Tiếng Gọi Tình Yêu Giữa Lòng Thế Giới

Chương 02 - Phần 05



Phần 05

Tôi ra khỏi nhà lúc sáu giờ sáng và gặp Aki ở trạm xe buýt. Tôi nói với cha mẹ là đi cắm trại ở một chỗ rất hay gần nhà bạn, ở ngay gần biển, có thể bơi và câu cá. Tôi còn ghi số điện thoại nhà Oki lên mảnh giấy đưa cho cha mẹ, bảo có thể gọi tới đó tìm tôi khi cần thiết. Chỉ cần khai rõ là mình đi đâu, cha mẹ sẽ chẳng bao giờ hỏi han đến các chi tiết. Hơn nữa tính ra thì tôi cũng có nói dối đâu.

“Bạn gái Oki là ai thế?” Aki hỏi khi chúng tôi trên xe buýt.

“Chịu. Có lẽ là bạn học cùng chương trình ở trường.”

“Sao bạn ấy lại kéo cả bọn mình theo nhỉ?”

“Hồi cấp hai, chúng mình chẳng đã tới bệnh viện thăm cậu ta còn gì.”

“Cái đợt bạn ấy bị gãy chân ấy à?”

“Ừ. Cậu ấy bảo hồi ấy vui lắm.”

“Trọng tình nghĩa gớm nhỉ?”

Nhưng, khi xe buýt tới bến, bạn gái của Oki trọng tình nghĩa lại đột nhiên có việc, không thể cắm trại cùng chúng tôi.

“Tiếc quá nhỉ,” tôi nói, tỏ ra rất thất vọng.

“Ừ, tiếc thật,” Oki nói.

“Hết cách, ba đứa đi vậy.”

“Ừ, cũng được.”

Chúng tôi xếp đồ lên chiếc thuyền nhỏ neo cạnh bè nuôi cấy ngọc trai.

“Bạn không mang theo gì à, Oki?” Aki hỏi.

Tôi lừ mắt lườm Oki.

“Hả? À… tớ…”

“Mình đã chuẩn bị hết cho cậu ấy rồi,” tôi vội lên tiếng nói đỡ. “Dù sao mình cũng mượn thuyền người ta mà.”

“Ừ, ừ. Tớ lo vụ thuyền bè mà.”

Xếp đồ xong xuôi, ba đứa lần lượt lên thuyền. Đó là một cái thuyền bằng sợi thủy tinh đủ chỗ cho bốn năm người ngồi, đuôi thuyền có một chiếc mô tơ gắn ngoài cũ kỹ.

“Đi nào!” Oki oai phong nói.

“Nào, nào, thuyền trưởng.” tôi nói.

Aki ngồi giữa thuyền, có vẻ không được thoải mái cho lắm. Trời mới tảng sáng, sương sớm trắng nhờ phủ khắp mặt vịnh. Trong màn sương, có thể nhìn thấy các bè nuôi trồng thủy sản và phao nổi bằng nhựa. Ngẩng đầu nhìn lên, nắng ban mai mùa hạ thấm qua màn sương chảy xuống, ánh nắng làm bọt nước bị mũi thuyền rẽ sóng đánh tạt sang hai bên trở nên lung linh rực rỡ. Thuyền đi vào vịnh, sương mù tan dần. Một con diều hâu đảo một vòng cung lớn trên đầu chúng tôi. Thi thoảng lại có những tàu đánh cá trở về đi lướt qua bên cạnh, lần nào Aki cũng vẫy tay với người trên thuyền. Những ngư dân cũng vẫy chào lại em. Oki đang điều khiển mô tơ ở cuối thuyền, nheo nheo mắt lại như bị chói nhìn Aki chăm chú.

Càng đến gần hòn đảo, vòng đu quay nhanh chóng trở nên to lớn. Phía trước khu vui chơi là bãi tắm, có cả phòng thay đồ và nhà tắm để xối nước ngọt. Giờ những thứ ấy nếu không cũ nát rách rưới thì cũng gỉ sét lốm đốm, hỏng dần hỏng mòn trong nước mưa và gió biển, chẳng còn chữa được nữa rồi. Mặt trời đã lên cao, màu đỏ trên trụ đỡ đã tróc sơn của vòng đu quay sáng rực lên.

