Tiên Mãn Cung Đường

Chương 21: Phục tuyển



Cả hai đang cắn đến vui vẻ nghe vậy, nhất thời cứng ngắc, An Hoằng Triệt vươn trảo khều dải tua rua cách đó không xa, chuông ngoài cửa liền kêu đinh đang, biểu hiện ý tứ đồng ý yết kiến. Đang định biến trở về, đột nhiên bị đệ đệ cắn chân sau, hoàng đế bệ hạ nhất thời nổi giận trong lòng, dám đánh lén! Quyết đoán phản kích trở lại, hai chú mèo nhỏ lại đánh thành một đoàn, hoàn toàn không để ý tới nhóm hoàng thúc còn chờ ngoài cửa.

Vì thế, khi hai vị thân vương đẩy đại môn nội điện tẩm cung ra, liền nhìn thấy hai cục lông chen cùng một chỗ, nhanh như chớp từ đệm mềm rớt xuống đất, lại giãy dụa bò lên đệm mềm, tiếp tục đánh nhau.

Túc vương: “......”

Lăng vương: “......”

Tổng quản thái giám Uông Phúc Hải trong lòng ai thán một tiếng, xấu hổ thi lễ mời hai vị thân vương rồi lui xuống.

Túc vương mở to hai mắt, nhìn chằm chằm hai quả cầu lông: “Khụ khụ......”

Lăng vương chà chà tay, lui về phía sau nửa bước, như mũi tên hướng đệm mềm vọt qua: “Thập Thất thúc tới rồi!”

Một con mèo lớn hai màu đen vàng giao nhau lủi lên đệm mềm, đem hai quả cầu lông đều bổ nhào xuống đất, đặt trong lòng dùng sức xoa nắn. Mèo nhỏ lông vàng thập phần bất mãn, lúc lắc cái đuôi, một nhúm lông tơ màu trắng ở chóp đuôi hơi hơi phát sáng, chốc lát liền đẩy mèo lớn ra, thuận thế nhảy dựng lên, hung ác nhào vào, cắn lỗ tai mèo lớn.

Mèo mập nhỏ lăn qua một bên, thấy ca ca chiếm thượng phong, lập tức hưng phấn cùng đi cắn lỗ tai bên kia.

“Ngao, Thập Tam ca, cứu mạng!” Mèo lớn bốn chân đá đạp lung tung kêu to.

Nhìn đệ đệ bị cháu sửa chữa, gương mặt cương nghị nghiêm túc của Túc vương xuất hiện vết rách, cảm giác ngứa tay không thôi, rốt cuộc cũng nhịn không được hóa thành một chú mèo lớn gia nhập chiến đoàn.

“Meo --”

“Thập Tam ca, ngươi đè râu ta rồi!”

......

Phục tuyển định sẽ bắt đầu sau giờ ngọ, nhóm dòng họ hoàng thất sớm đã đến đông đủ, hai vị thân vương lại chậm chạp không thấy.

“Hai vị thân vương thật sự là phô trương quá lớn a.” Tô Dĩnh đứng ở mặt sau hòn giả sơn, vừa nhìn quanh vừa nói.

Phục tuyển tiến hành tại Ngự Hoa Viên, nam tử do dòng họ hoàng thất tuyển định, nữ tử thì do Thái Hậu tuyển chọn. Nhóm tú nữ đứng bên trong một hòn giả sơn, hòn giả sơn tạo thành thế hai người ôm, vây quanh một tòa tiểu đình ở giữa, núi non trùng điệp, xây dựng cực kỳ tinh diệu. Từ bên trong có thể nhìn ra bên ngoài, bên ngoài lại xem không thấy tình hình bên trong.

Lúc này Thái Hậu cũng chưa tới, nhóm tú nữ hiếu kì vây quanh sau hòn giả sơn nhìn qua phía nam tử bên kia, Tô Dĩnh thấy tiểu thư nhà Trường Xuân Hầu bên cạnh gia có chút không kiên nhẫn, không dám oán giận Thái Hậu, liền lên tiếng oán giận hai vị thân vương.

Tiểu thư Trường Xuân Hầu liếc mắt nhìn Tô Dĩnh đang đầy mặt cười nịnh: “Ngươi thì biết cái gì, mười dòng họ cũng không bằng một thân vương.”

Tô Dĩnh ngượng ngùng cười cười, tiếp nhận quạt tròn trong tay tiểu thư Trường Xuân Hầu thay nàng quạt gió. Do nịnh bợ tiểu thư nhà Trường Xuân Hầu, nên hai ngày này Tô Dĩnh trải qua rất không tồi. Ả cảm giác vị tiểu thư này tất nhiên sẽ được lựa chọn trở thành quý phi, không chỉ vì bộ dạng xinh đẹp, tin tức cũng thập phần linh thông, đến thời điểm mình cùng tiến cung liền có trái núi làm chỗ dựa, tự nhiên hầu hạ càng thêm ân cần.

