Tiểu Lão Bản

Chương 53: Lâm Cẩm



Khoảng thời gian Lục Quân Thần đi Cảng Thành, Đường Học Cẩn cũng rất bận, thời kỳ này đang là kỳ kiểm tra mỗi tháng một lần ở trường, do thành tích ưu tú, cho nên chủ nhiệm lớp càng là dốc sức trông chừng cậu, chỉ sợ một cái sơ sẩy mầm non tốt đẹp này sẽ héo úa, không thể giữ vững hạng đầu lớp được nữa, làm cả lớp vốn đố kị với cậu đều lén che miệng cười —— thật là thảm quá đi.

Vất vả lắm mới giải quyết xong kỳ kiểm tra tháng mười một, Đường Học Cẩn vừa thở ra một hơi, cự tuyệt lời mời đi chơi của Tô Lễ Hàng, lại tạm biệt Vạn Bác rục rịch tính đeo theo cậu, một mình về nhà.

Đi được nửa đường, bỗng nhiên nhớ tới trong nhà không có ai, có về cũng là một mình... Vừa nghĩ vậy, cậu đã cảm thấy còn không bằng tới "Giai Viên", có thể cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt ở đó.

Tính thời gian, Lục Quân Thần đi Cảng Thành đã nửa tháng, mấy ngày nay, Đường Học Cẩn mỗi ngày ở nhà một mình, rảnh thì xem TV, đáng tiếc chẳng xem nổi gì, tâm tư đều bay tới chỗ người đàn ông nửa tháng không gặp được kia.

Cũng không biết mình ỷ lại như thế từ lúc nào, nhưng sự thay đổi này là tích lũy âm thầm theo tháng năm, dần quen với sự tồn tại của đối phương, đột nhiên có một ngày, khi đối phương biến mất khỏi cuộc sống của mình ba bốn ngày năm sáu ngày bảy tám ngày hay gì khác, cậu sẽ bắt đầu cảm thấy tịch mịch cô độc——

Đường Học Cẩn vừa đi vừa nghĩ ngày mai được nghỉ mình nên làm gì, không hề để ý, cậu đã tới phố buôn bán.

Lúc này trời đã tối, dòng người đi lại chưa nhiều như đời sau, đêm của thành phố G cũng chưa xa hoa trụy lạc phồn hoa bất tận như đời sau, bất quá đại khái vì là bến cảng được mở, cho dù chưa có sự phồn vinh ấy, nhưng cũng không kém bao nhiêu.

Men theo dòng người, Đường Học Cẩn băng qua phố buôn bán, khi đi ngang tủ kích của một tiệm thương hiệu độc quyền, cậu dừng bước.

Quay người, Đường Học Cẩn nhìn những vị trí được bày biện tỉ mỉ trong tủ kính, bên trên đặt một cái hộp đơn giản trang nhã, trong hộp bày một sợi lắc tay bằng da đầy mùi thời thượng, tổng cộng có ba kiểu, rất mốt, có thể nói là đơn giản mà không thiếu cầu kỳ.

Vật phẩm mình vẽ ra Đường Học Cẩn sao có thể quên, cậu nhìn chằm chằm sợi lắc tay trong tủ kính, nhìn mấy số không viết sau bảng giá, Đường Học Cẩn co giật khóe miệng, cậu bỗng nhiên phát hiện, mình thiệt lớn.

Nhìn mấy sợi lắc tay, Đường Học Cẩn cuối cùng nhớ tới chuyện mấy ngày trước mình vẫn cố nhớ nhưng nhớ không ra —— Lục Quân Thần từng nói, lắc tay cậu thiết kế đã được đưa ra thị trường, lượng tiêu thụ rất cao, hầu như một mỗi tiệm thương hiệu độc quyền đều cháy hàng...

Từ nghe nói đến tận mắt thấy, Đường Học Cẩn cuối cùng biết, Lục Quân Thần vì sao có nắm chắc cho cậu hay, thương hiệu của anh có thể chống lại với thương hiệu nước ngoài.

Không thể nghi ngờ, tiệm thương hiệu độc quyền này là thương hiệu Lục Quân Thần một tay sáng tạo ra, nó không riêng bán nữ trang cũng có nam trang tinh phẩm, sản phẩm định vị là cao cấp, tiệm được trang hoàng sa hoa, thoạt nhìn nhân tính hóa và thư thích hơn những thương hiệu lớn của nước ngoài nhiều.

Đường Học Cẩn chỉ nhìn, đã biết chất liệu trang phục tuyệt đối không làm giả, đứng trước tủ kính, tâm tình cậu thật không biết nên dùng từ gì hình dung, cậu vẫn biết Lục Quân Thần rất lợi hại, nhưng có thể trong mấy năm ngắn ngủi sáng tạo ra thương hiệu nổi tiếng như vậy, cậu chỉ có thể than một tiếng, người so với người tức chết người!

Đang than, từ trong tiệm bước ra một nam một nữ.

Nữ vẻ mặt ghét bỏ chọt vào cánh tay gã đàn ông bên cạnh, nói: "Mất mặt muốn chết, không có tiền thì đừng ra vẻ đại gia, chạy vào tiệm người ta bày đặt làm thổ hào, bà thật là xui tám kiếp mới đi theo mày."

Lông mày gã đàn ông siết chặt, mất mặt với người nữ không nói còn bị người trong tiệm chế giễu, tâm tình vốn đã tệ hại, nay bị người nữ chọc giận, gã càng trực tiếp điên lên, một tay đẩy người nữ ngã xuống chân Đường Học Cẩn, chỉ vào mũi người nữ rống: "Mày câm miệng cho ông, nếu không phải ông nuôi mày cho mày tiền, mày có thể mặc quần áo hàng hiệu vênh váo à?!"

Nói xong lại trừng Đường Học Cẩn đứng đó một cái, ánh mắt hung ác, "Nhìn cái gì, mày cũng tính giễu cợt ông hả!"

Đường Học Cẩn: "..." Này có tính là nằm cũng trúng đạn không?

Người nữ ngã dưới chân Đường Học Cẩn, trợn to mắt không dám tin nhìn gã đàn ông, rồi lập tức bò dậy, lao tới tính cho gã một bạt tai, bất quá bị gã nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cánh tay còn bị tát lại một cái, người nữ che nửa khuôn mặt anh anh anh khóc, vừa khóc vừa mắng, lời nói mang theo tiếng nức nở, quậy cho túi bụi.

Đường Học Cẩn sợ nhất gặp phải những chuyện như vậy, lập tức tính bỏ đi, nhưng khi cậu vừa xoay người, đã nghe gã đàn ông quát gọi tên người nữ, sửng sốt, Đường Học Cẩn dừng bước, quay đầu nhìn người nữ.

—— gã đàn ông gọi người nữ là Lâm Cẩm.

Đường Học Cẩn nhìn Lâm Cẩm, lớp trang điểm tinh xảo đã bị nước mắt làm nhòe, quả thật là nhìn không nổi nữa, cậu không ngờ có thể gặp được tiểu tam Đường Quốc Hoa nuôi ở thành phố G, rất ngoài ý muốn, mà còn ra vẻ, đối phương vẫn tiếp tục làm tiểu tam?

Đối với Lâm Cẩm chỉ nghe danh lại chưa từng gặp mặt, Đường Học Cẩn lần này cuối cùng đã được biết, cậu lắc đầu, cảm thấy ánh mắt Đường Quốc Hoa chẳng khá hơn tí nào, trước có cọp mẹ Triệu Lệ ở nhà đè đầu, sau tìm tiểu tam, vẫn là loại giày rách... Xuy xuy xuy, lẽ nào là báo ứng?

Sống lại rồi đối với Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ hoàn toàn chỉ còn thừa hận ý Đường Học Cẩn kỳ thực thấy cảnh như vậy, trong lòng chỉ có vui sướng khi người gặp họa, bất quá cậu không có ngu x đến mức nhúng mỏ vào cười, mấy cái chuyện nhóm lửa thiêu thân này, đời trước cậu làm một lần là đủ rồi.

Lắc đầu, Đường Học Cẩn không dừng lại nữa, cất bước đi tới "Giai Viên".

Lúc này là giờ cơm, "Giai Viên" cực kỳ náo nhiệt, vì có Trần Tử Hàn trông chừng, nhân viên bây giờ có thể nói hết sức nhu thuận, Đường Học Cẩn từng tới một hai lần, mỗi lần đều phải bái phục Trần Tử Hàn, không hổ là học sinh giỏi tốt nghiệp từ đại học Kyoto, không hổ là bạn của Lục Quân Thần——

Hai người đều giống hệt nhau, năng lực siêu quần, tuy rằng tính cách khác xa, nhưng hiệu quả lại y chang.

Đường Học Cẩn từng thấy Trần Tử Hàn mắng khóc một cô bé ở bàn thu ngân, mà còn khóc xong, cô bé này cúi rạp đầu với Trần Tử Hàn, vỗ ngực cam đoan tuyệt đối không tái phạm nữa —— cứ như mắc phải hội chứng Stockholm vậy.

"..."

Đường Học Cẩn lúc đó đổ mồ hôi, cậu cảm thấy Trần Tử Hàn không làm bán hàng, quả thật là đáng tiếc, có cái miệng như vậy, mở ra khép lại, phỏng chừng đơn hàng lăn tới lăn lui đã tự lăn vào tay anh... Khụ khụ, loại người này, thật là —— trời sinh khiến người đố kị.

Đường Học Cẩn vừa vào "Giai Viên", đã bị Trần Tử Hàn đang chiêu đãi mấy người khách nữ nhìn thấy.

"Đường Tiểu Cẩn, em tới đây làm gì?" Trần Tử Hàn treo nụ cười xán lạn nhất, đi tới chỗ Đường Học Cẩn, vừa đi, vừa chào hỏi khách khứa lui tới, gì mà ông Vương cô Lý anh Trương bà Trần vân vân, thoạt nhìn, rất quen thuộc.

Đường Học Cẩn cười bảo, "Kiểm tra xong rồi, hôm nay tới chơi."

"Há~" Trần Tử Hàn nhướng mày, vẻ mặt thoáng tí hèn mọn, "Lẽ nào không phải vì một mình ở nhà trống rỗng tịch mịch nên mới tới đây à?"

Đường Học Cẩn: "..." Biết thì cũng đừng có nói ra.

Nhìn cậu bé ra vẻ xấu hổ, Trần Tử Hàn bật cười, không đùa nữa, "Ghế lô trên lầu hết rồi, hôm nay em chịu khó ngồi ở dưới nhé, muốn ăn gì?"

Đường Học Cẩn sửng sốt, lắc đầu, "Không cần, bụng em không đói, em vào bếp phụ đây." Nói xong, cậu bỏ chạy vào bếp, để túi sách xuống mặc đồ đầu bếp, lại đội mũ bếp vào, cẩn thận hỏi đầu bếp bên cạnh, rồi bắt đầu làm việc.

Trần Tử Hàn đứng ở ngoài thấy vậy, sờ cằm, lộ ra nụ cười thú vị.

Cứ thế, những ngày không có Lục Quân Thần làm bạn, im lặng qua thêm nửa tháng, thời gian loay xoay một vòng, ngày trên lịch đã tới giữa tháng mười một, mấy ngày nữa là sinh nhật Đường Học Cẩn.

Lúc này, thời tiết dần se lạnh, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm ở phía Nam khá lớn, buổi trưa mặt trời treo cao, ôn độ có thể 25, 26, chờ đến khi lặn, ôn độ trực tiếp giảm còn 17, 18.

Quần áo của Đường Học Cẩn đã đổi thành kiểu tay dài, tan học, cậu vẫn theo thói quen một mình về nhà.

Ngày này, vẫn như thường lệ, tan học rồi, Đường Học Cẩn cự tuyệt lời mời tới nhà chơi của Vạn Bác, có chút ỉu xìu cúi đầu ra cổng.

—— Lục Quân Thần đã một tuần không gọi cho cậu.

Trực tiếp dẫn đến Đường Học Cẩn lên lớp cũng chẳng thể nào tập trung nghe giảng được, trái tim như bị mười lăm cái gàu treo cao, lủng lẳng, không một phút yên tĩnh.

Khẽ cau mày, Đường Học Cẩn rất lo cho Lục Quân Thần.

Tới cổng rồi, cậu nghe được vài tiếng thì thầm bàn tán, đại bộ phận nói cái gì đẹp trai quá, bảnh quá vân vân, mà còn lên tiếng là nữ sinh.

"..." Có soái ca xuất hiện à?

Đường Học Cẩn hiếu kỳ ngẩng đầu lên, nhìn về phía tiếng thì thầm truyền tới, đã thấy cái tên hại cậu lo lắng đủ một tuần đang tùy tiện đứng tựa vào xe, rất giống một vị quân tử nhanh nhẹn ôn hòa lịch sự, anh nghiêng đầu nói gì với người phụ nữ bên cạnh, đại khái là một chuyện buồn cười nào đó, người phụ nữ ưu nhã bật cười, nếp nhăn nơi khóe mắt thoáng hiện, cực kỳ tao nhã.

Đường Học Cẩn: "..." Cho nên cậu lo lắng làm cái quỷ gì?

Ánh mắt Đường Học Cẩn ngoắc ngoắc nhìn Lục Quân Thần, vẻ mặt lạnh mặt, kỳ thực nếu nhìn kỹ, còn có bất mãn hỗn loạn thở phào, cậu mím môi, không lên tiếng, cậu hiện tại có chút khó chịu, cậu giận Lục Quân Thần cả một tuần không gọi cho cậu.

Lục Quân Thần như có tâm linh cảm ứng, ánh mắt Đường Học Cẩn vừa rơi xuống người anh không đến mười giây, anh đã chuẩn xác quay đầu bắt được cái bóng của cậu bé mình ngày nhớ đêm mong hơn tháng qua.

Hơi thở bên người nhu hòa lại, khóe miệng Lục Quân Thần giơ lên, vẽ ra độ cong yêu chiều, đáy mắt anh không giấu được sự nhung nhớ và ôn nhu, đủ để nhấn chìm người.

"Tiểu Cẩn, anh về rồi——"

Lục Quân Thần nói vậy, giọng anh trầm thấp mà ôn nhu, rất từ tính, khiến đám nữ sinh vây xem lại bắt đầu nhỏ giọng oa oa oa ca ngợi.

Nhìn vào ánh mắt ấy, Đường Học Cẩn đỏ má, cậu đi tới chỗ anh, đứng lại trước mặt, vừa mở miệng định nói gì, đã thấy Giang Tư dùng một vẻ mặt cậu không hiểu nhìn mình, đầy sự ôn nhu từ ái.

"... dì Giang, dì tới chơi à?" Đường Học Cẩn quấn quýt một hồi, mới dùng xưng hô "dì".

"Ừ, tới thăm cháu." Giang Tư ôn nhu nói: "Tiểu Hàng chỉ cần gọi điện về nhà là đều nhắc tới cháu, xem ra, thằng bé rất thích cháu, lần đầu tiên dì thấy nó thích một người như vậy, dì nghĩ, nhất định là cháu tốt với nó lắm, dì phải cảm ơn cháu."

Đường Học Cẩn vội vã xua tay, "Không có, Tô Lễ... Tiểu Hàng rất tốt, cháu cũng thích cậu ấy ạ."

Như là thoả mãn khi nghe con mình được khen, nụ cười của Giang Tư nhu hòa hơn, bà nhìn Đường Học Cẩn, hỏi: "Tiểu Hàng đâu, sao còn chưa ra?"

Đường Học Cẩn trả lời: "Hôm nay cậu ấy trực nhật, hẳn là sắp ra rồi."

Nghe vậy, Giang Tư không nói gì nữa, ánh mắt bà nhìn vào trường, bình tĩnh nhẹ nhàng.

Thấy thế, Đường Học Cẩn đưa mắt quay lại chỗ Lục Quân Thần, nghiến răng với anh.

Lục Quân Thần bật cười, sờ đầu Đường Học Cẩn, phảng phất là học thuật độc tâm, mở miệng giải thích nguyên nhân một tuần rồi không gọi điện.

Một tuần vừa qua, Lục Quân Thần bận đến ngày đêm điên đảo, ban ngày có hội nghị mở không hết, buổi tối có đủ loại tài liệu cần ký, ông già nhà anh ném cho anh một đống công việc, chờ anh vất vả làm xong, đã là nửa đêm, anh không nhẫn tâm đánh thức Đường Học Cẩn, nên đành phải thôi.

"... Thế nên, anh mới không gọi về." Lục Quân Thần nhìn vẻ mặt mềm xuống của cậu bé, nói tiếp: "Xin lỗi, làm em lo lắng phải không?"

Đường Học Cẩn gật đầu, "Dạ, em còn cho rằng anh... bi bệnh."

Nghe được lời này, ánh mắt Lục Quân Thần ôn nhu quyến luyến, ý cười bên khóe miệng giơ cao.
Chương trước Chương tiếp
Loading...