Bến tàu nằm bên trái khu vui chơi, một khách sạn màu trắng xây bằng xi măng cốt thép nằm trên ngọn đồi nhỏ phía sau. Cầu tàu cũng đỏ lên vì gỉ sét. Không có đê chắn sóng hay những khối bê tông giảm bớt lực sóng. Đảo này nằm trong vùng biển nội địa, nên trừ khi có bão hay sóng thần, mặt biển thông thường khá phẳng lặng. Oki giảm ga mô tơ, cho thuyền chầm chậm cập vào cầu tàu. Nhìn qua mạn thuyền, chỉ thấy hàng đàn cá nhỏ xanh xanh vàng vàng đang tung tăng bơi lội trong làn nước trong vắt, đẫm ánh mặt trời. Xa hơn chút nữa, mấy con sứa biển màu trắng đang lập lờ trôi.

Oki vươn người ra bám lấy cột trụ, tôi lau chau nhảy lên trước, sau đó lấy sợi dây Oki vừa quăng cho cột chặt vào mấu trụ, rồi kéo Aki lên. Oki gỡ đồ đạc ra, là người cuối cùng lên bờ. Tôi rủ Aki ra chỗ bãi tắm.

“Thế Oki thì sao?”

“Thế Oki thì sao?”

“Tớ, à…” Cậu ta liếc mắt nhìn tôi.

“Thích đi câu cá à?” tôi lập tức trả lời thay.

“Ừ, đi câu cá.”

“Cậu ấy thích một mình gặm nhấm nỗi cô đơn kia.”

Bãi tắm nằm ở phía Nam hòn đảo. Ánh nắng ào ào chảy xuống. Xung quanh không thấy có bóng râm. Không xa nơi những con sóng vỡ khi tràn vào bờ, những bông lan biển mọc đầy trên cát. Chốc chốc lại nghe tiếng chim vọng từ phía đồi, ngoài ra chỉ có tiếng sóng vỗ rì rào lên bờ cát.

Phòng thay đồ đã bị phá hoại nghiêm trọng, không dùng được nữa, khung sắt gỉ hoen đỏ bầm lại, ván gỗ làm sàn thì chỗ nào cũng mục nát. Ghê nhất là trong đó hàng đàn dòi biển nhung nhúc khắp nơi. Hết cách, hai đứa đành lần lượt thay đồ trong nhà tắm.

Chúng tôi bơi chầm chậm ra phía vịnh. Aki bơi rất giỏi. Mặt nổi trên làn nước, động tác nhẹ hàng thoải mái. Tôi đeo kính bơi quan sát bên dưới, chỉ thấy lũ cá rực rỡ đủ màu đang chầm chậm bơi qua bơi lại. Sao biển với cầu gai cũng rất nhiều. Ra đến chỗ mình phải kiễng chân lên mới đứng được, tôi tháo kính bơi đưa cho Aki. Em hơi thấp, mà nước lại sâu, vậy nên lúc đeo kính tôi phải đỡ người em trong nước. Ngực em ở ngay trước tầm mắt. Làn da trắng ướt nước biển của Aki lấp lánh trong nắng.

Hai đứa bơi ra xa hơn. Chân đã không sao chạm tới đáy được nữa. Aki đeo kính bơi quan sát cảnh vật dưới làn nước, sau đó vừa bơi đứng vừa tháo kính ra đưa cho tôi.

“Ghê lắm!” em nói.

Tôi đeo kính rồi hụp xuống xem thử. Dưới chân, đáy biển dốc xuống thành hình nón ngược. Những sườn dốc gần như dựng đứng càng xuống sâu càng mơ hồ mờ ảo, cuối cùng hoàn toàn bị khoảng tối đen nuốt chửng, cảnh tượng quả khiến người ta phải rùng mình.

Tôi “ừ hứ” một tiếng.

Aki mỉm cười. Tôi thử hôn vào đôi môi ấy nhưng không thành. Cả hai đứa đều nuốt phải cả đống nước biển, sặc sụa chồi lên mặt nước, vừa ọe vừa phá lên cười. Aki nắm tay tôi nằm ngửa trên mặt nước. Tôi cũng bắt chước em. Nhắm mắt thả lỏng người nổi trên mặt nước, mí mắt cứ đo đỏ. Sóng nhè nhẹ vỗ bên tai. He hé mắt nhìn sang bên cạnh, mái tóc dài của Aki xõa ra như thể ai đó vẩy mực trên mặt biển.

Tới trưa chúng tôi quay trở lại chỗ thuyền đậu. Oki đang ngồi chờ ở đó. Theo như kế hoạch, Oki bịa đặt rằng, cậu ta nhận được điện thoại vô tuyến từ nhà nói mẹ cậu ta không được khỏe, nên cậu ta phải quay về trước một lúc.

“Bọn mình cũng quay về luôn nhỉ,” Aki tỏ vẻ quan tâm.

“Không cần đâu,” Oki nhăn nhó nói, “hai người cứ ở đây câu đợi tớ, dù sao thì cũng mất công tới tận đây rồi. Tối tớ quay lại đón. Mẹ tớ bảo khó chịu nhưng không có gì nghiêm trọng đâu. Mẹ tớ vẫn hay bị huyết áp cao mà, uống thuốc rồi nằm nghỉ một lúc là ổn ấy mà.”

“Thế thì đi cẩn thận nhé,” tôi nhanh nhảu làm ra vẻ thân thiết nói.

“Hay là bọn mình cũng quay về xem bác gái thế nào?” Aki vẫn lo âu nói, “Nếu không có chuyện gì thật, thì lại quay ra đây là được rồi. Nếu lỡ bác ấy ốm thật thì chẳng phải là mang thêm phiền phức cho Oki và gia đình cậu ấy sao?”

“À, thế cũng phải nhỉ.”

Tôi lúng búng đáp, rồi quay sang nhìn tên đồng bọn với ánh mắt van nài. Trán Oki đã lấm tấm những giọt mồ hôi to như hạt đậu.

“Chiều tối là anh tớ đi làm về, lúc ấy thì tớ thoát được rồi. Tớ cũng mong ngóng chuyến đi chơi lần này lắm cơ. Chiều tớ làm con ngoan cả buổi, đến tối cũng muốn ra ngoài chút cho thoải mái.”

“Ờ, nếu cậu ấy nói thế thì…” Nói tới đây, tôi nhìn Aki, nét mặt ra vẻ âu sầu lắm.

Có vẻ như em cũng hơi động lòng trước màn diễn của Oki.

“Vậy bọn mình ở lại nhé?”

Oki và tôi không khỏi đưa mắt liếc nhau. Mặt cậu ta trông như vừa thoát nợ, nhưng ánh mắt thì như muốn nói: “Đồ vớ vẩn!” Tôi len lén chắp hai tay trước ngực, không để Aki trông thấy.

Hành động tiếp theo nhanh nhẹn đến gần như bất thường. Oki thì chăm chăm rời đảo cho mau. Còn tôi chỉ muốn tiễn cậu ta lên thuyền đi ngay trước khi Aki đổi ý.

“Phòng 305,” Oki thì thầm trong khi tháo dây cột thuyền. “Lần này thì phải báo đáp tớ tử tế đấy.”

“Phòng 305,” Oki thì thầm trong khi tháo dây cột thuyền. “Lần này thì phải báo đáp tớ tử tế đấy.”

“Xin lỗi, tớ sẽ ghi nhớ lần này.” Tôi chắp hai tay lại lần nữa.

Con thuyền nhỏ của Oki đã khuất khỏi tầm mắt, chúng tôi ngồi trên cầu tàu ăn cơm hộp. Aki khoác một chiếc áo thể thao ra ngoài bộ đồ bơi, tôi vẫn chỉ mặc quần tắm. Đột nhiên, trong tâm trí tôi trào lên các hiện thực khiến người ta choáng váng, rằng lúc này trên hòn đảo nhỏ này chỉ có tôi và Aki. Tôi cảm thấy một sự thèm muốn ào ạt dâng lên từ sâu thẳm bên trong mình. Tới tận trưa mai Oki mới quay trở lại.

Hầu như tôi không nhận ra mình đang ăn gì. Đứng trước sự thoải mái vô hạn vừa được ban tặng, tôi cũng thấy hơi bối rối. Hai mươi tư giờ sắp tới, tôi vừa có thể là sói, vừa có thể là cừu. Từ bác sĩ Jekyll đến ngài Hyde[9], phạm vi nhân cách của “tôi” mở rộng ra vô cùng. Phải lựa chọn lấy một trong mớ bòng bong nhiều màu ấy khiến tôi nản lòng, bởi vì chỉ còn một lựa chọn là trở thành hiện thực, còn đâu đều sẽ nhất loạt biến mất. “Tôi” mà Aki thấy, chỉ là thằng “tôi” được lựa chọn ra từ vô số thằng khác mà thôi. Khi nghĩ đến những điều này, ham muốn ban đầu trong tôi nhạt dần và bị thay thế bởi một ý nhiệm lạ lùng về trách nhiệm.

Ăn cơm xong, hai đứa lấy cái cần câu Oki để lại đi câu cá. Chúng tôi bắt sâu làm mồi, chỉ thoắt cái, lũ cá chài và vược vẩy lớn đã xông vào đớp mồi. Ban đầu chúng tôi định bắt cá để nấu bữa tối, nhưng lũ cá đớp mồi ngây thơ quá, thấy tồi tội, cứ câu được con nào lại thả ra luôn. Về sau thì gỡ cá khỏi lưỡi câu cũng phiền phức, liền dứt khoát không câu nữa luôn.

Ván gỗ dày trên cầu tàu hấp thu sức nóng mặt trời, âm ấm. Ngồi bên trên, rất dễ chìm vào giấc ngủ dịu dàng. Gió mát ngoài biển thổi vào liên tục nên hai đứa không ra mồ hôi chút nào. Hai đứa thoa kem chống nắng cho nhau, phòng tia tử ngoại làm hại da. Rồi chốc chốc lại thò chân xuống nước đung đẩy, hoặc hất ngược dội lên đầu nhau.

“Không biết mẹ Oki có ổn không nữa.” Aki có vẻ vẫn hơi lo lắng.

“Huyết áp cao thôi mà. Chắc không có gì đáng ngại đâu.”

“Nhưng người ta dùng điện thoại vô tuyến gọi cậu ấy về cơ mà, có lẽ không nhẹ đâu.”

Lời nói dối chúng tôi dùng để lừa Aki càng lúc càng trở thành gánh nặng. Sau khi được ở một mình bên em, “quan hệ xác thịt” hay cái gì đó đại loại như thế lại thành ra vô vị. m mưu tôi và Oki lập ra đã thành công một nửa, nhưng tôi bỗng thấy chuyện này thật hoang đường và ấu trĩ không chịu nổi, đồng thời lại còn cảm thấy như có ai đó đang đứng đằng xa quan sát cái cảnh tượng hoang đường và ấu trĩ này nữa.

Aki lấy trong ba lô ra một cái radio bán dẫn rồi bật lên. Đang là giờ phát sóng chương trình “Nhạc Pop buổi chiều”. Giọng quen thuộc của đôi nam nữ phát thanh viên vang lên.

Ôi, dạo này ngày nào cũng nóng quá nhỉ? Phải rồi, giờ đang mùa hè mà! Vì thế, hôm nay chúng tôi đem đến cho bạn một chương trình đặc biệt, chuyên đề về mùa hè và bãi biển.

Đúng vậy! Chúng tôi cũng nhận yêu cầu qua điện thoại nữa, thế nên các bạn hãy nhanh tay nhấc máy lên nào! Các bạn yêu cầu bài hát sẽ có cơ hội rút thăm trúng thưởng, mười chiếc áo phông thiết kế đặc biệt dành cho mười bạn may mắn!

Sao chúng ta không bắt đầu bằng cách độc bưu thiếp nhỉ?

Được thôi! Đây là thư yêu cầu của bạn ‘Yoppa’ ở Kazemachi. “Chào Kiyohiko, chào Yoko.” Chào bạn. “Tôi đang ở trong bệnh viện vì dạ dày có vấn đề.” Ồ! Vậy sao? “Ngày nào cũng xét nghiệm với kiểm tra, chán lắm rồi.” Đương nhiên là rất chán rồi. “Có khi tôi phải phẫu thuật nữa. Đợi mãi mới đến kỳ nghỉ hè! Nhưng mà, tôi vẫn còn cả cuộc đời phía trước, một mùa hè như thế này chắc cũng có gì là quá tệ đâu nhỉ.” Vậy hả, nằm viện à, sợ thật đấy!

Bụng tôi cũng từng phải phẫu thuật rồi, hồi học cấp ba, bị mổ ruột thừa, nằm viện ba bốn ngày liền. Phẫu thuật đương nhiên là khó chịu rồi, nhưng cũng may chỉ thoắt cái là kết thúc.

Đó chỉ là kinh nghiệm của tôi thôi. Đau ruột thừa, không biết có giá trị tham khảo gì với bạn hay không nữa. Mong là bệnh tình của bạn không nghiêm trọng. Phấn chấn lên, sớm bình phục nhé Yoppa! Và giờ, theo yêu cầu của bạn, đây là bài hát “Hoa trái mùa hè” của nhóm Southern All-stars!

“Có nhớ hồi bạn gửi yêu cầu bài hát cho mình không Saku-chan?” Aki nói khi nghe tới đoạn giữa bài hát.

“Ừ.”

Đây là chủ đề tôi muốn tránh càng xa càng tốt. Nhưng Aki thì vẫn chìm sâu vào hồi ức. “Hồi ấy là lớp Tám nhỉ. Bài hát đó tên là “Tonight” phải không? Bạn lại còn viết cả lời nhắn dối trá điên rồ nữa chứ.”

“Aki chẳng mắng cho mình một trận rồi còn gì.”

“Nhưng giờ đó lại thành một kỷ niệm đẹp. Saku-chan bịa ra câu chuyện ấy chỉ để người dẫn chương trình đọc tấm bưu thiếp ấy thôi đúng không?”

“Ừ, đại loại thế,” tôi nói. “Hồi ấy Aki đang hẹn hò với một gã học cấp ba còn gì.”

“Hẹn hò á?” Aki ngoảnh đầu lại, giọng như cao vút lên.

“Gã đẹp trai trong đội bóng chuyền.”

“Ồ,” hình như cuối cùng Aki cũng nhớ ra, “nhưng mà sao bạn biết chuyện đó?”

“Đám con gái trong lớp buôn chuyện với nhau.”

“Ôi trời, mình chỉ đơn phương ngưỡng mộ anh ấy thôi.”

“Ôi trời, mình chỉ đơn phương ngưỡng mộ anh ấy thôi.”

“Đơn phương ngưỡng mộ?”

“Ừ, hồi đó còn nhỏ. Có biết yêu là gì đâu.”

“Hừm.”

Em nhìn tôi dò hỏi.

“Đừng có nói là Saku-chan ghen đấy chứ?”

“Có gì sai đâu nào?”

“Hồi đó mới học lớp Tám mà.”

“Này, mình còn ghen vói cả áo nịt ngực của Aki ấy chứ.”

“Thôi đi!”

Nhìn ra phía xa, những đám mây mưa trĩu nặng đang dâng lên cuồn cuộn nơi đất liền. Phần trên các đám mây sáng lóa, ở giữa thì nhuốm màu xam xám, nhưng phần bên dưới đen càng thêm đen. Xa xa vang vọng tiếng sấm rền. Ngoài biển thổi hắt vào một làn gió ấm áp mang theo hơi ẩm. Mây dần phủ kín bầu trời, dường như đang tiến về phía hai đứa tôi. Mặt biển lúc trước còn đang xanh thẳm giờ đã xám xịt lại.

“Chắc Oki không quay lại rồi,” Aki lo lắng nói.

Suýt nữa thì tôi đã thú nhận toàn bộ sự thật với em. Tôi thực sự chỉ muốn xin lỗi em để được rũ bỏ cái cảm giác nặng trĩu trong lòng. Đúng lúc này, một giọt mưa to rơi xuống. Thoạt tiên, chỉ lưa thưa vài giọt, rồi sau đó, mưa rơi như gõ nhịp mỗi lúc một mau, cuối cùng thì tất cả đều chìm trong tiếng mưa ồn ã.

“Tuyệt quá!” Aki thốt lên. Em ngẩng mặt lên trời để mưa rơi xuống trán. “Tất cả đều đã được sắp xếp từ trước phải không?”

Tôi quay đầu lại. Nước mưa rơi vào má bắn tung lên.

“Đầu tiên là bốn người đi cắm trại. Rồi bạn gái của Oki không đến được. Rồi mẹ của Oki đột nhiên bị ốm. Rồi chỉ còn lại hai đứa mình trên đảo.”

Bị em nói trúng hết rồi.

“Xin lỗi.” Tôi quay sang phía Aki và cúi gằm mặt xuống.

Mưa hình như càng lúc càng nặng hạt, sóng ập vào cầu tàu cuồn cuộn dâng trào. Aki vẫn nhắm mắt ngẩng mặt lên cho mưa táp vào mặt.

“Hết cách,” em ngưng lại một chút, rồi nói, khẩu khí như mẹ cật vấn con vậy. “Khi nào thì có thuyền đến?”

“Chừng trưa mai.”

“Còn ối thời gian.”

“Trong lúc đó, những chuyện Aki không muốn, mình sẽ tuyệt đối không làm.”

Aki không trả lời, chỉ ngẩn ngơ nhìn về phía đống ba lô bị ướt và cái thùng lạnh đựng đồ ăn.

“Dù gì thì cũng phải dọn đồ ra chỗ khác trước đã.”

Nói xong, cuối cùng em cũng đứng lên.
Chương trước Chương tiếp
Loading...