõ.

Liễu và tên, cả hai đều ghim chính xác tại chính giữa hồng tâm không lệch một li, mà mũi tên cắm vào tấm bia đã lút tới tận chuôi gỗ.

Có thể điều khiển cho mũi tên bay vòng ngược lại, lại cắm đích xác vào hồng tâm. Người này, thật không thể tưởng tượng nổi võ công hắn thâm hậu đến mức độ nào.

Tất cả những người có mặt không ai là không sững sờ đến mức lặng người trợn mắt. Nhất thời cảnh tượng im ắng lạ thường, chỉ nghe tiếng vỗ tay của Hứa Dĩ Phàm và lục y nam tử đồng thời vang lên. Như được nhắc nhở, cả trên khán đài lẫn trong trướng tránh nắng đều bùng lên tiếng vỗ tay vang dội.

Một thân lam y cao lớn lúc này mới đem cung tên ném cho cung nhân bên cạnh, thản nhiên như thể chưa có gì xảy ra: "Không được khéo léo như hoàng tử đây, tại hạ chỉ đành dùng sức mọn mà thôi".

Hoàng tử?

Đừng nói là Nghi quốc tứ hoàng tử Phong Dạ chứ?

Tống Ý Thiên và Hứa Lạc Đình cùng đưa mắt nhìn nhau, cục diện cũng theo lời nói kia mà lại rơi vào tĩnh lặng. Tống Ý Thiên nhanh chóng quan sát một lượt qua khoé mắt, thần sắc Hứa Dĩ Phàm và thái hậu đều không có vẻ gì là bất ngờ. Xem ra chuyện này đã sớm nằm trong dự tính của Phán quốc rồi.

"Ồ" Nam tử vận lục y lắc đầu cười khổ: "Không ngờ mới bắt đầu mà ta đã bị lộ rồi sao?" Rồi tiêu sái hướng Hứa Dĩ Phàm cung tay nói: "Nghi vương ngũ tử Phong Hành diện kiến Vũ Triều đế".

Hứa Dĩ Phàm nhàn nhạt phất tay: "Thì ra là ngũ hoàng tử. Không được biết sớm để chuẩn bị tiếp đón thật thất lễ. Ban toạ, thưởng rượu" "Đa tạ".

Hắn bước lên trên đài cao, gương mặt dần trở nên rõ nét. Ngũ quan cực kỳ tuấn mỹ, mày mi như hoạ khiến nữ nhân cũng phải kiêng dè, dáng vẻ phong lưu đầy vương giả nhưng biểu tình có chút tầm thường, chỉ duy có đôi mắt dài sắc nét là khiến người ta phải chú ý lại tựa hồ phủ một lớp sương mờ như có như không.

Trước khi tới Lĩnh Nam nàng cũng đã nghe ngóng được một chút, trong năm hoàng tử của Nghi quốc thì nhị hoàng tử Phong Viên cùng tứ hoàng tử Phong Dạ có thực lực mạnh nhất, còn người ít được Nghi vương lưu tâm nhất, cơ hội được ngồi lên vương vị cũng ít nhất chính là ngũ hoàng tử Phong Hành.

Thiên hạ cũng đều biết rằng, vị ngũ hoàng tử này vô cùng phong lưu phóng khoáng, không hề có dã tâm với ngôi báu, chỉ muốn làm một vương gia nhàn tản cả đời.

Nhưng nếu đã như vậy, tại sao hắn lại xuất hiện ở Phán quốc này đúng thời điểm khi Phong Dạ sắp tới đây để tìm kiếm sự ủng hộ của Vũ Triều đế?

Phong Hành tao nhã ngồi xuống bên cạnh Hứa Dĩ Phàm cười vui vẻ: "Là tiểu vương thất lễ. Vốn đang trên đường tới đất Thục du ngoạn, không ngờ trên đường phát sinh chuyện ngoài ý muốn nên đành phải nương nhờ quý quốc. Sự bất chợt xảy ra không kịp cho người thông báo trước, xin kính Phán vương một chén này coi như tạ lỗi đi".

