Tiên Đạo
Chương 14 : Được Chọn
- hazzzz, con trai ngươi tu luyện cũng quá nhanh đi, chỉ mất có vài năm mà đã sắp lên chân khí ngoại phóng rồi, còn ta thì bị khốn ơ cảnh giởi chân khí không biết bao nhiêu chục năm rồi. Mặc Hoàng Long thở dài một hơi nói. - cha ngươi chỉ cần cố gắng một chút là tùy thời có để đột phá mà. Mặc tử Nhãn Khuyên nhủ nói. - ngươi không cần phải khuyên nhủ ta, tình trạng cơ thể của ta thế nào thì ta biết, nếu không có linh đan thì khó lòng mà lên đươc chân khí ngoại phóng. - cha có thể mấy năm nữa ta sẽ bế quan dài hạn, cố gắng đột phá nên cảnh giới chân khí ngoại phóng đỉnh cao để trùng kích đệ tử chân truyền. Mặc Tử Nhãn chuyển đề tài. Mặc Hoàng Long kinh hỉ nói. - đúng là hổ phụ sinh hổ tử, chỉ cần ngươi lên đệ tử chân truyền thì địa vị của Mặc gia ta sẽ kéo lên một bậc, hoàng thưởng cũng phải nể mặt Mặc gia ta thêm vài phần. Mặc Tử Nhãn lắc đầu nói. - chưa chắc đâu cha, người ở hoàng cung cũng không thiếu người của các môn phái khác, hoàng thượng bây giờ thì cũng là đệ tử nội môn của Bách Mộc môn, người ta chưa chắc phải sợ chúng ta. Mặc Hoàng Long nghe thế thì âm trầm suy nghĩ, đột nhiên bầu không khí bị trầm xuống, một lúc sau Mặc Tử Nhãn lên tiếng phá vỡ bầu không khí. - cha ngươi không lên để quyền thế làm chậm ảnh hưởng việc tu luyện của ngươi, ta đã xin tông môn ban cho một quyển võ học cấp một trung cấp, cùng một viên khí hải đan để trợ giúp ngươi lên cấp. Mặc Tử Nhãn Lấy ra một quyển sách cùng một cái lọ. - cái gì? Khí hải đản, loại đan dược trấn quý như thế này mà tông môn cũng ban ngươi được sao? Mặc Hoàng Long bất ngờ nói. Mặc Hoàng Long bất ngờ nói. - sư phụ đã cho ta để đột phá lên chân khí ngoại phóng nhưng mấy tháng trước lại bất ngờ đột phá nên viên đan này vô dụng. - vậy thì ta không khách khí nhận lấy. Mặc Hoàng Long thu hồi cả hai vật cất vào người. - chuyện mà ta chuyền cho cha đã phái người đi làm chưa. - chuyện cái tên Trần Hạo ta đã cho người âm thầm điều tra rồi nhưng vẫn không tìm được bất kì tung tích, kiểu như là hắn biến mất rồi vậy. Mặc Tử Nhãn thở dài nói. - kệ đi, chuyện này cứ để tông môn giải quyết, chúng ta cứ làm theo là được, bây giờ ta sẽ nói về những vấn đề khi cần để đột phá lên chân khí ngoại phong. Mặc Hoàng Long nghe thế thì cực kì chăm chú, Mặc Tử Nhãn thấy thế cẩn thận nói. - khi đột phá chân khí ngoai phóng thì cha cần phải... Hai cha con Mặc Hoàng Long tâm sự cả đêm. Sau ba ngày từ ngày mà những đệ tử của Mặc gia từ tiên môn về, buổi sáng trong lúc đang ngủ thì có người đập cửa, Lê Hỏa vội bật dậy ra mở cửa, hóa ra là tổng quản cùng con trai ông đàng gõ cửa. - có chuyện gì vậy tổng quản đại nhân. Lê Hỏa hơi cúi người xuống hỏi, đây chính là luật lệ ở Mặc phủ, ai cấp thấp hơn thì phải