Tiểu Anh Đào
Chương 41
cavien6666Lạc Anh lắc đầu, bụng cô lỗ cô lỗ kêu, phảng phất đang kháng nghị, lại gật gật đầu: "Em lười, không nghĩ động, nhưng nó... Giống như đói bụng." Cô hoạt bát chỉ chỉ bụng bản thân, bĩu môi... Thẩm Chi Châu chân dài bước xuống giường, nhặt quần áo loạn phóng khắp nơi trên thảm, trước mặt cô, liền như vậy bắt đầu mặc. Lạc Anh bị dọa đến che mắt, hô hấp cứng lại, lại liên tưởng đến vừa mới anh nắm lấy tay cô, cả người giống bị nướng chín, trên người bùng lên ý nóng, đuôi mắt câu ra nhàn nhạt hồng. Thẩm Chi Châu mặc xong, đi đến một chỗ, lấy ra quần áo tắm rửa của Lạc Anh sáng sớm đã chuẩn bị xong, đặt nó lên giường. Đầy đủ có năm bộ, hai bộ ngắn tay quần dài, một bộ ngắn tay quần đùi, còn có hai bộ váy. "Thích cái nào?" Thẩm Chi Châu không quá xác định về sở thích ăn mặc của các cô gái cũng lười rối rắm, trực tiếp liền đem mấy bộ đẹp mắt nhất mua trở về. Kiện kiện giá xa xỉ, chất liệu thượng thừa, thợ khéo tinh tế. Lạc Anh chống cằm, tới tới lui lui băn khoăn một vòng, nhìn trúng bộ váy ngắn ở phía xa, ngón tay trắng nõn chỉ qua: "Cái kia." Thẩm Chi Châu nhăn lại mày: "Không được." Lạc Anh:??? "Không phải là... Không phải là anh cho em chọn sao?" Lạc Anh kinh ngạc nhìn anh, hỏi lại. Thẩm Chi Châu quét mắt nhìn lớp vải mỏng manh của váy, phía sau lưng là thiết kế dây đan, không có vải dệt chống đỡ, mặc ở trên người, hoàn toàn đem đường cong lưng lộ ra. Anh cũng là vừa mới phát hiện, này váy cư nhiên có loại thiết kế này...? Là cho người mặc sao...? Sẽ không cảm lạnh sao? Anh nhàn nhạt mở miệng: "Cái này loại ra." Lạc Anh than thở, lần này học thông minh chút, rõ ràng làm rõ hỏi: "Nói đi, anh nhìn trúng bộ nào?" Thẩm Chi Châu chỉ chỉ cho cô —— Quả thực như Lạc Anh sở liệu, chính là hai bộ quần dài kia. "Được rồi." Cô gật gật đầu, ngón tay nhẹ nhàng khảy một chút tóc mái, quyết định rất nhanh, "Liền bộ quần đùi kia đi, không chọn chúng. Anh chọn hai bộ kia thật sự là rất! Quê!! Chính anh giữ đi!! Không nói gì!! Anh cố ý đi?" Thẩm Chi Châu đều nghĩ tốt cô sẽ chọn hai bộ mà anh chuẩn bị. Ai biết, đáp án của cô khiến anh có chút bất ngờ, nhưng là không nói cái gì, thập phần tôn trọng quyết định của cô. Đi qua, động tác tự nhiên giống như vợ chồng già đã ở cùng nhau thật lâu, xốc lên chăn, cúi người, bàn tay to siết nách cô, thoáng dùng sức, đã đem cô bế ra. An an ổn ổn đặt ở trên đùi bản thân, nhất cử nhất động đều làm ra chậm nhất ôn nhu nhất, cho cô mặc quần áo. Đến lúc mặc áo, bởi vì phía sau lưng buộc luôn luôn buộc không tốt, loay hoay thật lâu Lạc Anh khuôn mặt càng ngày càng hồng, bởi vì động tác của Thẩm Chi Châu, chỗ kia một lát bị buộc thật sự chặt, một lát lại quá lỏng, cuối cùng thật sự là nhịn không được, tạc mao, phát hỏa: "Thẩm Chi Châu!!!" "..." "Anh buông tay, em tự mình đến. Còn tiếp tục như vậy, em không bị đói chết a?" Thẩm Chi Châu: "Em dù sao cũng phải cho anh học?" Cô bé da thịt trắng đến chói mắt, bởi vì thẹn thùng, còn không quá tự nhiên phiếm hồng. Cô quả thực đợi anh một lát, nhưng mà, qua vài phút, vẫn là không được... Ngu ngốc! Ngốc chết đi được! Nó khó như thế hả? Lạc Anh nghiêng đầu, nhìn chằm chằm quai hàm tinh xảo ưu việt của Thẩm Chi Châu, cùng với đôi mắt đen sâu thẳm và bình tĩnh, ma xui quỷ khiến, tim cô nhảy một cái, chủ động ngước mặt lên đem dấu son môi in trên cằm anh. Theo quai hàm hôn xuống dưới, ở xương quai xanh dừng lại... Người đàn ông dừng lại động tác trên tay, nheo mắt, cười khẽ: "Lạc Anh, em đang làm gì..." Cư nhiên cũng có ngày hắn lên tiếng ngăn lại cô, Thẩm Chi Châu cảm thấy cô bé của hắn thật là càng lúc càng lớn mật. Sẽ không sợ —— Ai biết, một giây sau, tay mảnh khảnh của cô vòng đến sau lưng, không đến hai giây liền buộc tốt nút thắt, hai tay một lần nữa vòng trên cổ anh, ở bên môi anh ngây ngô hôn một chút. Chuồn chuồn lướt nước, tiếng nói nhẹ nhàng ôn nhu: " Em thật sự đói bụng, này... Về sau từ từ dạy anh." Người đàn ông giật mình tại chỗ, không nghĩ tới, cô bé của hắn, còn rất nóng. ••••• Hai người ở trong phòng ma cọ xát cọ thật lâu, xuống dưới trễ, người Thẩm gia sớm dùng qua cơm chiều. Ngoài cửa sổ hoàng hôn mờ ảo, màn đêm buông xuống, cả tòa thành thị chìm trong màn đêm yên tĩnh đầu hè. Thẩm Chi Châu lôi kéo tay Lạc Anh, hướng phòng bếp mà đi. Phòng bếp Thẩm gia đặc biệt lớn, tủ lạnh lớn hơn nhiều so với nhà bình thường, bởi vì không chỉ có làm đồ ăn cho chủ nhân, còn có đồ ăn của người hầu. Lúc này, người hầu mới bắt đầu ăn cơm, trong phòng bếp còn có mấy người ở lại quét dọn, thấy thiếu gia đến đây,chớp mắt kinh ngạc, cung kính kêu: "Thiếu gia." "Bây giờ còn có cái gì ăn?" Thẩm Chi Châu đi vào, đi thẳng vào vấn đề hỏi. "Ăn?" Người hầu suy nghĩ lại, vẻ mặt khó xử nói, "Chúng tôi ngay từ đầu là chuẩn bị đồ ăn cho thiếu gia cùng lạc tiểu thư, nhưng là luôn luôn không thấy hai người xuống dưới, Thẩm tiên sinh còn nói không cần để cho hai người,hai người tự có biện pháp, chúng tôi liền thật sự không để lại." Cô càng nói càng nhỏ giọng, đột nhiên bổ sung thêm: "Không bằng người nói cho chúng tôi biết muốn ăn cái gì, chúng tôi đi ra ngoài mua cho người, hoặc là làm cho người?" "Không cần." Thẩm Chi Châu sải bước đi đến trước tủ lạnh, mở ra nhìn nhìn, "Các cô đi làm chuyện của mình đi, không cần phải lo cho tôi, tôi đến làm." "A?" Người hầu cho rằng bản thân nghe lầm, trừng to mắt, lại hỏi một lần, "Không cần chúng tôi, chính người làm sao?" "Có vấn đề?" "Không... Không có." Người hầu lặng lẽ lui xuống, lúc gần đi quét mắt nhìn khuôn mặt mơ hồ của Lạc Anh, không có biểu hiện gì. Người hầu đi rồi, Lạc Anh tùy ý không ít, miễn cưỡng ngáp một cái, đầu nhỏ đi qua, muốn nhìn một chút trong tủ lạnh cuối cùng rốt cuộc bên trong có cái gì... Trong nháy mắt nhìn đến bên trong, cả người cô đều cứng lại rồi, vừa mới tươi cười hơi có chút xấu hổ. Cô chỉ biết, cô không nên xem nhẹ nơi này. Đây mẹ không phải tủ lạnh a,nó là cái siêu thị nhỏ, được chứ!!!? Kích cỡ so nhà cô lớn vài lần, bên trong có các loại gia vị cùng nguyên liệu nấu ăn hằng ngày, đồ uống, sôcôla cũng đặc biệt nhiều. Lạc Anh muốn ăn, đưa tay đi vào, ngón tay chạm vào mép sôcôla,mắt trong veo nhìn Thẩm Chi Châu, phảng phất đang trưng cầu ý kiến anh. Thẩm Chi Châu bất đắc dĩ cười, giúp cô lấy ra, bên môi gợi lên hình cung nhợt nhạt, một bên xé mở đóng gói, một bên hỏi: "Không sợ béo?" "Em không cần nhiều như vậy." Lạc Anh chỉ lấy bên trong một viên, lại đóng gói một lần nữa, thả lại tủ lạnh, "Em thử xem hương vị, em chưa ăn qua cũng chưa thấy qua nhãn hiệu này đâu?" Âm cuối của cô như đang làm nũng, mềm mại quyến rũ, mang theo nhẹ nhàng tự nhiên, Thẩm Chi Châu cũng hưởng thụ, xoa xoa đầu cô: "Cơm chiều muốn ăn cái gì?" "Không biết, đều có thể chứ." Lạc Anh theo bản năng nói ra, mím mím môi nói, "Không đúng, em không thể nói mấy từ "Tùy tiện", "Đều có thể", làm cái gì anh biết làm đi, dù sao anh cũng không biết nhiều." Cô bé cười khanh khách, không chịu để tâm. Phòng bếp chung quanh không người. Thẩm Chi Châu nhìn cô một cái, đầu lưỡi liếm môi dưới, ngón tay thon dài như ngọc đột nhiên chạm vào ngực cô, ngón tay di chuyển, thần sắc vô cùng tự nhiên. Lạc Anh vẫn là lần đầu tiên đối mặt với hành vi không biết xấu hổ trong "trường hợp không riêng tư ", vừa nhét socola vào trong miệng còn chưa có nuốt xuống, trực tiếp nâng lên chân, không lưu tình chút nào đá vào đầu gối anh. "Thẩm Chi Châu! Buông tay cho em!" "Tại sao?" Anh thu hồi bàn tay to, ngón tay bẻ một miếng, vì hành vi vừa rồi của bản thân tìm một lý do đường đường chính chính, "Em xem em, liền cố cười, sôcôla đều từ miệng em rơi xuống." Lạc Anh cách anh xa một chút, thấy ngón tay anh đang nhéo từng miếng socola vuông nhỏ, không ghét bỏ bỏ vào trong miệng, còn liếm một chút, nuốt xuống,nói thầm: "Kia... Này cũng không phải lý do anh chiếm tiện nghi của em." "Chiếm tiện nghi?" Người đàn ông nở nụ cười, "Được được được." Anh lấy ra hai gói mì ống từ tủ lạnh, một bên xắn cổ tay áo, một bên sủng nịch vừa buồn cười nói: "Ở chỗ anh, em chính là công chúa, nói cái gì đều đúng. Đứa bé không hiểu chuyện, còn không phải được sủng ái?" "Đánh rắm." Lạc Anh đi qua, giúp anh sửa sang lại nguyên liệu nấu ăn, bĩu môi, "Em nào có không hiểu chuyện? Anh đừng chuyện gì cũng hướng trên người em." "Em hiểu chuyện?" Thẩm Chi Châu cúi người, đạm cười, " Em có biết ý anh là gì không?" "..." Lạc Anh cảnh giác nhíu nhíu mày, không cùng anh nói mò, cúi đầu yên lặng cắt hành tây. Mì được làm rất nhanh, cũng là sở trường duy nhất của Thẩm Chi Châu, cho nên hương vị coi như không sai. Lạc Anh gắp mì, vừa ăn một nửa, thản nhiên thấy một thân ảnh quen thuộc từ sảnh trước đã đi tới. Đối phương mặc một cái váy ngủ mỏng manh màu đen, miễn cưỡng che được bắp đùi, trên chân lê dép lê, trong nháy mắt đối diện ánh mắt Lạc Anh cũng là hơi hơi sửng sốt. Lại hướng tầm mắt xa hơn một chút, quét qua người đàn ông thờ ơ bên cạnh, nhớ tới chuyện phát sinh buổi chiều hôm nay, trái tim bị kiềm hãm. Đã chạy tới nơi này, người đàn ông cũng phát hiện cô ta, không thể quay đầu. Lâu Mộng Đình chậm rì rì đi qua, đầu ngón tay gắt gao nắm lấy mép váy ngủ, miễn cưỡng nở nụ cười, đứng ở trước mặt Lạc Anh. Lạc Anh nuốt xuống một ngụm mì, xuất phát từ lễ phép, ngẩng đầu trước hướng đối phương chào hỏi: "Hi, sao cô lại tới đây? Là muốn uống nước, hay là tìm này nọ ăn a?" "Tôi... Tôi..." cô ấp úng, không biết đang khẩn trương cái gì, nhìn Lạc Anh, lại vô ý thức chăm chú nhìn người đàn ông, kiên trì mở miệng, "Tôi vốn là muốn... Tìm chút gì ăn, buổi tối vẫn chưa ăn no, hiện tại hơi đói." "À." Lạc Anh nháy mắt mấy cái, nói, "Nhưng là, hiện tại đã không có gì ăn, trừ bỏ tủ lạnh có chút sữa chua cùng sôcôla. Cô ăn mì không? Thẩm Chi Châu làm thật nhiều, tôi đều ăn không hết, có thể chia cho cô." "A?" Lâu Mộng Đình bị cả kinh đồng tử khẽ run, vội vàng xua tay. Thẩm Chi Châu làm, cô ta nào dám... "Không cần, thật sự không cần. Tôi vốn là hơi đói, nhưng là đi tới, phát hiện cũng ổn. Ở trong này thấy cô, tôi nghĩ đến một chuyện, muốn nói với cô." "Nói cái gì? Nói đi." Lạc Anh cúi đầu, tiếp tục ăn mì, tính toán vừa ăn vừa nghe Lâu Mộng Đình nói chuyện. Ai biết, cô ta mở miệng câu đầu tiên chính là —— "Thực xin lỗi." Lạc Anh:??? Lạc Anh hoàn toàn không hiểu tình huống, tầm mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, thấy anh ánh mắt đạm mạc, không rên một tiếng, đối diện Lâu Mộng Đình cũng không có dấu hiệu dừng lại chút nào. Nói liên tục gần mười cái thực xin lỗi. Cô ta có một cổ họng lớn, mang theo một tia khóc nức nở, run rẩy nói: "Thực xin lỗi, Lạc Anh, thực xin lỗi, thực xin lỗi. Hôm nay giữa trưa... sau khi cô cùng Thẩm Chi Châu trở về phòng, là tôi lên lầu hai mở cửa phòng hai người." Chiếc đũa "Đùng" một tiếng rơi xuống. Lạc Anh cả kinh mì sợi đều ăn không vô: "..." Dung lượng não tựa hồ có chút không đủ. Đầu tiên, cô nghi hoặc là, Lâu Mộng Đình mở cửa làm gì, cô ta muốn nhìn cái gì, mặt khác,cô ta vì sao chủ động đi lại xin lỗi...? Đầu bị nước vào sao? "Thực xin lỗi, là tôi làm sai. Tôi không nên tự tiện mở cửa phòng hai người, còn nhìn đến một ít sự tình không nên xem... Thật sự thực xin lỗi, tôi sẽ không bao giờ như vậy nữa." Vừa nói xong, cô ta ngay cả nhìn cũng chưa nhìn Lạc Anh một cái, nước mắt lạch cạch rơi xuống, bụm mặt chạy. Lạc Anh thật lâu mới khiếp sợ hồi phục lại tinh thần, cả người định ở tại chỗ kia. Định gần một phút đồng hồ. Đôi mắt đen của Thẩm Chi Châu nhiễm lên một chút lạnh lùng, rõ ràng cầm lấy chiếc đũa, gắp sợi mì, để bên môi mềm mại, đút cô ăn. Lạc Anh hồi thần, hé miệng, cắn một ngụm, thậm chí cắn cả đầu đũa, ý thức được không ổn, nhanh chóng thả ra. Hàm chứa đầy một ngụm, ngữ điệu không rõ hỏi: "Thẩm Chi Châu, làm sao anh bình tĩnh như vậy a?" "..." "Anh có phải đã sớm biết?" Cô hoài nghi phương hướng đặc biệt chính xác, giống như nhìn thấu anh, "Là anh yêu cầu cô ấy xin lỗi em?" Người đàn ông ánh mắt lãnh đạm, nhưng trong tay động tác cho ăn lại ôn nhu đến cực hạn: "Ừ." Lạc Anh không nghĩ ra: "Cô ấy cũng không giống như là người dễ dàng thỏa hiệp như vậy? Anh đã làm gì? Cư nhiên làm cho cô ấy chủ động đến xin lỗi..." Người đàn ông còn chưa có mở miệng. Lạc Anh lại hỏi: "Lúc em ngủ, cả buổi trưa anh đều đang làm chuyện này sao?" "Ừ." Lại là chỉ có một âm tiết, anh phảng phất không muốn nói. Lạc Anh nóng nảy, lòng hiếu kỳ không ngừng tra tấn cô, bức thiết muốn biết chân tướng sự tình, lại ăn mì, phồng má, cả người đi lên, làm nũng nói: "Anh nói với em, mau nói cho em biết!! Em có quyền biết, em là nạn nhân trong chuyện này." "..." Thẩm Chi Châu bất đắc dĩ xoa mặt cô, so trước kia phồng không ít, bên trong nhồi vào đầy mì sợi, người đàn ông nhăn lại mày, "Thật muốn biết? Trước đem đồ trong miệng nuốt xuống đi." "Ồ." Cô bé nghe lời nhai hai lần, nỗ lực nuốt xuống, "Nói đi." Thẩm Chi Châu một bên rửa chén, một bên nói cho cô. Sự tình, kỳ thực đặc biệt đơn giản, nhưng là một chiêu trí mạng. Bất quá chính là làm người lạnh lùng vô tình thôi, đột nhiên trở mặt đổi ý, không đồng ý hôn sự của Hứa Nguyên cùng Thẩm Nhậm, Thẩm Nhậm đặc biệt để ý gia đình hòa thuận, Thẩm Chi Châu không đồng ý, hắn khẳng định tốn thời gian đi thuyết phục, Hứa Nguyên biết kích động hồn đều đã đánh mất, không nghĩ ra ngắn ngủn mấy mấy giờ bản thân cuối cùng rốt cuộc làm sai cái gì, khiến Thẩm Chi Châu đột nhiên đổi ý. Trong nhà rối loạn lung tung. Lạc Anh đoán nói: "Cho nên, Lâu Mộng Đình mới ý thức đến anh có khả năng biết đến sự kiện kia, chủ động tìm anh nhận sai?" "Ừ." "Nhưng cô ấy cũng không đến mức tới tìm em xin lỗi, còn khóc thành như vậy." Lạc Anh ngước lên, trừng anh, "Nói, anh đã làm gì?" "Mấy thứ kia em không biết cũng không sao." "Em muốn biết!" Lạc Anh nhíu mày, không vừa ý, "Cuối cùng rốt cuộc đã làm gì?" "Nói hay không?" "Không nói em tức giận." "Hừ." Người đàn ông lôi kéo cô trở về phòng, sắc trời đã tối muộn, tắm rửa một cái liền chuẩn bị đi ngủ. Cô bé còn rối rắm sự kiện kia, rầu rĩ không vui sinh khí, ăn no bụng, mềm yếu ghé vào đệm giường bên trong, ai thán một tiếng, buồn bã nói: "Ai... Hiện tại đàn ông... Thật sự... Cùng trên mạng nói giống nhau như đúc, chiếm được sẽ không quý trọng." "...?" Thẩm Chi Châu nhíu mày: "Tự biên tự diễn cái gì?" "Cư nhiên còn có việc tận lực gạt em. Cánh cứng rắn rồi?" Lạc Anh giống như không nghe thấy anh nói, nhẹ nhàng lắc đầu, lại thở dài, dụi mắt, ý đồ dụi ra vài giọt nước mắt đến, " Em chỉ biết, em chỉ biết sẽ như vậy. Sớm biết em nên cứng rắn hơn vào buổi chiều, không cho anh chạm vào em, hiện tại... Hiện tại xem hết, sẽ không quản em..." Lạc Anh một bên "Khóc", một bên nhìn quanh, muốn xem xem anh phản ứng thế nào. "..." Thẩm Chi Châu đi đến sofa ngồi xuống, chân dài vắt chéo, không rên một tiếng, lẳng lặng xem cô diễn. "Anh không để ý em? Anh thật sự một câu nói đều không để ý em một chút sao?" Người đàn ông không nói chuyện. Thẩm Chi Châu ngồi vị trí cách giường rất gần, Lạc Anh vươn cẳng chân trắng nõn, đá đá anh, "Anh thật sự không tính nói với em?" "Ừ." "... Rất vô tình." Lạc Anh chán nản, không nói gì ngưng nghẹn một lát, cảm tình cô vừa mới diễn khóc tang một đường, diễn vô ích. "Đi đi." Lạc Anh mím mím môi, đôi mắt sáng ngời, rõ ràng thay đổi cái chiến thuật, "A!!! Thẩm Chi Châu, em nhớ ra rồi, em còn có một việc chưa tìm anh tính sổ đâu?" Thẩm Chi Châu thay đổi cái tư thế ngồi, chăm chú lắng nghe: "Nói." "..." Ta đi! Trở về một chữ, rất không nể mặt. Cư nhiên một điểm cảm xúc dao động đều không có!!! Lạc Anh nhẫn nhịn, đem lời chưa nói xong tiếp tục nói ra. "Vừa mới ở phòng bếp, chúng ta ăn mì, Lâu Mộng Đình đi lại xin lỗi, mặc một bộ váy ngủ cổ chữ V sâu, anh làm gì nhìn chằm chằm vào người ta!? Liền bởi vì người ta dáng người đầy đặn, anh nhìn chằm chằm, ánh mắt đều nhìn thẳng." "..." Thẩm Chi Châu khịt mũi. Lạc Anh nằm ở trên giường, đầu ghé bên giường, mặt ngước lên ngắm Thẩm Chi Châu, mang theo ba phần chân thành bảy phần không yên nói. "Anh có phải cảm thấy, em không đẹp mắt hơn cô ấy?" ♡♡♡♡♡Tác giả có chuyện muốn nói: mạng đề chết đến đây!!! Thẩm Chi Châu: Không tồn tại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương