Tiểu Bảo Bối, Em Là Của Riêng Tôi
Chương 36: Trả Giá
Bảo Nhi theo dõi bóng lưng của anh, nhìn anh rời đi, trong lúc nhất thời lặng ngay tại chỗ....... Đã một tuần trôi qua, cô không gặp anh , nói chính xác là anh không tìm cô nữa, cảm giác trong lòng có chút nhớ, sao nhớ???? Vội lắc đầu, cô chắc chắn đã quên được anh. - Hiển Hiển à, nhanh lên mà còn đi học nữa !- Không bực bội nói, không biết cái thằng nhóc kia làm gì trên phòng mà lâu vậy không biết ! - Xong rồi đây, mẹ à, mẹ thật là khó tính!- Cậu nhóc chu mỏ lên nói! - Con....- Cô tức giận quay lại. - A....trễ học rồi, đi học thôi mẹ ơi!- Cậu thấy tình hình không ổn cho lắm nên bày ra chiu đánh trống lãng! - Hừ!- Cô hừ lạnh rồi đi ra xe - Học tốt nha con trai!- Cô hôn lên má cậu nói - Bye bye mẹ!- Cậu nhóc đưa tay lên chào rồi chạy vào trong. ..................... Trên đường về, cô có dừng lại trước một cửa hàng bán gấu bông, oa...nhìn mấy con thú kia dễ thương chưa kìa, ý định đi tới nhưng cô đã bị ai đó đánh sau gáy, một màn đen vây kín hiện về! - A....- Cô thức dậy, một cảm giác đau đớn từ phía sau truyền đến. - Dậy rồi sao ? Giọng nói lạnh lùng phát ra từ cái người đang đứng dựa vào cửa sổ, ánh mắt không nhìn cô mà nhìn về phía xa xăm, hai tay bỏ túi quần, một lát sau anh quay đầu lại nhìn cô. - Là anh đã bắt tôi ?- Cô tức giận rống lên. - Em là vợ tôi, về sống chung với tôi đó cũng gọi là' bắt' sao ?- Anh nhếch môi lên nói - Anh...đê tiện! - Em cứ mắng cứ chửi đi, chỉ cần em thấy mình vui vẻ - Mau thả tôi ra !- Cô đứng dậy đi ra ngoài nhưng cánh cửa đã bị, ai oán nhìn cái người kia bằng ánh mắt tức giận - Cửa đã bị khóa rồi và..... Anh đi đến gần cô, cô từ từ lui về phía sau cho đến khi không còn đường nhưng anh vẫn cứ bước tới, chống hai tay lên tường ngăn cô ở giữa, hơi cúi đầu xuống: - Đường nhìn tôi bằng ánh mắt đó!Đây chính là sự trả giá cho những lời nói của em ! Nói rồi anh cúi xuống hôn cô, một nụ hôn cháy bỏng, lưỡi anh tùy tiện tiến sâu vào trong miệng cô, tách hai hàm răng cô ra, mút lấy cánh môi hồng, cô hoảng sợ vùng vẫy, anh đang trừng phạt cô, cho đến khi cả hai không chịu nỗi nữa, anh mới thả cô ra. 'Chát'-Âm thanh cái tát cô ban trên khuôn mặt đẹp không tì vết của anh, đôi mắt đỏ hoe gần như sắp khóc Anh mở to mắt nhìn cô, đưa tay lên chỗ bị cô đánh, tức giận đạp cửa ra ngoài, cô từ từ trượt dài theo bức tường, tại sao anh luôn làm cô đau chứ ? Tại sao anh không thể buông tha cho cô? Nghe tiếng động cơ xe chạy đi, cô biết đó là anh, liền vội vàng đứng thẳng dậy, chạy xuống nhà nhưng tất cả cánh cửa đã bị khóa. - Dì Minh, chìa khóa đâu? - Phí hết một nửa sức lực, cái cửa kia vẫn không có động tĩnh, Bảo Nhi đột nhiên nhớ đến dì Minh, vì vậy xoay người hỏi người phụ nữ vẫn còn đứng ở phòng khách. - Phu nhân, vô dụng, vì cậu cả vừa mới đổi khóa, còn là lấy dấu vân tay nên cô không thể ra ngoài được. - Dì Minh nhìn cô mỉm cười nói. - Vậy bình thường dì ra cửa như thế nào?- Bảo Nhi ngẩng đầu hỏi, căn bản không tin lời của bà.- Ách......, xin phu nhân đừng làm khó cho tôi! cô cũng biết tôi không thể nào làm trái mệnh lệnh của cậu được, nếu như tôi...... - Dì Minh khổ sở nhìn Bảo Nhi, từ từ nói.- Được rồi, được rồi, không cần nói, tôi biết rồi. - Bảo Nhi nhìn dáng vẻ khổ sở của người phụ nữ trước mặt, bất đắc dĩ cắt đứt lời của bà. Cô biết dì Minh không thể nào phản bội Lục Phong, cô cũng không thể nào làm khó cho dì Minh, chỉ là, cô thật sự không thích cái cảm giác bị người ta khống chế. hiện tại Lục Phong đã đi ra ngoài rồi, nhưng làm cách nào cũng không ra được, bất lực trở về phòng.Haizzzz......, thôi đi, hay là chờ anh trở lại, cô lại nghiêm túc nói chuyện với anh thêm một lần nữa. Bảo Nhi đi đến chiếc giường ngồi xuống, tất cả những chuyện phát sinh ở hiện tại, thật làm cho cô nhức đầu
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương