Tiệm Cơm Chiên Hạnh Phúc
Chương 13
Editor: ThienyetkomanhmeNguyễn Miên Man đem "Tin đồn thú vị thành phố A " ghi tạc trong lòng, tiếp tục kéo xuống dưới xem. 【7**4: Cơm chiên đều làm ngon như vậy, chủ tiệm đây là tự nấu đi? Như thế nào tự đặt tên cho món ăn đi? 】 Nhìn đến này bình luận, ý cười trên mặt Nguyễn Miên Man dần dần nhạt đi. Cô sẽ nấu ăn sao? Tự nhiên là sẽ, Nguyễn gia mấy thế hệ đều là ngự trù trong cung, cha cô đắc tội với người bị đuổi ra cung, không thể không tránh về quê quán tại Giang Nam, trước đó thậm chí đã tấn chức đến Phó tổng quản Ngự Thiện Phòng. Có lẽ là gia học sâu xa, Nguyễn Miên Man hai ba tuổi liền thích đi sau mông cha cô, bắt chước bộ dáng nấu ăn của cha. Lúc mẹ cô còn trên đời, tuy cha cô ngại cô luẩn quẩn bên người vướng chân vướng tay, đuổi không đi liền cũng tùy cô. Thẳng đến khi năm tuổi, mẹ cô bệnh chết, có mẹ kế liền có cha kế...... Bị gợi lên hồi ức kiếp trước, biểu tình Nguyễn Miên Man thật sự không tính là tốt. Đã từng, mẹ kế khắc nghiệt, cha ruột kiên trì truyền nam không truyền nữ, đề phòng cô học trộm thực đơn, kỹ thuật cắt đồ ăn như đề phòng trộm cướp, cũng không làm cô từ bỏ tình yêu với nấu ăn. Lúc cha ruột cảnh cáo cô nếu dám lại học trộm thực đơn của Nguyễn gia liền phế đi tay cô, co vẫn không từ bỏ đam mê nấu nướng. Mẹ kế cáo trạng, làm cha ruột phát hiện cô trộm học nấu ăn, dưới sự giận sữ đánh gãy một bàn tay của cô, cô vẫn như cũ không muốn từ bỏ nấu ăn. Thẳng đến khi ca cô đã hết hy vọng sinh con trai, ngàn chọn vạn tuyển cũng không có một đồ đệ vừa ý, rốt cuộc nhớ tới cô. Nguyễn Miên Man hiện tại còn có thể nhớ lại tâm tình của mình khi đó kinh hỉ đến khó tin, tựa như trời đông giá rét uống được một chén canh thịt dê củ cải, giống như ngày hè nóng nực ăn được một trái đào ngọt mát. Vì không để cha thất vọng, cũng là vì muốn tranh một hơi, để cho hắn thấy ai nói nữ tử không bằng nam tử, cô chẳng phân biệt mùa đông giá lạnh hay ngày hè nóng bức, lấy ngọn đèn dầu suốt năm canh cùng hắn học tập. Về sau, cô làm ra thức ăn, thậm chí có thể nói là trò giỏi hơn thầy. Buồn cười chính là, lúc hắn tán thành trù nghệ của cô, lại ở thời điểm lâm chung bắt cô phát thề độc, con trai của cô buộc phải họ Nguyễn, hơn nữa đời này cô trừ bỏ truyền nghề cho con trai, tuyệt không được ở trước mặt người khác nấu ăn hoặc nấu ăn cho người khác ăn. Chính tại một khắc đó, Nguyễn Miên Man bỗng nhiên cảm thấy, nấu ăn kỳ thật rất không thú vị.Cũng vì ra lời thề độc đó, mẹ kế muốn bức cô nấu ăn để duy trì sinh ý tửu lầu trong nhà không thành, thế nhưng muốn gả cô cho cháu trai đã sớm lấy vợ...... Muốn cô sinh người con trai kế thừa tay nghề ngự trù của Nguyễn gia. Nguyễn Miên Man đúng lúc trên đường bỏ trốn khỏi nhà, vì cứu đứa nhỏ mà rơi xuống nước, mở mắt ra liền đến hiện đại. "Miêu ô ~ miêu ô ~" Quả Quýt nhỏ vốn dĩ ghé vào đuôi giường không biết có phải hay không cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân, đứng lên đi đến bên người cô, nghiêng đầu xem cô, đột nhiên từ cánh tay bò đến đầu vai cô, một hồi dùng đệm thịt ở bàn chân chạm vào mặt cô, một hồi đem đầu thò lại gần cọ cọ cổ. Nguyễn Miên Man bị tiếng kêu mềm mại của nó làm bừng tỉnh khỏi hồi ức, phát hiện như một đời đã qua, thực không dễ dàng. Cô