Tiểu Lang Quân Như Ý

Chương 28: Đệ Nhất Tài Nữ



Tôn thần y đang chuẩn bị đi tới bị hắn kéo đến một gian phòng khác, kinh ngạc nói: "Không phải là đêm qua vừa mới gặp hay sao?"

Đường Ninh cười cười, nói ra: "Ba ngày không thấy, phải lau mắt mà nhìn, một ngày không thấy, không phải chính là xa cách đã lâu lại trùng phùng sao. . ."

Lần này Tôn thần y tới, tự nhiên là vì chuyện ngày hôm qua.

Lần này hắn mang theo lễ vật hậu hĩnh, đều là chút dược liệu quý giá, sau khi ngồi xuống uống cạn một chén trà, lại vội vàng rời đi, lão nói với Đường Ninh nếu như hắn còn nhớ ra cái gì, thì cứ sai người đi tới Dược Lư tìm hắn.

Đường Yêu Yêu mở ra một cái hộp gấm tinh mỹ, hoảng sợ nói: "Nhân sâm này, hẳn là có mấy trăm năm đi?"

"Gốc thủ ô này, tuổi thọ cũng không thua kém trăm năm."

"Đây là Đại Hoàn Đan, dùng để kéo dài tính mạng, nơi này lại có ba viên, nhà ta mới chỉ có một viên, trên thị trường càng là ngàn vàng khó cầu. . ."

. . .

Đường Ninh nhìn Đường Yêu Yêu, kinh ngạc nói: "Làm sao mà ngươi biết tất cả những thứ này?"

Chung Ý nhìn về phía hắn, giải thích nói: "Nhà Yêu Yêu cũng buôn bán dược tài nữa."

Đường Yêu Yêu ngạc nhiên nói: "Tôn thần y đến cùng là làm cái gì, có thể cầm ra được nhiều dược liệu trân quý như vậy, ba viên Đại Hoàn Đan, cứ như vậy mà tiện tay đưa tới. . ."

Đường Ninh nhìn nàng, hỏi: "Không phải là do ngươi tìm ông ta đến hay sao?"

Đường Yêu Yêu liếc mắt nhìn hắn, nói: "Ta chỉ cho là y thuật của ông ta lợi hại hơn một chút so với những đại phu khác, nào biết được vốn liếng của ông ta cũng phong phú hơn nhiều so với những đại phu khác như vậy. . ."

Bối cảnh của Tôn thần y, cho đến bây giờ Đường Ninh vẫn còn không biết, nhưng mà có thể quen biết một vị thần y, là có ích vô hại.

Đường Yêu Yêu chỉ chỉ vào bình nhỏ kia, nói: "Ba viên Đại Hoàn Đan này ngươi cẩn thận thu lại, thời khắc mấu chốt có thể cứu mạng."

"Lợi hại như vậy à?" Đường Ninh có chút không tin.

Hắn nhớ kỹ Đại Hoàn Đan hình như là gia tăng công lực, ăn một viên gia tăng 20 năm công lực cái gì đó. . .

"Ngươi không muốn, vậy thì cho ta đi. . ." Đường Yêu Yêu đưa tay liền đoạt.

Đường Ninh vội vàng đem cái bình nhỏ kia thu lại, làm người hai đời, hắn so với bất kỳ ai đều biết sinh mệnh là đáng ngưỡng mộ cỡ nào.

Không chỉ có Đường yêu tinh nói như vậy, vừa rồi Tôn thần y cũng đặc biệt nhắc nhở qua hắn, ba viên Đại Hoàn Đan này, mới là thứ trân quý nhất trong tất cả các lễ vật, để hắn ngàn vạn lần xem trọng.

Đường Yêu Yêu liếc mắt nhìn hắn, hỏi: "Mau giải thích, ta biết đánh nhau hơn so với Tiểu Ý là có ý gì?"

Đường Ninh kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ không đúng à?"

"Ngoại trừ biết đánh nhau?"

"Không còn. . ."

Đường Yêu Yêu dùng một tay bóp một hộp gỗ nhỏ chứa lễ vật thành mảnh vụn, Đường Ninh vội đem chữ "Còn" kia nuốt trở lại.

"Kỳ thật, ta luôn rất bội phục nữ hiệp giống như ngươi, dứt khoát, sảng khoái, quả quyết. . ." Đường Ninh vừa gật gù vừa nói, không biết là đang thuyết phục nàng hay là đang tự thuyết phục chính mình. . .

Mặc dù khi nói những lời này có chút có lỗi với lương tâm của mình, nhưng mà có thể xứng đáng với thân thể của mình.

Che giấu lương tâm, dù sao cũng tốt hơn so với việc phải tiếp xúc thân mật với đôi chân dài của nàng.

Mặc kệ là như thế nào, Đường Yêu Yêu xem như đã từ bỏ suy nghĩ dùng tiền mua thơ, thông qua chuyện này, Đường Ninh lại càng hiểu rõ về nàng.

Phá của, quá phá của.

Phất tay đã là một vạn lượng bạc, đừng nói là nhà giàu nhất Linh Châu, chính là nhà giàu nhất cả nước cũng chịu không được nàng hành hạ như thế, về sau ai cưới nàng, vốn liếng đều sẽ bị nàng tiêu sạch.

Chuyện sau này Đường yêu tinh giày vò ai, cũng không phải là chuyện mà hắn cần quan tâm, hắn chỉ quan tâm Chung Ý thôi.

Chỉ mới qua một đêm qua, buổi sáng hôm nay Chung Ý đã nhận được mấy lời mời.

Tên tuổi đều là một ít thi hội, từ hội, hội vui chơi, « Thước Kiều Tiên » ngày hôm qua của nàng mở ra lối riêng, đêm qua ngay ở trong vòng tròn của những tài tử tài nữ kia truyền ra.

Tài nữ tự nhiên là có kiêu ngạo của tài nữ, Chung Ý đối với chuyện đem bài « Thước Kiều Tiên » vốn không phải do nàng sáng tác kia đội lên trên đầu nàng, lại thật ra là có chút buồn phiền.

Đây đại khái là một loại bệnh thích sạch sẽ về mặt tinh thần.

Nàng vốn là người vô cùng có danh tiếng, bài thơ đêm qua đã nói ra chân lý hiện thực của tình yêu, đinh tai nhức óc, rất nhiều nữ tử ở trong Linh Châu thành, đã tôn sùng nàng thành đạo sư nhân sinh. . .

Chuyện này khiến nàng càng thêm buồn phiền, ngay cả ánh mắt nhìn tới Đường Ninh cũng đã có chút u oán.

Chuyện ngày hôm qua mới đi qua nửa ngày, Đường Ninh cảm thấy, trong mấy ngày kế tiếp, thiệp mời nàng nhận được sẽ càng nhiều.

Kỳ quái là ngay cả hắn cũng nhận được vài phong thiệp mời.

Theo Chung Ý nói, chủ nhân của những thiệp mời kia, đều là những tài tử có mặt mũi ở Linh Châu thành.

Đây đại khái là dính ánh sáng của Chung Ý, nhưng mà hắn đối với loại tụ hội này, cũng không cảm thấy có hứng thú gì, thuận tay liền ném mấy tờ giấy kia vào góc bàn.

Sau đêm Thất Tịch, Chung Ý từ nhàn nhã biến thành bận rộn, gần như mỗi ngày đều có kiểu thi hội xã giao này.

Ở trong những trường hợp này, nàng cũng thường xuyên có thi từ mới truyền lưu ra.

Mặc dù Chung Ý rất bận rộn, nhưng mỗi ngày đều không bỏ bữa tối, chuyện này đã trở thành một sự ăn ý nhỏ giữa hai người.

Khi nàng chợt có linh cảm về câu thơ, gặp được một chút từ ngữ không thích hợp, nàng sẽ đi tìm Đường Ninh cùng thảo luận.

Về phương diện thi từ, chính Đường Ninh không viết ra được, nhưng trong đầu có không ít hàng tồn, luôn luôn có thể đưa ra một chút ý kiến mang tính kiến thiết cho nàng, đương nhiên đem những danh ngôn mà thế giới này không có, biến hóa ra sử dụng một phen, thông qua một chút ám chỉ cùng dẫn dắt, để chính nàng nói ra, nhìn dáng vẻ cao hứng mừng rỡ của nàng, cũng rất có hứng thú.

Hắn nhóm lửa nhàm chán, thỉnh thoảng sẽ dùng than củi vẽ mấy ô vuông ở trên mặt đất, cùng nàng chơi trò chơi giống như Cửu Cung Cách, cho dù là tùy tiện tâm sự, cảm thấy thời gian ban đêm không ngủ được cũng không còn dài như vậy nữa.

. . .

Lễ mừng thọ của Phương gia lão phu nhân đã kết thúc, nhưng chuyện xảy ra ở trên lễ mừng thọ, lại vẫn chưa kết thúc.

Một bài « Thước Kiều Tiên », một câu "Khiên Ngưu Chức Nữ nhiều lần thu, còn bao nhiêu, lệ hận ly biệt", làm cho vô số thiếu nữ ở Linh Châu thành suy nghĩ, cũng làm cho thanh danh của Chung gia tài nữ lại nổi lên, vang vọng Linh Châu.

Nàng có thể viết ra thi từ dạng này, đủ thấy trong khoảng thời gian nàng đang bị bức ép cưới kia, trong lòng phải chịu đựng qua thống khổ cùng dày vò như thế nào.

Nhưng mà, ngay lúc trong lòng các nàng cảm thấy đồng tình cùng khổ sở với những gì Chung đại tài nữ đã gặp phải, tác phẩm của nàng lưu lại ở trong mấy cuộc thi hội sau đó, lại thay đổi oán cùng hận của « Thước Kiều Tiên », tình cảm hân hoan vui vẻ, từ trong mỗi một câu thơ từ đều tràn cả ra ngoài. . .

Mà tiêu chuẩn của những bài từ kia, có vài bài còn ở phía trên bài « Thước Kiều Tiên » kia, bị người tranh nhau truyền tụng.

Đến tận đây, đám người cũng đã đại khái hiểu rõ, bài « Thước Kiều Tiên » kia của nàng, hẳn là bị Thứ Sử bức hôn, là sáng tác trong lúc tràn ngập bất đắc dĩ cùng tuyệt vọng đối với tương lai, nhưng mà lúc bị buộc đến tuyệt cảnh, rơi vào đường cùng, lại để cho nàng ném ra một lang quân như ý.

Hai vợ chồng nhà người ta ban đêm đều uống rượu làm thơ, nào còn có hận cùng oán gì nữa, phong cách thơ từ đột nhiên thay đổi, hận không thể thông qua thi từ nói cho người trong khắp thiên hạ, nàng hạnh phúc cùng mỹ mãn. . .

Chung Ý có thể dương danh ở Linh Châu, dựa vào không chỉ có sự xinh đẹp của nàng, còn có tài hoa.

Trước lúc này, mặc dù nàng có tài, nhưng ngày bình thường tài nữ có thể đánh đồng với nàng, cũng có mấy người, còn có một hai vị, tài hoa còn ở phía trên nàng.

Nhưng mà sau lễ mừng thọ của Phương lão phu nhân, nàng đưa ra một số bài thơ từ, khiến cho danh tiếng của nàng không ngừng khuếch tán, ngắn ngủi trong thời gian nửa tháng, liền ẩn ẩn có xưng hào "Đệ nhất tài nữ Linh Châu ". . .

Mà caia chuyện Chung đại tài nữ tú cầu chọn rể, tìm được lang quân như ý, trong lúc nhất thời, cũng truyền lưu thành một đoạn giai thoại ở Linh Châu thành, lưu truyền ra mấy phiên bản. . .

Sự tích của nàng, ở trong một đoạn thời gian rất dài, dẫn tới vô số cô gái tranh nhau bắt chước. . .

. . .

Hơn mười dặm bên ngoài Linh Châu thành, một cái thôn nhỏ nào đó lệ thuộc huyện Nghĩa Yên.

Tiếng ho khan kịch liệt, từ nơi nào đó trong một tiểu viện lụi bại trong thôn truyền đến.

Một cô gái có sắc mặt trắng bệch che ngực, lúc từ trong tiểu viện đi ra, bị một bóng người đi ngang qua ngăn lại.

Một người phụ nữ đang buộc tạp dề nhíu mày nhìn nàng, hỏi: "Tiểu Như, ngươi cũng đã bệnh thành dạng này, không ở trong nhà nghỉ ngơi cẩn thận, còn muốn đi đâu thế?"

Nữ tử trẻ tuổi che miệng ho khan vài tiếng, mỉm cười nói: "Tam thẩm, ta đi tới huyện nha nhìn xem, nhìn xem có tin tức của Tiểu Ninh ca hay không."

Phụ nhân kia nhìn nàng, thở dài nói: "Tiểu Như, đã lâu như vậy, ngươi. . ."

Trên mặt cô gái kia hiện ra một tia kiên định, nói ra: "Tiểu Ninh ca nhất định là sẽ không có việc gì. . ."

"Tốt tốt tốt, ta biết ta biết, hắn chính là Văn Khúc tinh hạ phàm, nhất định là không có việc gì. . ." Phụ nhân đỡ nàng đi trở về, nói ra: "Thế nhưng mà nơi này cách huyện nha tới ba mươi mấy dặm đường, ngươi cũng đã bệnh thành bộ dáng này, làm sao mà đi nổi? Ngày mai, ngày mai Tam thúc của ngươi đi vào trong thành, ta để cho ông ấy hỗ trợ hỏi một chút. . ."
Chương trước Chương tiếp
Loading...