“Nghe nói tên đường huynh kia của ngươi nịnh bợ thế tử Lỗ quốc công,” Tiểu thư Trường Xuân Hầu cười lạnh nói, “Người nhà Tô gia thật đúng là chung một đức hạnh.”

Tô Dĩnh nghe vậy, nhất thời ra một đầu mồ hôi lạnh, thầm mắng gây Tô Dự cho ả thêm loạn. Tiểu thư nhà Trường Xuân Hầu này vẫn cho rằng huynh trưởng nhà mình so với thế tử Lỗ quốc công cường thế hơn, khắp nơi đem hai người đặt cùng nhau so sánh, mỗi ngày hỏi thăm tình hình nam tử bên kia, nghe mọi người càng ủng hộ thế tử Lỗ quốc công, thì sẽ tức giận đến vò nát cái khăn.

“Hắn bất quá là một tên bán cá, chốc lát tất nhiên sẽ xấu mặt.” Tô Dĩnh hoảng loạn miệng không lựa lời nói.

“Nga? Bán cá?” Tiểu thư Trường Xuân Hầu cười rộ lên, “Huân quý thế nhưng còn có tên bán cá?”

“Một hồi mọi người sẽ thể hiện tài nghệ văn võ, hắn muốn làm cái gì nha?” Một tú nữ khác bên cạnh nghe vậy, cũng đi lên giúp vui.

“Vậy ngươi cũng bán cá hay sao a?” Có người châm biếm Tô Dĩnh.

“Hắn bất quá là thứ tử của Nhị thúc nhà ta, không có quan hệ gì với ta.” Tô Dĩnh đầy mặt đỏ bừng, phảng phất dường như nàng là con chính thất, cũng hoàn toàn quên bộ quần áo nàng mặc tiến cung này là do Tô Dự bỏ tiền mua cho.

Đang nói, hai vị thân vương tà tà đến chậm rốt cuộc cũng tới.

Trong tay dòng họ hoàng thất và hai vị thân vương cầm một quyển sách nhỏ, phía trên viết tính danh, gia thế cùng với tình huống sơ tuyển của mỗi một người dự tuyển, Đợi một người biểu diễn xong, thì viết câu đánh giá vào bên dưới. Phục tuyển chia làm bốn cấp “Hạ, Trung, Thượng, Thượng Thượng”, chỉ khi được đánh giá cấp “Thượng” nhiều hơn phân nửa, mới có khả năng thông qua phục tuyển, tiến vào chung tuyển.

Con cháu huân quý cùng đệ tử quan văn lần này không hề tách ra, rút thăm quyết định trình tự biểu diễn, số thăm của Tô Dự nằm tít phía sau, liền yên lặng đứng qua một bên, lặng lẽ nhìn nhìn hai vị thân vương vẻ mặt nghiêm trang túc mục, thầm nghĩ Chiêu vương điện hạ như thế nào còn chưa tới, tên kia không phải vẫn ồn ào muốn bỏ phiếu cho hắn sao?

Dòng họ hoàng thất ngồi thành một vòng, hai vị thân vương ngồi chính giữa, Dương công công tay cầm một quyển sổ vàng, lần lượt đọc tên người lên biểu diễn.

Con cháu huân quý đa số biểu diễn võ nghệ.

Thế tử Lỗ quốc công trình diễn một bộ thương pháp, một cây ngân thương ở trong tay hắn giống như sống dậy, nhẹ động kinh người, như du long quẫy sóng.

“Hay! Không hổ là Hổ tử tướng môn [con nhà tướng]!” Túc vương vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nhóm con cháu hoàng thất cũng thay phiên nhau khen ngợi không thôi.

Đệ tử quan văn thì biểu diễn càng đa dạng, thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa, còn có vài người cùng nhau biểu diễn đối câu đối, ngâm thơ, thậm chí có người đương trường làm một thiên sách luận.

Nhóm con cháu hoàng thất lần lượt cảm khái giang sơn to lớn có người tài, Túc vương điện hạ đối với võ nghệ tương đối cảm thấy hứng thú, mà Lăng vương thì đang buồn ngủ.

Tô Dự xem một lúc lâu, càng thêm xác định đại tuyển này mục đích căn bản không phải tuyển phi, mà là vì cầu sĩ đồ lộ mặt. Thử nghĩ hoàng thượng cưới một phi tử mỗi ngày múa thương xoay gậy, hoặc phi tử há mồm chính là quốc kế dân sinh, thật là có bao nhiêu phiền lòng a!

“Kế tiếp, Tô Dự.” Dương công công thanh âm bén nhọn gọi Tô Dự đang bay bổng trở về.

Tiểu thái giám phụ trách chuyển đạo cụ đặt một chiếc bàn giữa sân trống, mọi người cho rằng Tô Dự muốn biểu diễn vẽ tranh; Ai ngờ tiểu thái giám lại ở trên bàn đặt mấy cái dao, mọi người suy đoán đây là muốn biểu diễn điêu khắc; Sau lại ở trên bàn thả thớt gỗ, mọi người......

Tô Dự lau mồ hôi lạnh trên trán, chịu áp lực cực lớn đứng sau bàn, yên lặng từ bồn gỗ vớt ra một con cá sống.

Cầm kỳ thư họa, đao thương kiếm kích, Tô Dự hắn, thật sự, một cái cũng không biết! Nghĩ muốn phá đầu cũng không phát hiện mình có cái gì tinh thông, có thể lấy ra biểu diễn chỉ có...... kỹ năng làm cá ......

“Tô Dự, trình diễn là...... làm cá.” Dương công công thanh âm cao vút truyền rất xa, toàn bộ Ngự Hoa Viên trong nháy mắt im lặng.

“Phốc --” Lăng vương vừa uống ngụm nước trà vào miệng nhất thời phun ra, văng đầy mặt Túc vương.

Túc vương nâng tay lau nước trên mặt, mặt không chút thay đổi cho cái gáy Lăng vương một bàn tay.

Trong đám người truyền ra từng đợt thanh âm nghẹn cười, Tô Dự kiên trì cầm lấy một cây dao.

Cách đó không xa, một con mèo nhỏ lông vàng nhẹ nhàng lủi lên hòn giả sơn, ngồi ở chỗ cao nhất, phía sau đeo theo một con mèo mập trắng vàng xen lẫn. Mèo mập nhỏ bởi vì chân có chút ngắn, nhấp nhấp hai phát mới trèo lên.

Hít sâu một hơi, Tô Dự nhắm chặt mắt, việc đã đến nước này, nhất định phải tiếp tục. Không để ý tới phản ứng của mọi người, chuyên chú vào cá trong tay.

Dùng dao, trọng tại cơ bắp, giống như sử dụng nhạc khí. Có vài người dùng đao, thoạt nhìn thủ pháp phiền phức, biến hóa đa dạng vô cùng, kỳ thật là đang lãng phí khí lực, thứ cắt ra cũng không quá tinh tế. Cao thủ chân chính, tức phản phác quy chân [trở về nguồn gốc], thông qua điều chỉnh góc độ cổ tay, liền có thể thoải mái tự nhiên huy đao, thậm chí có đôi khi căn bản nhìn không thấy động tác trên tay.

Kỹ năng làm cá của Tô Dự chính là như thế.

Bất quá nếu là biểu diễn, thì phải biến thành đẹp mắt một chút. Kiếp trước Tô Dự cũng từng tham gia liên hoan ẩm thực, vì thu hút ánh mắt, cố ý luyện qua một ít kỹ xảo múa dao dễ nhìn, vừa có thể biểu diễn, cũng có thể làm cá sạch sẽ.

Mổ bụng, đánh vảy, mây bay nước chảy lưu loát sinh động, không hề trở ngại, một thanh dao nhỏ ở trong tay hắn giống như vật sống, ngón tay trắng nõn thon dài khẽ động, dao nhỏ linh hoạt phiên chuyển giữa kẽ tay, tựa như một chiếc đuôi cá màu bạc.

Thu đao, Tô Dự đặt cá đã làm xong lên bàn, thoạt nhìn vẫn là một con cá hoàn hoàn chỉnh chỉnh. Hắn dùng hai ngón tay nắm đuôi cá, nhẹ nhàng kéo một cái, nháy mắt rút ra, toàn bộ xương cá tính cả đuôi cá đều bị rút ra, mà thân cá vẫn hoàn hoàn chỉnh chỉnh !

“Mieo!” Mèo mập nhỏ sửng sốt kêu một tiếng.

Mèo nhỏ lông vàng đầu cũng không quay lại vỗ cho đệ đệ một móng vuốt.

Tô Dự nghe tiếng mèo kêu, ngẩng đầu liền nhìn thấy mèo nhỏ lông vàng ngồi xổm ở chỗ cao, không khỏi mỉm cười. Nâng tay ném thịt cá vào thùng chứa đầy nước, thịt cá trắng nõn trong nháy mắt tách ra, từng mảnh từng mảnh giống như cánh hoa, phần gốc lại kết lại với nhau, giống như mẫu đơn rộ cánh.

“Tuyệt diệu a!” Lăng vương kinh hô lên tiếng, có thủ pháp này, không cần lo lắng mắc xương cá! Nhịn không được lấy khuỷu tay chọc a chọc Thập Tam ca bên cạnh.

Túc vương hơi hơi gật đầu, thật là nhân tài hiếm có!

Tô Dự nhìn nhìn biểu tình run rẩy của nhóm dòng họ kia, lau mồ hôi, hắn ra sức như vậy, hẳn là sẽ không bởi vì thái độ không đoan chính mà bị hoạch tội, đương nhiên càng thêm không có khả năng bị lựa chọn thăng cấp là được.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

Tiểu Ngư: Các miêu đại gia hằng ngày là sinh hoạt như thế nào vậy?

Miêu công: Ăn cơm, ngủ, đánh đệ đệ

Thập Tam thúc: Ăn cơm, ngủ, đánh đệ đệ

Thập Thất thúc: Ăn cơm, ngủ...... Đánh cháu

Đệ đệ: Ăn cơm, ngủ qaq
Chương trước Chương tiếp
Loading...