Tiểu Công Chúa Hạ Phàm

Quyển 2 - Chương 7



- Não teo ? Sao anh ở đây ?_nó quay ra- Cô không biết cho mèo ăn cái gì nên tui mua sữa cho nó nè_hắn để túi xách toàn sữa là sữa cho mèo (có loại này nữa sao ==") xuống bàn

- Sữa gì đây ?_Khải ngơ ngác

- Không phải cho mèo chắc cho người, muốn vô viện sớm à cha nội_hắn thẳng tay cốc đầu Khải

- Mày...._Khải không thèm đánh lại ( có lí do cả thui, Khải đã phát hiện ra rồi ạ )

- Cho mèo uống đi Nhi_Băng vẫn ngồi đọc sách

- Hey_Kỳ bước vào với phong cách cực cute, áo pull trắng, quần jeans mài rách bụt bặm, mũ đội ngược trông thật "handsome"

- Hờ.....tên não phẳng_Đan mặt cực ngố tàu

- Chậc, lại gặp nhỏ chảnh "cún"_Kỳ tặc lưỡi

- Anh nói ai là cún hả ? Nói lại coi. Anh nói ai chảnh cún ?_Đan hùng hổ

- Hổ báo quá ha, đồ bà la sát_Kỳ cũng không kém

- Hai ĐỨA BÂY STOPPPP CHO TAO NHỜ....._Băng la cứ như tung mái nhà làm cả bọn xém tim nhảy ra ngoài.

*Gần đó :

- Alô 115, ở đây có bệnh nhân bị yếu tim ngất xỉu, cần xe cấp cứu đến ngay_một người đàn ông gọi điện thoại

-.........._nghe xong ổng cúp máy

*Về nhà nó :

- Hết hồn, mày làm như có người chết không bằng (chị tài dữ ha, đoán được luôn á)_Đan ôm ngực thở phào

- Ai bảo em với Thiên Kỳ cứ gây nhau hoài, đến ta còn thấy mệt_Khải bênh Băng

- Úi chà chà ! Anh hai mình biết bênh vực người khác rồi cơ đấy_nó trêu chọc

- Băng nhi mà lại, Khải ca không bênh đâu có được_Đan nhanh nhẹn tiếp chiêu

- Hai cô, người tung, người hứng, không thấy mặt họ đỏ bừng rồi à_Kỳ

'' -_- ''_đây là bộ mặt của Khải và Băng, còn hắn chỉ khẽ cười.

( Lời nhắn nhủ : haizzz......tg thực sự trở lại rồi, nhưng biếng lắm. Từ giờ tụi nó và tụi hắn sẽ xưng hô tỷ-muội-huynh nha , nhiều lúc thì sẽ xưng hô hiện đại nên hơi khó hiểu, mong các độc giả bỏ qua cho Yun)

~Meeoo

Sáu anh chị và Tiểu Miu nhà ta đi dọc hàng lang chơi. Chỉ mới bắt đầu vào năm học được vài tháng mà các học sinh khác đã cắm đầu học, học, học để chuẩn bị cho kì thi.

- Mê trai or gái không còn, hành lang vắng tanh, sân trường im lặng, có khi nào.....sắp tận thế_nó vừa ôm mèo vừa ngậm kẹo

"Bốp"_cú giáng ngay giữa đầu nó

- Cô bệnh hả ? Lôi đâu ra tận thế, sắp thi rồi đó, tụi đó lo ôn_tất nhiên thủ phạm là hắn

- Nè nè, anh nhất định phải động tay động chân mới được hả, bộ không biết nói à ?_nó giơ nắm đấm

- Với đứa như cô thì nói bao nhiêu lần cũng bằng thừa, không dùng tay chân không được_hắn

- Stop here_Băng "xém" bốc hỏa

Đi đc một lúc sau...

- Ê đại ca, con bồ của huynh đâu rồi ? Lâu không thấy bám đuôi nữa_Kỳ

- Đại ca của ngươi lắm bồ lắm, nói rõ họ tên thì chưa chắc hắn đã nhớ đâu_Đan chen vào

- Tôi hỏi đại ca tôi thì liên quan j đến cô_Kỳ

- Tụi bây muốn Băng phá tan trường này à_Khải chỉ tay về phía Băng đang giận dữ (oimeoi Hỏa long á nhầm Băng long nổi dậy)

Từ đâu xuất hiện.........

- Chào mọi người_Minh ôm tập sách bước đến

- Ohayo Minh_nó nhí nhảnh

- Nhi ơi, Minh không giỏi tiếng Nhật đâu_Minh khẽ cười nhẹ

- Nhi thấy Minh giỏi mà, Minh thông minh thế còn gì_nó

- Sến súa_còn lại đồng thanh, riêng hắn lạnh tanh, bỏ đi trước

[ Phong ghen ]_Băng

[ Chắc vậy ]_Khải

[ Lẽ nào.... ]_Băng

[ Ừm, ta cũng nghĩ như muội ]_Khải

[ Minh với Phong đều kết Thiên Nhi, vậy ai sẽ giành được trái tim của nó ?]_Băng suy tư

[ Hừm...Minh và Thiên Nhi mến nhau, có khả năng. Nhưng Phong với Nhi lại như chó với mèo, oan gia ngõ hẹp...Haizz...Cái chuyện này chúng ta đều không rành, nên chờ đợi thì hơn ]_Khải
Chương trước Chương tiếp
Loading...