Tiên Trúc

Chương 16: Cự Thú Khổng Lồ



Edit: Mỹ Nữ & Mỳ Cay

Khi lời nói đến tai Hoà Thuận, nỗi sợ hãi không tên dâng lên trong lòng nàng. Nàng chỉ có thể ôm chặt Triệu Liễu Diệp để giải tỏa nỗi sợ này.

Lại là một đêm không ngủ, hôm nay mọi người đã đi vào khu vực xuất hiện Khôn Thọ quả.

Thành Dương Tử so với 2 ngày qua không còn thờ ơ như trước, chả biết lấy từ đâu ra một chiếc quạt giấy màu trắng, hắn dùng phép thuật khiến chiếc quạt bay lên không ngừng quay qua quay lại xung quanh ba người bọn họ. Hòa Thuận và Triệu Liễu Diệp cũng cảm nhận được nguy hiểm liền một bước không rời theo sát phía sau Thành Dương Tử.

Ba người vừa đi tới một bãi cỏ trống trải, đột nhiên ngửi thấy mùi hôi thối xộc lên, mặt đất rung chuyển một hồi.

Thành Dương Tử biến sắc: "Không tốt." Hắn đẩy bọn Hoà Thuận hướng về phía rừng cây chạy trốn.

Hoà Thuận vừa chạy vừa quay lại nhìn, nàng thấy một con quái vật khổng lồ cao bằng năm người đang lao về phía họ. Lưng nó được bao phủ bởi một hàng gai nhọn, lỗ mũi phì phó thứ khí trắng gì đó và khi nó di chuyển, mặt đất cũng bị chấn động theo.

"Trời ạ." Hoà Thuận sợ hãi kéo Triệu Liễu Diệp chạy về trước, con quái vật khổng lồ ngày càng gần với họ, đến nỗi Hoà Thuận còn cảm giác được khí nóng phát ra từ lỗ mũi nó.

Thành Dương Tử đột nhiên đứng lại, quay người khống chế quạt giấy đập vào đầu con quái vật, chiếc quạt mang theo ánh sáng màu xanh lam va chạm với con thú. Đinh! Một tiếng vang thật lớn qua đi, quạt giấy trở nên bế tắc.

Thành Dương Tử nhân cơ hội lao tới, tóm lấy Hoà Thuận và Triệu Liễu Diệp đang gục trên mặt đất, ném họ ra xa hơn mười mét khiến Hòa Thuận cùng Triệu Liễu Diệp ngã xuống còn lăn thêm mấy vòng.

Hòa Thuận theo trên mặt đất ngồi dậy, trên người mặc dù đau đớn nhưng cũng không ảnh hưởng đến gân cốt. Nàng vội vàng lấy ra chủy thủ bên hông, liền thấy chiếc quạt giấy bị tiếng gầm của cự thú thổi bay, sóng xung kích từ tiếng gầm lan ra bốn phía. Ngay khi Hoà Thuận lấy tay che mặt, nàng lập tức phát hiện đầy vết thương bị cắt do va chạm.

Cự thú cắn chiếc quạt giấy, tính toán phát động lần thứ hai rống to. Thành Dương Tử sao có thể để nó được như ý, hắn nhảy lên vung tay liền đánh ra Ngũ Điểu Băng Tiễn(1) hướng miệng cự thú khiến nó phải lui về phía sau 2 bước.

Con cự thú đột nhiên nổi giận, mạnh mẽ lắc lắc thân thể khổng lồ, trên người nó gai đen sáng bóng kêu răng rắc, sau đó mười mấy gai nhọn bay ra hướng phía Thành Dương Tử.

Thành Dương Tử vừa điều khiển chiếc quạt hạ gục hai cây gai khổng lồ, vừa nhảy lên xoay người để tránh những cây gai bắn về phía mình.

Ngẩng đầu lên hắn liền thấy ba cái gai đang bay về phía Hoà Thuận, Thành Dương Tử nhanh chóng lao tới để chặn một cái, dùng chiếc quạt giấy đánh bay một cái nhưng lại có chút không kịp, gai nhọn thứ ba kia trực tiếp cắm thẳng vào đùi của Triệu Liễu Diệp.

"A!" Triệu Liễu Diệp hét lên đau đớn rồi ngất đi.

"Liễu Diệp!" Hoà Thuận chạy tới ôm Triệu Liễu Diệp, sờ mũi nàng, phát hiện nàng còn đang thở mới thở phào nhẹ nhõm, hóa ra nàng ta chỉ bất tỉnh.

Cự thú khổng lồ lắc lư cơ thể, liên tục bắn ra gai nhọn vào ba người bọn họ. Thành Dương Tử đứng chắn phía trước, điều khiển quạt để chặn gai lại đồng thời không ngừng phóng mũi tên băng vào con cự thú.

Lâm Hoà Thuận cầm chiếc gai khổng lồ dày bằng nửa cánh tay mình định thử kéo nó ra, nhưng gai đã xuyên qua đùi của Triệu Liễu Diệp và được đóng chặt trên mặt đất. Nàng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ việc nhổ gai và đặt mọi hy vọng vào Thành Dương Tử.

Lúc này nửa người con cự thú đã bị mũi tên đóng băng lại, trên người nó không còn lại bao nhiêu gai khổng lồ, tần suất bắn ra gai cũng giảm đáng kể. Nhân cơ hội này, Thành Dương Tử há miệng phun ra một thanh trường kiếm màu trắng, cầm trường kiếm trong tay bay lên không trung, nhảy lên lưng cự thú đâm vào gáy nó.

Sau một cú chém mạnh, toàn bộ đầu của cự thú rơi xuống đất.

Cơ thể không đầu của nó lắc lư sắp ngã, chỉ thấy Thành Dương Tử đang đứng trên lưng con cự thú đã nhảy xuống đất. Ngay khi hắn chạm đất, tất cả gai khổng lồ còn sót lại trên người cự thú đột nhiên bộc phát bung ra.

Thành Dương Tử không né tránh kịp, gai khổng lồ đã cào một vết thương lớn trên cánh tay hắn. Một chiếc gai khác theo hướng bay thẳng về phía Lâm Hoà Thuận, lướt qua da đầu nàng và cắm sâu xuống đất.

Hoà Thuận sợ tới mức không thể động đậy, một lúc sau mới hoàn hồn, nàng đưa tay sờ sờ da đầu mình. Phát hiện chỉ là rớt dây buộc tóc, nếu như lúc đó mà lệch một chút thì khả năng rụng chính là đầu nàng.

Thành Dương Tử nhìn nàng không có chuyện gì liền dừng ở tại chỗ. Dùng trường kiếm mổ đầu cự thú, từ bên trong móc ra một hạt châu đỏ như quả sơn trà.

Hắn đem hạt châu thu lại, cất trường kiếm đi, lạnh lùng đi tới bên người Hòa Thuận. Hòa Thuận nuốt một ngụm nước bọt, nhìn chằm chằm trường kiếm của Thành Dương Tử.

Thanh trường kiếm kia trắng như tuyết là vật đã giết chết con cự thú khổng lồ và cắt đầu nó, nhưng không nhiễm một tia máu, ngược lại còn sáng đến mức chói mắt.

Thành Dương Tử nhìn Hòa Thuận liếc mắt

liền mở miệng nuốt thanh kiếm đã bị thu nhỏ vào bụng. Hắn ngồi xuống bên cạnh Triệu Liễu Diệp lấy ra một chiếc bình ngọc màu xanh lục, sau đó chộp lấy gai khổng lồ quẹt mạnh. Triệu Liễu Diệp đau đớn kêu lên tỉnh lại, máu lập tức từ chân nàng chảy ra.

Thành Dương Tử mở chiếc bình ngọc xanh trong tay ra và đổ một ít bột trắng vào vết thương của Triệu Liễu Diệp. Rắc bột phấn lên vết thương, vết thương bắt đầu ngừng chảy máu, một lúc sau vết thương của Triệu Liễu Diệp cũng ngưng hẳn, cơn đau cũng dịu đi rất nhiều.

"Mau cầm máu đứng dậy đi." Trình Dương Tử thấy băng bó xong, lạnh lùng nói với hai người bọn họ.

Hoà Thuận tức giận mắng hắn ta: "Tại sao ngươi lại vô nhân tính như vậy? Ngươi không thấy nàng bị thương nặng cần nghỉ ngơi à?"

Thành Dương Tử vẫn lạnh lùng nói: "Không muốn chết thì mau đứng lên, ngươi cho rằng ở đây chỉ có một con trư thú hay sao?"

Hoà Thuận nghiến răng, không còn cách nào khác ngoài việc đỡ Triệu Liễu Diệp dậy.

"Liễu Diệp, ngươi có đi được không? Ở đây không an toàn, ngươi có thể chống đỡ ổn chứ?"

Triệu Liễu Diệp vừa đứng dậy, đùi nàng đau đến mức chỉ có thể khóc nói: "Thật xin lỗi, chân ta đau quá, ta không thể đi được nữa."

"Ngươi cõng nàng." Thành Dương Tử lạnh lùng nói.

Hoà Thuận không còn cách nào khác ngoài cõng Triệu Liễu Diệp trên lưng, lảo đảo đi theo Thành Dương Tử. Chưa đi được bao lâu liền nghe trong sơn cốc vọng ra một trận thú rống, sau đó là mấy tiếng tiếng kêu thảm thiết rồi lập tức khôi phục im lặng trở lại.

Hoà Thuận chỉ cảm thấy Triệu Liễu Diệp cơ thể siết chặt trên lưng nàng, nàng vội an ủi:"Đừng sợ, Liễu Diệp, Thành Dương Tử tiên sư sẽ bảo vệ chúng ta. Chỉ cần chúng ta tìm thấy Khôn Thọ quả là có thể quay về, ngươi cũng sẽ không có chuyện gì đâu."

Triệu Liễu Diệp ở phía sau không trả lời mà chỉ cúi đầu và dựa vào lưng Hoà Thuận, không biết nàng ấy đang nghĩ gì.

Hoà Thuận biết nàng không được khỏe nên cũng không quấy rầy mà chỉ lẳng lặng đi theo Thành Dương Tử.

Một lát sau Hòa Thuận nghĩ nghĩ, nhỏ

giọng nói với Thành Dương Tử: "Thành Dương tiên sư, cám ơn ngươi."

Thành Dương Tử quay đầu từ chối cho ý kiến nhìn nàng."Sao?"

Hoà Thuận vội vàng nói: "Vừa rồi cảm ơn ngươi đã cứu bọn ta. Mặc dù ngươi được sắp xếp để bảo vệ bọn ta, nhưng vừa rồi tình huống nguy hiểm như vậy có thể chọn không quan tâm đến. Nhưng ngươi vẫn xông tới cứu bọn ta mà không do dự. Ta và Triệu Liễu Diệp thực sự cám ơn ngươi."

Thành Dương Tử đột nhiên cười một cách quỷ dị, hắn cầm chiếc quạt giấy trong tay nâng cằm Hoà Thuận lên, lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng ta cứu ngươi để làm gì? Nếu không phải muốn dẫn ngươi đi hái Khôn Thọ quả, ta đã bỏ các ngươi lại từ lâu rồi, ai thèm quan tâm sống chết của các ngươi? Nếu thật muốn báo đáp ta thì để ta đi nhanh hơn một chút."

Hòa Thuận nhất thời không nói lên lời, đành phải yên lặng gấp rút lên đường.

Trong khoảng thời gian sau đám Lâm Hoà Thuận không gặp phải những con quái vật mạnh như trư thú nữa, chỉ đụng tới một số quái vật cấp thấp nhưng đều được Thành Dương Tử xử lí chỉ sau 2 ba nhát. Có điều hắn không thu thập loại hạt châu kia từ quái vật cấp thấp, Hoà Thuận rất tò mò những hạt châu đó là gì nhưng lại không dám hỏi.

Trời sắp tối rồi, Hòa Thuận cõng Triệu Liễu Diệp đi một bước dừng hai bước cuối cùng đáp xuống một chiếc túi nhỏ bằng đất, Hoà Thuận ngã xuống đất không đứng dậy được.

Triệu Liễu Diệp lăn xuống khỏi lưng, đôi mắt nàng nhìn chằm chằm vào hư không, nàng không kêu đau. Hoà Thuận cũng không muốn quan tâm đến nàng ta nữa, nàng cõng Triệu Liễu Diệp lâu như vậy, thậm chỉ còn không thể đứng vững mà Triệu Liễu Diệp còn không tỏ ý muốn tự xuống đi bộ, chỉ nằm ngửa đó an tâm làm Hoà Thuận cảm thấy hơi mất hứng.

Thành Dương Tử thấy trời cũng đã khuya, cũng định đêm nay ở chỗ này nghỉ ngơi. Đột nhiên, hắn phát hiện cách đó không xa có một tia sáng màu tím nhàn nhạt, lập tức kinh ngạc chạy tới.

Hoà Thuận ngồi trên túi đất không muốn di chuyển, xa xa nhìn Thành Dương Tử hướng tử quang chạy tới. Chờ Thành Dương Tử chạy đến kia thì đứng lại, liền nghe thấy hắn hô: "Hai ngươi mau tới đây, tìm được Khôn Thọ quả rồi."

Vốn ánh mắt còn đang ngu ngốc nay Triệu Liễu Diệp đột nhiên thanh tỉnh lại, nàng ta lê lết trên mặt đất như một vũng bùn. Hoà Thuận chỉ còn cách đứng dậy lần nữa, lần này nàng không cõng Triệu Liễu Diệp chỉ giúp nàng ta đi từ từ tới chỗ Thành Dương Tử.

Khi bước đến gần Thành Dương Tử, Hoà Thuận mới nhìn thấy toàn cảnh Khôn Thọ Quả.

Một loại cỏ lá tròn dễ thương cao hơn một thước, có cuống nhô ra ở giữa và một quả tròn to bằng quả trứng treo trên thân.

Quả màu đỏ tím phát ra ánh sáng màu tím nhạt, có vài con đom đóm đang bay lượn xung quanh nó.

Thành Dương Tử tham lam nhìn chằm chằm Khôn Thọ quả, nói với hai người họ: "Hai ngươi đi lên hái trái cây đi."

Hoà Thuận thấy chân của Triệu Liễu Diệp không tiện nên muốn đi hái Khôn Thọ quả trước. Ai ngờ Triệu Liễu Diệp đột nhiên đẩy nàng ngã xuống đất, nhào lên trên người nàng, vươn tay hái Khôn Thọ quả lập tức nhét vào trong ngực, đặt ở bên cạnh trái tim.

Trước khi đến đây, Nguyên Chân Tử đã phân phó Khôn Thọ quả khi hái xuống phải để vào trong người xử nữ, thẳng đến khi ra khỏi cốc mới được lấy ra.

Hoà Thuận ngơ ngác nhìn Triệu Liễu Diệp đang kích động, ngu ngốc hỏi: "Liễu Diệp, sao ngươi lại đẩy ta?"

Triệu Liễu Diệp cũng không trả lời nàng, chỉ là cao hứng bừng bừng nói: "Ta đã hái được Khôn Thọ quả, Nguyên Chân tiên sư sẽ trở thành sư phụ của ta. Ta muốn thành tiên, ha ha ha ha, ta muốn thành tiên."

Hoà Thuận kinh ngạc nhìn nàng, không biết là nàng sợ hãi phát điên hay là bị lợi ích làm cho hoa mắt, làm sao đột nhiên trở nên như vậy.

Lại quay đầu nhìn tới Thành Dương Tử, chỉ thấy hắn ta nhìn chằm chằm vào Triệu Liễu Diệp một cách tham lam, nụ cười đáng sợ trên khuôn mặt. Thanh kiếm trắng ban đầu được giấu trong cơ thể hắn ta cũng được nắm chặt trong tay từ lúc này.

Hòa Thuận trong lòng sợ hãi một trận, đột nhiên cảm thấy phi thường bất an, nàng cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy đến liền lặng lẽ lấy ra chủy thủ bên hông, nhìn chằm chằm hai người bất bình thường trước mắt.

(1) Ngũ Điểu Băng Tiễn: 5 mũi tên băng
Chương trước Chương tiếp
Loading...