Nói đoạn, hắn ngửa đầu uống hết chén rượu quế sữa bò trước mặt, sảng khoái mở miệng: "Đích thực là độc nhất vô nhị chỉ có ở Phán quốc". Đặt chén rượu xuống, Phong Hành hướng ánh mắt đầy hứng thú về phía lam y nam tử vừa rồi hỏi: "Tiểu vương muốn hỏi vị công tử này, vì sao lại biết được thân phận của ta? Rõ ràng ngay từ y phục cho tới cách bắn tên, cả hình chạm khắc trên cung tên cũng đều là đặc trưng của Phán quốc. Vậy sơ hở của tiểu vương là ở đâu? Lẽ nào là có người đã báo cho Phán vương biết rằng ta sẽ có mặt ở cuộc thi ngày hôm nay sao?"

Hứa Dĩ Phàm tựa tiếu phi tiếu xoay xoay chén rượu trên tay đùa nghịch, thong thả đáp: "Ngũ hoàng tử đầu đội trời chân đạp đất phiêu du, sao có thể để người khác nắm rõ hành tung chứ. Đành phải hỏi chính người đã khám phá ra thôi"

Lam y nam tử nghe Hứa Dĩ Phàm nhắc tới, ung dung tiến lên lễ đài, trước tiên quỳ xuống hành đại lễ với hoàng đế: "Thần Trưởng Tôn Dư Huyền thỉnh an hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc kim an"

Nữ quyến trong trướng thì thầm to nhỏ: "Thì ra là công tử của Trưởng Tôn thế gia". Thái Hoà trưởng công chúa thì gật gù tán thưởng: "Nghe danh đã lâu, không ngờ còn xuất sắc hơn cả trong lời đồn"

Hứa Dĩ Phàm nhìn hắn cười nhẹ: "Đứng dậy đi". "Tạ hoàng thượng" Trưởng Tôn Dư Huyền lúc này mới đứng dậy hướng Phong Hành cung tay đáp: "Hồi hoàng tử, trong lúc bắn tên Dư Huyền có chú ý tới chiếc bàn chỉ(*) của người". Mọi người vì vậy cũng ngơ ngác dồn ánh mắt về phía nam tử áo lục kia.

(*): Là vật dùng để bảo vệ ngón tay khi bắn cung.

"Bàn chỉ?" Phong Hành lấy từ trong túi da bên hông ra chiếc bàn chỉ bằng ngọc màu đỏ tươi, làm bộ nheo mắt nói: "Đây chính là ngọc ấm Huyết Lam Điền nổi tiếng của Phán quốc các người mà?" "Đúng vậy, chỉ là bốn năm trở lại đây, Phán quốc đã không còn khai thác được Huyết Lam Điền nữa, trong cung đã rất hiếm thấy, bên ngoài lại càng không có ai dám xa hoa tới mức sử dụng làm bàn chỉ. Bàn chỉ của ngũ hoàng tử chất ngọc có hơi sần, tức là vẫn còn khá mới. Theo Dư Huyền nhớ rằng, Lý thái phó đi sứ Nghi quốc ba năm trước cũng là lần cuối cùng Huyết Lam Điền còn được sử dụng làm tặng phẩm cho ngoại quốc, đích thân Nghi vương khẩu dụ là, trừ hoàng tộc đích chi (*) thì không ban tặng cho người nào khác."

(*): con cái thân sinh của hoàng đế.

Trưởng Tôn Dư Huyền vừa dứt lời, Hứa Dĩ Phàm và Phong Hành không hẹn mà cùng vỗ tay. Phong Hành cười lớn, đuôi mắt cong cong nhìn Hứa Dĩ Phàm: "Phán quốc của Vũ Triều hoàng đế đúng là lắm nhân tài, quả không hổ danh là cường quốc trong tứ hải chúng ta. Mong rằng sau này hành sự, Hành cũng có những thân tín như vậy ở bên, cũng được Phán vương chiếu cố"

Hứa Dĩ Phàm nhếch lên khoé môi nâng chén rượu: "Nhất định sẽ có ngày ngũ hoàng tử được như ý muốn" Phong Hành cũng nghiêng chén lên tỏ ý mời, uống cạn rồi hấp háy mắt đầy hứng thú: "Phần tiếp theo có phải là phần thi tiễn pháp của các tiểu thư không? Từ lâu nghe nói nữ tử nước Phán vừa xinh đẹp lại mạnh mẽ phóng khoáng, còn có An Tư công chúa nổi danh Tứ quốc tài hoa khuynh thành, thật khiến tiểu vương vô cùng ngưỡng mộ"

Hứa Dĩ Phàm chỉ cười không nói, hướng Trình Thọ tuỳ ý phất tay. Lão công công nhận mệnh tiến lên dõng dạc: "Sau đây là phần thi của các quận chúa và tiểu thư. Thỉnh những người tham dự chuẩn bị"

Bãi săn lại một lần nữa trở thành thắng cảnh, nơi những thiếu nữ áo váy thướt tha như những bông hoa nở rộ trên đại ngàn xanh ngát. Mỗi ánh mắt mang theo những tâm tình của tuổi trẻ, tràn trề sức sống biết bao, tựa muôn cánh chim vút cao hào sảng trên nền trời cao rộng.

Phần thi của nữ nhân tuy không có đề bài đặc biệt nào được đưa ra, chỉ là trong Tứ quốc có duy nhất Phán quốc nữ tử là nổi tiếng về tiễn thuật, vì thế Phong Hành rất thích thú, mà mọi người ai cũng muốn đẹp lòng trước mặt hoàng tử ngoại quốc nên sự hưng phấn lại càng lên cao. Hiệu lệnh vừa được phát ra, mười mấy mũi tên cũng đều đặn xé gió lao đi, tiếng găm tên vào bia cỏ đồng loạt vang lên giòn giã ấn tượng vô cùng.

Bỗng một tiếng ngựa hí vang lên giữa bốn bề trời đất, một con tuấn mã toàn thân phủ màu hạt dẻ bóng mượt từ phía ngoài phi tới, tiếng lục lạc trong trẻo hoà cùng vó ngựa dồn dập đầy khí thế. Trên lưng ngựa, một thân ảnh kiêu dũng mà diễm lệ tuyệt trần khiến chúng nhân choáng ngợp. Nữ tử đó mặc một chiếc giáp trụ nhỏ, mỗi đường vân kim loại lại được viền thêm một đường chỉ vàng lấp lánh, khoác hờ bên ngoài tấm da hổ thướt tha, trên lưng đeo một bộ ống tên gắn lông khổng tước hoa lệ. Nàng ta phi ngựa nước đại, hai tay không giữ dây cương mà cầm chiếc cung tên gỗ lim đen bóng, chạm khắc tỉ mỉ hình cánh sen.

Phi tới gần trường săn, đột nhiên thân hình yêu kiều ấy tung mình lên không trung đứng vững trên lưng ngựa, nhẹ tựa lông hồng. Tuần mã vẫn chẳng hề nhận thấy xảy ra chuyển động, không giảm tốc mà phóng đi như vũ bão, mà nữ tử phía trên một tay giơ cây cung lên, một tay bỏ phía sau đặt trên ống tên, bình thản chờ đợi.

"Phập... phập... phập... phập"

Trong nháy mắt tuấn mã lao qua, toàn bộ mũi tên khổng tước đều chẻ đôi những mũi tên đã được bắn ra trước đó mà ghim chặt vào hồng tâm, còn nàng vẫn ung dung đứng trên lưng ngựa không xê dịch dù chỉ một li. Khẽ nghiêng người, nàng dùng một chân móc vào dây cương ra lệnh cho nó quay đầu lại, hướng về phía đài nguyên.

Chuẩn Hữu My Hinh điêu luyện tung mình xuống ngựa, khẽ nhún mình hành lễ: "Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng, thỉnh an thái hậu nương nương".

Kì thực, Chuẩn Hữu My Hinh đã sớm nổi danh tứ quốc về dung mạo tái thế khuynh quốc khuynh thành. Nhắc đến nàng ta, ngay tới dân chúng bình thường ở khắp tứ quốc cũng đều biết đến mỹ mạo đến hoa ghen trăng hờn,khiến người ta không khỏi ngây dại bởi vẻ kinh hãi thế tục ấy. Chỉ là không ngờ rằng nàng còn có mặt anh dũng hào sảng như vậy, làm cho hình tượng nữ tử ấy thập phần hoàn mỹ, cả thiên hạ này không ai sánh kịp.

"Miễn lễ, mau tới đây"Hứa Dĩ Phàm tỏ ra đôi chút ngạc nhiên, mày hoạ nâng lên, lại quay sang Phong Hành vẫn đang vô cùng hứng thú mỉm cười nói: "Đây là Lệ phi của bản triều, vốn yêu thích cưỡi ngựa bắn tên. Ta đành nuông chiều nàng một chút, đã khiến ngũ hoàng tử chê cười rồi".

Phong Hành cười vang, tiêu sái rót một chén rượu: "Nào có. Vốn bình thường các nước khác phi tần đều là đi không lộ chân cười không lộ xỉ, thử hỏi có mấy vị hoàng phi sánh ngang được với phong thái kiều dũng lay động lòng người như Lệ phi nương nương đây?"

Chuẩn Hữu My Hinh tiến về chỗ ngồi vừa được cung nhân chuẩn bị kề bên Hứa Dĩ Phàm, lười biếng cởi tấm da hổ đang khoác hờ trên lưng xuống, hơi đưa tay lên ngực đáp lễ hắn ta: "Ngũ hoàng tử quá khen, chỉ là một chút tài mọn vặt vãnh, hoàng tử đừng nên để trong lòng. Không biết trước ngũ hoàng tử sẽ tới, là ta múa rìu qua mắt thợ". Nói đoạn, nàng quay sang Hứa Dĩ Phàm, đáy mắt lấp lánh như tinh quang, cánh môi vẽ nên một nụ cười tuyệt mỹ: "Hoàng thượng, đã lâu rồi thần thiếp không cưỡi ngựa bắn tên, không biết có làm hoàng thượng thất vọng không?".

Hứa Dĩ Phàm tay ngọc hờ hững vén lên tóc mai hơi rối loạn của mỹ nhân, tựa tiếu phi tiếu mỉm cười: "Không tệ. Cũng không có làm ngũ hoàng tử mất đi nhã hứng". "Phán vương nói đùa rồi, tiểu vương thật vô cùng ngưỡng mộ"

Một màn kẻ tung người hứng, Tống Ý Thiên cũng là không muốn nhọc công xem kịch, bèn đứng dậy xin phép rời đi. Mẫn Bình trưởng công chúa còn tưởng nàng vì Lệ phi mà khó chịu liền cảm thông bảo: "Lệ phi được yêu chiều sủng ái đã thành lệ, hành động không tránh khỏi khoa trương. Đoản Hoa quý tần không nên vì chuyện này mà để bụng". Nàng không biết giải thích thế nào, chỉ đành điềm đạm đa tạ rồi rời đi.

Đi xa khỏi trường săn, Hứa Lạc Đình trong bộ dáng thái giám quái dị tới không nhận ra kia bèn nhịn không nổi cười ngặt ngẽo: "Ai da, không ngờ tỷ thế mà lại bị người ta tưởng là ăn dấm chua. Còn cái gì mà "tân hôn tình cảm đương nồng" chứ, cô mẫu đúng là trí tưởng tượng phong phú nha". Tống Ý Thiên lừ mắt nhìn Hứa Lạc Đình ôm bụng làm loạn, cất giọng nghiêm túc: "Còn dám cười như vậy. Đừng có nghĩ rằng đánh lạc hướng ta, chẳng phải trước khi xuất cung đã có lệnh không cho muội xuất hiện rồi sao, lại dám lén lút trà trộn vào đám cung nhân của ta nữa. Rồi đến lúc có chuyện xảy ra, nhất định cũng là ta bị kéo vào"

Hứa Lạc Đình cười ngọt ngào khoác tay nàng, hai người cùng tản bộ đi về phía trướng nghỉ: "Tỷ đừng có lúc nào cũng lo lắng như vậy. Lần đầu được xuất cung du ngoạn, tỷ phải hưởng thụ mới đúng"

Tống Ý Thiên cười khổ, lại có phần ngạc nhiên hỏi Hứa Lạc Đình: "Muội thực sự không lo lắng chút gì sao? Một Phong Dạ đang trên đường tới cầu thân muội vẫn còn chưa đủ, giờ lại thêm Phong Hành xuất hiện ở chỗ này. Lỡ như thực sự hoàng thượng khó giữ thế trung lập mà phải chọn một trong hai, muội dù là đường nào cũng nhất định bị gả đi"

Chỉ sợ đến lúc đó, Hứa Lạc Đình cả đời cũng sẽ như Tống Ý Thiên nàng bị cuốn vào vòng xoáy chính trị, tựa như cánh chim muốn bay mà bị giam cầm trong lầu son gác tía.

Hứa Lạc Đình cảm nhận được sự âu lo của nàng, khẽ đan năm ngón tay ấm áp mềm mại vào tay nàng, mỉm cười dịu dàng mà đầy tin tưởng, cất giọng ung dung như nói về một lẽ tự nhiên bất biến: "Phàm ca nói sẽ không gả muội đi. Huynh ấy nói được làm được. Muội tin"
Chương trước Chương tiếp
Loading...