Tiểu Hoàng Không Phải Tiên

Chương 7



Thần lữ tình thâm

Kỳ thật chỉ cần không trở thành vật hi sinh, Điền Chân cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận kiểu xưng hô “Nữ chim” này. Ma thần đại nhân tuy giỏi võ nhưng văn học nghệ thuật có thiếu xót chút xíu cũng thật là bình thường, không nên yêu cầu cao.

“Sao?” Không thấy trả lời, Ma thần tỏ vẻ lòng kiên nhẫn có hạn.

Tôn nghiêm của Thần tiên đều là mây bay nước chảy. Điền Chân vừa phát hiện đôi mắt phượng kia đang có xu thế nheo lại, lại nhớ hắn đã từng nói rằng “Đối với tộc Thần vũ sẽ không hề lưu tình”, lại nhìn lại thi thể của vị thị vệ tộc Nguyệt…Thị giác đánh mạnh vào tâm lý, Điền Chân phản ứng cực kì nhanh, từ từ quỳ xuống vái lại, tư thế như một con ếch: “Lộ lộ… Lucifer đại nhân vạn tuế!”

Yên lặng.

Phát hiện thấy không ổn, Điền Chân vội sửa lại: “Ma thần bệ hạ vạn tuế!”

“Nữ chim, dám khinh bỉ ta?” Ma thần nhìn nàng, tiếng nói nặng nề ẩn chứa sự tức giận, sát khí mênh mông, “Ta tuy rằng chuyển thế gần vạn năm, nhưng thân thể vẫn là thần tiên, cho tới này đã bảy trăm ngàn tuổi, cười nhạo ta, người sao lại có đảm lượng này!”

Đã quên trước mặt là vị lão tổ, không, tổ tiên cấp bậc đại thần, Điền Chân rơi lệ: “Bệ hạ, ta… không dám! Ta không dám! Ta nói vạn tuế, là vì ta mới hai mươi lăm nha…”

Ma thần ra vẻ không phục: “Tu vi ngàn năm, cúng dám nói dối hai mươi lăm vạn!”

Thiên giới không lấy số làm chủ, đều lấy vạn năm làm đơn vị tính toán, Điền Chân thẳng đứng dậy giải thích: “Ta không phải ngàn năm, cũng không phải hai mươi lăm vạn năm, ta là hai mươi lăm năm.”

Ma Thần rốt cục ngạc nhiên.

Hai mươi lăm năm đã biến thành người, toàn thân lại có tu vi ngàn năm?

Ta không dám lừa gạt bệ hạ” biết giờ phút này không thể làm trái lời hắn, Điền Chân vượt qua nỗi sợ hãi, ôm chân nói, “Bệ hạ thần uy, ta ngưỡng mộ đã lâu, bệ hạ muốn cái gì, ta lập tức mang tới!”

Áo dài viền vàng hạ xuống, một bàn tay thon dài sạch sẽ tràn ngập khỏe mạnh, đẹp đẽ đưa ra, có vẻ muốn xoa mặt nàng.

Điền Chân toàn thân cứng lại, chút nữa thì hồn phi phách lạc.

Này này… Ma thần đại nhân, đây là…

Còn chưa kịp nghĩ nhiều, tay kia bỗng nhiên đảo chiều vòng ra sau gáy nàng. Ma thần không chút khách khí nắm lấy đôi cánh sau lưng nàng, đưa nàng đứng lên quan sát tỉ mỉ.

Điền Chân khống chế không còn nghĩ đến việc cáo giết gà, nắm chặt cơ hội trước mắt, giọng điệu nghiêm túc trang trọng: “Bệ hạ không biết, kỳ thật ta… ta ngưỡng mộ thần uy của bệ hạ, muốn tới Ma giới đã lâu, sẵn sàng góp tâm góp sức, trời cao có mắt, cuối cùng cũng cho ta được gặp bệ hạ, từ này về sau nguyện đi theo bệ hạ, làm trâu làm ngựa, mong bệ hạ thành toàn!”

Vừa nghe thấy, tưởng là thiên tài tộc Thần vũ, nay nhìn kỹ lại là đồ bỏ đi, Ma thần thực thẳng thừng: “Thể chất kém cỏi thế, dùng ngươi được việc gì?”

Chủ động gia nhập vào, người ta còn không nhận, Điền Chân sốt ruột hết sức, vô tình ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào khuôn mặt kia.

Vị này thật là một vật phẩm nguy hiểm, hơn nữa lại có hai người con, trong đó có một người con còn lớn hơn nàng, nhưng khuôn mặt này, đôi môi bạc, đôi mi thanh tú… thật sự là làm cho người ta phạm tội đây!

Đẹp mà âm u, mang theo sát khí.

Trong một khoảng thời gian ngắn, Điền Chân chút nữa quên sợ hãi, mỗi ngày đối mặt với Triều Hoa Quân, cái mũi vốn đã miễn dịch, ai ngờ giờ phút này lại không chịu nổi mà chảy máu.

Bị máu kích thích, Điền Chân tìm được lý do, kêu to: “Bệ hạ! Máu của ta là thuốc tiên chữa thương, ta nguyện ý dâng cho bệ hạ!” Vừa nói ra lời, bản thân nàng cũng phát sợ, nhờ đâu vị Ma thần này muốn đưa nàng đi làm quân y không phải là rất dáng sợ sao, vì thế bổ sung nói thêm: “Bệ hạ muốn bao nhiêu, ta tận lực, tận lực.”

Nửa ngày trầm mặc, cuối cùng cũng qua thời khác kinh hồn táng đởm.

Rốt cục, Ma thần nâng chiếc cằm tuyệt đẹp lên, mở miệng một lần nữa: “máu phượng hoàng, ta cần gì phải dùng.”

Con thích máu sao lão bố lại không thích, Điền Chân thấy may mắn vì không cần hiến máu ngay, lập tức ngửa mặt lên trời cầm máu: “Bệ hạ nói đúng, bệ hạ là vô địch sáu giới, không cần máu phượng hoàng, tiêu diệt Thần giới, Tiên giới chỉ là chuyện sớm muộn!”

Ma thần cắt đứt lời nàng: “Riêng tiên giới, không đáng cho ta động thủ.”

Điền Chân một lần nữa quỳ xuống: “Là ta lỡ lời, bệ hạ anh minh!”

Cảm tình dù sao cũng có ưu việt, người ta hoàn lười đánh ngươi.

Sát khí tiêu tán không ít, thấy hắn tạm thời không tính mở mắt, Điền Chân lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nàng vẫn là có hi vọng không trở thành vật hi sinh, thích nghe nịnh hót đều là hôn quân a, chỉ tiếc hôn quân này quá mức cường đại, nắm chính quyền mà cũng không đổ, điều này chứng minh tầm quan trọng của võ lực. Ví dụ như Thần đế phúc hắc và lãnh đạo nhà nàng tính kế lên tính kế xuống, cộng thêm phép khích tướng của Chiến Thần, kết quả chỉ cần vị hôn quân này khẽ nhíu mắt lại, lông tóc cũng không tổn hao gì, chỉ có mấy vạn thiên binh làm vật hi sinh.

Đương nhiên, đối với một người như Điền Chân mà nói, gặp gỡ một vị hôn quân so với gặp gỡ một vị minh quân có lẽ an toàn nhiều hơn.

Vì cầu mệnh quý của mình, Điền Chân cố đào móc thêm ít giá trị của mình, da mặt cũng dày hơn: “Ma giới có bệ hạ, còn có hai vị thiên vương, lại thêm dũng tướng nhiều đến, ta mặc dù pháp lực mỏng manh, nhưng ta… ta có thể ở lại bên cạnh bệ hạ, giống như trăm ngàn thần dân, đồng lòng chứng kiến công lao sự nghiệp của bệ hạ!”

“Ngươi có dũng khí phản bội Thiên giới?”

“Có!” Điền Chân bi phẫn, “Trên Thiên giới ngươi lừa ta gạt, tranh quyền đoạt lợi, hỗn loạn không chịu nổi, ta đã khó có thể chịu được!”

Lời này nghe thấy thật là mạnh mẽ, Ma thần quả thực rất vừa lòng, quên luôn cả câu nói này chính là mình vừa nói xong, lại nghĩ tuy thiên hư to lớn, nuôi thêm một nữ chim bên người để vuốt mông ngựa cũng thực dễ nghe, vì thế nâng tay nói: “Ta, nhận lòng trung thành của ngươi.”

“Bệ hạ tiên phúc vĩnh hưởng, thọ cùng trời đất!” Sau một vòng đi qua Quỷ môn quan , Điền Chân kích động phát run.

“Về Ma giới.” Ma thần xoay người.

Phải đi du lịch một vòng, lãnh đạo, ta sẽ nhớ ngươi…Điền Chân lưu luyến nhìn Mạc vũ Thiên cung không rời, nén lòng trả lời: “Đi”

Một trận gió tối cuốn qua, trong chớp mắt, bóng dáng trước mắt không thấy đâu.

Không thể tưởng tượng được hắn cứ thế rồi đi, Điền Chân sợ đến thất kinh, đứng lên gọi hắn: “Bệ hạ! Bệ hạ!”

Nhìn nọi nơi xung quanh, cũng không còn bóng dáng của ai.

Mọi khi tu luyện không chịu chăm chỉ, huống chi phương pháp khinh công, phỏng chừng Ma thần đại nhân không dự đoán được bộ hạ mới thu nhận trình độ lại kém cỏi đến mức này đi.

Điền Chân phát hiện bản thân nàng không biết đường đi Ma giới, ngoan ngoãn đứng đợi nửa ngày, vẫn không thấy Ma thần trở về đón, vì thế lại cầm Chu quả, vỗ vỗ cánh bay về Mạc Vũ Thiên Cung.

Bay đi không xa lắm, đã thấy Triều Hoa Quân đang đi tới, hắn không cưỡi phượng hoàng lửa mà cưỡi mây đi một cách vội vàng, từ xa nhìn thấy Điền Chân liền dừng lại.

Điền Chân ngạc nhiên: “Vương, ngài… đâu vậy?”

Gió cuốn y bào, nổi bật giữa trời, Triều Hoa Quân mỉm cười: “Lo lắng ngươi gặp chuyện không may, đi ra xem.”

Mạc Vũ Thiên cung nhiều thị nữ, duy chỉ có nàng là được lãnh đạo phá lệ quan tâm, Điền Chân làm sao lại không biết, trong lòng cảm kích, vội vàng thu cánh đứng ở trên đụn mây, đem mọi chuyện kể lại cho hắn, chỉ bỏ qua nội dung mình nịnh hót mà chỉ nói Ma thần nể mặt tộc Thần vũ mà hạ thủ lưu tình, Triều Hoa Quân cũng không có vẻ ngạc nhiên, chỉ nghe tới truyện thị vệ tộc Nguyệt thì nhíu mày lại.

“Không có việc gì là tốt rồi, trở về đi.”

Áo dài hơi hạ, tay cầm cũng không tính nhanh nhưng làm cho nàng yên tâm, thực an toàn, thực vững chắc, mang đến một loại cảm giác ấm áp.

Điền Chân ngậm miệng, im lặng mặc hắn lôi kéo đi.

Thấy người bên cạnh đột nhiêm im lặng, Triều Hoa Quân lại thấy kỳ quái: “Tiểu hoàng nhi?”

Điền Chân lên tiếng “Dạ”

“Suy nghĩ cái gì?”

“Nhớ tới … Phụ thân ta, năm đó hắn cũng thường kéo tay tay như vậy…” Điền Chân theo bản năng nói hai câu, sau lại cảm thấy không ổn, bổ sung, “Đương nhiên, ta chỉ là muốn nói đến cái cảm giác này, cũng không phải nói Vương già…”

Triều Hoa Quân yêu thương sờ sờ lên đầu nàng, lại cười nói: “Tất nhiên, ta dù sao mới có mười vạn tuổi mà thôi.”

Điền Chân nghèn nghẹn: “Vương thật sự là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tuổi trẻ đầy hứa hẹn…”

Triều Hoa Quân làm như vô tình, hỏi: “Phụ thân ngươi là ai?”

Nhất thời cảm khái sợ nói thì lộ hết, Điền Chân hối hận, làm bộ như đau khổ suy nghĩ: “Không nhớ rõ , chỉ mơ hồ nghĩ đến được khoảng một chút chuyện trước đây.”

Triều Hoa Quân gật đầu: “Nghĩ không ra, không nên cưỡng cầu.”

Pháp lực kém thì không nói, diện mạo cũng chỉ là một nữ chim, lại có thể làm cho lãnh đạo yêu quý, Điền Chân không thể nào không hoài nghi, lại quay đầu nhìn xuống đôi cánh màu nâu xỉn.

Thấy nàng như vậy, Triều Hoa Quân bất đắc dĩ nói: “Diện mạo cũng quan trọng, vì sao cứ cố chấp vì nó? Chỉ cần ngươi tu hành có chút pháp thuật, sẽ không có người nào chê cười ngươi .”

Điền Chân nói: “Nhưng vẫn có những lúc, mỹ nữ sẽ chiếm ưu thế.”

“Vậy sao?”

“Vương có dám cam đoan, ấn tượng đối với mỹ nữ sẽ không tốt hơn một chút sao? Lần đầu tiên nhìn thấy Long nữ Đức Âm, ngươi để ý không phải do nàng đẹp sao?”

Triều Hoa Quân sửng sốt, không nói.

Phát hiện mình nói lỡ, Điền Chân vội vàng nói luôn: “Thực xin lỗi, ta chính là thuận miệng nói bậy, Vương đừng trách móc.”

Cứ nháo như vậy, hai người trên đường không nói thêm câu gì, trở lại Mạc Vũ Thiên cung, màn đêm đã hạ, Triều Hoa Quân đi trước về điện, Điền Chân đem quả chu quả hái được đến chỗ luyện thuốc, nghĩ rằng lúc này Hằng Nguyệt Cơ nhất định đang quấn quít lấy hắn, chính mình vẫn không nêu đi về điện vì thế chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.

Vừa đi qua rừng trúc, một nữ tử đứng ở ngoài cửa vườn cùng một thị vệ bên ngoài nói chuyện, Điền Chân có chút ấn tượng với nàng, đó chính là thị nữ bên người Hằng Nguyệt Cơ.

“Thị vệ Ngọ còn chưa thấy về?”

“Không thấy.”

“Chẳng lẽ là xảy ra chuyện…” Vẻ mặt thị nữ lộ vẻ lo lắng, hạ giọng dặn dò “Ta vào trước báo với Thần nữ, không được lộ việc này ra.”

Thị vệ đáp ứng lui ra.

Điền Chân nghe thấy trong lòng liền rung động, nhanh chóng vọt vào trụ sau phía hành lang, chờ nàng rời đi mới bước nhanh về phía trước điện, thấy Vũ Tiêu, một người bình thường khá hòa nhã lôi kéo hắn hỏi vài câu, Vũ Tiêu trả lời thật làm cho lòng nàng càng thêm lạnh lẽo, vội vàng lấy cớ cáo từ, chậm rãi đi về phía tiểu viện nơi mình ở.

“Khéo như vậy?” Một hình dáng xuất hiện ở ngay chỗ tối, không giống như là vô tình gặp mà như là đang cố tình đợi nàng.

Đó đúng là Hằng Nguyệt Cơ, phía sau nàng là thị nữ vừa rồi.

Vốn đang có tâm sự, lại không nghĩ nàng ta đột nhiên xuất hiện, Điền Chân đầu tiên là kinh ngạc, sau lại lập tức trấn định xuống dưới, dù sao đây là ở Mạc Vũ Thiên cung, muốn giết một con chim nhỏ là nàng cũng không dễ dàng như vậy.

Thấy an toàn có bảo đảm, Điền Chân sảng khoái làm lễ: “Hằng Nguyệt Thần nữ.”

Ánh mắt Hằng Nguyệt Cơ lóe ra, nhìn nàng thân thiết nói: “Tiểu hoàng nhi? Giống như một con phượng hoàng ta đã biết đâu, có thể thấy được ngươi và ta rất có duyên.”

Điền Chân cũng sẽ trả vờ, khiêm tốn nói: “Phượng hoàng nho nhỏ, sao dàm trèo cao Thần nữ.”

Đôi mi thanh tú của Hằng Nguyệt Cơ khẽ nhúc nhích, trong lời nói có thêm chút thâm ý: “Lúc trước nghe Triều Hoa Quân nói ngươi một mình đi hái thuốc, ta còn lo lắng ngươi gặp chuyện không may, nay bình yên trở về thì tốt rồi.”

Lời dự đoán đã được chứng minh, Điền Chân giả cười: “Đúng vậy, không thể tưởng tượng được.”

Thị vệ bị phái đi trở thành tử thi không đầu, thái độ của Triều Hoa Quân lại không lạnh, không nhạt. Hằng Nguyệt Cơ vốn đang căm hận, nghe thấy thế ánh mắt lại càng sắc bén.

Điền Chân thực ra cũng không phải là cố ý châm chọc nàng, mà là nghĩ dù sao cũng không cần che dấu, dù là nàng ta có hận chính mình cũng không dám là xé rách da mặt, cho nên không sợ: “Đêm còn dài, Thần nữ nghỉ ngơi sớm một chút, ta cáo lui trước.”

Hằng Nguyệt Cơ bỗng nở nụ cười: “Đang muốn trở về phòng nghỉ tạm, chính là bên người ta có hai nha đầu hầu hạ hàng ngày không có, Nguyệt Lâm một mình làm không hết việc, không bằng tối nay ngươi đến chỗ ta đi, được không?”

Nếu là thị nữ khác nghe nói như thế, nhất định sẽ thụ sủng nhược kinh, nhưng Điền Chân sớm biết nàng không có hảo tâm, đi theo hầu hạ, mặc dù tính mạng không sao nhưng tra tấn thì sẽ khó nói, nàng là khách, chỉ cần không xảy ra chuyện lớn, Triều Hoa Quân cũng không quá so đo, Điền Chân là hiểu được đạo lý này, làm sao lại để mắc mưu, lập tức từ chối: “Thần nữ là khách, vốn nên phụng dưỡng, chẳng qua ta là thị nữ bên người Vương, hiện vội vàng đi qua hầu hạ Vương an nghỉ, Thần nữ nếu không đủ người sai sử, để ta nói cho Luyện Nghi Trượng một tiếng, kêu nàng phái hai người khác đến.”

Bị nàng cự tuyệt, Hằng Nguyệt Cơ cười lạnh, thị nữ bên cạnh trách mắng: “Thần nữ nhìn ngươi thông minh, mới gọi ngươi hầu hạ, ngươi lại ra sức khước từ, Mạc Vũ Thiên cung sao lại có cung tì vô lễ đến bực này?”

Điền Chân nói: “Ta là do Vương mang về, không phải là cung tì, chỉ để ý phụng dưỡng Vương, nếu giờ tạm rời cương vị công tác, Vương trách tội xuống dưới, ta lại không đảm đương nổi, mong Thần nữ tha thứ.”

“Thôi” Hằng Nguyệt Cơ ngăn cản thị nữ nói tiếp, nói, “Ta cùng ngươi đi qua, nói một tiếng với Triều Hoa Quân, để hắn không trách ngươi.”

Nàng dừng dừng, mỉm cười: “Nghe nói tẩm điện Triều Hoa Quân thường không cần người hầu hạ , cho mượn ngươi một đêm, chắc cũng không sao.”

Ngươi ngoan độc! Điền Chân thầm mắng, bất đắc dĩ xoay người dẫn đường: “Mời Thần nữ.”

.

Phía ngoài tẩm điện quả nhiên không có thị nữ nào, phía bên trong chỉ có ánh sáng của minh châu soi tỏ, lạnh lùng mà quang mang. Triều Hoa Quân ngồi ở trước bàn, trên người thay đổi sang một chiếc áo mỏng màu trắng, tay đang cầm một bức họa xem chăm chú.

“Sao không dám đi vào?” Thị nữ cười lạnh, đẩy Điền Chân đi vào trong.

Triều Hoa Quân hoàn hồn, cuốn tròn bức họa lại: “Ai đấy?”

Điền Chân lảo đảo một chút sau đó mới đứng vững, trả lời: “Vương.”

Triều Hoa Quân nhíu mày: “Hằng Nguyệt thần nữ?”

Không chờ Hằng Nguyệt cơ nói chuyện, Điền Chân giành nói: “Bên người Thần nữ thiếu người sai sử, muốn cho ta đi qua hầu hạ, nhưng nếu ta đi sẽ không có người hầu hạ vương an nghỉ, muốn cự tuyệt, lại sợ Thần nữ cho là ta cố ý khước từ, cho nên đến đề nghị cho Vương, có phải nên phái hai người khác đi?”

Triều Hoa Quân sửng sốt.

Hằng Nguyệt Cơ chu môi khẽ mở, đôi mắt lúng liếng: “Mới rồi nhìn thấy nàng, tiện miệng gọi lại, không ngờ là hầu hạ bên tẩm điện của Vương, ta liền cố ý đến cướp người của Triều Hoa Quân đây.”

Triều Hoa Quân lên tiếng “Ừ”.

Thấy hắn không phủ nhận, Hằng Nguyệt Cơ thầm giật mình, cười nói: “Ta thật thích sự nhu thuận của nàng, muốn mượn đi sai sử một đêm, không biết Triều Hoa Quân có nhường được?”

Điền Chân đứng bên cạnh nháy mắt ra hiệu, Triều Hoa Quân giả làm như không thấy, khóe miệng giật giật, tiện đà trầm xuống, giọng điệu nghiêm khắc: “Luyện Nghi Trượng sao lại sơ sẩy như thế, Thần nữ phụng chỉ mà đến, tất nhiên sẽ không mang theo nhiều người, hoàng nhi, ngươi đi truyền lời của ta, bảo nàng tự mình đưa hai người đi qua, phục vụ Thần nữ “

Điền Chân như được đại xá, nhìn lãnh đạo vô cùng sùng kính: “Dạ.”

Chờ cho nàng chạy ra ngoài, Triều Hoa Quân mới mỉm cười với Hằng Nguyệt Cơ giải thích: “Nàng còn nhỏ không hiểu quy củ, ngày thường cũng rất bướng bỉnh, không bằng để lấy người khác cho ổn thỏa .”

Trước chưa kịp giải thích, Thần nữ cũng chỉ đành lòng, lãnh đạo phúc hắc thủ đoạn thật là cao minh. Điền Chân rời khỏi chỗ Luyện Nghi trượng tâm tình vô cùng vui sướng, vội vàng đi về phía sân, vừa gặp Hằng Nguyệt Cơ cùng thị nữ vừa đi trong tẩm điện ra, vẻ mặc cực kém.

Hằng Nguyệt Cơ dừng lại ở trước mặt nàng, ngoài cười nhưng trong không cười: “Hoàng nhi, tốt lắm.”

Điền Chân giả ngu: “Luyện nghi trượng đã tặng vài vị tỷ tỷ rất biết hầu hạ đi qua, Thần nữ yên tâm.”

“Tẩm điện ở bên kia” Hằng Nguyệt Cơ thản nhiên nói, “Ngươi không phải muốn hầu hạ hắn ngủ sao, sao lại đi nơi này?”

Điền Chân khom lưng cười nói: “Đã đến nơi, tạm biệt, tạm biệt.”

Hai tay Hằng nguyệt cơ đang khoanh trước ngực nghe đột nhiên nắm chặt.

Nhìn thấy móng tay kia lòe lòe ánh sáng lạnh, Điền Chân sợ tới mức lui về phía sau hai bước, miệng khẽ nhếch, tùy thời chuẩn bị mở miệng kêu gào.

“Đêm đã khuya, trở về đi.” Thị nữ đỡ lấy Hằng nguyệt cơ, chậm rãi dời đi.

Bị trận này đả kích, Điền Chân lập tức đánh mất ý niệm trở về phòng ngủ trong đầu, quay thẳng đến tẩm điện của Triều Hoa Quân tẩm điện. Quả thật Triều Hoa Quân còn chưa ngủ, ngồi ngay ngắn ở trước bàn.

“Vương.”

“Còn dám trở về?”

“Cầu vương cho mượn một góc, cho ta ngủ nhờ một đêm.” Điền Chân cười cười, đi về phía góc ngồi.

Triều Hoa Quân vỗ lên bàn thật mạnh,: “Cũng biết đã phạm tội gì, còn không quỳ xuống!”

Lãnh đạo phát uy, Điền Chân sợ tới mức quỳ xuống.

“Hầu hạ ở Tẩm điện, ngươi cũng dám nói ra lời này?”

Tính toán sổ sách đến rồi đây, Điền Chân kiên trì giải thích: “Nàng muốn hại ta.”

Triều Hoa Quân bất mãn: “Nàng là thần nữ, sao lại hại ngươi.”

“Nàng là thần nữ, ta là tiểu nhân” Điền Chân nói thầm “Kia thị vệ là ai phái? Vương còn muốn gạt ta, sớm biết thế lúc trước Vương tắm rửa ta sẽ không nên ngăn đón nàng…”

“Làm càn!” Triều Hoa Quân bị nàng giận dỗi đến buồn cười.

“Nàng vốn là muốn cùng Vương song tu” thấy sắc mặc của hắn không đúng, Điền Chân vội đình chỉ, lấy lòng nói, “Cho dù gì chuyện của Thị vệ là nàng muốn trả thù ta, ta dù sao cũng là con dân tộc Thần vũ, Vương chẳng lẽ không nên che chở sao?”

Thấy Triều Hoa Quân không có tỏ vẻ gì, nàng chậm rãi đứng lên, ngồi an ổn ở trong góc: “Thời điểm không còn sớm, Vương nên ngủ đi.”

Lấy tay sờ sờ, mặt thảm phô xốp, dày hơn so với tưởng tượng.

Triều Hoa Quân thấy thế thở dài, đi thong thả đến trước mặt nàng: “Đứng lên, không lại bị cảm lạnh.”

Điền Chân vội vàng phẩy cánh: “Không có, ta lúc này thực nóng.”

Trong điện cuồng phong cuồn cuộn bốc lên, mấy cái ghế dựa bang bang rung động, trang sách trên bàn lật phần phật, bức họa kia cũng bay theo xuống.

Vô tình gặp rắc rối, Điền Chân vội đi qua dọn dẹp: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, ta không phải cố ý …”

Không chờ nàng đụng tới, bức họa tự bay lên, rơi vào trong tay áo Triều Hoa Quân.

Hoảng hốt nhìn thấy mặt một mỹ nữ, Điền Chân hiểu rõ, cười mỉa: “Vẽ ai đây nhỉ, ta cái gì cũng không nhìn thấy..”

Tay kia hơi hơi rung động, bức họa kia liền giấu kín. Triều Hoa Quân chậm rãi đi tới trước bàn, thanh âm ôn hòa: “Có một số việc, tự mình biết là được rồi.”

Điển hình cho việc cảnh cáo của lãnh đạo, Điền Chân hiểu được, những nghĩ nghĩ một lúc, lại thật cẩn thận nói: “Vương, này… chỉ sợ không được.”

Thấy nàng nói chuyện khác thường, Triều Hoa Quân nhíu mày.

“Kỳ thật việc này mọi người đều biết nói.”

Một lúc sau, trong điện không còn chút động tĩnh, Điền Chân lặng lẽ xuống ở một góc tẩm điện, nhắm mắt lại, trong lòng còn đang có chút bất an, bỗng nhiên thân thể nhẹ nhàng, hóa ra là có người bế lên.

Lãnh đạo làm cái gì vậy!

Nhiệt huyết sôi trào, Điền Chân giả vờ như ngủ thật say, đôi tay kia ôm nàng nằm đặt trên một cái giường lớn.

“Ban đêm gió rất mạnh, ngủ ở đó sẽ bị cảm lạnh” có tiếng cười phía trên đỉnh đầu truyền đến “Hằng Nguyệt cơ phái người hại ngươi, là nàng không đúng, nhưng nàng là Thần vương tộc Nguyệt, ta còn phải nể mặt nàng, không nói cho ngươi chỉ sợ ngươi về sau chỉ biết hành động theo cảm tính, lại gặp họa.”

Điền Chân không lên tiếng, tiếp tục giả chết.

Nói thật dễ nghe, tính mạng của con chim nhỏ nàng đây đương nhiên làm sao bằng quan hệ đại thần giữa cái người, hừ.

Thấy nàng như vậy, Triều Hoa Quân nói: “Ngươi chắc cũng hiểu được, thiên giới có rất nhiều việc bất đắc dĩ, ta tuy có ý muốn bảo về ngươi, nhưng ngươi cũng nên thận trọng từ lời nói đến việc làm, hôm nay nói dối, có ta che lấp thay ngươi, nếu là người khác, làm sao lại để cho ngươi hồ nháo?”

Bị xem thường chỉ số thông minh, Điền Chân nhịn không được trợn mắt nói: “Biết Vương hội che chở, ta mới nói dối như thế, chẳng lẽ tương lai nếu thấy bệ hạ, ta còn dám nói như vậy làm gì?”

Triều Hoa Quân chụp đầu nàng: “Hảo, tiểu hoàng nhi thông minh.”

Nghe thấy có chút lấy lệ và trêu tức, Điền Chân thất bại, được rồi, so với lãnh đạo phúc hắc của nàng, nàng quả thực vẫn còn non nớt chán.

“Cái kia… Nàng sẽ không cứ ở mãi chỗ người đi?”

“Sẽ không, lần này là bệ hạ cùng thần hậu phát hiện thấy vương khí tộc vũ yếu bớt, mới để cho nàng tới hỏi thăm.”

“Vương khí làm sao có thể yếu bớt?”

“Bởi vì ta vô ý mất đi một giọt máu trong lòng.”

Điền Chân kinh ngạc: “Máu trong lòng?”

Tóc dài thoáng phất qua mặt nàng, Triều Hoa Quân nằm xuống ở bên cạnh.

Được Lãnh đạo giúp ngủ? Điền Chân sợ tới mức bật người ngồi dậy: “Ta vẫn là xuống dưới ngủ…”

Triều Hoa Quân cũng không nói gì, liếc mắt nhìn nàng.

Trên mặt thấy ngày càng nóng, Điền Chân một lần nữa nằm xuống, lắp bắp : “Ta… ta sẽ ngủ bên người vậy.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...