Tiên Tử Xin Tự Trọng

Chương 40: Ta Có Ngươi



Thật ra Tần Dịch rất muốn lại nói với nàng một câu xin tự trọng.

Một cô nương như cô, một người chạy vào trong phòng của nam nhân, không thấy thẹn ?

Nhưng hắn cũng hiểu, trong lòng Minh Hà chỉ sợ không có cân nhắc qua việc này, hai vì sao ở phía chân trời, hai cây đại thụ đứng lặng đối lập nhau, bất quá chỉ như vậy.

Hắn chậm rãi đi vào, hỏi.

- Tiên tử có chuyện tìm ta?

Minh Hà quay đầu nhìn hắn một cái.

- Ta không phải tiên tử. Lúc trước ngươi đã gọi đạo hữu, vì sao lại biến thành tiên tử?

Tần Dịch nói.

- Cô quá xinh đẹp, bất kể gọi đạo trưởng hay đạo hữu, đều không hợp.

Minh Hà khẽ lắc đầu.

- Đây là nguyên nhân ngươi không thể khám phá mà che chở xà yêu?

- Có lẽ thế.

- Thi trùng Trương gia trang, chẳng lẽ ngươi vẫn chưa tận mắt thấy?

- Biết dễ, làm khó.

Minh Hà cũng không lại nói tiếp, quay đầu xem nửa lá Thần Hành Phù, giống như có thứ vô cùng hấp dẫn nàng.

Tần Dịch biết rõ còn cố hỏi.

- Tiên Tử đang xem cái gì?

- Phù này của ngươi... Học ở đâu?

- Gia sư Mộc Phụng chân nhân, vân du thiên hạ, không biết môn phái nào.

Lưu Tô thiếu chút nữa muốn sặc khí.

Minh Hà cũng không biết tin hay không, chẳng qua chỉ nói.

- Phù này vô cùng ảo diệu, không phải cứng nhắc phác họa pháp môn, mà là tuệ tâm độc cụ, tự mình phát huy. Móc này vạch này, không cái nào không ẩn chứa huyền bí, đổi chí lý trong tấc vuông, đùa giỡn thiên địa trong lòng bàn tay, sinh sinh biến thành bát phẩm chi phù mà ngay cả người không có pháp lực đều có thể lấy ra sử dụng. Người chế phù này, thật sự vô cùng giỏi, cảnh giới này sợ đã đạt đến vô tướng vô hình, thắng ta đâu chỉ gấp trăm lần.

Tần Dịch nghe một hồi thì cầm một cái khăn lau, giống như lau bùn đất cho Lang Nha bổng.

Biết rõ Bổng Bổng ngưu bức, không nghĩ tới ngưu bức như vậy. Thì ra chế phù này không phải dạy hắn thuộc bài khóa, mà là chế ra một bài khóa... Nói không chừng lúc trước luyện đan cũng như thế, trách không được hắn không có một tia pháp lực đều có thể dùng.

- Thế nhưng…

Minh Hà thì thào như tự nói.

- Mạch suy nghĩ của loại bùa chú này, thật kỳ lạ... Giống như trận pháp hậu viện, cũng rất...

Tần Dịch khẽ giật mình.

- Như thế nào?

Minh Hà thấp giọng nói.

- Luôn cảm thấy có khác biệt rất lớn cùng phương pháp thông thường hiện tại, hoa văn càng thêm phức tạp, mưu cầu tối đại hóa gần sát bổn nguyên, loại mạch suy nghĩ này... Giống như phương pháp viễn cổ nhìn thấy trong một ít di tích, hiện tại đã không ai dùng như vậy.

Lưu Tô cũng ngẩn người, lâm vào trầm ngâm.

Tần Dịch rất quan tâm việc này, hỏi.

- Ý của tiên tử là, loại mạch suy nghĩ này đã theo không kịp thời đại?

- Thiên Đạo hướng về phía trước. Nhân gian không cần ngàn năm, phương pháp trồng trọt cũng đã thay đổi bao nhiêu đời, huống chi phương pháp tu hành đã không biết bao nhiêu vạn năm? Ngoại trừ một bộ phận cấm thuật ra, thông thường mà nói, phương pháp hiện nay vượt qua viễn cổ là không thể nghi ngờ.

Tần Dịch cảm thụ được nộ khí của Lưu Tô, một loại cảm giác muốn xù lông, hắn lấy khăn lau lại bịt chặt một chút, mồ hôi lạnh đầm đìa.

Lại nghe Minh Hà nói.

- Nhưng những mạch suy nghĩ viễn cổ này rất có đạo lý, trong đó rất nhiều địa phương rất có ý nghĩa tham khảo, có trợ giúp ấn chứng được mất, tìm hiểu bổn nguyên... Không biết Tần đạo hữu có thể ban cho một lá bùa hoàn chỉnh không, nếu có nguyên bộ hệ thống càng tốt, Minh Hà tất có báo đáp."

Lưu Tô không để ý nguy hiểm có khả năng bị phát hiện, giận dữ.

- Không cho phép cho! Nàng cảm thấy vượt qua viễn cổ, vậy cứ vượt đi! Giỏi như vậy còn muốn bùa của ta làm gì!

Đầu Tần Dịch đầy mồ hôi.

- Cái này, gia sư có nói, không được lấy vật ngài dạy truyền ra bên ngoài, kính xin tiên tử rộng lòng tha thứ.

Minh Hà có chút tiếc nuối mà lắc đầu.

- Thế gian trăm phái, chính vì thiên kiến bè phái quá sâu như vậy, nhưng bần đạo cũng không có tư cách chê cười người ngoài, phương pháp của Thiên Khu Thần Khuyết ta đồng dạng không thể dẫn ra ngoài... Đề nghị này của bần đạo mạo muội rồi.

Dứt lời quay người đi ra hậu viện. Tần Dịch ngược lại có chút ngây người, theo lý cô muốn đoạt một lá bùa không phải dễ dàng ư, thế mà buông tha rồi hả?

Tâm cảnh này, là chân tu hành...

Lưu Tô vẫn đang mắng.

- Một đạo cô, ăn mặc đạo bào thướt tha, giả bộ tu hành cái gì, ta... A a a...

Tần Dịch lại ấn nó vào trong chăn, vội vàng thấp giọng nói.

- Kiên nhẫn một chút, muốn mắng đợi nàng đi lại mắng, ngươi không phải nói hồn lực chấn động có khả năng bị phát hiện hay sao? Không muốn sống nữa?

Lưu Tô "Hừ" một tiếng, ngừng lại một chút. Đầu óc Tần Dịch rối loạn mà ra hậu viện, nhìn thấy Minh Hà đứng bên cạnh mộc kiếm mà xem trận.

- Thật sự là kỳ trận.

Minh Hà nhẹ giọng thở dài.

- Bất quá chỉ là phụ thuật chi kiếm, bị một hóa thành hai, hai hóa thành ba, tầng tầng lớp lớp, sát phạt xông lên trời, chẳng những tru yêu, còn có thể giết người. Rõ ràng là kiếm của bần đạo, nhưng nếu tùy tiện nhập trận này, bần đạo đều rất chật vật... Sở học của đạo hữu vô cùng tài ba.

Tần Dịch không biết Lưu Tô trong chăn có nghe thấy không, tốt nhất nghe một chút, có thể nguôi giận.

Đang thấp thỏm tâm tình của Lưu Tô, lại nghe Minh Hà nói.

- Viện này của đạo hữu, rất đáng để ngộ, không biết bần đạo mấy ngày gần đây có thể ký túc không?

Tần Dịch thiếu chút nữa khóc rống.

- Tiên tử xin tự trọng a!

Thần sắc luôn luôn bình tĩnh của Minh Hà rốt cuộc cũng trở nên có chút tức giận.

- Đạo hữu cố chấp bề ngoài, ràng buộc trong quan hệ nam nữ, tư duy bẩn... Dù sao trong lòng không tịnh, đạo hạnh không rõ, căn bản cũng không giống một người tu đạo.

Tần Dịch tức giận nói.

- Cô không cố chấp, vậy cho ta ôm một cái!

- Đây là hai việc khác nhau.

Minh Hà cũng không tức giận, bình tĩnh nói.

- Viện này của đạo hữu cũng không phải chỉ có một phòng, rõ ràng có mấy cái vào ra, không quấy nhiễu lẫn nhau. Bản tâm người tu đạo rộng rãi, lại vì sao luôn nghĩ tới những thứ bẩn thỉu kia?

Cô cuối cùng nói từ này ra. Tần Dịch chơi xấu.

- Ta sớm cũng đã nói với cô, ta một chút tu hành cũng không có, căn bản không phải người tu đạo.

Minh Hà bỗng nhiên nói.

- Nói cách khác, vị Mộc Phụng chân nhân kia chỉ truyền ngươi tiểu thuật, chưa từng truyền pháp. Đã như thế... Ngươi có muốn theo ta tu hành không?

Tần Dịch trợn mắt há hốc mồm. Phản ứng đầu tiên chính là muốn đi vào phòng trên giường đè Lưu Tô lại, nếu không nó chỉ sợ thật sự muốn nổ tung.

Nhưng mà trên giường rất yên tĩnh, Lưu Tô không có nổi đóa.

Tần Dịch thở phào nhẹ nhõm, rất tự giác nói.

- Gia sư đã truyền pháp, là ta còn lưu luyến hồng trần, chưa bắt đầu tu hành. Hảo ý của tiên tử, tại hạ tâm lĩnh.

Minh Hà ngưng mắt nhìn hắn hồi lâu, khẽ thở dài một hơi.

- Ngươi rất thích hợp tu hành, lại có gút mắc quá sâu trong phàm trần thế tục, quả thật đáng tiếc.

Tần Dịch ngược lại cảm nhận được thiện ý của nàng, trầm ngâm một lát, nói.

- Hàn xá xác thực không tiện lưu khách, nhưng viện này hoan nghênh tiên tử tham quan, tùy thời có thể đến làm khách.

Minh Hà nhẹ gật đầu, cũng không bắt buộc, chắp tay một cái, phiêu diêu mà đi.

Bả vai Tần Dịch sụp xuống, cảm thấy thật mệt mỏi.

Hôm nay thật sự đã xảy ra quá nhiều chuyện, tâm quá mệt mỏi...

Có chút tập tễnh mà trở lại bên giường, Lưu Tô rầu rĩ nói.

- Sao không theo nàng học? Ngươi thật ra rất muốn tu tiên, còn từng nói muốn giống như Lý Thanh Quân tự mình đi tìm tiên... Phương pháp đương đại của Minh Hà tốt hơn ta, cũng chắc chắn sẽ không lưu cửa sau nào đó đoạt xá ngươi; nàng lại xinh đẹp như vậy, ngươi nhìn đã nước miếng chảy ròng, còn có vài phần kính trọng đối với ngươi. Nói không chừng nhất cử lưỡng tiện, vừa tu đạo quả, lại gần hương thơm.

Tần Dịch vén chăn lên, khẽ vuốt chuôi bổng, thấp giọng nói.

- Ta có ngươi, đã đủ. Nội Đan Thuật kia, đêm nay ta sẽ học.

Lưu Tô rốt cuộc không còn lên tiếng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...