Tiểu Mềm Miêu

Chương 11:



Tạ Ngôn về đến nhà, thay giày , chào hỏi Tạ mụ mụ đang xem TV trong phòng khách rồi lên lầu.

Một lúc , hắn nghe thấy tiếng gõ cửa, đặt bút trên tay xuống, đứng dậy mở cửa.

Đứng ở cửa là Tạ mụ mụ với hoa quả, sau khi nhìn thấy sách bài tập trên bàn của Tạ Ngôn, Chu Bình liền ngây người .

Trên đời luôn tồn tại một loại người như vậy.

Họ không nhất thiết phải lắng nghe cẩn thận lên lớp, cũng không muốn làm bài tập sau giờ học, nhưng với trí thông minh đó , kết quả thi luôn thuộc loại tốt nhất.

Tạ Ngôn là loại người này, tuy rằng học giỏi nhưng căn bản không bao giờ làm bài tập về nhà.

Nhi tử thành tích tốt , ngoài ra, còn là đứa con của Tạ Thành và nàng lúc tuổi đã xế chiều, chỉ là một đứa trẻ như vậy, ngày thường vẫn luôn nghậm trong lòng .

Vì vậy khi Tạ Ngôn không thích làm bài tập về nhà , Chu Bình cũng cảm thấy không có gì và không để tâm .

Đột nhiên nhìn thấy Tạ Ngôn đang làm bài tập, Chu Bình có chút kinh ngạc.

Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của mẹ, Tạ Ngôn cảm thấy hơi xấu hổ.

Hắn bực bội giật tóc mình.

Hắn đã hẹn với nhóc cùng bàn kiểm tra bài tập của nhau vào mỗi buổi sáng.

Nghĩ đến Tạ Ngôn liền ho khan một tiếng, nhìn về phía mẹ Tạ, sờ sờ bụng giả bộ đói bụng, chuyển hướng sự chú ý của mẹ: “Mẹ, tối nay con muốn ăn thịt heo kho.” Con trai cô khó có khi ra yêu cầu này nọ làm Chu Bình hơi kinh ngạc, vội vàng gật đầu: "A, được rồi, mẹ sẽ làm cho con bây giờ. Con còn muốn ăn gì nữa không?"

Tạ Ngôn suy nghĩ một chút: "Làm canh chua cay khác."

“Được rồi, bây giờ mẹ sẽ làm cho con.” Chu Bình đặt trái cây lên bàn , vỗ ngực nói.

“Con trai, con chỉ cần chăm chỉ học ở đây, làm xong bài tập về nhà, mẹ sẽ chuẩn bị đồ ăn.”

Tạ Ngôn lúng túng gật đầu nhìn Chu Bình đi ra ngoài, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn bài tập trên bàn, Tạ Ngôn cáu kỉnh ném cây bút lên bàn.

Fuck, hắn Tạ Ngôn từ khi nào mà xấu hổ thế này.

Viết bài tập về nhà mà còn che đậy!

Nghừng viết!

Một lúc sau, Tạ Ngôn lại cầm bút lên chấp nhận số phận của mình.

Này, ai bảo hắn là một người đàn ông biết giữ lời hứa đâu .

*

Sau một tuần thân thiết, Khương Nguyễn cảm thấy mối quan hệ của cô và bạn cùng bàn đã có bước đột phá .

Cuốn sổ ghi nhớ là minh chứng cho tình bạn của họ!

Sáng nay, Khương Nguyễn dậy muộn, đồng hồ báo thức kêu ba lần cô mới miễn cưỡng rời khỏi giường.

Khương Nguyễn vội vàng mặc đồng phục học sinh, thản nhiên cầm lấy áo khoác, định đi ra ngoài.

Khương phụ ngăn lại Khương Nguyễn , nhíu mày, " Nguyễn Nguyễn, sao lại vội vàng rời đi như vậy ?

Sau khi ăn xong cũng không muộn .

Khương Nguyễn xua tay, "Không được, cha , muộn quá rồi, một lát nữa con sẽ đến muộn. ”

Khương phụ không vừa ý,“ Con đến muộn thì cũng phải ăn, buổi sáng không ăn chắc có vấn đề về dạ dày. ”

Khương Nguyễn trợn mắt cắn môi trong tiềm thức. : " Vậy , đến trường con mua một miếng bánh mì đi . ”

Khương phụ cầm lấy Khương Nguyễn không buông tha,“ Như vậy không tốt, bánh mì nguội rồi, buổi sáng còn phải ăn chút gì đó cho ấm. ”

Khương Nguyễn hai mày nhíu chặt vào nhau, lo lắng dậm chân, “Ba, không thể, con sắp muộn rồi.”

Khương mẫu nhét quả táo vào cặp sách của cô , mỉm cười và vỗ về cặp sách của cô : “Không sao đâu, Hạo Thiên , Đừng lo lắng, nhà của Trạch Vũ gần trường học, ta gọi điện nhờ hắn mang cho Khương Nguyễn một chút gì đó để ăn. "

Khương phụ suy nghĩ một chút, cảm thấy phương pháp của Khương mẫu cũng tốt, vì vậy ông buông lỏng tay . .

“Này, không sao đâu.”

Khương Nguyễn ra ngoài bắt taxi, đến trường sớm hơn dự kiến

.

Buổi sáng tự học còn chưa bắt đầu, giáo viên chủ nhiệm lớp cũng chưa tới.

Khương Nguyễn cũng quay đầu lại thảo luận với mấy đồng học ở ghế sau nên mặc váy nào vào mùa hè.

Đột nhiên cả lớp học sôi động im phăng phắc.

“ Khương Nguyễn đang tìm người ở bên ngoài.”

Khương Nguyễn đặt sách xuống, mặc áo khoác bước tới cửa phòng học.

Ở cửa lớp đứng một nam sinh cao lớn, mặc đồng phục học sinh, vẻ mặt nhàn nhạt, có chút lạnh lùng.

Tuy toàn thân toát ra khí chất khiến người lạ không dám tới gần, nhưng vì đẹp trai nên thỉnh thoảng vẫn có các cô gái xì xào xung quanh.

Nam sinh dường như đã quen với tình huống này, một tay đút túi quần, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Hắn đưa những thứ trong tay còn lại ra trước mặt Khương Nguyễn .

“Bánh quy nhân trứng của ngươi , không biết có thích hành lá và rau mùi không, cho nên mới không thêm cho ngươi .”

Bánh quy nhân trứng rất thơm,Khương Nguyễn cảm giác mềm mại trên đầu trái tim của mình.

Nhất là khi cô còn chưa ăn sáng, sức cám dỗ càng tăng lên gấp bội.

Khương Nguyễn bí mật nuốt nước miếng , nóng lòng muốn cầm lấy nhân trứng, khóe miệng bất giác cong lên .

Khương Nguyễn ngẩng đầu, ngọt ngào nhìn thiếu niên trước mặt, “Cảm ơn ngươi , Trạch Vũ ca !”

Sau khi Triệu Trạch Vũ nghe được lời Khương Nguyễn, trên mặt anh tuấn hiếm thấy một nụ cười.

“Không có chuyện gì, ngươi mới vừa chuyển tới phương bắc , không biết ngươi ăn cái gì đều không quen .”

Khương Nguyễ n nhìn trong tay trứng, nhân bánh, ánh mắt lấp lánh, “đã từng ăn, chắc chắn đã từng ăn qua ! ”

Nói xong, cô vui vẻ vẫy vẫy tay với Triệu Trạch Vũ ,“

Trạch Vũ ca , vậy em về phòng ăn cơm đây . ”

Khương Nguyễn vừa định rời đi thì bị ai đó nắm lấy cổ tay cô.

“Chờ một chút.”  

Cô quay đầu lại, nghi ngờ nhìn về phía Triệu Trạch Vũ , “Làm sao vậy ? "

Triệu Trạch Vũ mỉm cười, " Nguyễn Nguyễn , tuần này ta được nghỉ ,ngươi nhớ đến nhà ta học bài."

Nói xong, còn nói thêm, " Là mẹ ngươi đề , nhưng ngươi không chủ động đề cập đến nó. ”

Mặc dù Khương Nguyễn là một cô bé ngoan và thích học, nhưng cô vẫn có chút phiền muộn vì thiếu thốn thời gian rảnh cuối tuần tốt lành.

Khương Nguyễn đột nhiên trở nên uể oải, cô thở dài, sau đó gật đầu, “Được rồi, ta nhớ rồi.”

Tạ Ngôn không biết lúc nào đã đến cửa phòng học, hắn nhìn hai người đang chặn cửa lớp , mắt lạnh không thể tả.

Hắn hất cằm nhìn Triệu Trạch Vũ, trong mắt có chút khiêu khích,

" Tránh ra , sáng sớm đừng có cản đường.” Triệu Trạch Vũ không tức giận mà còn cười, lùi lại rồi bước ra khỏi cửa.

Tạ Ngôn cảm giác như một cú đấm vào bông, khó chịu, đạp cửa một cách thô bạo, bước vào lớp học.

Đi không được mấy bước, lại gập người lại, duỗi tay kéo Khương Nguyễn về phía mình, tức giận nhìn về phía Triệu Trạch Vũ, “ Ngươi tới ban chúng ta làm gì !”

Triệu Trạch Vũ híp mắt , đẩy đẩy gọng kính , sau đó chỉ vào Khương Nguyễn , “Đã rõ ràng .”

Tạ Ngôn khó chịu trước thái độ của Triệu Trạch Vũ , muốn chửi bới, nhưng hắn cảm thấy chửi bới có chút không hợp lý.

Tạ Ngôn trừng mắt nhìn Triệu Trạch Vũ , sau đó quay đầu nhìn Khương Nguyễn , “Cùng bàn, cùng ta trở về đi, đã đến giờ kiểm tra bài tập.”

Nói xong, hắn nhướng mày khiêu khích nhìn Triệu Trạch Vũ .

Khương Nguyễn sững sờ, không biết nói gì, trong tiềm thức gật đầu khi nghe thấy lời nói của Tạ Ngôn.

Tạ Ngôn càng tự hào hơn khi nhìn Trạch Vũ , lông mày kiêu ngạo gần như muốn bay lên cao .

Triệu Trạch Vũ không tức giận khi nhìn thấy hắn , nhưng lại cười và nhắc lại với Khương Nguyễn , “ Nguyễn Nguyễn , đừng quên cuối tuần này đến nhà ta .”

Tạ Ngôn nghe xong không thể không chửi rủa .

Chết tiệt, ai cho cái tên mặt trắng này mà lại gọi cùng bàn là Nguyễn Nguyễn , chính hắn đều kêu là cùng bàn , được sao !

Cuối tuần đến nhà hắn , để cô đến nhà hắn cáu quỷ a !

Điều quan trọng nhất là Khương Nguyễn cũng đã đã đồng ý !

Tạ Ngôn buồn bực đến mức nắm lấy cánh tay của Khương Nguyễn , sải bước vào lớp.

Trở lại chỗ ngồi , Khương Nguyễn đặt bánh quy nhân trứng lên bàn, lén lút liếc mắt muốn nói chuyện với Tạ Ngôn .

Nhìn thấy tư thế vừa rồi của bạn cùng bàn, cậu ấy có vẻ tức giận.

Nhưng tại sao hắn lại tức giận?

Chẳng lẽ giữa hắn và Trạch Vũ ca có mâu thẫn ?

Trạch Vũ ca là một người tốt, bạn cùng bàn cũng là một người tốt .

Khương Nguyễn khó hiểu.

Đắn đo suy nghĩ một hồi ,Khương Nguyễn lấy một quả táo trong cặp sách của mình ra , đặt nó trước mặt Tạ Ngôn .

“ Cùng bàn ăn một quả đi , tối qua ta đã ăn một quả , nó rất ngọt.”

Tạ Ngôn đẩy quả táo lại, với giọng điệu lạnh lùng, “Ta sẽ không ăn nó.”

Tạ Ngôn rũ mắt nhìn mặt bàn , rõ ràng là một mét chín, lúc này đang ngồi ở chỗ của mình, trông ủy khuất như một học sinh tiểu học bị bắt nạt.Thông báo nhỏ : truyện chỉ đăng tải tại truyện wiki1 .com do dịch giả chang xoài edit .

Khương Nguyễn đột nhiên hoảng sợ khi nhìn thấy vậy , cô lại lần nữa thận trọng đẩy quả táo đến trước mặt Tạ Ngôn .

“Cùng bàn , ngươi có phải hay không tức giận ?”

Tạ Ngôn nghoảnh đầu không nhìn quả táo Khương Nguyễn đẩy đến , tiếp tục giận dỗi , “Ta không tức giận .”

Khương Nguyên:... Nói dối, ngươi rõ ràng là tức giận.

Ngươi rõ ràng đến cả quả táo yêu thích nhất liền không ăn ,còn nói rằng không tức giận!”

Tạ Ngôn nghe xong cảm thấy hơi buồn cười.

Quả táo vừa cứng, vừa có da, có gì ngon .

Hắn chính là ghét nhất là ăn táo!

Nghĩ đến hắn quay đầu lại hỏi Khương Nguyễn , “Làm sao ngươi phát hiện ta thích ăn táo?”

Khương Nguyễn đắc thắng lắc đầu: “Ngươi mỗi ngày đều ăn táo ta cho ngươi, cho nên ngươi nhất định là thích ăn táo. . "

Tạ Ngôn:"... "

Đây là loại logic gì!

Hắn rõ ràng là nhìn cô đáng thương nhìn chính mình, còn không ăn táo chính là bộ dạng bắt nạt cô, cho nên mới miễn cưỡng ăn.

Trong miệng Khương Nguyễn , hắn tại sao lại trở nên yêu thích táo rồi .

Cũng là yêu thích của mẹ mình!

Tạ Ngôn im lặng một hồi, quyết định sẽ không dây dưa với Khương Nguyễn xem thích ăn táo nhất hay không.

Hắn lấy bài tập trong cặp ra đặt trên bàn, giả vờ thản nhiên hỏi: “Ta vừa thấy ngươi và Triệu Trạch Vũ trò chuyện rất vui vẻ .”

Khương Nguyễn ngoan ngoãn gật đầu, “Quả thực rất vui.”

Tạ Ngôn nghe xong sắc mặt càng khó coi, hai tay cầm sách bài tập siết chặt vào nhau.

Hắn hít một hơi thật sâu cố gắng giữ bình tĩnh, " ngươi nghĩ thế nào về hắn ta?”

Khương Nguyễn ăn bánh quy đầy trứng trong tay, cong cong đôi mắt vui vẻ, “Rất tốt, siêu cấp vũ trụ tốt .”

Tạ Ngôn sau khi nghe xong những lời này, nhỏ tiếng càu nhàu.

Khương Nguyễn vừa nhìn Tạ Ngôn vừa ăn bánh quy đầy trứng, “Đúng vậy, vừa rồi cùng bàn ngươi chưa nói tại sao lại tức giận.”

Nghe vậy, khóe miệng Tạ Ngôn mím lại thành một đường.

Hắn không biết tại sao mình lại tức giận.

Chỉ nhìn cô và Triệu Trạch Vũ nói cười ở ngoài cửa, hắn cảm thấy rất hoảng sợ.

Chướng mắt , có, đặc biệt chướng mắt .

Nhưng nếu vì lý do này, hắn cảm thấy có chút không nói nên lời.

Suy nghĩ một hồi, Tạ Ngôn mở sách bài tập ra, "Hôm nay ta thức dậy sớm , tâm trạng không tốt !"

Khương Nguyễn nghe xong lời này gật đầu tán thành, "Chà! Thỉnh thoảng ta dậy sớm cũng vậy !"
Chương trước
Loading...