Tiểu Bảo Bối, Em Là Của Riêng Tôi

Chương 22: Đừng Hiểu Lầm



* Ở công ty :

- Giám đốc, anh hãy kí vào đây, đây là bản hợp đồng với công ty SCP, nếu chúng ta có thể hợp tác với bên đó, chúng ta sẽ rất có lời. - Gia Linh nói, hôm nay cô ta mặc một cái áo hở vai và chiếc váy ngắn củn, cố ý để anh nhìn thấy những phần gợi cảm trên cơ thể.

- Cô sang phòng thiết kế lấy cho tôi bản thiết kế của công ty .- Anh lạnh nhạt nói

- Vâng- Cô ta tức muốn sôi máu, liếc anh cũng không thèm liếc một cái nhưng Lục Phong à, sớm ngày anh cũng là của tôi !

Trong lúc cô ta đang trên đường về phòng làm việc của anh đã vô tình thấy cô, bất ngờ nhưng trong đầu lại hiện lên một kế hoạch, đi thật nhanh về phòng làm việc.

- Giám đốc bản thiết kế đây...á

Cô ta đi lại gần anh rồi cố tình ngã xuống, theo bản năng anh đỡ cô ta, nhìn từ phía sau lưng của Gia Linh thì sẽ thấy cảnh hai người đang ôm ấp nhau, đúng lúc đó cô vừa bước vào, toàn bộ đã được cô thu vào tầm mắt , hộp cơm đã không bám được bên người chủ nó mà nơi xuống đất, tiếng động phát ra làm cho anh và Gia Linh giật mình, nhìn lại là cô, trên mặt đang chứa những giọt nước mắt , lấy tay bịt miệng cho tiếng nấc trong cổ không phát ra ngoài, dưới chân lảo đảo đứng không vững , không thể tưởng tượng nổi nhìn đôi tình nhân đang ôm nhau trước mặt , tim giống như bị xé toạt ra, mọi thứ là sự thật, tấtcả hạnh phúc đều là giả, bước chân từng bước từng bước lui về phía sau. Thân thể Lục Phong cứng đờ, tim bỗng nhiên bóp chặt, không nói gì liền đẩy Gia Linh ra đuổi theo cô, nhưng cô đã nhanh chân bắt một chiếc taxi .

- Tiểu nhi....- Ở trong lòng vô lực hô to, cô nhất định đã hiểu lầm, chuyện đó là hiểu lầm, hơi sức cả người liền giống như bị hút hết, thân thể xụi lơ.

Cô có thể đã về nhà , con người căng thẳng, lập tức nhảy lên xe, dưới chân hung hăng đạp chân ga, đồng thời một tay móc điện thoại ra , đè xuống một chuỗi số quen thuộc nhưng trong điện thoại toàn là thông báo tắt máy làm anh vô cùng phiền não, tim giống như rơi vào địa ngục

____________________________

Cô đến một cánh đồng đầy hoa oải hương, ngồi xuống một gốc cây gần đó, gục đầu xuống ngồi khóc, nước mắt cứ thay phiên nhau lăn xuống, hình ảnh vừa rồi làm trái tim cô đau nhói, ngoài miệng lúc nào anh cũng nói yêu cô, chỉ có cô nhưng bên ngoài lại ôm ấp người phụ nữ khác, cô giống như một con rối , khi cần anh chơi khi chán anh vứt, bây giờ cô chỉ muốn biến mất khỏi thế gian này.Đột nhiên một giọng nói vang lên:

- Chào cô!

Nghe tiếng nói phát ra, cô ngẩn đầu lên, trước mặt là một cô gái với mái tóc màu đen dài, khuôn mặt xinh đẹp, giọng nói dịu dàng .

- Ừm chào.- Cô đáp lại, lấy tay lau đi những giọt nước mắt đó .

- Cô tên gì vậy? Tại sao lại ngồi đây khóc?

- Tôi tên Bảo Nhi- Cô trả lời nhưng câu hỏi thứ hai đã được bỏ đi

- Tôi tên Hàn Dư ! Rất hân hạnh được biết cô, làm bạn nhé !- Hàn Dư chìa tay ra trước mặt cô .

- Được!

Cô đưa tay nắm lấy tay Hàn Dư, ở cô gái này cho cô cảm giác bình an, dường như trong đôi mắt cô ấy vẫn chất chứa một nỗi buồn sâu thẳm .

- Cô rất thích hoa oải hương sao ?

- Đúng, nó rất đẹp và thơm

- Vậy là chúng ta cùng sở thích rồi , trùng hợp quá nhỉ ?

- Ừm! Đúng vậy

Sau khi cả hai nói chuyện một hồi, cô xin ở lại nhà của Hà Dư, cô đồng ý ngay, dù gì cô cũng chỉ ở một mình

__________________

- Vào thôi!-Hàn Dư

- Cảm ơn nhé !- Cô mỉm cười nói

- Không cần đâu, chẳng phải chúng ta là bạn sao ?- Hàn Dư dịu dàng nói rồi cầm tay cô kéo vào.

Trang trí bên trong của biệt thự thật ngoài ý cô, không có phong cách châu Âu xa hoa, chỉ trang trí bình thường nhưng lại toát lên một phong cách dịu dàng, ôn như như chủ nhân nó . Nhìn cô chỉ đứng, cặp mắt linh động không ngừng quan sát, trong mắt không ngừng thưởng thức, ấn tượng của Hàn Dư với cô nhất thời đã khá hơn nhiều:

- Đừng đứng nữa, ngồi đi, tôi đi rót ly trà nóng.

- Ừm- Nhẹ giọng lên tiếng, cô còn chưa ngồi xuống, đột nhiên, đập vào mắt là một con vật khổng lồ nhảy ra từ trên lầu, chưa kịp phản ứng đã bị bổ nhào.

A ——" Bảo Nhi lập tức rơi xuống đất, chỉ cảm thấy trước ngực là một cái gì đó lông mềm mềm, ngẩng đầu lúc này mới phát hiện ra thì ra là một con chó, đang nghịch ngợm dùng đầu liếm giữa cổ và gáy của cô.

Lúc Hàn Dư tiến vào không thấy bóng dáng của nó, cũng liền quên mất, vừa nghe tiếng kêu của cô thì chạy nhanh ra ngoài, đập vào mắt chính là một màn ấm áp này,Bảo Nhi nằm ngửa trên đất, còn đầu sỏ gây nên chuyện kia đang nằm ở trên người cô ăn đậu hũ.

- Ha ha!- Đầu tiên là sững sờ, rồi sau đó lớn tiếng bật cười

Đưa tay kéo cô đang nằm dưới đất lên.

- Suky rất ít thích người lạ, tôi chẳng qua thấy nó hình như đặc biệt thích cô.

Những lời này Hàn Dư nói không sai, Suky là quà tặng duy nhất của mẹ cô khi còn sống ở bên Mỹ, ở bên cạnh mình đã năm năm rồi, tính tình Suky thay đổi rất nhiều, trừ người quen, bất kỳ người lạ nào nó cũng hờ hững, hôm nay tất cả đã ngoài ý nghĩ của cô rồi.

-Suky , ngươi tên là Suky?- Bảo Nhi yêu thương sờ sờ lông của nó nói:

- Thật là một tiểu tử làm người khác ưa thích.- Hôn nó một cái:

_____________________________--
Chương trước Chương tiếp
Loading...