nhìn về mèo con tựa hồ lo lắng cho mình, duỗi tay đem nó bế lên, nửa khuôn mặt chôn vào cái bụng mềm mại của nó. Khi cô chôn đầu xuống lỗ tai Quả Quýt Nhỏ nháy mắt run lên hai cái, lại không phản kháng, ngược lại thập phần ngoan ngoãn mà đem móng vuốt đặt trên đỉnh đầu cô, lúc lông mao ở bụng trong nháy mắt có điểm ướt át, cũng không giãy giụa. Đèn dây tóc sáng lên, một người một mèo ôm nhau chặt chẽ trong phòng trong yên lặng tăng lên vài phần ấm áp. Vài phút sau, Nguyễn Miên Man ngẩng đầu, đem Quả Quýt Ngỏ kéo vào trong lòng ngực, vuốt đầu nó nói: "Bé ngoan, ngày mai làm cá viên cho em có được hay không?" "Miêu ~" Nghe thấy từ cá, mèo nhỏ thông minh lập tức há mồm kêu lên đáp lại. Sáng sớm hôm sau, trời mới sáng, Nguyễn Miên Man liền dùng rổ xách theo Quả Quýt Nhỏ, mang nó cùng đi tới chợ nông sản gần hẻm Hồ Lô. Chợ chỗ này không tính là lớn, nhưng bên trong bán thịt, bán đồ ăn, bán thuỷ sản trên cơ bản cái gì cần có đều có. Khách hàng chủ yếu là phụ nữ trung niên, Nguyễn Miên Man một cô gái trẻ xinh xắn còn mang theo mèo ở bên trong thập phần gây chú ý. Bị đặt ở trong rổ Quả Quýt Nhỏ dọc theo đường đi đều thập phần ngoan ngoãn, mấy người thích mèo đi qua liên tiếp quay đầu xem nó. Thẳng đến khi Nguyễn Miên Man đi tới trước sạp bán thuỷ sản, Quả Quýt Nhỏ đột nhiên đứng lên, hướng bồn cá màu lam đựng cá lớn cá nhỏ kêu to liên tiếp. "Haha! Con mèo này cũng thật hung." Người trung niên Bán cá nghe được tiếng mèo kêu, ngẩng đầu nhìn mèo con trong rổ, nói câu vui đùa sau mới nhìn về phía cô gái cầm rổ, "Muốn mua cá sao?" Nguyễn Miên Man trấn an mà sờ sờ đầu mèo con, gật đầu nói: "Có thể tự mình chọn không ạ?" "Khẳng định có thể, cháu tùy tiện chọn, cá nhà bác còn sống bảo đảm mới mẻ." Ông chủ vừa nói, vừa đem một cái vớt cá đưa cho cô. Nếu phải làm cá viên, nơi này có nhiều loại cá, liền lấy loại cá bạch liên thịt chất tuyết trắng non mịn. Nguyễn Miên Man đảo qua sạp cá một lần, đi vào bồn cá bạch liên, lẳng lặng đánh giá hai phút sau, động tác nhanh chuẩn mà liên tiếp vớt ra hai con cá. Ông chủ ngay từ đầu thấy cô bất động, còn cho là cô gái trẻ không dám động thủ, đang nghĩ ngợi định hỏi cô có muống hay không để ông hỗ trợ. Chờ nhìn đến lúc cô vớt ra hai con cá, ông chủ mới phát hiện chính mình nhầm rồi, cô gái còn rất lợi hại a, chọn một cái liền lấy ra hai con cá linh hoạt, lớn lên tốt nhất trong bồn. "Cô gái còn rất biết cách chọn a, có cần bác làm cá?" Ông chủ một bên đem cá cân lên, một bên hỏi. Nguyễn Miên Man mới vừa rồi thấy qua ông giết cá, động tác lưu loát lại sạch sẽ, một khi đã như vậy, nàng cũng không cần một hai phải tự mình động thủ: "Làm phiền bác." Cô mua xong cá lại thuận tiện mua chút hành gừng tỏi, trực tiếp mang theo Quả Quýt Nhỏ đang không ngừng duỗi móng vuốt thử thăm dò bao nilon đựng cá về nhà. Làm cá viên cũng không phải việc đơn giản, chỉ cần công đoạn phải dùng sống dao bằm thành thịt nhuyễn, cũng có thể làm nhiều người muốn làm cá viên từ tỏ ý niệm. Đương nhiên, việc này đối Nguyễn Miên Man mà nói, lại không tính là khó, chỉ thấy cô lưu loát đi lọc đi da cá, xương cá cùng các phần thịt đỏ ảnh hưởng tới mùi vị, một tay đè nặng thịt cá tuyết trắng trong suốt, một tay nắm đao, bá bá bá bá một hồi công phu, một khối thịt cá đã bị bằm thành cá nhuyễn. Chưa tới một giờ, mười mấy cân thịt cá toàn bộ bị bằm nhuyễn, đặt ở trong hai cái bồn. Nguyễn Miên Man dùng tay vê chút thịt cá, xác định toàn bộ thịt cá đều đã nhuyễn mịn, bắt đầu một bên thêm nước một bên dùng chiếc đũa đánh thịt cá đã nhuyễn. Đem cá quấy tới khi thấy thịt cá dính dính lại, liền có thể bật bếp nấu nước, đem thịt cá nặn thành viên bỏ vào nồi. Một nồi cá viên không cho gia vị này la cô cố ý làm cho Quả Quýt Nhỏ, hơn nửa bồn cá làm được 50 miếng cá viên lớn nhỏ giống nhau, vớt ra khỏi nồi, tuyết trắng mượt mà, tiên hương bốn phía. "Đừng nóng vội đừng nóng vội, đều là của em." Dùng mâm trước bỏ vào sáu viên mang ra, thấy Quả Quýt Nhỏ gấp đến độ dậm chân, Nguyễn Miên Man chạy nhanh trấn an nói. Chờ mang cá viên bỏ vào chậu cơm, Quả Quýt Nhỏ "Ngao" một tiếng nhào qua, rất giống điệu bộ tiểu hổ vồ mồi. Nguyễn Miên Man ở bên cạnh nhìn sẽ nó ăn uống khoa trương một lát, đứng dậy quay lại phòng bếp, đem bồn lớn đựng phần cá còn lại kia thêm hành, gừng, nước, lòng trắng trứng, muối trộn đều rồi lại chia ra, thêm nấm hương, rau xanh làm ra hai loại cá viên khác nhau. Làm xong, đã hơn 9 giờ, cô dùng khay bưng trước một phần đến tặng ông Ngô. Rõ ràng đã ăn qua bữa sáng lúc ông Ngô nhìn đến cái chén cá viên màu sắc mê người, hương khí bốn phía, bỗng nhiên cảm thấy chính mình lại đói bụng. Biết được Nguyễn Miên Man chính mình còn chưa có ăn, ông Ngô nói: "Ông không cùng cháu khách khí, ngươi cũng đừng cùng ông khách khí, lần sau làm được món ngon gọi điện thoại kêu một tiếng là được, ông chính mình qua ăn, cháu không cần đưa tới." Nguyễn Miên Man đáp ứng, đã bị ông "Đuổi" trở về. Chờ cô về nhà ăn xong bữa sáng muộn, đã 10 giờ, cô lúc này mới cầm lấy di động mở cửa hàng lên. Cá viên cho Quả Quýt Nhỏ đã bỏ vào tủ lạnh, cá viên có bỏ gia vị, còn có hơn 70 viên. Nghĩ đến ngày hôm qua mấy khách hàng kêu cô thêm thực đơn, Nguyễn Miên Man dứt khoát đem mấy viên viên cất vào sứ men xanh chụp tấm hình, ngay sau đó ở thực đơn tăng thêm một món cá viên canh định giá 16 đồng. Bởi vì cá viên có hạn, cô thuận tiện để số lượng hạn định mười hai phần. Tăng thêm xong thực đơn, cô cũng không nhàn rỗi, mà là lợi dụng đầu cá, xương cá, thịt cá linh tinh nguyên liệu nấu ăn dư lại lúc trước bắt đầu ninh canh cá. Ăn xong cá viên mèo con có điểm thỏa mãn đang nằm ở ngoài sân phơi nắng, chờ ngửi được từ trong phòng bay ra tiên vị, đột nhiên từ trên mặt đất nhảy dựng lên, chớp mắt liền nhảy đến cửa phòng bếp, dùng âm thanh mềm mại kêu lên làm nũng. "Đúng là đồ mèo con tham ăn'." Nhìn đến nó nghe vị lại chạy tới làm nũng làm nịu, Nguyễn Miên Man bất đắc dĩ mà lắc đầu, thừa dịp canh còn chưa có bỏ muối, vẫn là cho nó nửa chén canh. Uống đến canh cá Quả Quýt Nhỏ cao hứng đến đôi mắt đều nheo lại tới, cái đuôi càng vung mạnh. Tới gần giữa trưa, rất nhiều người ăn cơm hộp qua ngày đã mở ra app cơm hộp. Ở trong nhóm người này, có một nhóm người, đăng nhập app, mục tiêu xác định từ đơn đặt hàng cũ vào tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, bắt đầu suy xét giữa trưa là ăn cơm chiên đậu que thịt mạt hay vẫn là cơm chiên Dương Châu, là thêm cay hay là không thêm cay. Di! Từ từ, chủ tiệm thêm món mới! Có người tinh mắt nhìn đến dưới cùng nhiều thêm một lựa chọn, nhìn hình ảnh cá viên tuyết trắng mềm mượt, hoài nghi chủ tiệm có phải hay không làm đồ ăn mỹ nhan, nếu không như thế nào sẽ có cá viên xinh đẹp như vậy. Đương nhiên, mỹ nhan hay không không quan trọng, quan trọng là, lấy tay nghề của chủ tiệm, canh cá viên này khẳng định uống ngon. Những người đối với tay nghề chủ tiệm có tin tưởng không chút nghi ngờ, không nói hai lời trực tiếp đặt đơn, mà người còn do dự vì một phần canh mà đặt ngang một phần cơm chiên, phát hiện...... Rồi, không cần rối rắm, đã bán xong rồi. Theo nhóm khách hàng sôi nổi đặt đơn, liên tiếp nhân viên giao cơm bắt đầu tiến vào hẻm Hồ Lô, vì thế trong ngõ nhỏ cũ kỹ tăng thêm một một chút hơi thở thời đại mới. Cư dân ở ngõ nhỏ với cảnh tượng này đã thấy nhiều không trách, ngược lại vì tiệm cơm chiên Hạnh Phúc sinh ý tốt mà trong lòng cảm thấy cao hứng. Đương nhiên, vì cảnh này mà cảm thấy không cao hứng khẳng định cũng có, rốt cuộc luôn có những người không muốn thấy người khác sống tốt, chỉ là những người này không cao hứng cũng chỉ có thể nghẹn ở trong lòng, nếu không khi dễ bé gái mồ côi, danh tiếng truyền ra cũng không dễ nghe. "Thơm quá a! Bà chủ đây là nấu canh cá?" Nhân viên giao cơm ở ngoài cửa đã ngửi đến một cổ hương thơm làm người chảy nước miếng ròng, vừa vào cửa lập tức hỏi tới. "Vâng, hôm nay mới thêm canh cá viên." "Quá thơm, cho tôi một chén canh cá viên, lại thêm một phần cơm chiên trứng." "Cái gì canh cái gì canh? Tôi cũng muốn." Mới vừa vào cửa một nhân viên giao cơm khác cũng đi theo nói. Nghe vậy, Nguyễn Miên Man có chút ngượng ngùng: "Xin lỗi, cá viên làm không nhiều lắm, khách hàng đều đã đặt mua xong rồi, tôi mời các anh uống canh cá đi?" Nói xong, cô đã múc ra hai chén canh rau xanh cá tới đặt ở trước mặt bọn họ. "Nào không biết xấu hổ làm cô mời khách, khẳng định phải trả tiền." "Đúng vậy." Hai nhân viên giao cơm nói xong, bưng lên canh thổi thổi, gấp không chờ nổi nếm một ngụm, uống canh này như nếm được tiên vị, uống ngon đến mức muốn nuốt cả đầu lưỡi. "Uống quá ngon!" "Lại thơm như vật, lần này đưa cơm hộp thật đáng giá." Dứt lời, hai người không sợ nóng bưng lên chén, một bên thổi một bên lộc cộc lộc cộc uống canh, bộ dạng kia hận không thể đem mặt vùi vào trong chén, cùng Quả Quýt Nhỏ lúc trước ăn canh không khác gì nhau. "Ai! Phía dưới có cái viên...... Hoắc! Này cá viên cũng thật xinh đẹp, như thế nào lại trắng như vậy?" Một nhân viên giao cơm phát hiện viên cá dưới đáy chén, liền không lấy lấy cả cái muỗng, trực tiếp đem miệng thò lại gần cắn một ngụm, sau đó trợn tròn con mắt, ăn ngon đến mức nói không thành lời. Cá viên làm thủ công, không chỉ là thoạt nhìn trắng tinh xinh đẹp, cho vào miệng càng tiên hương hoạt nộn, dai dẻo mười phần. Đây là Nguyễn Miên Man cộng lại cho sáu viên một chén bán cho khách còn dư lại hai viên, cố ý cho bọn hắn thêm. Cô vốn là có ý tốt, nhưng mà thức ngon như vậy, nếm một ngụm liền không có, cái loại cảm giác không tận hứng này, làm hai bọn họ tim gan cồn cào khó chịu.Nhấm náp dư vị xong, bọn họ chỉ có thể bưng phần canh còn lại lên uống, cũng là hương vị canh cá đó, an ủi đầu lưỡi không được thỏa mãn chút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương