Tiêu Chuẩn Tìm Bạn Đời

Chương 7



Đời này ta chưa bao giờ thấy mặt Tạ Lan đen như vậy.

Không phải ta tự mình đa tình, nhưng biểu cảm của hắn giông như ông chồng bắt được vợ mình ngoại tình với lão hàng xóm vậy.

"Hẹn gặp lại."

Đoạn tổng hướng về phía bọn họ phất phất tay, "Chúng ta đi vào trước."

Ta bị hắn ôm cùng nhau xoay người, tầm mắt nóng rực sau lưng như muốn thiêu sống ta.

"Hôm đó ngươi khóc là vì hắn?" Đoạn tổng ở bên cạnh ta lạnh giọng hỏi.

Ta biết hắn vì ta mà trút giận, cũng không trốn tránh, xem như cam chịu.

"Đúng vậy."

Hắn trợn trắng mắt nói, "Làm sao, nếu đổi lại là ta, ta nhất định sẽ không làm ngươi khóc."

Câu nói khiến ta dở khóc dở cười, đi theo hắn cùng tiến vào bữa tiệc.

Hôn lễ bố trí rất xa hoa, trên đầu có vô số đèn treo hình ngôi sao buông xuống tựa như dải ngân hà.

Thật xui xèo khi ta và Tạ Lan còn ngồi chung bàn, Đoạn tổng không ngừng gắp thức ăn cho ta, sắc mặt Tạ Lan ngày càng đen, Phùng Tĩnh Nghi ở bên cạnh cũng không lo lắng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm ta như thể giây tiếp theo hắn sẽ lật bàn đứng lên.

Ta đứng ngồi không yên, ánh mắt kia quá mức mãnh liệt, thuận tiện để lại câu "Ta đi WC" liền chạy ra ngoài.

Kết quả, ta vừa mới thở phào nhẹ nhõm, tay đã bị người khác nắm lấy.

Ta quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú của Tạ Lan đập ngay vào mắt, không nói một câu mà kéo ta sang một bên.

"Ngươi làm gì?!"

Ta dùng sức muốn thoát ra, hắn lại nắm chặt hơn, tay ta đau muốn mệnh cũng không thể thoát ra được.

Kéo ta đến chỗ hành lang không một bóng người, Tạ Lan đột ngột đóng sầm cửa, ép ta vào tường, con ngươi đen kịt buông xuống, khuôn mặt âm trầm:

"Ngươi quen bạn trai?"

Ta cười lạnh: "Ngươi quản cái rắm, ngươi không phải nghĩ sẽ không làm ta chậm trễ sao, này không phải điều ngươi muốn?!"

Biểu cảm trên mặt Tạ Lan cứng đờ, lui về sau một bước.

Hắn thoạt nhìn có chút bực bội, dùng sức xoa mặt:

"Lục Ninh, chuyện tình cảm ta không thể miễn cưỡng, ngươi đừng vì chọc tức ta mà tùy tiện tìm một người đàn ông, ngươi đây là không có trách nhiệm với chính bản thân mình!"

Ta bị chọc tức đến mức cười lạnh, thậm chí có chút hoảng hốt.

Người trước mắt hiên ngang lẫm liệt mà chỉ trích bạn trai ta có phải là người thiếu niên trong trí nhớ kia không?

Mười năm của ta, rốt cuộc là thích cái thứ gì?!

"Tùy tiện?" Ta châm chọc nói, "Bạn trai ta là tổng tài công ty, sản nghiệp trong nhà tùy tiện một cái cũng bắt đầu từ chín số trở lên, lớn lên đẹp trai có tiền lại đối tốt với ta, ngươi thử tùy tiện tìm một người như vậy cho ta xem?"

Tạ Lan còn muốn nói nữa, ta lạnh mặt:

"Tạ Lan, nếu ngươi đã quyết tâm muốn phân rõ ranh giới, tốt nhất ít cùng ta lôi lôi kéo kéo. Về sau ngươi liền yêu Phùng Tĩnh Nghi của ngươi, ta là tốt hay xấu, sống hay chết đều không có liên quan gì đến ngươi!"

Nói xong ta liền xoay người rời đi, lúc ngồi vào bàn, Đoạn tổng vẫn luôn nhìn ta, chẳng qua dưới ánh đèn, đôi mắt hoa đào của hắn như trời sao, minh diễm vô cùng, khiến người ta không thể đứng dậy được.

Vừa ngồi xuống, hắn liền hung hăng nói: "Lục Ninh, báo cáo ngươi nộp hôm qua viết cái gì, chốc nữa trở về tăng ca cho ta!"

Ta sợ ngây người: "Lão bản, ngươi dở điên gì vậy, vừa rồi ngươi đụng phải bạn gái cũ hay sao?"

"Ta thấy công việc của ngươi quá nhàn, còn có thời gian cùng người khác lôi lôi kéo kéo!" Hắn nói ta.

Vỗn dĩ ta có chút tức giận, bị hắn mắng một trận, tức giận đứng lên, cùng hắn ngươi một câu, ta một câu mà đấu khẩu.

Tạ Lan cũng trở lại ngay sau đó, chỉ là sắc mặt vẫn luôn kém cỏi, Phùng Tĩnh Nghi gắp đồ ăn cho hắn, hắn cũng chỉ bực bội bỏ ra.

Phùng Tĩnh Nghi ngẩn người, nhìn qua ta, đôi mắt luôn ôn nhu như nước tựa như kết băng, mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu.

Ta lười không phản ứng nàng, qua loa ăn một lát liền đi.

Đoạn tổng đuổi theo sau, nhất quyết muốn đưa ta về lại bị ta từ chối.

Lòng ta có chút rối bời, rất muốn yên tĩnh một mình. Đoạn nghiệt duyên giữa ta và Tạ Lan không thể tiếp tục hồ đồ như một món nợ, sớm muộn gì cũng phải bước ra khỏi nó.
Chương trước Chương tiếp
Loading...