Tiêu Dao Bá Vương

Chương 2



Một năm hai tháng sau

Tề Tranh chịu không nổi sự cổ hủ của văn võ bá quan, chạy đến Phượng Nghi cung, tố khổ với Hoàng hậu Trữ Tiếu Mộng.

– Quy củ, quy củ, quy củ… Ta thật sự chẳng hiểu, những người đó ngoài quy củ thì có nói được gì nữa không? Rõ ràng là một chuyện rất đơn giản, mở kho lúa để chẩn tai bọn họ cũng có thể nói tới gia pháp tổ tông, tranh cãi có phải phái quan khâm sai tuần tra, rồi xem những nhà buôn bán không được quan phủ cho phép đã nấu cháo cho người nghèo thì có phải là loại tham cầu danh lợi không?

Không làm Hoàng đế không sao, ngồi xuống vị trí đó rồi, hắn càng ngày càng thấy mình chán ghét mấy lão quan già nua cổ hủ kia đến chết

– Ta dám khẳng định… tuy rằng lúc sinh ta ra, phụ hoàng đã qua đời, ta chưa từng thấy người nhưng phụ hoàng thà thống lĩnh binh lính chinh chiến tứ phương cũng không muốn hồi cung nhất định là vì cực chán ghét đám hủ nho này

Theo hắn thấy, cứu người như cứu hỏa, chẩn tai phải nhanh chóng tiến hành, so với việc tranh cãi đến phun nước bọt ở triều đình thì chẳng bằng trực tiếp làm.

– Nhất là lão thất phu Lí Hữu Hợp, ngồi ngôi tề tướng nhưng lại chẳng có tí độ lượng nào, lại nói những người buôn bán nấu cháo cứu người nghèo kia đang thu phục lòng người, mưu đồ gây rối, phải xử trí. Ta thấy hắn là trong lòng có quỷ nên mới không dung nổi ai!

Hắn ngồi đây tức giận đến đập bàn.

Bên phòng kia, Hoàng hậu trước Trữ Tiếu Mộng lại thi triển khinh công tuyệt thế Tiêu dao du, bay từ đông sang tây, từ nam qua bắc, thần sắc trầm tĩnh, tựa như ánh trăng trong đêm tối.

– Toàn là một lũ chỉ biết nói, nghe bọn họ ầm ỹ không ngừng, ba hoa chích chòe nhưng kế hoạch đâu? Đê lớn ở Hoài Nam vỡ đến hơn 1 năm, dân chết không biết bao nhiêu mà còn không chịu mở kho để chẩn tai. Thật đáng chết

Nói đến chỗ kích động, hắn vung tay lên, mấy chiếc chén ngọc rơi xuống vỡ tan.

Trữ Tiếu Mộng vẫn coi như chẳng thấy, chỉ bay qua bay lại

Nhưng thực ra Tề Tranh lại bị tiếng đổ vỡ đó dọa hoảng

– Thật xin lỗi.

Hắn không cố ý nổi cáu với nàng nhưng… dường như nàng cũng chẳng để ý đến hắn hỉ nộ ái ố.

Hắn hoàn toàn bị xem thường, tự tôn khó mà không bực bội.

– Tiếu Mộng!

Đáng giận, từ khi mời nàng xuống núi, bọn họ ở chung cũng hơn một năm nhưng sao hắn vẫn chẳng có tí giá trị nào trong lòng nàng?

– Nàng không thể ngừng bay, dừng lại nghe ta nói mấy câu sao?

– Ta vẫn đang nghe

Nàng vốn thanh đạm như cúc, giọng nói cũng thanh nhã như gió trong u cốc vậy

– Ta biết nàng có nghe nhưng nàng bay tới bay lui như thế ta rất khó chuyên tâm bàn bạc với nàng?

– Cần bàn bạc sao?

Nàng tiếp tục bay. Khinh công Tiêu dao du này thật kì lạ, trông thì chậm nhưng rất nhanh, chỉ thấy bóng nàng yểu điệu rõ ràng ngay trước mặt nhưng chớp một cái nàng đã bay vút đi tận đâu.

– Tiếu Mộng. Hắn đuổi theo: _ nói rõ xem vì sao không cần bàn…

Hắn chưa nói xong nàng lại bay vào

– Tiếu Mộng!

Hắn sẽ không buông tay, tiếp tục đuổi. Tuy rằng võ công nàng giỏi, nội lực thâm hậu nhưng trời sinh nam nữ khác nhau, hắn không tin sức của nữ nhi có thể thắng được nam nhi

Trong Phượng Nghi cung, chỉ thấy hai bóng người thoắt đến thoắt đi.

Thời gian trôi nhanh, bất tri bất giác mặt trời đã xuống núi

Trữ Tiếu Mộng ra lệnh rồi, thái giám nhận lệnh mà làm. Nàng xoay người đi vào phòng, thiếu chút nữa đụng phải Tề Tranh đang chạy tới

– Ngươi làm gì thế?

Có quỷ đang đuổi theo hắn sao? Nhìn hắn chạy thở không ra hơi

Tề Tranh trừng mắt nhìn nàng, ngực phập phồng thở dốc

– Đang yên đang lành tức giận cái gì? Nàng buồn bực.

Thần sắc hắn bình thường, trông có vẻ sâu xa khó hiểu, thật ra là chạy rất mệt, tạm thời không có sức nói chuyện

Trữ Tiếu Mộng đi vòng quanh hắn, nhíu mày:

– Rốt cuộc ngươi xảy ra chuyện gì thế?

Hắn vẫn yên lặng, cố gắng ổn định lại hơi thở hỗn loạn vì chạy suốt một canh giờ. Đánh chết cũng không thể để nàng phát hiện sức chịu đựng của hắn không bằng nàng nếu không chỉ có nước đem mặt đi quét rác.

Mãi qua nửa khắc, hắn mới thở bình thường, mở miệng nói:

– Sao nàng không chạy?

Nàng chỉ vào bầu trời:

– Tối rồi, ta đói bụng, muốn ăn cơm

Từ bao giờ mà trăng đã mọc? Khó trách tay chân hắn bủn rủn thế này

– Ăn cơm? Được, ta cũng ăn ở đây, bảo bọn họ chuẩn bị hai phần đi

Nàng hơi sửng sốt rồi cười cười nhìn hắn

Hắn nhìn lại mình từ trên xuống dưới một lần, vẫn anh minh thần võ như thường, sao nàng lại nhìn hắn như vậy.

– Ta có gì lạ sao?

Nàng chỉ thản nhiên cười, ánh cười nhẹ nhàng mơ màng, nhìn xa nhìn gần đều có một phong thái khác lạ nhưng lại đoan chính khiến người nhìn như thất thần.

Trong đầu hắn hiện lên một câu “mỹ nhân đa kiều mỵ, anh hùng tẫn khom lưng”

Đột nhiên, một câu nói nhẹ như gió thổi tới bên tai:

– Ngươi rất thương yêu đệ đệ, muội muội.

Thần sắc ngả ngớn của hắn thu liễm hết lại, một cỗ sát khí từ trong cơ thể dâng trào, dần dần khuếch tá, những nụ hoa trong vườn bị luồng sát khí này bức tới mà héo rũ

Người duy nhất không bị ảnh hưởng chỉ có Trữ Tiếu Mộng, nàng vẫn cười đầy thanh nhã mà như trêu tức, giống như ngàn vạn năm cũng chỉ là như thế.

Tề Tranh nhìn ánh mắt bình thản của nàng, không hiểu vì sao, con sóng trong lòng đột nhiên bình ổn lại.

Cũng chẳng che dấu gì, hắn dùng tay áo lau mấy vệt mồ hôi khi nãy chạy quá sức:

– Nàng biết cả

Nàng nhún vai:

– Năm đó ngươi đặc biệt lên núi mời ta trở về Phượng Nghi cung bảo vệ ngươi, ta đã đoán chuyện không đơn giản như thế. Quả nhiên ngươi không chỉ cần bảo tiêu mà còn muốn lợi dụng thân phận hoàng hậu trước của ta để làm mấy chuyện người khác chán ghét. Ta thật ra chỉ là tấm mộc cho ngươi thôi.

Hắn chỉ coi như không biết, nhướng mày kiếm:

– Đối phó với đám loạn thần tặc tử sao phải nhân từ?

Tề Tranh sinh ra trong lãnh cung, lúc ấy Tề quốc náo loạn, loạn quân đánh cả vào hoàng cung, đốt cả tông miếu. Hoàng hậu được nội thị bảo vệ tránh xuống nơi kín đáo, sinh hạ hắn rồi qua đời. đường đường là hoàng tử trưởng nhưng phải nương tựa vào một lão thái giám mà sống

Bởi vậy Tề Tranh vô cùng cảm kích Lí Hữu Hợp, Chu Bằng, Bộ Kinh Vân – những người có công với nước Tề

Nhưng hắn là người trong nhà nên biết chuyện nhà mình, từ nhỏ đã đam mê binh trân, để cho hắn làm tướng quân, chinh chiến tứ phương, chắc chắn hắn làm tốt nhưng nếu là Hoàng đế chỉ sợ nước Tề bại trong tay hắn.

Cho nên hắn luôn luôn không lộ diện tranh ngôi vị, chỉ ngầm thu thập binh lính mong chờ một ngày kia lại mở mang bờ cõi đất nước

Năm tháng vội vàng, mười năm trôi qua, Tề Tranh hao hết tâm huyết mới tổ chức lại được quân đội, đang định thi triển quyền cước

Nhưng quyền thế, tiền tài cũng ăn mòn Lí Hữu Hợp và Chu Bằng vốn quen hưởng thụ vinh hoa phú quý. Bọn họ dần dần tự cao tự đại, nghĩ trên đời này chỉ có bọn họ là đúng, phàm những người có ý kiến trái ngược đều là sai lầm, kể cả là đế vương.

Tề Tuyên đã nhẫn nhịn nhưng vẫn không thể chịu đựng được sự chèn ép của bọn họ, rốt cục đi theo tình lang, vứt bỏ ngôi đế, cùng Bộ Kinh Vân lưu lạc giang hồ. Thế nhưng Lí Hữu Hợp và Chu Bằng cũng chẳng vì thế mà bỏ qua. Bọn mai phục ở Vân Mộng Sơn, mưu hại Tề Tuyên và Bộ Kinh Vân, đến nỗi Bộ Kinh Vân trọng thương gần chết, điều dưỡng mấy năm mới hoàn toàn khỏe lại.

Khi đó, Tề Tranh có ý truy sát Lí Hữu Hợp và Chu Bằng nhưng niệm tình bọn họ có công lớn, cũng không tham ngôi vua, lập đệ đệ của hắn là Tề Hạo lên làm vua, tận tâm phụ tá nên hắn từ bỏ ý định

Ai ngờ, bọn họ bề ngoài lập Tề Hạo lên làm vua nhưng lại tự ý sửa chủ trương, sửa chữa chính sách, pháp luật để thỏa mãn tư tâm. Tề Tranh đã nhiều lần ám chỉ đệ đệ phải đề phòng hai người này nhưng Tề Hạo lại rất nghe lời bọn họ. Chỉ trong năm năm ngắn ngủi đã khiến Tề Quốc lao đao, dân chúng lầm than, sắp rơi vào cảnh nội loạn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...