[Tiết Hiểu] Liễu Khước Ký Vãng

Chương 9



Nửa đêm, nhiệt độ trấn Kim Kê chợt chuyển lạnh bất thường. Dường như khắp không gian còn vang lên tiếng khóc thê lương của nữ nhân. Tiết Dương ngủ không sâu, nhíu mày mở mắt, nhưng lại chẳng gặp điều gì lạ nữa. Không còn cảm giác lạnh lẽo, cũng không còn tiếng khóc bên tai. Hắn nghiêng đầu, nhìn đến y bên cạnh. Động tĩnh kia, không lí nào y lại không biết được.

Hiểu Tinh Trần thế nhưng vẫn nhắm nghiền hai mắt, trán đổ mồ hôi, nắm chặt lấy góc chăn không buông. Thỉnh thoảng lại phát ra mấy thanh âm đau đớn nhỏ. Tiết Dương phất tay, ngọn nến trong phòng được thắp lên. Y vẫn chưa tỉnh lại.

Cảm giác hoảng hốt bỗng len lói trong tim, Tiết Dương vội lay lay người Hiểu Tinh Trần, khẽ gọi:

- Đạo trưởng!

Tay Hiểu Tinh Trần lúc này lại chuyển hướng, nắm chặt lấy tay Tiết Dương, nghiêng nghiêng người về phía hắn, co thành một đống.

“ Đau...”

“ Ta đau...”

Dù lay thế nào, người kia vẫn không tỉnh lại. Y vẫn thế, nhất mực kêu đau, cũng không biết đã mơ thấy điều gì. Sắc mặt Tiết Dương tối sầm, nâng người Hiểu Tinh Trần ngồi dậy, để y dựa vào vai hắn. Linh lực từ từ truyền sang cơ thể, Hiểu Tinh Trần theo bản năng, xích lại gần phía Tiết Dương, giữa chân mày cũng hơi giãn ra. Băng vải bịt mắt vì đau đớn đã rỉ máu.

Chờ Hiểu Tinh Trần an tĩnh, Tiết Dương nhẹ nâng tay, vân vê mấy lọn tóc của y, đặt nhẹ lên trán y một nụ hôn.

- Hiểu Tinh Trần, nếu ngươi đối với ta mãi mãi ngoan ngoãn thế này, thì thật tốt...

Hiểu Tinh Trần không nghe thấy, cũng không tỉnh táo. Nhưng từ sâu trong tiềm thức lại kháng cự, khó chịu lắc đầu một cái, thân mình cũng nhích xa khỏi người Tiết Dương. Hắn bỗng cười nhạt, lại kéo y về trong lòng:

- Đến lúc ngủ đối ta cũng kháng cự. Nếu như thế, ta lại càng phải phí tâm rồi.

Nhiệt độ cơ thể Hiểu Tinh Trần dần ấm lên, lúc này thật an tĩnh mà vòng tay ôm ngang eo Tiết Dương, dựa đầu trên vai hắn ngủ ngon. Nếu thời khắc này có thể kéo dài mãi, thì thật tốt...

Có điều, Tiết Dương vẫn không hiểu, đêm nay vì sao Hiểu Tinh Trần lại xảy ra tình trạng này. Xét tu vi, có lẽ y cao hơn hắn. Nếu do yêu tà, hắn cũng bị ảnh hưởng mới phải. Nhưng lần này lại chỉ có y bị. Hắn nghĩ, vấn đề của y dường như không phải ở đó. Bình thường không ngủ chung, nên Tiết Dương không nói trước được khi ngủ, y có thường trải qua chuyện này không. Truyền linh lực cho y, hắn cảm thấy, hồn phách y hình như rất hỗn loạn, rất tàn tạ, kéo theo hắn cũng bị ảnh hưởng một phần. Nếu có thể tiến vào thần thức Hiểu Tinh Trần thì tốt rồi...

Gà gáy từ sáng sớm, nhưng đến tận khi mặt trời lên cao, thôn dân mới dám ra ngoài. Sắc mặt Hiểu Tinh Trần trắng bệch, ngơ ngác ngồi trên giường. Tiết Dương vừa mới bị y đạp lăn xuống nền đất, ngồi dậy xoa xoa tay, nhíu mày:

- Đạo trưởng, nửa đêm ngươi nói lạnh, tự nhiên lăn vào lòng ta, ôm chặt ta không buông. Hiện tại thế nào trở mặt rồi?

Mơ mơ màng màng tỉnh giấc, Hiểu Tinh Trần cảm nhận được vòng ôm từ người bên cạnh, chợt có dự cảm chẳng lành. Vừa đưa tay sờ một chút, đã bị hắn bắt lấy. Còn chưa kịp suy nghĩ gì, liền một cước đá hắn lăn xuống sàn. Y sao có thể như lời hắn nói?!

- Ngươi... Ngươi nói dối!

Hiểu Tinh Trần lúc này cũng không biết nói gì hơn, hỗn loạn mãi mới phát ra một câu hoàn chỉnh. Tiết Dương nâng khóe miệng cười cười, từ từ đứng dậy, đi về phía giường. Hiểu Tinh Trần vội lùi về phía sau, lúc sát đến góc tường mới dừng. Tiết Dương chỉ đứng bên mép, cũng không làm gì khác. Hắn cầm lấy áo khoác của y gần đó, nói:

- Nói dối? Tùy ngươi nghĩ đi. Mặt trời lên cao, đạo trưởng không định ra ngoài sao?

Tiết Dương nói xong, ném áo khoác về phía Hiểu Tinh Trần, song tự mặc lại y phục rồi ra ngoài trước. Cửa phòng khép lại, Hiểu Tinh Trần mới thở nhẹ ra, đưa tay sờ lên mặt. Cảm giác nóng nóng...

Bà lão dậy từ sớm, ngồi mò mẫm bện giày cỏ, thấy Tiết Dương đi ra, mới gọi lại. Hắn hôm nay tâm tình khá vui vẻ, liền chào hỏi mấy câu. Cách nói chuyện của hắn, chỉ cần không biết hắn từng gây ra những tội ác gì, đa phần đều sẽ vô cùng yêu thích. Bà lão cũng già rồi, sức cười sức nói không nhiều nữa, chợt hướng về phía cửa phòng hai người, thở dài:

- Ta nói các ngươi con trẻ, hơn nữa là phu thê, đóng cửa phòng lại liền hết giận. Nhưng ngươi mạnh tay như thế, thê tử ngươi lại mảnh mai, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Y giờ này còn chưa dậy.

Người già thích não bổ, là lợi hay hại...? Tiết Dương da mặt dày, cũng không vì mấy câu này mà ngại ngùng, còn cố tình thêm mắm thêm muối, để người khác dễ hiểu lầm hơn:

- Không sao, sức khỏe y tốt, vẫn đi đứng được. Bà bà lo nhiều rồi.

Hàn huyên với bà lão này gần một khắc, Hiểu Tinh Trần bên trong mới ra ngoài, sắc mặt cũng bình thường trở lại, không hồng hồng đỏ đỏ nữa. Y theo chỗ phát ra tiếng nói, từ từ đi về phía đó. Tiết Dương ngồi lùi vào bên trong, đỡ Hiểu Tinh Trần ngồi xuống bên cạnh. Bà lão đang bện giày cỏ, mờ mờ thấy, lại nói:

- Đúng là thê tử ngươi sức khỏe tốt thật.

Hiểu Tinh Trần vẫn ngơ ngác không hiểu gì. Vì sao tự nhiên nhắc đến sức khỏe y?

- Ta...? Sức khỏe ta vì sao tốt?

Bà lão khẽ lắc đầu. Tiết Dương bên kia sợ bị lộ mấy lời nhảm nhí, vội chuyển hướng chú ý sang chuyện khác:

- Đạo trưởng, ngươi đang nhận là thê ta sao? Không ngờ a! Dù sao cũng chỉ ôm một cái, đạo trưởng đã muốn chịu trách nhiệm.

Tay Hiểu Tinh Trần run run, mặt lại tiếp tục nóng lên, chỉ hận không thể chặn họng hắn ngay lúc này. Thanh âm của Tiết Dương chỉ đủ hai người nghe, bà lão kia lãng tai, đương nhiên không biết hai người nói gì.

Sắc mặt Hiểu Tinh Trần chuyển màu nhanh chóng, hồi lâu mới cố chấn tĩnh, quát:

- Hồ ngôn loạn ngữ!
Chương trước Chương tiếp
Loading...