Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương

Quyển 1 - Chương 66-2: Dụng cụ sơ khai đầu tiên (2)



Vợ Thôn trưởng vẫn không cam lòng mắng.

"Được rồi, ngươi cũng đừng mắng nữa!" Thấy trong nhà không có người ngoài, thôn trưởng nhắm hai mắt, phiền não xoa bóp đầu.

"Ta có thể không mắng sao, thằng bé nhà chúng ta giống như bảo bối thế mà một tiện nha đầu như nó cũng dám ghét bỏ, còn không nhìn xuống bãi nước tiểu mà soi lại mình đi, không phải bởi vì nàng đến trấn trên hợp tác với Tào chưởng quỹ, nên chúng ta mới coi trọng nàng hả? Không cảm tạ đại ơn đại đức còn chưa tính, còn dám chọn ba lấy bốn! Đúng là đồ cha mẹ chết sớm, không ai dạy bảo!"

"Câm miệng!" Thôn trưởng chợt mở mắt ra quát một tiếng.

Vợ Thôn trưởng giật mình, phản ứng kịp thì lửa giận lại càng thêm tán loạn: "Tốt nhỉ, người ta mắng con trai của ngươi, ngươi không nói giúp nhi tử hả giận, ngươi còn nói giúp cho con tiểu tiện nhân kia, nói, có phải ngươi cũng bị con tiểu tiện nhân đó dụ dỗ rồi hay không?"

"Nói hưu nói vượn cái gì vậy hả!!!" Thôn trưởng trợn mắt, "Ta cho ngươi biết, hai ngọn núi kia chính là do Mạc Hàn Hàn tự mình mua, một vạn lượng bạc cũng là của nàng, cái gì mà Tào chưởng quỹ căn bản chỉ là ngụy trang! Chúng ta cũng bị nàng lừa!"

"Ngươi nói gì!" Vợ Thôn trưởng cả kinh, không thể nào tin, "Nàng chỉ là một tiểu nha đầu, ở đâu ra nhiều tiền như vậy?"

"Đương nhiên là chính nàng kiếm." Thôn trưởng thở dài, "Chúng ta đã coi thường nàng rồi!"

Nhớ tới lần trước mình đi tìm Mạc Hàn Hàn, nói nàng đi thuyết phục Tào chưởng quỹ chuyển giao quyền quản lý hai ngọn núi từ trên tay nàng cho trong thôn quản lý, vốn muốn uy hiếp cộng thêm lợi dụng, chuyện tình nắm chắc có thể thành công, kết quả lại bị miệng lưỡi bén nhọn của tiểu nha đầu kia chặn trở lại, nửa phần cũng không có dáng vẻ hèn nhát như lúc trước mình nhìn thấy.

Lúc ấy trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy không đúng, cho đến lúc tiểu nha đầu kia ngả bài ra với mình, rõ ràng rành mạch tự nói với mình, hai mươi mẫu đất cùng hai ngọn núi kia, kể cả thổ địa phía dưới đỉnh núi cũng ở trong tay nàng.

Chính là ban đầu trong lòng mình tính toán lợi ích, cố ý viết tên Mạc Hàn Hàn trên mặt khế đất, mà không phải tửu lâu Như Ý, muốn khiến cho Mạc Hàn Hàn phải đắn đo, ngày sau dễ dàng lấy lại số khế đất này từ trong tay Mạc Hàn Hàn, cho dù tửu lâu Như Ý phát hiện vấn đề rồi hỏi tới, cũng có thể đẩy lên trên người tiểu nha đầu kia. Lúc ấy cho là một tiểu nha đầu như Mạc Hàn Hàn không thể hiểu những thứ này, là người hèn nhát, cho dù phát hiện vấn đề cũng không dám nói ra, bây giờ nhìn lại, không chừng trong lòng nàng lúc ấy vui mừng thế nào đấy, mình một lòng muốn tính toán người khác, không nghĩ tới bị bắn ngược trở lại... Lại còn bị một tiểu nha đầu tính toán!

Nếu như sớm biết số tiền này đều là của Mac Hàn Hàn, mình quyết định sẽ không để cho nàng lấy được đỉnh núi và mảnh đất dễ dàng như vậy, mà cho dù có lấy được, cũng phải lập khế ước khác bị sự quản chế. trong thôn

Chẳng qua là lúc phát ra cũng đã muộn!

"Ngươi nói gì?" Vợ Thôn trưởng hít vào, cũng trở nên căm tức, chợt nhìn chằm chằm thôn trưởng, "Ngươi nói đều là thật? Làm sao có thể? Nàng một tiểu nha đầu làm sao có năng lực kiếm nhiều tiền như vậy? Một vạn lượng đấy, đủ cho người cả thôn chúng ta ăn rất nhiều năm!"

Thôn trưởng gật đầu một cái: "Ta tự mình đến trấn trên nghe ngóng, vốn dĩ Tào lão bản tửu lâu Như Ý không hề mua đất của thôn chúng ta, càng không mua núi. Hơn nữa tiểu nha đầu kia cũng không phải là người làm công cho Tào lão bản, ta nghe mấy tiểu nhị trong điếm nói, Tào lão bản đối với tiểu nha đầu kia đặc biệt coi trọng, mỗi tháng đều phân ra một số bạc lớn cho nàng!"

"Chẳng lẽ một vạn lượng kia cũng là do Tào chưởng quỹ cho nàng?" Vợ Thôn trưởng kinh ngạc hợp bất long chủy.

Thôn trưởng gật đầu một cái: "Tám phần phải."

"Ông trời của ta!" Vợ Thôn trưởng hít khí, "Tiểu nha đầu kia mới đi trấn trên bao lâu mà có thể được phân nhiều tiền như vậy chứ? Vậy không phải sau này nàng ta sẽ phát tài à? Không được, ta phải đi tìm nàng!" Đứng lên định phải đi ra ngoài.

"Đứng lại, ngươi đi tìm nàng làm cái gì?" Thôn trưởng nhíu mi nhìn nàng.

"Ta tự mình đi nói chuyện với Ngô Mạc thị, cưới Hàn Hàn nhà bà về làm nhi tức chúng ta chứ gì nữa! Ban đầu ngươi không nói cho ta mấy chuyện này sớm hơn, nếu nói sớm, ta còn phải đi tìm Vương bà tử sao, lão chủ chứa (lão tú bà?) đó nhất định là mắt lớn mà tim trống rỗng, miệng nói thì không buông tha người khác, không chừng lúc ấy nói như thế nào đó mới chọc giận đến Ngô Mạc thị cũng nên. Tính Ngô Mạc thị ngươi còn không biết à, một lão bào tốt bụng ai cũng có thể mắng chửi như vậy, nhất định là do lão chủ chứa kia nói không dễ nghe. Không được, ta phải tự mình đi một chuyến, một người vợ tài thần như vậy không thể để cho nàng chạy mất."

"Quay lại" thôn trưởng đứng lên kéo lại, "Ngươi đi cũng không được đâu, tiểu nha đầu kia sẽ không đồng ý."

"Tại sao, ngươi nhìn chướng mắt con trai của ngươi như thế hả? Tam nhi nhà chúng ta có điểm không tốt, tại sao nàng không đồng ý chứ?" Vợ Thôn trưởng vừa vội vừa giận nhìn thôn trưởng.

"Bằng thông minh của nàng ta sự, có thể không biết chúng ta đánh chủ ý gì hả?" Thôn trưởng liếc nhìn nàng một cái. Thấy nàng không muốn đi ra ngoài nữa, buông tay ra, "Ban đầu là chúng ta nghĩ quá đơn giản, mặc dù Tam nhi nhà chúng ta dáng dấp không tệ, nhưng so sánh với mấy công tử ở trấn trên, vẫn còn kém chút... Ngươi đừng trợn mắt, ta nói là lời thật sự, cũng chỉ bằng một phụ nhân tóc dài kiến thức ngắn như ngươi, mới cảm thấy ở trong thôn không tệ liền cho là nhất. Tiểu nha đầu kia cả ngươi cũng nói là một tài thần, một tài thần có thể để ý người trong thôn sao?"

"Vậy có cái gì nhìn không khá chứ, không phải nàng cũng là người trong thôn sao?" Mặc dù biết nam nhân mình nói có lý, nhưng vợ thôn trưởng vẫn không nhịn được lầm bầm đôi câu, giọng nói lại mềm nhũn ra.

"Ngươi đừng mạnh miệng, nếu là ngươi, ngươi có thể không nhặt cao chi phi (*) hả?" Thôn trưởng nhìn sang, vợ thôn trưởng nhất thời không biết nói gì.

(*) nhặt cao chi phi: Giống như lựa chọn cái tốt hơn, hoàn hảo hơn.

"Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ tính như vậy?" Vợ thôn trưởng suy nghĩ một chút nhưng trong người vẫn có chút không cam lòng, sớm biết tiểu nha đầu này có thể kiếm tiền như vậy, nàng đã sớm ước định.

"Nếu không như thế nào, dồn ép, nàng thật sự sẽ chặt đứt lui tới với trong thôn, trông coi hai ngọn núi sống qua ngày, thua thiệt vẫn là thôn chúng ta." Nhớ tới mình lúc trước uy hiếp Mạc Hàn Hàn, tiểu nha đầu kia lại bình thản nói sẽ mang theo hai ngọn núi cách biệt hoàn oàn với Lưu thôn, nhìn vẻ mặt kia cũng biết đối phương không có ý định lừa gạt hắn, lúc ấy câu nói đầu tiên đã đủ hù dọa hắn, không có cách nào, rồi mới trở về suy nghĩ dựa vào đám hỏi có thể bức nàng ra, ai ngờ tiểu nha đầu này lại không thèm.

Một nữ cô nhi không có cha mẹ, làm sao mà học được những thủ đoạn khôn khéo như vậy? Suy nghĩ một chút đã thấy nhức đầu!

Hồi lâu, thôn trưởng phất tay: "Được rồi, cũng chẳng còn gì để bàn cãi, ngươi nhớ, sau này thấy nàng thì khách khí một chút, tóm lại đều là người một thôn, có chỗ tốt, dĩ nhiên là thôn chúng ta được lợi ích đầu tiên, không nên để thôn khác chiếm tiện nghi, biết không?"

Mặc dù vợ thôn trưởng không cam lòng, nhưng mấy ý tưởng khác thường cũng biến mất, có vẻ không vui "Ừ" một tiếng, coi như là đáp ứng.

**

Bên trong phủ Nhiếp Chính vương

Khuôn mặt Mộ Dung Ý âm trầm ngồi trên ghế bằng gỗ lim màu vàng phía sau có khắc hình rồng, nhìn xong tờ giấy trong tay, ngón tay hơi siết chặt, lúc buông ra, một đám bụi từ đầu ngón tay chảy xuống, trong con ngươi hẹp dài lãnh mị thoáng qua sự ngoan lệ: "Một kẻ vô học cũng dám tơ tưởng đến người của ta, không biết trời cao đất rộng! Truyền lời xuống, để cho Trấn Trường trấn Trăm Thước tìm cho con thứ ba thôn trưởng Lưu thôn một nữ nhân già nhất xấu nhất bẩn nhất làm vợ, không làm được, vị trí Trấn Trường kia của hắn cũng không cần ngồi nữa."

Khóe miệng Ám Nhất giật giật, sau khi chủ tử trở lại hết thảy đều tốt, chẳng qua là mỗi ngày lúc thấy tin tức liên quan tới Mạc cô nương, nhất định sẽ làm ra một số cử động ngoài dự đoán mọi người, nói ví dụ như lần này, dám mơ ước người của chủ tử, giống như tính tình chủ tử, không phải là nên bắt cả nhà thôn trưởng lại rồi nghiền xương thành tro sao? Thế nào lại đổi thành phương thức chỉnh người ghê tởm như vậy? Còn già nhất xấu nhất bẩn nhất, chủ tử là thành tâm muốn cho cả nhà thôn trưởng buồn nôn đến chết sao?

Người truyền tin tức đến hiển nhiên cũng bị mệnh lệnh của chủ tử nhà mình làm cho ngẩn ra như bị sét đánh, đến khi sửng sốt một lát mới phản ứng được: "Vâng” , ra khỏi cửa, xoa mồ hôi trên trán, dám ngẩn ngơ ở trước mặt chủ tử, thật là đáng chết! Không dám trì hoãn, vội vàng đi truyền tin tức.

Mộ Dung Ý cầm lên một quyển sổ con tiếp tục phê duyệt.

"Đại ca, ngươi ở bên trong thư phòng không vậy?" Giọng nói hào phóng từ ngoài cửa truyền đến.

Con ngươi đen nhánh hẹp dài của Mộ Dung Ý âm u, không kịp đáp trả, cánh cửa đã "Rầm" một tiếng bị mở ra từ bên ngoài, một nam tử thân hình cao gầy tuấn tú, eo nhỏ hẹp hông lớn chân dài khiêng một thanh trọng kiếm đạp ánh mặt trời đi tới.

Hai tròng mắt Mộ Dung Ý híp lại, ánh mắt nhìn qua đối phương mỹ mạo câu hồn đoạt phách, quyến rũ xinh đẹp tuyệt luân nhưng lúc này y phục lại hơi có vẻ xốc xếch, ngoại bào màu sẫm, mày kiếm tà tà hơi nhíu lại: "Ngươi lại đánh nhau với người khác?"

Mộ Dung Lân bất mãn khiêng trọng kiếm để xuống trên mặt đất, đặt mông ngồi ở ghế bên cạnh: "Cùng nhi tử Tào Ngu nhà Binh bộ Thượng thư làm một trận, ỷ vào nhiều người cho là lão tử sợ hắn, hừ, không đánh đến cha mẹ hắn không nhận ra thì ta đây làm Vũ tướng quân cũng không công!"

Mộ Dung Ý có chút nhức đầu, kể từ sau khi hắn ta nghe tin mình "Trúng độc hôn mê" liền từ biên quan chạy về, thì mỗi ngày đều đánh nhau với người ta, hết lần này tới lần khác còn không có người có thể đánh thắng được hắn ta, còn có mấy kẻ không tròng nhìn hắn xinh đẹp, muốn đến gần tiếp cận đều bị ăn đòn.

Nửa tháng này, hắn ta gần như đem con em trong gia đình quyền quý trong kinh thành ra đánh một lần, mỗi ngày lúc vào triều tất cả đều dâng sớ buộc tội hắn ta, mặc dù không thể làm gì được hắn ta, nhưng mà mỗi ngày đều phải đối mặt với một đám đại thần nước mắt nước mũi khóc rống, cũng rất nhức đầu, hết lần này tới lần khác lại không thể làm gì, người của mình đánh con trai trưởng, cháu ruột người ta gần chết, còn không cho phép người khác khóc lóc sao?

"Hắn làm thế nào mà chọc tới ngươi?" Lông mày Mộ Dung Ý càng nhăn chặt hơn.

Gương mặt tuấn mỹ xinh đẹp quyến rũ của Mộ Dung Lân đỏ lên, khẽ cắn răng, tức giận kêu lên: "Lão tử chính là ngứa ngáy tay chân muốn luyện tập một chút, không nghĩ tới tiểu bạch kiểm nhỏ con kia không chịu nổi một cú, ta chỉ mới đấm một phát đã gục trên đất không đứng dậy nổi, phi, một gối thêu hoa (giống như công tử bột)!" Bộ mặt ghét bỏ giống như ngại đối phương vì quá yếu nên không đánh nghiện.

Khóe miệng Ám Nhất giật giật, nhìn Mộ Dung Lân một cái, thầm nghĩ, lực đạo một quyền kia của ngươi đánh chết cả một con chiến mã, công tử phú quý nào trong kinh thành có thể chịu nổi? Nhìn bộ dáng đỏ mặt tía tai này của hắn, tám phần là Tào Ngu kia cũng là một kẻ có mắt không tròng, bị dung nhan gieo họa của Lân công tử lừa mất, chẳng qua, với dung mạo của Lân công tử mà không sinh ra là nữ nhi, thực sự có chút đáng tiếc, nếu không, danh tiếng mỹ nhân đệ nhất thiên hạ kia sao người khác có thể lấy đi!

"Này, ta nói ngươi Ám Nhất, con mẹ nó ngươi muốn bị đánh có phải hay không, ngươi có tin còn dám dùng ánh mắt gian tà của ngươi nhìn lão tử như vậy, lão tử liền moi cặp mắt kia của ngươi không hả!" Cảm nhận được ánh mắt tiếc hận của Ám Nhất, Mộ Dung Lân lập tức xù lông.

"Ha hả, Lân công tử ngươi đừng làm ta sợ, ta nhát gan, sẽ bị hù dọa." Ám Nhất cười khan một tiếng, vội vàng thu hồi ánh mắt.

"Hừ, nếu can đảm thì ta đã cho cặp mắt của ngươi bay ra ngoài rồi!" Mộ Dung Lân hừ lạnh một tiếng.

"Khi nào thì ngươi trở về phủ?" Ngón tay Mộ Dung Ý gõ gõ trên mặt bàn, nhìn về phía Mộ Dung Lân.

"Ta không trở về, ở chỗ này ăn ngon uống tốt, trở về làm gì." Mộ Dung Lân lắc đầu, trả lời không có chút do dự nào.

"Tam thúc đã đi tìm ta rất nhiều lần."

"Tìm tìm, trước kia cũng không phải là không đi tìm, ngươi không cần quan tâm tới hắn là được." Một chân Mộ Dung Lân gác ở trên ghế, trên mặt mỹ nhân quyến rũ tràn đầy xem thường.

"Bọn họ tới nhiều nên rất phiền toái! Chuyện của ngươi thì tự mình giải quyết đi, nếu không, nếu lần tới Tam thúc đến tìm ta, ngươi liền chuyển chỗ đi." Ngón tay Mộ Dung Ý đang gõ dừng lại, giương mắt nhìn sang.

"Thật là đáng ghét, tuổi hai người này cũng chưa lớn, chính mình ở trong nhà ân ân ái ái sinh thêm cho ta mấy đệ đệ muội muội là tốt rồi, cần thiết phải thúc giục ta về làm gì, không sợ quấy rầy chuyện tốt bọn họ sao!" Mộ Dung Lân phiền não gãi gãi tóc, nhìn về phía Mộ Dung Ý, "Ta giải quyết bọn họ như thế nào, hiện tại ta tránh cũng tránh không kịp đây, trừ phi ngu mới có thể trơ mắt đến gần."

"Đó là chuyện của ngươi."

"Ta là đệ đệ ngươi!"

"Đường đệ!"

"Đường đệ cũng là đệ đệ, ta chỉ có thể nhận thức một đại ca này là ngươi, ngươi cũng không thể không quan tâm đến ta!" Vò đứt mấy sợi tóc cũng không nghĩ ra nguyên do nữa, Mộ Dung Lân dứt khoát nương nhờ trên ghế bất động chịu đạn, chính trực nhìn thẳng vào Mộ Dung Ý.

"Ném hắn ra ngoài!" Mộ Dung Ý thu hồi ánh mắt không nhìn bộ dạng vô lại của hắn, giọng nói lãnh mị trầm thấp vang lên.

Ám Nhất từ một bên chậm rãi đi tới, cười cười: "Lân công tử, xin lỗi."

"Mẹ nó, Ám Nhất, ngươi dám đụng lão tử, có tin lão tử cắt đứt móng vuốt của ngươi hay không!" Mắt xếch xinh đẹp quyến rũ hung hăng trừng, Mộ Dung Lân hung tợn uy hiếp.

"Chủ tử phân phó, Lân công tử tính muốn phản kháng?"

"... ." Trầm mặc một lúc, "Lão tử không cần ngươi ném, lão tử tự đi! Không phải chỉ hai người thôi sao, lão tử cũng không tin không giải quyết được bọn họ!" Rống lên một câu rất có trọng lượng, Mộ Dung Lân khiêng lên trọng kiếm đi từ từ đi ra ngoài.

"Chủ tử, Lân công tử hắn..."

"Tìm chút chuyện Cho hắn làm, tỉnh dậy luôn chọc phiền toái cho Bổn vương!"

**

"Cô nương, Vương chưởng quỹ lại phái người đưa tới đây một số cây dược liệu, ngài có cần tới xem một chút hay không?" Bên trong xưởng phấn, Mi Nương cầm một cuốn sổ đi tới.

Trong xưởng có một công nhân đang chế biến tinh dầu, hai người khác thì chia ra một người vo chế miến khô một người đãi nước Mân Côi đến trong veo.

Ba người này đều là người Hàn Hàn mua từ trong tay người môi giới trấn trên được ký với văn tự bán đứt, sử dụng tương đối yên tâm.

Bởi vì Mi Nương biết điểm này, cho nên nói chuyện cũng không cố kỵ.

Hàn Hàn nhận lấy sổ sách từ trong tay Mi Nương nhìn một chút, thấy phía trên tất cả đều là tên dược liệu mình muốn, dùng để chế luyện các loại phấn bảo vệ da nhất định, gật đầu một cái: "Tìm Tôn sư phó qua xem một chút, nếu không có vấn đề, thì đưa lên trên Nam Sơn."

Nam Sơn chính là ngọn núi có cây cỏ móc tốt, bởi vì vị trí hai ngọn núi thì nó nằm ở phía Nam, vì Hàn Hàn muốn phân biệt hai ngọn núi đó, nên dứt khoát một cái tên là Nam Sơn, một cái tên là Bắc Sơn.

Thì ra Tôn sư phó là buôn bán dược liệu ở trấn Trăm Thước, bản thân cũng kinh doanh một ruộng thuốc, sau lại bị người khác hãm hại bán thuốc giả, dược liệu và ruộng thuốc đều bị lấy, chỉ còn lại một cửa hàng miễn cưỡng duy trì nghề nghiệp, từ đó liền tụt dốc nhanh chóng.

Sau này Hàn Hàn hỏi thăm thấy có người như vậy, lập tức bỏ ra một số tiền lớn, để cho hắn phụ trách trồng trọt dược liệu ở Nam Sơn.

Hiện tại Mi Nương quản lý toàn bộ hai ngọn núi Nam Bắc, Tôn sư phó cũng coi là một trợ thủ đắc lực của nàng, nghe Hàn Hàn nói muốn Tôn sư phó xem qua, Mi Nương gật đầu một cái: "Nô tỳ đi ngay."

Mmi nương vừa ra khỏi, liền nghe thấy giọng nam tử thanh thúy ở ngoài cửa viện cao giọng hỏi: "Xin hỏi, Mạc cô nương ở nhà không?"

"Tiểu nhị ca, tại sao ngươi tới vậy?" Hàn Hàn mở cửa thì thấy tiểu nhị tửu lâu Như Ý đứng ngoài cửa.

Tiểu nhị cười cười đưa lên một phong thư được gói bằng giấy bằng da dê: "Chưởng quỹ kêu ta nói cho cô nương biết, đây là tiền lời mấy ngày nay những chi nhánh tửu lâu khác đưa đến, chưởng quỹ sợ gần đây cô nương có chuyện cần dùng gấp, liền nói đưa cho cô nương trước."

Hàn Hàn nhận lấy phong thư, cười nói: "Tào chưởng quỹ ngĩ như vậy thậy là chu đáo, vậy ta không khách khí, làm phiền Tiểu nhị ca đi một chuyến rồi, thay ta cám ơn Tào chưởng quỹ, nhờ Tiểu nhị ca chuyển lời chưởng quỹ ngày khác ta tự tới cửa nói cám ơn."

"Cô nương quá khách khí, ta ngồi xe ngựa tới, không phiền hà gì cả. Cô nương cứ làm việc tiếp, ta cũng phải vội quay về hồi âm cho chưởng quỹ." Tiểu nhị vừa cười nói, vừa kéo xe ngựa bên cạnh rồi rời đi.

Chờ tiểu nhị đi xa, Hàn Hàn mới xoay người trở về nhà.

Mở tấm giấy bằng da dê trong tay ra, một xấp ngân phiếu thật dầy lộ ra, cầm lên đếm một chút, lại có ba vạn lượng.

Cầm ngân phiếu, ánh mắt Hàn Hàn hiện lên sự vui vẻ, đang buồn vì chuyện không có tiền bạc để khai phá Bắc Sơn đây, không nghĩ tới tiền đã tới rồi, sau này sản nghiệp càng ngày càng lớn, người mua về khẳng định sẽ càng ngày càng nhiều, chỉ mấy gian phòng ốc như hiện tại chắc chắn sẽ không đủ, còn phải xây thêm mấy phòng nữa mới được.

Ruộng thuốc đã có tạo hình ban đầu, chế tạo thử phấn bột nước cũng rất thành công, tin tưởng qua một tháng nữa là có thể mở rộng quy mô sản xuất, Hàn Phong các nhất định sẽ rất nhanh mở ra khắp nước.

Cũng không biết đến lúc đó Tiểu Phong Phong có còn nhớ mình hay không... Hiện tại chắc hắn cũng đã sớm đoàn tụ cùng cha mẹ của mình rồi. . . .

Ánh mắt Hàn Hàn xuyên thấu qua màn cửa sổ nhìn ra phía ngoài bầu trời, không biết này đứa nhỏ kiêu ngạo kia có bị người khác khi dễ hay không... Tính tình hắn luôn không được tự nhiên, sợ là bị khi dễ cũng sẽ không nói ra...

Thu hồi ánh mắt, Hàn Hàn thở dài, "Con đi ngàn dặm mẫu lo âu", hiện tại nàng mới hiểu chính xác những lời này!

Đứng lên, vừa muốn đi ra ngoài, ngoài cửa truyền đến một trận tiếng hét tràn đầy lo lắng: "Hàn Hàn muội tử, không xong..."
Chương trước Chương tiếp
Loading...