cúi người nói chuyện với kẻ cấp trên. - hắc hắc hắc Lê Hỏa ngươi có số phúc đấy, chúc mừng ngươi đã được chọn đi tiên môn. Ông tổng quản nói vời giọng đầy mỉa mai, dĩ nhiên rồi mấy ai là nô lệ mà còn sống chở về đâu. Ông ta lấy ra một tờ giấy đưa cho Lê Hỏa. Ông ta lấy ra một tờ giấy đưa cho Lê Hỏa. - ngày mai 8 giờ phải có mặt ở trước cổng, đây là tờ giấy nhận vũ khí, mang đến kho vũ khí ở phía tây nhận lấy, hôm nay ngươi không cần phải làm việc, nghỉ ngơi thoải mái đi kẻo không có cơ hội. Ông ta nói xong liền đi, mặc kệ Mặc Hỏa đứng đó. Lê Hỏa cầm tờ giấy rồi đi vào , cái chuyện được chọn đi này chẳng hề gây bất ngờ cho Lê Hỏa, một tên nô lệ bán mình, khỏe mạnh thì còn gì làm bia đỡ đạn tốt hơn, Mặc phủ chỉ chọn những tên nô lệ bán mình cả đời, có sức khỏe, còn những người nô tài làm công ăn lương với những người yếu đuối không được chọn, người làm công ăn lương có phải bán mình cho Mặc phủ đâu mà đi chịu chết, còn những kẻ yếu đuối thì đi để làm vương chân vướng tay chứ ích gì. Lê Hỏa đi vào thay quần áo ấm cầm theo tờ giấy rồi đi ra khóa cửa lại, đi ra cái giếng gần đó múc nước rửa mặt súc miệng, cậu đi đến nhà ăn chung, đưa tờ giấy ra cho người quản sự ở đấy nhận lấy môt suất ăn đầy đủ với thịt cá , thịt gà, thịt bò, rau luộc rau xào... toàn các món ăn mà nô lệ chưa bao giờ được hưởng trong đó có cả Lê Hỏa, dù cho lấy được rất nhiều tiền từ mấy cái xác chết nhưng Lê Hỏa chủ yếu là mua toàn dược vật bồi bổ cơ thể như nhân sâm, linh chi... chứ có bao giờ mua đồ ăn ngon đâu, Lê Hỏa bê suất đồ ăn ra bàn ngồi ăn một mình, có rắt nhiều ánh mắt nhìn vào Lê Hỏa với nhiều súc cảm khác nhau, thương cảm, hả hê... nhưng Lê Hỏa mặc kệ, thương thức bữa ăn ngon nhất của mình từ trước đến nay. Ăn xong Lê Hỏa lại đi đến kho vũ khí phía tây, được tặng vũ khí tội gì không lấy, Lê Hỏa cũng có một thanh đao cực tốt nhưng không dám dùng vì sợ bị phát hiện dù sao thì thanh đao đó cũng xuất phát từ đệ tử thanh điêu môn mà nên cậu đã vứt nó xuông ao rồi lên bây giời Lê Hỏa cần một vũ khí mới. Đi một lúc thì Lê Hỏa đến nhà kho phía tây, cậu đưa tờ giấy cho người gác cửa, tên đó nhìn Lê Hỏa với ánh mắt hả hê, đại loại như cười trên nỗi đau của người khác vậy nhưng Lê Hỏa mặc kệ. Tên đó Mở của ra và nói với giọng đầy khinh thường. - ngươi chỉ có thể lấy một vũ khí thôi. Lê Hỏa nhàn nhạt đáp lại. - biết rồi. Vào bên trong Lê Hỏa nhìn xung quanh xem xét một hồi chỉ thấy ở đây chủ yếu là đao với kiếm, Lê Hỏa lại gần chỗ để đao rút ra một cây rồi đi về. Đao ở đây toàn là đồ bình thường trong các cửa hàng vũ khí, chỉ vài chục bạc một chiếc thì sao mà tốt được lên Lê Hỏa chọn bừa lấy một cây rồi đi về hấp thụ nguyên khí. Số từ: 1275
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương