Tiểu Miêu Tân Nương Của Sư Tử Lạnh Lùng
Chương 56: Người đàn ông không về nhà (2)
“Cái gì?Như thế này còn ra thể thống gì nữa?” Tiếng nói tức giận của Trầm lão phu nhân vừa vang lên, còn chưa kịp trừng phạt cái người đàn ông không chịu về nhà kia, trong lòng bà cực kì khó chịu, lửa nóng đang cháy hừng hực; bà cầm remote chuyển kênh như để trút bớt khó chịu trong lòng, ai ngờ.. vừa ngước mắt nhìn lên tivi bà bắt gặp ngay cảnh rất “thích mắt”.Bàn tay của lão phu nhân đang rất ngứa ngáy, thằng con trời đánh kia đã có vợ con rồi mà còn trêu hoa ghẹo nguyệt, mà người phụ nữ kia là loại người bà ghét nhất- con gái ngoại quốc, vậy còn chưa nói, lại còn để cho người ta đưa tin lên tivi, thật là tức chết bà mà!Trước kia, bà phản đối hắn với cô ta, cô gái kia không phải bị Mục Hạo nói cho không còn mặt mũi gì sao, sao bây giờ lại tiếp tục thương tổn hắn. Bà chắc chắn sẽ không cho phép“Ta—ta—“ lão phu nhân đứng loạng chạng rồi ngã phịch xuống ghế, đúng là thằng con bất hiếu, bà đã già thế này rồi mà còn muốn trêu tức bà.Bên cạnh, quản gia nhanh chóng lấy remote bật kênh khác. Lão phu nhân không ngừng tức giận, dì Vương cùng Tiểu Nhược đứng bên cạnh cũng không biết nói gì, thiếu gia của họ bây giờ… thiếu phu nhân lại đang mang thai, hắn cũng sắp làm cha rồi, mà còn như vậy. Dì Vương lắc đầu, không thể hiểu nối suy nghĩ của lớp trẻ.“Tiểu Nhược- -“ lão phu nhân chần chừ gọi con dâu“Mẹ, con không sao- -“ nhưng bất kì ai cũng nhìn ra cô đang cậy mạnh, chỉ cần thấy khuôn mặt tái nhợt kia là biết, nhưng không ai vạch trần lời nói dối của cô cả, cái không khí quỷ dị này lan tràn bao trùm cả căn phòng.Hình ảnh hai người kia luôn luẩn quẩn trong tầm mắt Tiểu Nhược, cô không nghe được nội dung tin tức kia, nhưng tất cả đều không còn quan trong nữa, thì ra hắn không về nhà không phải vì công việc bận rộn, đối với việc hắn không về nhà, cô luôn nghĩ rằng công việc hắn bề bộn nên không về được, aiz, thì ra là cô đã sai hắn không về là vì cô gái kia. Cô ấy đến Trung Quốc khi nào vậy?. Phải chăng lần đầu gặp lại, hai người bọn họ đã hẹn gặp lại, chỉ là lúc ấy có cô nên không tiện, nên mới gặp nhau trong nước.Trong khoảng thời gian này, hai người họ ngày nào cũng gặp nhau sao? Một đống câu hỏi không ngừng xuất hiện trong đầu cô làm cho cô suy nghĩ lung tung.Hắn rốt cục vẫn chọn cô ấy, lựa chọn nối lại tình xưa. Như vậy chuyện làm vợ chồng trên danh nghĩa của hai người phải chăng sắp chấm dứt, khi cô đang mang thai con hắn, trên hợp đồng có nói, chỉ cần cô mang thai, hai người đều được tự do, làm việc mình muốn. Lần này, cô đã mang thai, vậy mà hắn đến liếc cũng không thèm liếc cô một cái.Đưa tay đặt lên bụng, khóe miệng cô nhấc lên một nụ cười khổ, thật là kỳ diệu, nơi này lại có thể chứa đựng cả một sinh mệnh, hiện tại cô cũng có thể được coi là mẹ rồi. Khó có thể hình dung được cảm giác của mình, giờ khắc này, cô nghĩ sẽ tìm một người để chia sẻ niềm vui này, đối với những gia đình bình thường khác, người đó sẽ là cha đứa bé, nhưng cô thì… “ Con ngoan, không sao cả, về sau mẹ con mình cùng sống với nhau, con sẽ không cô đơn..”. Cô thầm nói với đứa con chưa ra đời của mình như vậy.Không sao cả, chỉ cần con bên cạnh cô, cô sẽ thấy vui vẻ, sẽ hạnh phúc.Về phần người đàn ông không chịu về nhà kia lúc này đang bận tối mắt tối mũi, gần đây “Hắn” hành động nhiều lần, nhiều lần tạo ra tình huống bất lợi cho công ty, cần hắn phải ra mặt để giải quyết, khiến hắn rất bực mình. Hằng ngày hắn đều ở công ty làm thêm giờ, không thể về nhà, hắn thật nhớ cô vợ nhỏ của mình, chỉ cần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đó một chút thôi cũng thấy thỏa mãn rồi, thật ra hắn rất muốn ôm vợ vào lòng nhưng — nhưng đó chỉ là ý nghĩ thôi. Người đàn ông đáng thương thở dài, đầu lại vùi vào đống văn kiện chất cao như núi kia, vẫn vô tư chưa biết mình đã tạo ra sóng gió, trờ thành nhân vật bị oán trách nhất trong miệng mọi người, hắn cũng không biết mình đã rơi vào bẫy của người khác.Cùng lúc đó, một người đàn ông khác, tay cầm remote, ngồi trước tv, thầm trầm cười. Anh ta ngửa đầu uống một hơi sạch một ly rượu mạnh, anh ta biết kế hoạch sắp đến đích, chỉ còn cách thành công một bước nhỏ nữa thôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương