Tiểu Bạch Cốt

Chương 47



Edit: Phong Nguyệt

Từ Nguyên Đức liên tục thét chói tai, nha hoàn gác đêm bên ngoài bừng tỉnh, vội vàng tiến vào: “Thiếu gia, người làm sao vậy?”

Sắc mặt Từ Nguyên Đức trắng bệch, ánh mắt dại ra, nhìn chằm chằm nơi Tần Cửu Tịch biến mất.

Biến mất…

Biến mất trong không khí!

Quỷ…

Tần Cửu Tịch biến thành quỷ đòi mạng nó!

Nha hoàn thấy đầu nó toàn mồ hôi, tưởng nó thấy ác mộng, bèn cầm khăn nóng tới: “Thiếu gia đừng sợ, không có việc gì, là mộng thôi.”

Nàng đang định lau mồ hôi cho nó, ai ngờ vừa tới gần, Từ Nguyên Đức nhảy cẫng lên, tát nàng một cái: “Cút! Cút đi! Ta muốn nương, ta muốn nương ta!”

Tiểu nha hoàn cũng chừng mười hai mười ba, khuôn mặt trắng nõn đỏ au, nhưng nàng không dám hé mi, chỉ ôn nhu dỗ: “Phu nhân đã nghỉ ngơi, thiếu gia…”

Từ Nguyên Đức đá nàng một cái thật mạnh: “Ngươi là cái thá gì, cút ngay!”

Đừng nhìn Từ Nguyên Đức còn nhỏ tuổi mà lầm, nó rất khoẻ, đá một cái, bụng tiểu nha hoàn lập tức xanh tím, nàng đau đến môi răng run rẩy: “Thiếu gia…”

Từ Nguyên Đức thét chói tai: “Nương! Ta muốn nương ta!” Nói rồi, nó quấn chăn xuống giường lao ra ngoài.

Tiểu nha hoàn không ngăn được, Từ Nguyên Đức chạy đến cửa, thấy sắc trời tối thui, lại thấy thân ảnh màu trắng đứng trên nhánh cây càng sợ hơn: “Nương! Nương!”

Nó chạy như điên đến nhà chính.

Từ thị mới vừa ngủ không bao lâu, hôm nay nàng rất mệt, muốn nghỉ ngơi một lát. Ai ngờ vừa chợp mắt thì nghe thấy tiếng hét của Từ Nguyên Đức.

Ma ma vội vàng khoác áo ngoài cho nàng, Từ thị ngồi dậy: “Là Đức nhi?”

Nàng đứng dậy xuống giường, Từ Nguyên Đức đi chân trần, quấn chăn bông, tóc tai tán loạn nhào tới: “Nương! Tần Cửu Tịch chưa chết, không, là hồn Tần Cửu Tịch không tan, nó tới tìm con đòi mạng!”

La lớn như vậy bộ sợ người ngoài không biết sao?!

Từ thị bực bội, liếc ma ma một cái, ma ma vội đi kiểm tra người hầu đêm nay, đề phòng có người hồ ngôn loạn ngữ.

Từ thị nén giận, tỏ vẻ ôn nhu: “Được rồi được rồi, ác mộng sao?”

Từ Nguyên Đức lắc đầu quầy quậy: “Không phải, không phải mộng, con trai thật sự nhìn thấy nó, nó còn hỏi sao con lại đẩy nó xuống hồ băng! Nương, hồn phách Tần Cửu Tịch vẫn còn, nó biến thành… biến thành tà tứ!” Nói xong, trong đầu Từ Nguyên Đức trong hiện lên bộ xương khô, cả người run lên, sợ mất mật.

Từ thị cố dỗ dành nó: “Đừng coi mộng là thật, Tần Cửu Tịch đã sớm hồn phi phách tán, sao có thể biến thành tà tứ?”

Từ Nguyên Đức: “Con thật sự đã thấy, nó ở trong phòng con, mặc một bộ tang phục, cổ tay… cổ tay còn có một xâu đầu lâu…” Càng nghĩ càng sợ, Từ Nguyên Đức run lợi hại hơn.

Từ thị bắt đầu thấy không chịu đựng được nữa, lạnh giọng nói: “Đừng nói bậy bạ, tất cả đều là con nằm mộng!”

Lý Hạo Sơ đã diệt trừ hồn phách Tần Cửu Tịch, làm sao có quỷ chứ, hơn nữa, cho dù hồn phách Tần Cửu Tịch vẫn còn thì cũng không thể trở thành tà tứ nhanh như vậy.

Sao đứa nhỏ Đức nhi này nhát gan quá vậy!

Từ Nguyên Đức kinh ngạc nhìn Từ thị: “Nương người mắng con.”

Từ thị cứng người.

Từ Nguyên Đức ầm ĩ: “Người vốn không tiêu diệt hồn phách Tần Cửu Tịch, người vốn không xử lý tốt, người gạt con! Người con quát con, con muốn đi tìm tổ mẫu, con muốn tổ mẫu!”

Tổ mẫu tổ mẫu tổ mẫu!

Nghe thấy Từ Nguyên Đức nhắc đến chữ này, Từ thị như bị châm dầu vào lửa: “Tìm tổ mẫu ngươi làm gì, ta mới là nương ngươi!” Dứt lời nàng giơ tay tát Từ Nguyên Đức một cái.

Một tiếng tát vang dội khiến hai mẫu tử ngơ ngác.

Sau một lúc lâu Từ Nguyên Đức mới lấy lại tinh thần, khó tin nhìn nàng ta: “Bà đánh ta…”

Từ thị nghĩ đến vị bà bà quyền uy kia, căng thẳng nói: “Đức nhi, nương không cố ý…”

Từ Nguyên Đức điên hơn: “Vậy mà bà dám đánh ta! Ta muốn tìm tổ mẫu, ta muốn nói tổ mẫu biết bà dám đánh ta.”

Từ thị hít một hơi, túm chặt cánh tay nó: “Đã trễ thế này, tổ mẫu đã nghỉ ngơi, con náo loạn như vậy, tổ mẫu sẽ tức giận.”

Từ Nguyên Đức: “Tổ mẫu sẽ không giận ta, tổ mẫu thương ta nhất!” Từ Nguyên Đức cảm thấy nghẹn khuất, cả giận: “Vẫn là tổ mẫu đối xử với ta tốt nhất, ta muốn tổ mẫu, ta không cần bà!”

Lời này như cây gai đâm vào lòng Từ thị đang cố nén giận, nàng ta trầm giọng nói: “Đêm nay con đừng hòng đi đâu.”

Từ Nguyên Đức mở to mắt.

Từ thị nhìn chằm chằm nha hoàn hầu hạ bên cạnh: “Coi chừng kỹ vào, không cho thiếu gia rời khỏi cái nhà này.”

Bọn nha hoàn vội vàng đáp ứng: “Dạ vâng.”

Từ Nguyên Đức the thé nói: “Bà thả ta ra, ta muốn gặp tổ mẫu, ta…”

Rầm, Từ thị đóng cửa ra khỏi phòng rồi khoá lại.

Bạch Tiểu Cốc chứng kiến cảnh này run bần bật, tứ chi ôm cốt liên, run rẩy nói: “Mẫu thân này dữ quá.”

Tần Cửu Khinh biết y sợ hãi, cởi lắc tay ra, nhóc xương khô vội vàng đổi sang ôm ngón tay hắn. Tần Cửu Khinh sờ đầu tiểu bạch cốt, trấn an tiểu gia hỏa.

Người đời đều nói Từ thị yêu con, đặt Từ Nguyên Đức trên đầu quả tim, nhưng nàng ta thật sự không hề yêu nó.

Tình yêu chân chính không phải dùng làm lợi thế cho mình; không phải áp đặt kỳ vọng của mình lên người con; càng không phải chất vinh hoa phú quý đến trước mặt con, lại không chịu hiểu con.

Từ Nguyên Đức sợ tà tứ.

Từ thị không biết.

Đứa trẻ mười tuổi sợ hãi quái lực loạn thần, người lớn không bình tĩnh cảm nhận sẽ không thể đồng cảm.

Từ thị một mặt dung túng Từ Nguyên Đức càn quấy, đối với nỗi lòng thật sự của Từ Nguyên Đức lại coi như không thấy.

Loại yêu này còn nguy hiểm hơn không yêu.

Tần Cửu Khinh lần thứ hai hiện thân, nhìn thẳng về phía Từ Nguyên Đức.

Từ Nguyên Đức vừa mới cãi nhau với mẫu thân, tạm thời quên sợ hãi, lúc này lại nhìn thấy thân ảnh màu trắng, run lẩy bẩy, thét chói tai: “Đừng tới đây, ngươi đừng tới đây!”

Tần Cửu Khinh đi về phía nó.

Ánh trăng soi sáng mái tóc ướt át và uốn lượn như bị ngâm nước lạnh;

Khuôn mặt vốn trắng như sứ, đứng ở gốc tối càng thêm lạnh lẽo;

Tay áo trắng lộ ra cổ tay như tuyết, trên cổ tay đeo một xâu cốt liên, điểm tô màu da, từng ngón tay thon dài trên cốt liên rũ xuống mu bàn tay, sắc bén như lưỡi dao, có thể nhẹ nhàng cắt đứt yết hầu người khác.

Từ Nguyên Đức sợ điên người: “Ta không có giết ngươi, Tần Cửu Tịch, ta không có…”

Tần Cửu Khinh dí sát vào nó, dùng âm thanh chỉ có mình nó nghe thấy: “Ngươi biết nước trong hồ lạnh cỡ nào không?”

Sau đó hắn chạm vào mu bàn tay Từ Nguyên Đức, đầu ngón tay lạnh như hàn băng.

Từ Nguyên Đức thét chói tai.

Nha hoàn đứng bên ngoài nhanh chóng vọt vào: “Thiếu gia!”

Từ Nguyên Đức chỉ vào góc giường: “Nó ở kia, nó ở đằng kia, có thấy không, nó ở đằng kia!”

Bọn nha hoàn dáo dác nhìn qua, góc giường chỉ có rèm giường nặng nề, nào có bóng ai.

Tần Cửu Khinh lặng yên đứng ở nơi đó, trầm mặc nhìn Từ Nguyên Đức.

Từ Nguyên Đức kêu to: “Tần Cửu Tịch, Tần Cửu Tịch ở đằng kia kìa! Các ngươi mù hả?!”

Bọn nha hoàn cười khổ: “Thiếu gia, nơi đó không có ai…”

Lời này càng làm Từ Nguyên Đức sợ hơn, nó tay đấm chân đá nha hoàn tới gần, một hồi kêu muốn tổ mẫu, một hồi kêu muốn mẫu thân, nước mắt nước mũi tèm lem, kêu đến mức khàn giọng.

Bọn nha hoàn không biết làm sao, chỉ đành cố gắng dỗ dành, cố gắng để nó không đụng vào vật cứng.

Tuy Từ thị nhốt nó ở đây, nhưng nếu Từ Nguyên Đức bị va đập đâu đó, các nàng sẽ bị phạt.

Từ thị nhốt Từ Nguyên Đức suốt một đêm.

Từ Nguyên Đức khóc lóc ầm ĩ suốt một đêm.

Tất nhiên Tần Cửu Khinh không ở trong phòng suốt, hắn chỉ thỉnh thoảng nhân lúc Từ Nguyên Đức kiệt sức, tiến vào nói một câu với nó.

Không phải chuyện đáng sợ gì, chỉ nói về cảm thụ rơi xuống hồ băng mà thôi.

Thời gian còn lại, Tần Cửu Khinh dẫn tiểu bạch cốt lên nóc nhà ngắm sao.

Tiểu bạch cốt bị sao trời đoạt đi lực chú ý, hứng thú dào dạt hỏi tới hỏi lui.

Tần Cửu Khinh từng xem qua không ít thư tịch liên quan, kể cho y nghe một chút.

Tiểu bạch cốt nghe đến nỗi hoả đồng lập loè: “Cửu Đại Tịch ngươi biết nhiều thật đó.”

Tần Cửu Khinh: “Chỉ là chút bàng môn tả đạo.”

Tiểu bạch cốt: “Ta chưa nghe bao giờ!” Trong thần thư không viết cái này.

Tần Cửu Khinh: “Nếu ngươi thích, về sau ta sẽ kể cho ngươi nghe.”

Bạch Tiểu Cốc hạnh phúc nói: “Được!”

Tần Cửu Khinh ở lại Hoàng An thành không chỉ muốn cho Từ gia lãnh hậu quả mà còn muốn thu thập Lý Hạo Sơ.

Từ gia thì dễ, Lý Hạo Sơ thì cần phải tăng cảnh giới lên cao chút nữa.

Vạn linh căn có đất dụng võ ngay lúc này:

Vì sao nhiều người đổ xô đi tìm tư chất tốt như thế? Vì sao Tần Cửu Khinh vừa vào tiên sơn liền nhất minh kinh nhân?

Bởi vì thể chất của hắn tu hành cực nhanh.

Linh khí Hoàng An thành không đủ, lẽ ra rất bất lợi đối với tu hành.

Tu sĩ ở Thập Nhị Tiên Sơn bình thường phải mất ba năm nhập luyện khí, mười năm nhập Trúc Cơ, nhưng ở thế tục, con số này không chỉ gấp mười lần. Tu sĩ tu hành ở thế tục, ba mươi năm nhập luyện khí, một trăm năm nhập Trúc Cơ đã không tồi.

Tất cả là do nồng độ linh khí.

Linh khí Thập Nhị Tiên Sơn giống như biển, người tu hành ngâm trong đó, làm ít ăn nhiều; Ở thế tục lại như sa mạc, người tu hành không thể múc được linh khí, nói gì tu hành.

Tần Cửu Khinh không giống vậy, vạn linh căn quảng nạp bách xuyên, dẫu ở sa mạc cũng có thể phát hiện ốc đảo.

Tần Cửu Khinh ở Hoàng An thành cũng có thể dùng ba ngày nhập luyện khí.

Vạn linh căn vốn ngộ tính cao hơn người khác, là sự tồn tại bá đạo.

Đương nhiên dù nhập luyện khí, Tần Cửu Khinh không cần Thiết Thiên cũng không thể giết chết Lý Hạo Sơ tầng 4 Trúc Cơ được.

Nhưng cũng đủ làm ông ta lòng tham không đáy, gieo gió gặt bão.

Tần Cửu Khinh hỏi Bạch Tiểu Cốc: “Có muốn thử tu hành không?”

Lời này lọt vào lỗ tai tiểu cốt đầu không khác gì tán tỉnh, y uốn éo nói: “Không tốt lắm đâu…” Rõ ràng y đã có chủ, Cửu Đại Tịch cứ dụ dỗ y, ai chịu nỗi chứ!

Tần Cửu Khinh tinh ý nhận ra y không thích hợp…

Bạch Tiểu Cốc thẹn thùng: “Song tu, song tu…” Tốt xấu cũng phải tìm cho y thân thể trước đã!

Tần Cửu Khinh hiểu ra: “Nghĩ gì vậy?” Hắn ấn đầu nhỏ của y.

Bạch Tiểu Cốc trừng hắn: “Là ngươi nói trước.”

Tần Cửu Khinh sửa đúng: “Ta nói chính là tu hành.”

Bạch Tiểu Cốc lý lẽ nói: “Đúng vậy, ngươi tu ta tu, không phải là ngươi cùng ta song tu.”

Tần Cửu Khinh: “……”

Mỗi chữ Bạch Tiểu Cốc nói đều đúng, nhưng ghép lại lại trật lất, cố tình hắn không thể giải thích với tiểu bạch cốt.

Không giải thích được, có thể đổi cách nói khác: “Ta nói là dạy ngươi pháp môn tu hành của tinh quái.”

Bạch Tiểu Cốc: “Sớm nói vậy đi!”

Làm cốt hiểu lầm làm gì, thật là, còn tưởng Cửu Đại Tịch có cách song tu cùng y!

Hết chương 47
Chương trước Chương tiếp
Loading...