Tiểu Khả Ái Của Tôi
Chương 41: Chỉ Là Tống Dịch Mà Thôi
Hai tiếng chơi game, Tiêu Hà có vẻ trầm mặc và táo bạo, có hai lần toàn đội đều là cậu chết trước, điều này làm cả Tuế Tuế lẫn Tống Dịch đều thấy khó hiểu và ngạc nhiên. “A Hà, tay em lại đau sao?” Đối mặt với việc này, Tống Dịch liền nghĩ đến nguyên nhân ấy đầu tiên. “A Hà, đừng như vậy.” Tuế Tuế hoàn toàn không hiểu Tiêu Hà sao có thể bị giết như vậy, dù tay đau cũng có ảnh hưởng nhất định, thế nhưng lấy thân phận Tiêu Hà mà nói thì tuyệt đối không thể xảy ra chuyện này, ngược lại bị họ bắn chết, trong mắt của tuyển thủ thi đấu thì như vậy rất không khoa học. Tiêu Hà vẫn luôn im lặng, không khí trong YY cũng dần trở nên quái dị, sau khi Tiêu Hà chết, một mình Tuế Tuế mang theo hai cái xác di động cũng không thành vấn đề, hơn nữa Lục Uyên cũng nói anh ta không phải loại chơi để làm shipper. Nhưng cũng không biết vì sao, bọn họ đều bị chết tương đối sớm, đái khái cũng tầm phút thứ 20 là chết ngắc ngứ ngay. Mắt thấy thời gian không còn sớm, mọi người lại không trong trạng thái, vì thế họ đưa ra quyết định giải tán, bảo mọi người nghỉ ngơi. Tiêu Hà không ý kiến, cậu đã sớm muốn kết thúc buổi hôm nay, quyết đoán thoát yy, đóng phát sóng trực tiếp. Sau khi tắt máy tính, Tiêu Hà không động đậy, cậu nhắm mắt dựa lên ghế, trong nội tâm cứ có cảm giác ứ đọng không tiêu tan, cậu bắt đầu cảm thấy như vậy cũng không phải biện pháp, chuyện tình cảm của cậu và Tống Dịch cũng không phải quan hệ yêu đương mạng yếu ớ, thế nhưng nó cũng không mạnh mẽ gì. Hai người không ở cùng nhau mà cứ thường xuyên dựa vào việc qua lại trên internet và chơi game thì có thể kéo dài bao lâu? Cậu từ trước chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Cho đến hôm nay, từ Lục Uyên cậu có thể thấy được một góc u ám trong đoạn tình cảm của họ. Tống Dịch gọi video cho cậu, cậu chuyển động thân mình lấy điện thoại nhận cuộc gọi. “Đưa tay ra đây cho anh xem.” Tống Dịch đi thẳng vào vấn đề, anh cho rằng Tiêu Hà hôm nay không vào trạng thái cũng do tay của cậu có vấn đề. Tiêu Hà nghe lời bắt tay đặt ở trước màn hình, xoay xoay một chút chứng minh tay mình không thành vấn đề. Tống Dịch lại đưa mắt nhìn mặt cậu, “Em không vui à? Vì sao?” Tiêu Hà dựa vào ghế dùng tay dụi khóe mắt, lúc nhìn về phía Tống Dịch, cậu không trả lời vấn đề của anh, ngược lại nói, “Em muốn đi gặp anh, ngay bây giờ.” Tống Dịch thấy cậu nói như vậy thì rất sửng sốt, nhất thời không biết phản ứng lại ra sao, “Bây giờ sao? Em tự lái xe đến ư?” Tiêu Hà nhìn anh ừ một tiếng, đôi mắt vẫn đang quan sát anh. “Bây giờ đã là 9h20 rồi, nếu em đến đây thì 3h mới đến, thực sự không sao chứ?” Tống Dịch tương đối lo lắng cho trạng thái của Tiêu Hà, sau khi xuất ngũ cậu vẫn duy trì thời gian 10 giờ ngủ sau khi làm việc xong, giờ này để cậu tự mình lái xe Tống Dịch cảm thấy không an tâm. “Gửi địa chỉ cho em.” Tiêu Hà vẫn rất cố chấp, một khi cậu đã quyết định chuyện gì thì rất khó thay đổi. Tống Dịch nhìn cậu một hồi lâu, sau đó gửi địa chỉ nhà cho cậu, bảo cậu trên đường đi cẩn thận, không cần phải gấp gáp, lâu thế nào cũng sẽ đợi cậu. Tiêu Hà gật gật đầu, sau đó cắt đứt trò chuyện, mặc quần áo xong liền đi ra cửa. Tống Dịch ở bên kia cầm di động phát ngốc, anh nhìn ra cảm xúc của Tiêu Hà, nhưng anh không biết vì sao cậu lại nôn nóng như vậy, anh chỉ có thể trấn an cậu được mà thôi. Tiêu Hà xem hướng dẫn xong liền khởi động xe, cậu chưa lần nào yêu đương, cũng không biết phải xử lý cảm xúc của mình ra sao, điều duy nhất cậu muốn là thấy Tống Dịch, tận mắt nhìn thấy anh đứng trước mặt mình, giúp bản thân mình kiên định hơn. Chính vì việc không hoàn toàn biết và hiểu Tống Dịch nên đã tạo thành khủng hoảng trong lòng, khiến cậu trở nên vô cùng nôn nóng, rồi tìm không thấy biện pháp hoá giải. Cậu cố gắng đem lực chú ý của mình lên việc di chuyển trên đường, không muốn nghĩ về chuyện khác, thế nhưng khoảng cách càng gần Tống Dịch, cậu lại dường như khó khống chế cảm xúc của mình hơn, giống như một con thú đang bị vây bắt chỉ có khát vọng được cứu vớt. Khi cậu đã đi đến tiểu khu nơi Tống Dịch ở, cậu thấy trước cửa sắt tự động có một người đang ngồi xổm trên bậc thềm, người đó mặc một chiếc áo len màu nâu, chân đi một đôi dép lê, trên mặt đeo một chiếc kính, ngón tay kẹp một điếu thuốc lá. Thời điểm cậu mở xe ra, người đó theo bản năng đứng dậy nhìn thoáng qua người trong xe, đợi đến khi người đó xác định người trong xe là ai, anh ta liền dập tắt điếu thuốc, xoay người nói gì đó với bảo vệ, cửa sắt tự động được mở ra. Ánh mắt Tiêu Hà vẫn luôn nhìn về phía Tống Dịch, đợi đến khi cho xe đi vào, chỉ có thể nhìn anh qua kính xe, tìm thấy chỗ đỗ xe phù hợp thì cậu lập tức xuống xe sau khi xác định đằng sau không xa kia chính là người mà cậu hằng muốn gặp. Cậu đứng ở nơi đó và có thể nghe thấy cả nhịp tim đập mạnh mẽ của mình, cảm tưởng như trái tim ấy sẽ ngay lập tức nhảy ra ngoài trong vài giây ngắn ngủi vậy, mọi cảm xúc dường như muốn bộc phát, không thể thu liễm lại được. Thời điểm cậu chạy thật nhanh đến ôm chầm lấy Tống Dịch, cả người anh bị đụng mạnh mà lảo đảo lùi lại sau hai bước, nhưng anh không đẩy cậu ra mà giang tay ôm lấy cậu. Khoảng cách trăm mét vừa rồi cũng đủ để anh nhìn thấy đường nét trên khuôn mặt Tiêu Hà dưới ánh đèn đường. Trên mặt cậu hiện rõ những điều cậu muốn ngay lúc này, như một đứa trẻ không hề có cảm giác an toàn và đang khát vọng có được một cái ôm. Tống Dịch dùng tay nhẹ nhàng xoa phía sau lưng cậu, cho dù anh không rõ nguyên nhân, nhưng anh rất đau lòng khi thấy dáng vẻ ấy của cậu. “A Hà, anh ở đây.” Bàn tay anh nhẹ vuốt lưng cậu, giờ đây chỉ muốn giúp cậu an tâm bình ổn lại cảm xúc. Tiêu Hà đưa tay càng ôm càng chặt, giống như một đứa trẻ sợ bị người khác cướp mất thứ quý giá với mình, chỉ muốn dùng bản năng nguyên thuỷ nhất để tuyên cáo chủ quyền, mặc kệ cho có ai nhìn thấy hay không. Tiêu Hà ôm Tống Dịch thật lâu, ôm cho đến khi cả người cậu đều đã tràn ngập hương vị của Tống Dịch, cảm giác nôn nóng trong nội tâm cậu mới dần lạnh xuống, thời điểm cậu kết thúc cái ôm với Tống Dịch thì mới phát hiện hai tay mình có chút tê, thế mới biết vừa rồi mình dùng sức mạnh cỡ nào. Tay cậu chậm rãi thả lỏng nhưng không buông ra mà cầm lấy tay của Tống Dịch, ngả đầu lên bả vai anh, yết hầu hơi khô khốc, “Đau không?” Tống Dịch lắc đầu, “Chân anh hơi lạnh, chúng ta vào nhà được không?” Tiêu Hà lúc này mới chú ý tới chân Tống Dịch đang không đi tất. Cậu nghe lời ừ một tiếng, buông lỏng bàn tay đang cầm tay anh, Tống Dịch cầm lấy tay cậu không cho cậu thu tay lại. “A Hà, anh đưa em về nhà.” Tiêu Hà há miệng thở dốc thế nhưng vẫn không nói gì, chỉ là đưa ngón tay của mình xen qua kẽ tay của Tống Dịch, biến bàn tay của hai người thành mười ngón đan chặt chẽ vào nhau. Đã từ rất lâu, cậu chưa từng nghe ai nói sẽ đưa mình về nhà. Vì vậy cậu cảm thấy mình lại càng không thể buông tay Tống Dịch ra, cũng càng thấy mình không thể mãi cứ đứng yên một chỗ để đợi Tống Dịch đến chỗ mình nữa. Tống Dịch dẫn cậu vào nhà, đưa cho cậu một đôi dép lê, “Để anh đi rót cho em cốc nước.” Tiêu Hà ngoan ngoãn đổi giày rồi theo anh đi vào, ánh mắt không hề xem xét hay đánh giá xung quanh, hoàn toàn toàn tâm đi theo Tống Dịch, anh đi đâu, cậu đi đó. Tống Dịch thấy vậy thì cười, “A Hà, sao em lại giống con cún lớn thế này.” Anh đưa cho cậu một cốc nước, “Uống miếng nước, yết hầu sẽ thoải mái hơn đấy.” Tiêu Hà rất nghe lời uống nước, uống xong thì đưa ly trả cho anh, Tống Dịch nhận lấy ly, thấy nước trong ly hết sạch thì hỏi cậu còn muốn uống thêm hay không. Tiêu Hà lắc đầu, ánh mắt vẫn luôn đặt lên người anh. Tống Dịch cất ly đi rồi dẫn cậu đến ngồi sô pha, còn mình thì cởi giày ôm lấy gối ngồi lên, sau đó hỏi cậu có gì muốn nói hay không. Tiêu Hà há miệng thở dốc, nửa ngày nói không nên lời, việc giao thiệp của cậu với người khác vẫn còn khó khăn, nội tâm cậu suy nghĩ, cậu không biết phải làm sao để diễn đạt cảm giác lúc này, bởi vì cậu căn bản tìm không được lời nào thích hợp, cuối cùng vẫn không nói gì, nhìn về phía Tống Dịch lắc lắc đầu. “Em như vậy làm anh thật muốn đưa em đến trường học cách giảm chướng ngại giao tiếp, anh hỏi em, sao hôm nay chơi game lại không vui?” Tiêu Hà cúi đầu nhìn tay mình, “Bởi vì anh và Lục Uyên nói những thứ mà em không hiểu.” Cậu tạm dừng vài giây rồi nhìn Tống Dịch nói, “Anh ta có thể phản ứng lại sau khi nghe anh nói, có thể phân biệt rõ giọng của anh, nhưng em thì không thể.” “Đối với lĩnh vực của anh, em hoàn toàn chẳng biết gì.” Tiêu Hà dùng những lời mà cậu cho là có thể làm rõ lý do vì sao hôm nay mình không vui. Cậu không biết Tống Dịch có thể hiểu ý nghĩ của cậu không, nhưng cậu đã tận lực biểu đạt hết rồi. Tống Dịch hơi giật mình, đưa tay đẩy mắt kính trên mũi, buông gối ôm trong lồng ngực ra rồi xoay người ngả đầu lên đùi Tiêu Hà nằm, sau đó nhìn cậu. “Thật ra cũng không sao đâu A Hà.” Tống Dịch đưa tay lên sờ mặt Tiêu Hà. “Mặc kệ anh có dùng thanh âm nào, người khác có biết về thanh âm của anh rõ ràng thế nào đi nữa, em cũng chẳng cần phải để ý.” Tiêu Hà không hiểu ý anh, nhăn mày đưa tay sờ tay anh đang đặt lên mặt mình. “Ý anh là gì?” Anh bảo cậu không cần để ý hay anh không coi trọng mối tình này? Hay cho đến tận bây giờ cũng chỉ có mình cậu coi anh là đối tượng yêu của mình? Vậy những gì xảy ra hôm nay, rốt cuộc là gì? Biểu cảm Tiêu Hà có chút dọa người, Tống Dịch thậm chí đã cảm giác được sự phẫn nộ mà cậu sắp bộc phát, bàn tay nắm lấy tay mình cũng tăng sức. Anh thở dài ngồi dậy, sau đó dùng bàn tay còn lại ôm lấy cậu, năng lực nghe hiểu của người con trai này lúc nào cũng lệch lạc, lúc nào cũng hiểu sai ý anh rồi loạn tưởng. “Rốt cuộc em nghĩ gì vậy, cái tên táo bạo này, ý anh là, em chỉ cần nhớ rõ giọng nói vốn có của anh là được.” “Tựa như em gặt hái được vô số danh hiệu và vị trí trong giới PUBG vậy, nhưng ở trong mắt anh, em mới là Tiêu Hà thực sự, vứt bỏ tất cả hào quang ngoài kia thì em cũng chỉ là một Tiêu Hà sở hữu tình yêu mãnh liệt với giới thể thao điện tử mà thôi.” “Cho nên anh hy vọng ở trong mắt em, anh cũng chỉ là Tống Dịch, là một Tống Dịch vô cùng thích em.” Hoàn chương 41
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương