Tiểu Lão Bản

Chương 35: Không phải là người



Giữa hè tháng bảy, Đường Học Cẩn nghỉ lại tiệm cơm, thỉnh thoảng sẽ cầm muôi nấu vài món, công trường của ba năm trước hiện đã làm xong, ở đó xây lên một tòa nhà mấy tầng không cao lắm, mảnh đất bỏ hoang nay đã thành khu phố cảnh sắc tuyệt đẹp.

Đường Học Cẩn biết, nhiều năm sau, cái trấn nhỏ này sẽ ngày càng phồn hoa, mà giá nhà ở đây, cũng sẽ được nước lên thuyền.

Tiệm cơm vẫn tiếp tục bán cơm hộp, việc làm ăn của nó giờ đã làm tới trung học số một và trung học số bốn... Một số giáo viên cũng hay gọi cơm ở đây.

Không thể nghi ngờ, tiệm cơm làm rất thành công.

...

Một ngày giữa tháng bảy, Đường Học Cẩn theo lệ tới tiệm, bất quá khi sắp tới cửa, tâm tình vốn đang vui vẻ của cậu nháy mắt bị mây đen che khuất... Ở cửa tiệm cơm, có hai người đứng chặn, không phải là Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ từ ngày nào đó ở ba năm trước đã không còn gặp lại sao?

Cậu từ chỗ Lưu Minh Lượng và Trương Vân biết tình huống hiện tại và những chuyện đã xảy ra trên người bọn họ, lúc này cũng đoán được bọn họ tới tìm mình để làm chi —— đơn giản là đòi tiền.

Đường Học Cẩn nghĩ mà buồn cười, hai người này là muốn tiền đến điên rồi đi, bọn họ lẽ nào không biết, mình vẫn chỉ là một học sinh, lấy đâu ra tiền cho bọn họ đòi?

Khóe miệng kéo lên sự trào phúng, ánh mắt Đường Học Cẩn rơi xuống tiệm cơm phía sau, cậu biết, hai người này khẳng định từ đâu nghe được cậu là ông chủ của tiệm cơm, nên mới dự định tới tìm cậu đòi tiền.

Lắc đầu, nụ cười lạnh trên khóe miệng ghìm sâu. Đáng tiếc Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ tính sai rồi, tuổi cậu còn nhỏ, căn bản không thể ký hợp đồng, hợp đồng của tiệm cơm này là Lưu Minh Lượng ký, bọn họ có lá gan tìm trưởng trấn đòi tiền sao?

Ha hả, cho một trăm cái cũng chẳng dám.

Nghĩ đến đây, cậu khôi phục vẻ lạnh nhạt, ánh mắt bình tĩnh nhìn hai người thấy mình đã kích động đến mức không thể ẩn giấu, "Hai người tới đây làm gì?"

Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ bị thái độ lạnh nhạt của Đường Học Cẩn chặn nghẹn, lập tức nghĩ tới mục đích của mình, gượng ép nhịn xuống.

"A Cẩn à, cha mẹ tới thăm con, nghe nói con thi vào lớp 10 xong rồi, thành tích thế nào?" Đường Quốc Hoa ép ra một nụ cười giả tạo, vờ như quan tâm hỏi, "Gần đây có phải kiếm được tiền không, thân thể mập mạp hơn trước nhiều nha."

"Há." Đường Học Cẩn nhàn nhạt đáp lại: "Thành tích chưa ra, tôi không biết."

Đôi mắt Triệu Lệ xoay tròn, nhìn thiếu niên đã cao hơn trước mặt mình, giọng mang từ ái: "A Cẩn, trước là lỗi của mẹ, khi đó mẹ bị con chọc tức, nên mới..."

"A, tôi cũng không cảm thấy đó là bị tôi tức." Đường Học Cẩn đánh gãy lời Triệu Lệ, cậu lười nghe bọn họ nói nhảm, cũng chán nghe, "Nói thẳng đi, hai người tới tìm tôi làm gì, tôi nhớ năm đó khi tôi đi, bà có bảo tôi vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt ông bà nữa."

Cái giọng trào phúng nhàn nhạt như một bàn tay hung hăng tát vào mặt Triệu Lệ, khiến sắc mặt mụ xoát một cái xệ xuống, giả vờ không nổi nữa bà dứt khoát thu hồi nụ cười giả nhân giả nghĩa, cười khẽ một tiếng, nói: "Bọn tao tới tìm mày làm gì, mày nói thử xem?"

Đường Học Cẩn nghe được lời này, nghiêng đầu, rất nghi hoặc nói: "Sao tôi biết ông bà tới tìm tôi làm gì chứ?" Nói xong, cậu sờ cằm mình, lời mang chế giễu, "Để tôi nghĩ xem, có phải là vì vụ cây ăn quả của ông bà lỗ vốn, tính tới đây xin tiền tôi, đúng không?"

Đường Quốc Hoa nhìn thằng nhóc ba năm không gặp đã cay nghiệt hơn xưa, trợn tròn mắt, rống: "Có thằng con nào nói chuyện với cha mẹ mình như vậy không?"

Nghe được câu hỏi đương nhiên này của Đường Quốc Hoa, Đường Học Cẩn bật cười, "Ha ha, đây là điều buồn cười nhất tôi từng được nghe đấy."

"Ông bà lúc nào coi tôi là con mình?" Đường Học Cẩn nói xong, lại cười, "A, không đúng, tôi vốn không phải con ông bà, con ông bà Đường Học Quân còn ở trong làng kìa, tôi không có cái phúc ấy, thế nên chớ nói bừa."

Mấy lời đơn giản của Đường Học Cẩn khiến Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ thẹn quá hoá giận, mụ lập tức dốc sức rống lên: "Cái thằng mất dạy này, cho mày ăn học là để mày học cách mất dạy với trưởng bối đó hả?"

Đường Học Cẩn nghe được lời này, nhàn nhạt đáp, "Vậy phải xem là ai, nếu là chú Lưu và thím Trương, tôi tự nhiên có lễ phép, nhưng gặp hai ông bà, tôi cảm thấy không cần."

Trận tranh chấp này của ba người đã hấp dẫn không ít ánh mắt, một số khách quen của Đường Học Cẩn lo lắng hỏi cậu một hai câu, Đường Học Cẩn cảm ơn từng người rồi từ chối sự giúp đỡ của đối phương.

Đường Quốc Hoa thấy mọi người chỉ trỏ bọn họ, ánh mắt ác lên: "Nhìn cái gì mà nhìn, ông đây là cha nó."

Triệu Lệ nhìn mọi người xung quanh, trong lòng đã có kế, vành mắt ửng đỏ, xoát một cái ngã ra đất om sòm, "Chết cho rồi chết cho rồi, nuôi ra thằng con vô ơn, không nhận cha mẹ nó. Sao mạng tôi khổ vậy giời, năm đó tao tay c*t tay đ*i nuôi mày lớn, bây giờ mày lại đối xử với mẹ mày như thế, mày rốt cuộc có còn là con người không..."

Đường Học Cẩn cười lạnh nhìn Triệu Lệ ngồi trên đất giả vờ đáng thương, mà mình thì vẫn đứng đó, mặc cho mọi người chỉ trích, lại không hề phản bác, thần sắc nhàn nhạt, như không bị ảnh hưởng gì.

Chờ đến khi Triệu Lệ khóc xong rồi, hùng hổ nói một đống lời đủ để người nghe hiểu lầm, Đường Học Cẩn mới nâng mắt, chậm rãi mở miệng, "Ban đầu, là ai bắt tôi nghỉ học cấp hai? Là ai rõ ràng biết Đường Học Quân đập vỡ đầu tôi trái lại còn đổ trách nhiệm lên người tôi? Là ai ba mặt một lời nói cho tôi biết, tôi không phải con ông bà, bất quá là một thằng nhóc đáng thương ông bà nhặt về nhà?"

Đường Học Cẩn lắc đầu, tiếp tục nói: "Ba năm qua ông bà chưa từng xuất hiện trước mặt tôi, tiền học phí tiền sinh hoạt của tôi là tôi tự kiếm, ông bà có mặt mũi gì giờ tới chỉ trích tôi?"

Tiếng chỉ trích chậm rãi giảm bớt, mọi người ồ lên, ánh mắt nhìn Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ trong khoảng khắc hóa thành chán ghét, có mấy bác trai bác gái yêu thích Đường Học Cẩn còn phun nước miếng vào mặt hai người họ, ghê tởm nói: "Hai kẻ ghê tởm này, lại dám đối xử thế với ông chủ nhỏ."

Sau đó bọn họ như là đột nhiên nghĩ thông gì, trợn to mắt, hai tay chống nạnh, "Hai kẻ này chẳng lẽ là biết ông chủ nhỏ mở tiệm ở đây nên tới đòi tiền à?"

Lời này vừa nghe, mọi người sôi nổi thấy có lý, thế là ánh mắt nhìn bọn họ càng thêm hèn hạ, quả thật chẳng khác gì nhìn súc vật.

Đường Học Cẩn từ trên nhìn xuống, không có xúc cảm, thần sắc nhạt nhẽo, "Ông bà đừng có nằm mơ, ông bà vì lòng tham mà làm ăn lỗ vốn cũng đừng tìm tôi, tôi không có tiền."

Đường Quốc Hoa nhìn thấy mục đích của mình bị lộ, dứt khoát không che giấu cũng không quan tâm mặt mũi nữa, "Đường Học Cẩn, tao và A Lệ tốt xấu nuôi mày mười ba năm, nếu mày đã biết mình không có bất cứ quan hệ huyết thống gì với bọn tao, vậy trả lại tiền mười ba năm bọn tao nuôi dưỡng mày, bọn tao sẽ không xuất hiện trước mặt mày nữa, mày đừng quên, trên bản hộ khẩu, mày vẫn là con tao."

Nói tới nói lui vẫn là đòi tiền, đáng tiếc Đường Học Cẩn đời này đã hạ quyết tâm sẽ không cho hai kẻ này một đồng nào nữa. Lại nói cái tiền nuôi dưỡng buồn cười ấy, từ khi cậu hiểu chuyện, việc nhà toàn bộ do cậu quán xuyến, bọn họ động một tí là đánh chửi, gia đình như vậy, chẳng lẽ không phải là tai nạn với cậu sao?

Huống hồ, cái gọi là tiền nuôi dưỡng, cậu đã dùng mạng của mình trả lại rồi... Cậu đã chết một lần rồi, chẳng lẽ còn ngại không đủ?

Nghĩ đến đây, hận ý Đường Học Cẩn giấu trong lòng lại dâng lên, vừa định mở miệng, đã nghe được một âm thanh rét lạnh cướp trước, "Hai kẻ này chính là đôi vợ chồng ghê tởm tổn thương Tiểu Cẩn à?"

Kinh ngạc quay đầu, Đường Học Cẩn thấy Lục Quân Thần lướt qua mọi người đi thẳng tới bên cậu, nhìn cậu ôn nhu cười.

Chớp mắt, Đường Học Cẩn hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

Lục Quân Thần sờ mái tóc mềm mại của cậu, ôn hòa nói: "Hôm nay rảnh, nên tới thăm em."

Rồi đá mắt nhìn Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ, tầm mắt ôn nhu bị thu lại, biến thành sắc bén vô cùng: "Hai người còn tới đây làm gì?"

Đường Quốc Hoa bất mãn nhìn người trước mặt không biết lý do vì sao xuất hiện còn chất vấn bọn họ, mày nhăn lại, ánh mắt hung ác, "Mày là thằng nào, chuyện này can gì tới mày!?"

Lục Quân Thần tính nói gì, bất quá bị Đường Học Cẩn kéo áo lại, anh nghiêng đầu nhìn cậu bé đứng bên cạnh, chỉ thấy đối phương nhẹ nhàng lắc đầu, sững sờ một hồi, anh lui ra sau một bước, nuốt xuống lời tính nói.

Đường Học Cẩn bị cái vẻ đương nhiên của Đường Quốc Hoa chọc cho tức cười, nhìn vào mắt Triệu Lệ, giọng cậu bình thản hỏi "Ông bà cảm thấy, mười ba năm nuôi dưỡng này, tôi nên trả lại tiền cho ông bà phải không?"

"Đương nhiên, bọn tao vốn không có nghĩa vụ nuôi mày." Triệu Lệ và Đường Quốc Hoa gật đầu, mục đích của bọn họ vốn là vậy, "Huống hồ, cha mày, cũng không phải người tốt gì."

Triệu Lệ lại định dùng ngôn ngữ bao hàm ác ý lớn nhất ghê tởm Đường Học Cẩn, đáng tiếc mụ chưa kịp mở lời, đã bị đánh gãy, lần này đánh gãy mụ, là Trương Vân nghe tin chạy tới.

"Triệu Lệ, bà lại tính nói bậy bạ gì đó?" Trương Vân hai tay chống eo, đứng trước mặt Đường Học Cẩn như gà mái bảo vệ đàn con, trợn tròn mắt, vẻ mặt tức giận, "Chưa từng thấy ai mặt dày như hai người, hai người thật không phải là người mà, phi, nói hai người là người cũng là cất nhắc."

Đón vẻ mặt hèn mọn của Trương Vân, Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ há hốc mồm, nhưng không dám cãi lại gì, hai người họ là loại người bắt nạt kẻ yếu, suy cho cùng, bọn họ sợ thân phận trưởng trấn của Lưu Minh Lượng.

Nhìn vẻ mặt xám xịt của cả hai, Trương Vân vội vã quay đầu kéo Đường Học Cẩn từ trên xuống dưới quan sát, hận không thể lột quần áo của cậu ra kiểm tra xem có bị thương không.

Đường Học Cẩn thấy Trương Vân khẩn trương mình như vậy, nhẹ giọng nói: "Thím à, cháu không sao, bọn họ không đánh cháu."

"Hô." Trương Vân thở dài một hơi, quay đầu, hung hăng trừng Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ, "Hai người làm ăn thua lỗ còn dám vác mặt chạy tới đây giật tiền Tiểu Cẩn?"

Nói xong, bà ném ánh mắt lên người Đường Quốc Hoa, trào phúng nói: "Sao hả, ông có tiền nuôi gái ở ngoài lại không có tiền bù lỗ à?"

"Thật là buồn cười, hai người muốn tiền đến điên rồi phải không? Một đứa bé vị thành niên như Tiểu Cẩn, lấy đâu ra cái gọi là tiền nuôi dưỡng chó má trả cho hai người! Cho dù là quậy tới cục cảnh sát, đạo lý phỏng chừng cũng là đứng về phía Tiểu Cẩn." Trương Vân không hề nể tình ở trước mặt mọi người trực tiếp vạch trần bộ mặt thật của hai kẻ này.

Tuy rằng mọi người trước đã biết hai kẻ này chẳng tốt lành gì, nhưng thật không ngờ lại có chuyện như vậy, lúc này, ánh mắt nhìn Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ, xuy xuy xuy... Phỏng chừng đời này gặp bọn họ đều định đi đường vòng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...