Tiểu Lang Quân Như Ý

Chương 25: Đêm Hôm Đó



Cô gái tên là Hồ Cẩn kia nhìn Đường Ninh một chút, tựa hồ như đã hiểu ra cái gì, ánh mắt nhìn về phía Chung Ý: "Vị này là. . ."

Chung Ý cười tiến lên một bước, kéo cánh tay của hắn lại, hỏi: "Tướng công, tại sao tướng công cũng tới?"

Đường Yêu Yêu nhìn hai người khoác tay nhau, bờ môi khẽ nhếch lên, con mắt trừng lớn.

Đừng nói là Đường Yêu Yêu, liền ngay cả chính Đường Ninh cũng bị hù dọa.

Mặc dù giữa hai người bọn họ cũng đã không có gì ngăn cách, nhưng cũng giới hạn ở tâm sự làm một chút đồ ăn, không hề có tiếp xúc da thịt ở bất kỳ trình độ nào cả.

Quần áo mùa hè vốn đơn bạc, cách một tầng quần áo mỏng, Đường Ninh cũng có thể cảm nhận được một loại trơn mềm.

Hồ Cẩn đã không cần hỏi nữa, có thể để cho nàng kia thân mật như vậy, ngoại trừ vị tướng công mọt sách kia của nàng, còn có thể là ai nữa?

"Đây là tướng công nhà ta, Đường Ninh." Chung Ý nhìn Hồ Cẩn các nàng một chút, lúc này mới nhìn về phía Đường Ninh, giới thiệu nói: "Vị này là Hồ tỷ tỷ, đây là Tiểu Nhu, vị này là. . ."

"Hồ cô nương, Tiểu Nhu cô nương. . ." Đường Ninh lên tiếng chào hỏi mấy người.

Hắn chú ý thấy Hồ Cẩn hướng hắn nháy mắt, ánh mắt liền nhìn về phía Chung Ý cùng Đường Yêu Yêu, hỏi: "Vừa rồi gặp được một người bạn, muốn cùng đi gặp một chút hay không?"

"Gặp bạn bè gì, cũng không vội vài phút này." Tiết Vân tiến lên một bước, chỉ ra chung quanh, nói: "Tất cả mọi người đều đang chờ Chung đại tài nữ, một bài thi từ mà thôi, chẳng qua chỉ là viết mấy chữ thôi, cũng không chậm trễ bao lâu, cũng không thể để mọi người mất hứng a. . ."

Đường Ninh kinh ngạc nói: "Thi từ gì?"

Tiết Vân ra vẻ kinh ngạc nói: "Đêm Thất Tịch là ngày lễ quan trọng như vậy, thế mà Chung đại tài nữ không có tác phẩm xuất sắc nào ra mắt, không phải là lúc trước đã nói rồi sao, mọi người ở trên thi hội lấy ra tác phẩm của mình, lẫn nhau truyền đọc bình luận, ngày đó Chung đại tài nữ đã thất ước, hẳn cũng là bởi vì không có tác phẩm?"

Sắc mặt của Hồ Cẩn khó coi, lời nói này của Tiết Vân, đầu mâu không chỉ là đang chỉ Chung Ý thất ước, càng là muốn chửi bới tài năng của nàng, nếu như hôm nay tránh đề tài này đi, nếu như lấp liếm cho qua, đối với thanh danh tài năng của Chung Ý, đều sẽ có ảnh hưởng rất lớn.

"Thì ra là Thất Tịch Từ à. . ." Đường Ninh cười cười, nói: "Tiểu Ý đã từng cùng ta nói qua, có Tần Quan "Tình cảm muốn lâu dài, đâu hiềm chuyện sớm tối" trước đây, Thất Tịch từ liền không có cái gì hay để viết, nàng viết ra cũng chỉ là để tự tiêu khiển mà thôi, không có ý định lấy ra để cho mọi người chê cười."

Trong lòng Hồ Cẩn nhẹ nhàng thở ra, xem ra tin đồn quả nhiên là không thể tin, ai nói cô gia của Chung gia là một con mọt sách, lúc này hắn nói, trong lúc vô hình liền đem thế cục lật về một chút.

Chung Ý không lấy ra bài từ đã làm, chỉ là bởi vì khiêm tốn mà thôi, so sánh với Tiết Vân đang hận không thể để cho cả Linh Châu thành đều biết là nàng đã viết một bài thơ hay, lập tức đã phân ra cao thấp.

Sắc mặt của Tiết Vân lộ ra một tia mất tự nhiên, trong lòng ngầm bực, lại cười lớn nói ra: "Lời ấy sai rồi, làm thơ đã là để tự tiêu khiển, cũng là để làm nhau vui, chỉ là mọi người trao đổi giao lưu với nhau mà thôi, cũng không có lòng so sánh nào cả, lấy ra nhìn thử, thì có sao đâu?"

"Cũng có lý." Đường Ninh suy nghĩ, khẽ gật đầu, nhìn Chung Ý, nói: "Đã như vậy, Tiểu Ý ngươi cũng đừng khiêm tốn nữa, đem bài từ đã làm kia lấy ra, để cho mọi người xem một chút đi."

Chung Ý nhìn hắn, sắc mặt hơi ngạc nhiên.

Hồ Cẩn lộ ra vẻ mờ mịt. Nếu như Chung Ý đã có thi từ, vừa rồi đã lấy ra rồi a, chẳng lẽ là lo lắng không sánh bằng Tiết Vân sao?

Đường Yêu Yêu trừng mắt liếc hắn một cái, giúp đỡ những cô gái khác khó xử nương nhà mình tử, tên khốn này, đến cùng là ở phe nào đây!

Tiết Vân chớp mắt một cái, trong lòng mừng rỡ, vị cô gia của Chung gia này, quả nhiên là một con mọt sách, tin đồn quả là không giả a!

Đường Ninh nhìn Chung Ý một cái, lại nói: "Ngươi quên rồi à, chính là đêm Thất Tịch hôm đó, trong phòng, ngươi đọc cho ta nghe bài kia. . ."

Biểu lộ trên mặt Chung Ý càng thêm kinh ngạc, nghi ngờ nói: "Ta. . ."

Đường Ninh thở dài, nói ra: "Là lỗi của ta, đêm hôm đó không nên để cho ngươi uống rượu, ngươi say tới mức ngay cả bài thi từ mà mình viết đều quên, may mà ta còn nhớ. . ."

Sắc mặt của Đường Yêu Yêu có chút đỏ lên, đêm đen gió lớn, cô nam quả nữ, ở chung một phòng, ngâm thơ làm phú, say rượu tán tỉnh. . .

Nàng quay đầu nhìn Chung Ý một chút, giữa hai người đã phát sinh nhiều chuyện như vậy, nàng thế mà một chuyện đều không nói với chính mình?

Mặc dù sắc mặt của Hồ Cẩn cũng có chút đỏ lên, nhưng trái tim lại an định xuống, dù sao có thì cũng còn tốt hơn so với không có.

Chung Ý kinh ngạc nhìn Đường Ninh: "Ta. . ."

"Không sao." Đường Ninh nhìn nàng, cười nói: "Bài mà ngươi viết kia, ta còn nhớ rõ."

Hắn suy nghĩ, rồi mở miệng nói: "Tên là « Thước Kiều Tiên » đi, ta nhớ được vế trên hình như là thế này. . . , Xảo vân trang vãn, tây phong bãi thử, Tiểu vũ phiên không nguyệt trụy. Khiên Ngưu Chức Nữ kỷ kinh thu, còn bao nhiêu, ly biệt hận nước mắt. . ."

Con mắt của Đường Yêu Yêu một lần nữa trợn to.

Bọn họ vào đêm hôm đó, thế mà thật sự uống rượu làm thơ à?

Còn uống say?

Uống say xong lại còn làm thơ?

Chung Ý không hề nói cho nàng biết a!

Hồ Cẩn cứ thế đứng ở nguyên chỗ, trên mặt đầu tiên là hiện lên vẻ vui mừng, nhưng sau khi nàng nghe xong vế trên, lúc quay đầu nhìn về phía Chung Ý, ánh mắt liền hóa thành phức tạp.

Chung Ý đều đã ngẩn ra đứng ở tại chỗ, nàng nhìn Đường Ninh một chút, lộ ra vẻ khó có thể tin, lại cảm thấy có chút càng thêm phức tạp, một lát sau, mí mắt rũ xuống.

Tiết Vân cũng cứng đờ tại chỗ, nắm đấm ở trong tay áo nắm chặt.

Trong sân dần dần trở nên an tĩnh, vào lúc này, Đường Ninh đã đọc đến vế bên dưới: "Hơi lạnh nhập tay áo, u hoan sinh tọa, Thiên thượng nhân gian mãn ý. Hà như mộ mộ dữ triều triều, thay đổi lại, hàng tháng hàng năm. . ."

Đây vẫn là một bài « Thước Kiều Tiên ».

Cùng là « Thước Kiều Tiên », lại không phải là bài mà mọi người quen thuộc "Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triều triều mộ mộ" .

Tác giả của bài ca này tên là Chu Thục Chân.

Tần Quan đem Ngưu Lang Chức Nữ thần hóa, vì tình yêu của bọn họ giao phó cho ý nghĩa vĩnh hằng, cho tình yêu bi kịch của Ngưu Lang Chức Nữ một kết cục viên mãn, không ít thế nhân đối với chuyện này đều biểu thị hài lòng.

Chu Thục Chân đối với kết quả này lại không hài lòng.

Tình yêu của Ngưu Lang Chức Nữ là bi kịch chứ không phải là hài kịch, thế nhân chỉ quan tâm tới chuyện bọn họ một năm gặp gỡ một lần vui sướng cùng hạnh phúc, không quan tâm tới sự dày vò cùng thống khổ không muốn người biết sau khi bọn họ gặp gỡ kia.

Chu Thục Chân nói, đêm Thất Tịch mưa, chính là giọt nước mắt ly hận của Ngưu Lang Chức Nữ.

Bài này so sánh với bài « Thước Kiều Tiên » của Tần Quan, hiếm ai biết, nhưng Chu Thục Chân là người phương nào, không nói những phương diện khác, chỉ nói tài tình, có thể sánh vai cùng với Lý Thanh Chiếu.

Mặc dù bài ca này không phải là đỉnh phong của nàng, nhưng lấy ra, cũng đủ để đập chết một đám người.

Tuy nói sau đó khẳng định là phải cho Chung Ý một cái công đạo, vẻn vẹn là chỉ tìm lý do, có khả năng liền sẽ để cho hắn vô cùng đau đầu, nhưng giờ phút này, cũng không có biện pháp gì khác để phá cục.

"Tiểu Ý đã nói qua, thi từ chỉ là tự tiêu khiển, có chỗ nào không tốt, mong rằng mọi người đừng trách." Đường Ninh lo lắng Chung Ý sẽ phủ nhận, nói với mọi người một câu, sau đó liền dắt tay Chung Ý, cho Đường Yêu Yêu một ánh mắt ra hiệu, nhìn bọn Hồ Cẩn một chút, cười nói: "Mang Tiểu Ý đi gặp một người bạn, xin lỗi trước vậy. . ."

Chung Ý đang thất thần bị hắn nắm tay dắt đi, Đường Yêu Yêu theo sát ở phía sau.

Hồ Cẩn lấy lại tinh thần, nhìn các nàng rời đi, thở dài, nói: "Thì ra là chúng ta cũng không biết, trong lòng Tiểu Ý có nhiều nỗi khổ như vậy. . ."

Hốc mắt của mấy cô gái bên cạnh nàng hơi có chút ướt át, nói ra: "Nàng bị Thứ Sử bức hôn, để nàng gả cho tên hoàn khố làm đầy việc xấu kia, làm sao trong lòng không khổ được, có thể nào không hận được? Nàng viết là Ngưu Lang Chức Nữ bi hoan, kỳ thật viết là chính nàng. . ."

"Cách xa nước mắt hận. . . , dựa vào cái gì mà hai người yêu nhau không thể sống với nhau cả đời, dựa vào cái gì mà một năm mới chỉ có thể gặp nhau một lần?"

"Đây không phải là Chức Nữ, đây chính là chính Chung cô nương, oán cùng hận trong này, chính là oán cùng hận của nàng. . ."

. . .

Đã không có ai để ý tới Tiết Vân nữa, các nàng còn đang mải đắm chìm ở trong bi tình u sầu mà bài từ vừa rồi kia mang đến.

Tình yêu của Ngưu Lang Chức Nữ không phải là viên mãn hạnh phúc, "Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triều triều mộ mộ", mặc dù câu này duy mỹ, nhưng chỉ là lâu các ảo ảnh trên không trung.

Bài « Thước Kiều Tiên » này, cho các nàng cảnh tỉnh.

Người hữu tình tự nhiên trường tương tư thủ, trước hoa dưới nguyệt, mà không phải thiên địa hai đường, hàng đêm rơi lệ.

Chung Ý thân là tài nữ, tình yêu hướng tới, lại không nghĩ ra, bị người bức bách thành thân, chỉ có thể làm ra hạ sách ném tú cầu, bài ca này, biểu đạt chính là đau nhức cùng hận của chính nàng. . .

Đám người thương hại những chuyện nàng gặp phải, lại sâu sắc bị tài tình của nàng chinh phục.

Nàng có không chỉ là có tài hoa, còn có khí độ.

Nếu như ngay từ đầu liền lấy ra dạng từ này, Tiết Vân còn lấy cái gì để đắc ý?

Ánh mắt của mọi người không nhịn được nhìn về phía Tiết Vân.

Một người có tài mà khiêm tốn, một người thì tài hoa không đủ, tự đại lại có thừa, chỉ dựa vào điểm này, đời này của Tiết Vân, đều sẽ không thể đuổi kịp Chung Ý. .

.
Chương trước Chương tiếp
Loading...