Tiểu Bạch Hoa Hóa Hắc

Chương 19: Nhập hội



“Thế nào, có hứng thú vào giúp anh không?” Anh nhấp một ngụm trà nhẹ nhàng nói.

“Anh lại chuẩn bị mở công ty sao?”

“Tạm thời vẫn chưa có ý định ấy, anh chỉ là một dân chơi cổ phiếu, nhàn rỗi thì đầu tư vào cổ phiếu thôi, em có hứng thú không?”

“À, nếu anh lại muốn mở một công ty game thì em chắn chắn có hứng thú tham gia.”

“À, vậy chỉ sợ em còn chưa đủ tư cách đó rồi.” Nhìn vẻ mặt không vui của cô, Khúc Nhạc còn đổ thêm dầu vào lửa: “Trình độ của em có thể trợ giúp gì cho một công ty khoa học kỹ thuật? Tài chính hùng hậu? Kỹ thuật vượt trội? Mở rộng thị trường rộng lớn miễn phí? Hay là sáng tạo hơn người? Em chỉ một sinh viên đại học năm nhất bình thường mà thôi.”

“Vậy anh còn mời em làm gì?” Triệu Hàm Như âm thầm cắn răng vì biết tất cả lời anh nói đều là sự thật, nhưng sự thật này đúng là mất lòng quá.

“Mời em đầu tư cổ phiếu cùng anh, hai người chúng ta đều là nửa bình nước, cộng lại không chừng lại vừa đầy một bình.”

“Anh muốn đầu cơ cổ phiếu? Chơi Quỹ tự bảo hiểm rủi ro* sao?”

* Quỹ tự bảo hiểm rủi ro (对冲基金): là một loại thể chế tài chính có thể đạt được những lợi thế trong ngắn hạn hoặc dài hạn bằng cách mua bán các cổ phiếu kể cả các cổ phiếu được định giá thấp, mua bán các quyền chọn mua bán hoặc trái phiếu.

“Quỹ tự bảo hiểm rủi ro là mục tiêu tương lai, trước mắt anh mới chỉ là nhà đầu tư nhỏ thôi. Chẳng phải em tò mò tiền dùng để chơi cổ phiếu anh đi đâu à? Chính là vào lĩnh vực này! Em có hứng thú chơi cùng anh không?”

“Nhà đầu tư nhỏ định kéo em xuống nước sao? Ngày nào em chẳng được học qua máy tính.” Cô thắc mắc hỏi anh, Ở nhà tự đầu tư cổ phiếu ai chẳng biết, còn cần hợp tác với anh à?

“Peter Lynch từng nói, khác biệt lớn nhất giữa thao tác thực chiến và giả lập chính là IQ và EQ của một người sẽ nhanh chóng giảm xuống thành một người khác. Em chỉ làm mấy giao dịch giả lập, kiếm được mấy chục triệu cũng không mừng như điên, lỗ mấy chục triệu cũng không buồn, bởi vì với em mà nói, mấy thứ đó chỉ là những con số mà thôi. Nhưng nếu thua lỗ hay lời lãi đều là tiền thật thóc thật, liệu em còn có thể bình tĩnh như vậy nữa không? Cảm xúc chi phối của một người sẽ đóng vai trò rất lớn trong việc quyết định thành bại của người đó khi đầu cơ.”

“Nghe cũng có lý, nhưng anh có thể chơi cổ phiếu một mình mà, sao phải kéo em nhập hội? Nếu đều đầu tư nhỏ thì hoàn toàn có thể thân ai nấy lo, tại sao phải ràng buộc với nhau làm gì?”

“Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê. Anh vừa mới phát triểm một phần mềm phân tích thông tin chỉ số tài chính, cần kiểm tra năng lực phân tích của nó xem rốt cuộc mạnh đến đâu, nên cần tìm một người giúp anh kiểm tra nó.”

Thì ra đây mới thật sự là việc anh đang làm, phần mềm phân tích tài chính...

Triệu Hàm Như há hốc mồm nhìn anh, bảo sao người ta lại chẳng có hứng thú công ty game nho nhỏ, thứ người ta để mắt tới là tư bản cơ.

Xã hội đang bước vào thời kỳ công nghệ số, các loại phần mềm phân tích thông tin số cũng được tung ra dồn dập. Thông tin kỹ thuật số càng phát triển, năng lực của các chương trình máy tính cũng càng ngày càng mạnh hơn. Chúng có thể thu thập số liệu, tiến hành phân tích thị trường, từ đó đưa ra dự đoán ngày càng nhiều. Khả năng xử lý phức tạp của máy tính còn mạnh hơn con người rất nhiều. Những thứ như giá cổ phiếu và xu thế đều có thể được dự đoán bằng máy tính. Thậm chí cô còn từng lo lắng nghề chuyên gia phân tích tài chính liệu có bị máy móc thay thế hay không.

Nếu phần mềm phân tích tài chính của anh đủ mạnh, thì nó hoàn toàn có khả năng phá vỡ toàn bộ cấu trúc của thị trường chứng khoán hiện nay. Chẳng biết sẽ có bao nhiêu chuyên gia tài chính truyền thống thất nghiệp đây. Dã tâm của anh đúng là không hề nhỏ chút nào!

“Tại sao lại tìm em? Dầu gì anh cũng có thể tìm được những chuyên gia phân tích tài chính kỳ cựu mà. Thật ra em cũng chẳng khác người ngoài ngành là mấy.” Triệu Hàm Như cười khổ, đúng là cô rất tò mò với phần mềm của Khúc Nhạc, nhưng cô cũng biết tự lượng sức mình, không muốn làm lỡ việc lớn của người khác.

Khúc Nhạc liếc cô, giọng điệu mang vẻ khinh thường: “Anh bị mấy bậc thầy đấy hại chưa đủ thảm à? Anh tìm em chính là muốn chứng minh rằng có phần mềm này, người ngoài ngành cũng có thể vượt qua những người được gọi là chuyên gia phân tích tài chính.”

Wow, thật là kiêu ngạo... Triệu Hàm Như không phản bác được, trước đó sao cô lại cảm thấy anh hiền hòa được nhỉ?

“Nếu anh thật sự đặt rất nhiều tâm huyết vào phần mềm này thì đừng đùa như vậy. Nếu chỉ dựa vào hai người chúng ta mà đã muốn quảng bá phần mềm này thì có khác gì nằm mơ giữa ban ngày đâu? Em chân thành khuyên anh nên hợp tác với công ty lớn.”

Khúc Nhạc khó hiểu hỏi cô: “Tại sao anh phải quảng bá nó? Anh làm phần mềm này để kiếm tiền mà thôi, quáng bá nó làm gì?”

“Anh không muốn quảng bá nó thì còn tốn nhiều tâm sức như vậy làm gì? Anh nghĩ thử đi, sau khi phần mềm này hoàn thiện, anh chỉ cần quảng bá nó là có thể ngồi nhà thu tiền rồi, dễ dàng hơn tự anh lao tâm khổ tứ đầu tư không biết bao nhiêu lần?” Cô nói gần như hết nước hết cái.

Khúc Nhạc bật cười: “Ai nói anh đã tốn hết tâm sức? Phần mềm này chỉ là phần mềm nhỏ dựa vào ý tưởng sơ bộ của anh mà thôi, muốn hoàn thiện nó ít nhất còn cần mấy năm nữa. Hiện giờ, anh đang cần em cùng anh kiểm tra xem rốt cuộc nó có thật sự có thể thay thế phân tích của đầu óc con người hay không, để mở rộng thị trường thì còn xa mười vạn tám ngàn dặm.”

Triệu Hàm Như thở dài thườn thượt: “Nói thật tới bây giờ, em vẫn cảm thấy máy móc không thể thay thế con người từ giao dịch cổ phiếu đến dự đoán kinh tế được, bởi vì lượng tính toán tương đối lớn. Máy tính lớn quả thực có thể phân tích, chiết xuất thông tin từ lượng dữ liệu khổng lồ để đưa ra thông tin dự đoán hữu dụng hơn, hiệu suất và tốc độ của máy tính cũng nhanh hơn con người rất nhiều. Em tin phần mềm của anh có thể sẽ một lần nữa thay đổi cấu trúc giao dịch, cũng sẽ ảnh hưởng sâu sắc tới thị trường đầu tư. Nhưng dù máy móc có phát triển thế nào đi nữa thì các nhân tố ảnh hưởng đến thị trường vẫn rất phức tạp. Tương lai luôn ngập tràn những điều khó lường, em tin nó không thể dự đoán hết được.”

“Ý của em là anh đã sơ suất rồi à?” Anh nghiêng đầu nhìn cô, ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn.

Cô không khỏi liếc nhìn ngón tay của anh, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, móng tay đầy đặn sạch sẽ, đường nét tổng thể mảnh dài, tay đẹp quá! Triệu Hàm Như vội thu tầm mắt lại, không khỏi đỏ mặt vì mình lại vừa ngẩn người.

Khúc Nhạc khó hiểu nhìn cô, còn tưởng cô bị anh nói trắng ra nên mới đỏ mặt: “Em không cần cảm thấy ngại ngùng đâu. Em hoàn toàn có thể ăn ngay nói thật với anh.”

Cô ho nhẹ một tiếng, mặt càng đỏ hơn: “Thật ra em cũng không rành phần mềm phân tích lắm, nhưng cũng biết phép tính cơ sở của mô hình dự đoán thông tin số. Những dự đoán đó dựa vào hai phép toán định tính, xu thế dự báo cũng sẽ không trở nên dễ dàng hơn. Hơn nữa phân tích dữ liệu chỉ là một khâu nhỏ trong qua trình làm việc của chuyên gia phân tích. Trong việc phân tích thực tế, em tin rằng trí tuệ con người vẫn hơn hệ thống máy tính rất nhiều. Vì thế em mới cho rằng kiến giải quả thật là sơ suất rồi. Em cảm thấy phần mềm phân tích tài chính sẽ thay đổi phương thức phân tích chứng khoán và cách làm việc của chuyên gia phân tích, nhưng tuyệt đối không thể thay thế phân tích của con người.”

Khúc Nhạc thức thời thừa nhận: “Lời em nói cũng có cái lý riêng, trước mắt đúng là không thể thay thế. Nhưng anh chờ ngày đó đến.”

Dáng vẻ này của anh quả thực rất có phong phạm của dân cuồng kỹ thuật, khiến Triệu Hàm Như phì cười: “Em lại không mong ngày đó đến, bởi vì như thế có nghĩa là em sẽ phải thất nghiệp.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...