Tiểu Mỹ Nhân

Chương 24: Mặc Dung Sơn Trang



Ba ngày nữa, đại hội võ lâm sẽ diễn ra. Tại Mặc Dung sơn trang, giang hồ nhân sĩ đã không ngừng tiến đến, hắc bạch lưỡng đạo đều đủ cả.

Mặc Dung sơn trang, giang hồ đệ nhị thế gia, phú khả địch quốc, cơ ngơi rộng lớn vô cùng. Gần đây không ngừng thiết yến đãi giang hồ nhân sĩ. Đây cũng là một quy định bất thành văn của võ lâm. Vì vậy, tổ chức đại hội võ lâm thường là giang hồ thế gia giàu có mới có thể tổ chức. Thứ nhất, có thể phô trương thành thế của gia tộc, thứ hai, có thể tuyển chọn dâu hiền, rể tốt cho nhi tử của mình, thứ ba, mở rộng quan hệ với giang hồ. Lợi không kể xiết.

Năm nay, đại hội võ lâm được thống nhất tổ chức tại Mặc Dung sơn trang, một phần cũng là vì đương kim minh chủ võ lâm Giang Hạo Minh là đại thiếu gia của Mặc Dung sơn trang. Coi như tiện lợi vạn bề cho khâu tổ chức.

Phù dung trướng ấm, hương thơm tràn ngập.

Bên bàn, một nữ nhân đăng trầm mặc đọc sách. Nàng một thân bạch y, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, quốc sắc thiên hương, mi mục như họa, thập phần đoan trang tao nhã.

Giang Hạo Minh bước vào phòng, chỉ thấy thê tử một mình ngồi đó, ánh mắt sủng nịch nhìn nàng, yêu thương vạn phần.

‘’Phu quân…’’ Mạc Hiểu Đan nhìn nam nhân tuấn tú bước vào, mỉm cười.

‘’Nương tử đang đọc sách sao ? Vi phu làm phiền rồi…’’ Hắn mỉm cười.

‘’Đan Nhi chỉ là có điểm buồn chán…’’ Mạc Hiểu Đan dịu dàng nói, ‘’Phu quân là có chuyện gì sao ?’’

‘’Đúng là không thể giấu Đan Nhi !’’ Giang Hạo Minh tiêu sái ngồi xuống, kéo nàng vào lòng ‘’Ta đang lo đại hội võ lâm sắp tới… !’’

‘’Nga ? Có gì không ổn sao ?’’ Mạc Hiểu Đan tò mò hỏi.

‘’Giang hồ đồn, Tử Huyết muốn nhắm vào thứ chúng ta mang ra triển lãm ở Đại hội võ lâm lần này !’’ Giang Hạo Minh thở dài.

Hắn không để ý, trong mắt Mạc Hiểu Đan chợt lóe ra một tia sát khí, nhưng rất nhanh chóng biến mất.

‘’Phu quân lo lắng ! Thứ đó vốn là báu vật võ lâm mơ ước, Tử Huyết có thèm muốn cũng là bình thường !’’

‘’Nhưng… ta sợ hắn sẽ gây rối ở đại hội võ lâm !’’

‘’Giang hồ nhân sĩ tụ hội về đây đều là cao thủ, phu quân nghĩ nhiều rồi !’’ Mạc Hiểu Đan mỉm cười.

‘’Vẫn là Đan Nhi tỉnh táo… !’’ Giang Hạo Minh khẽ hôn lên môi nàng, đôi mắt tràn ngập nhu tình.

Nữ tử này từ lần đầu tiên nhìn thấy, Giang Hạo Minh đối với nàng là nhất kiến chung tình. Nàng xinh đẹp tuyệt trần, thanh nhã thoát tục. Mặc dù là nữ nhi của môn chủ Sát Tinh Môn, giang hồ hắc đạo, nhưng nàng không có vì thế mà nhiễm bụi trần. Nàng cũng không giống nữ nhi giang hồ, thoải mái tự do, mà lại mang tính cách trầm ổn, ôn nhu như tiểu thư khuê các. Nàng thông minh, dịu dàng, ôn nhu, những thứ đó đã hấp dẫn hắn ngay từ khi nhìn thấy nàng, quyết tâm cưới nàng vào cửa.

Nhưng Mạc Hiểu Đan đâu có đơn giản như hắn nghĩ. Nàng lúc nào cũng cười dịu dàng, nụ cười tràn ngập tiếu ý, nhưng cả khi giết người, nàng cũng vẫn cười như vậy. Thân phận Vân hộ vệ Liễm Nguyệt Cung của nàng, ngoài giang hồ không ai biết. Vì là nữ nhi giang hồ, nên khi nàng đột nhiên biến mất cha nàng cũng không lo lắng. Bất quá từ khi thành thân với Giang Hạo Minh, những nhiệm vụ rườm rà, rắc rối đã chuyển cho Cẩm, Y, Ngọc làm, nàng chỉ tham gia vào những vụ đơn giản. Nhưng thân phận của nàng, thủy chung không thể rút ra được. Ba năm nay, nàng luôn lừa dối hắn, nhưng nàng không hối hận. Vì nàng không yêu hắn. Sát thủ không được động tình, nàng hiểu rõ điều này. Ngay cả sự ôn nhu của hắn cũng không thể làm nàng lung lay. Nhưng… sự thật có phải như thế ? Chỉ có mình nàng biết. Con người cũng có trái tim… chứ đâu phải như gỗ đá !

Đại hội võ lâm, nàng hẳn sẽ gặp lại cung chủ cùng ba tỷ muội của nàng.

Bên trong Mặc Dung sơn trang, vô số giang hồ nhân sĩ đang tập trung. Họ tụ tập thành từng nhóm nhỏ, thăm hỏi, tán gẫu, bàn luận. Nhóm giang hồ nữ nhi cũng nhanh chóng tập trung lại một chỗ, vui vẻ nói cười, mà mục đích chủ yếu, đương nhiên là những mỹ nam đang nổi tiếng trên giang hồ.

Được chú mục nhiều nhất, có lẽ là ba vị mỹ nam nổi tiếng giang hồ.

Giang hồ đệ nhị mỹ nam, Mộ Dung Phục, 21 tuổi, thiếu gia của Mộ Dung sơn trang. Hắn một thân tử y, bên hông ngọc đái, mặc phát thúc quan, trâm ngọc tím trong suốt, dung mạo tuấn mỹ tuyệt luân, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong. Một đôi mắt màu bạc câu hồn đoạt phách, khiến trái tim thiếu nữ như ngừng đập.

Giang hồ đệ tam mỹ nam, Khúc Bảo Vân, 20 tuổi, giang hồ bài danh “Hòa Phong” hiệp khách, hành hiệp trượng nghĩa. Hắn một thân huyền y, ngọc bội màu lục, trâm ngọc cài đầu. Một bộ dạng tuấn tú khó tả, không phải thuộc dạng yêu mỵ như Mộ Dung Phục, mà trầm ổn như gió, thập phần chỉnh tề.

Giang hồ đệ tam mỹ nam, Khúc Bảo Vân, 20 tuổi, giang hồ bài danh “Hòa Phong” hiệp khách, hành hiệp trượng nghĩa. Hắn một thân huyền y, ngọc bội màu lục, trâm ngọc cài đầu. Một bộ dạng tuấn tú khó tả, không phải thuộc dạng yêu mỵ như Mộ Dung Phục, mà trầm ổn như gió, thập phần chỉnh tề.

Giang hồ đệ tứ mĩ nam, Tư Mã Kiền, 20 tuổi, giang hồ bài danh Lục Y Công Tử, là hiệp khách nổi danh. Hắn thói quen rất hay mặc lục y, vì vậy mới có danh xưng đó. Lớn lên cũng là vô cùng tuấn mỹ, nhưng lại cực kỳ lãnh khốc, hoàn toàn thỏa mãn những cô nương yêu thích hình tượng lạnh lùng vô cảm.

Nhóm nữ nhi giang hồ không ngừng bàn luận, thỉnh thoảng lại liếc nhìn nhóm ba vị công tử, ánh mắt ẩn tình, xong lại thẹn thùng xấu hổ.

‘’Ai nha ! Đã đông như vậy rồi sao ?’’ Thanh âm thanh thúy vang lên khiến nhiều người chú ý.

Vừa đi vào là ba vị cô nương. Người vừa nói đó là hoàng y nữ tử, dung nhan xinh đẹp đáng yêu, thập phần nghịch ngợm. Theo sau là tử y nữ tử, dung mạo thanh tú đoan chính cùng lam y nữ tử, mặc dù dung mạo bình thường nhưng lại khiến người ta cảm thấy dễ chịu vô cùng.

‘’Là tam cô nương sao ? Không tiếp đón từ xa, thất lễ thất lễ !’’

Bước ra là một vị trung niên nam tử ước chừng bốn mươi, ngũ quan đoan chính, mỉm cười hiền hậu.

Lập tức, toàn trường xôn xao. Tam cô nương trên giang hồ mỹ danh mới nổi, đương nhiên khiến người ta tò mò. Chính là không ngờ, tam cô nương nhóm lại có tuổi đời trẻ như vậy. Nhìn Tuyết cô nương bất quá mới mười lăm mười sáu, Thủy cô nương cùng Ngọc cô nương khoảng mười tám mười chín. Trẻ như vậy nhưng đã có công phu cao, đối với nữ nhi mà nói là vô cùng hiếm có. Đương nhiên không thể tính vào tứ đại sát tinh, vốn có thiên phú tuyệt đỉnh.

‘’Vị này hẳn là Lưu quản gia? Vệ Thủy có lễ!’’ Thủy cô nương ôm quyền cúi chào, rất có phong phạm giang hồ hiệp nữ.

‘’Thủy cô nương đa lễ! Mời vào!’’

Lưu quản gia cười đến sáng lạn, đưa tay làm động tác mời.

‘’A! Tỷ tỷ, xe của mấy người lúc sáng kìa!’’ Tiểu Tuyết chợt kéo tay áo Vệ Thủy, chỉ ra ngoài cổng.

Lúc đó, có một chiếc xe ngựa vừa đi tới.

Gã đánh xe nhảy xuống, khiến cho nhiều nữ tử chú ý. Hắn ngũ quan đoan chính, phối hợp cũng là một loại tuấn tú không nói nên lời, khí thế bức nhân, thái độ lạnh lùng khiến nhiều nữ tử đỏ mặt. Lục y nữ tử dáng người yểu điệu, ba ngàn tóc đen như mực tùy ý tung bay, màn sa che mặt, thập phần bí ẩn. Cuối cùng, lam bào nam tử bước xuống, khiến mọi người không khỏi ngơ ngác.

Lam bào nam tử, mặc phát thúc quan, mày kiếm nhập tấn, mắt đen sắc bén, nói không nên lời quý khí cùng lãnh khốc, mũi cao anh tuấn, bạc môi nghiêm nghị, gương mặt góc cạnh rõ ràng, một thân y phục cao cấp, vừa nhìn là biết nhân vật không bình thường…

Lưu quản gia sửng sốt một chút, rồi nhanh chóng chạy đến cạnh hắn, cười nói:

‘’Lam công tử, trang chủ đợi đã lâu ! Mời vào !’’

Nam Cung Lâm gật đầu, quay lại phân phó Uyển Nhu cùng Mạc Uy đứng bên ngoài, hắn theo Lưu quản gia bước vào trong nhà chính.

Mạc Uy lạnh lùng đứng dựa lưng vào gốc cây, không thèm nhìn ngó xung quanh. Uyển Nhu chán nản nhún vai, nhanh chóng sát nhập vào nhóm giang hồ nữ nhi.

Chỉ thấy Tuyết cô nương nhanh chóng nhảy đến, nắm lấy tay áo nàng, vui vẻ nói.

‘’Uy, vị cô nương này, ngươi tên gì a ?’’

Uyển Nhu nhìn nàng, đôi mắt trong suốt, thể hiện một tâm hồn ngây thơ trong sáng, thật sự rất đáng yêu. Nàng dù sao cũng có tư tưởng của nữ nhân hai mươi tuổi, tự nhiên muốn đem Tuyết cô nương làm muội muội mà đối đãi.

‘’Ta họ Lương, tên là Uyển Nhu !’’ Nàng nhẹ cười.

‘’Ta gọi Bảo Tuyết ! Cứ xưng hô Tuyết Nhi hay Tiểu Tuyết cũng được !’’ Tiểu Tuyết cười nói.

‘’Hảo a ! Tiểu Tuyết !’’

‘’Ta hỏi một chút, công tử nhà ngươi… họ Lam ?’’ Tiểu Tuyết nhướng mày.

‘’Ta hỏi một chút, công tử nhà ngươi… họ Lam ?’’ Tiểu Tuyết nhướng mày.

Uyển Nhu suy nghĩ một chút, rồi gật đầu.

‘’Oa ! Chính là Lam công tử sao ?’’ Tiểu Tuyết há hốc mồm, ánh mắt kinh ngạc.

Bên cạnh, mấy vị nữ tử nghe thấy, cũng xúm xít lại.

‘’Cái gì ? Vị công tử tuấn tú kia làm Lam công tử ?’’ Hồng y nữ tử vẻ mặt ngạc nhiên.

‘’Thật không ngờ Lam công tử lại có dung mạo xuất chúng như vậy ! Ta xem không thua gì Mộ Dung công tử nha !’’ Bạch y nữ tử hào hứng nói.

‘’Đầu năm nay, các vị đại hiệp quả thật là rất dễ nhìn !’’ Phấn y nữ tử không khỏi cảm thán.

Uyển Nhu nghe một hồi, đầu óc on gong. Lam công tử? Nam Cung Lâm nhà ngươi nổi danh như thế sao?

“Các vị tỷ tỷ, Lam công tử là thế nào?”

“Ngươi không biết?” Phấn y nữ tử trợn mắt.

Uyển Nhu thành thật gật đầu.

“Ngươi không phải là nha hoàn của hắn sao?”

Ánh mắt tốt! Vừa nhìn đã biết nàng là nha hoàn! Lại gật đầu.

“…” Chúng nữ tử ánh mắt không-thể-tin-được nhìn nàng.

“Đừng trách ta! Công tử nhà chúng ta hành tung thần bí, ai mà biết được!” Uyển Nhu ủy khuất nói.

“Ai~ Hèn gì! Ta nói à nghe, Lam công tử trên giang hồ, vì xuất hiện luôn mặc lam y, nên cực kỳ nổi bật! Chính là đại hiệp số 1 hiện nay!”

“Nghe đồn, Lam công tử chuyên cướp của nhà giàu chia cho người nghèo, mỹ danh đạo hiệp lan xa tứ phương!”

Uyển Nhu hắc tuyến đầy trán. Vương gia, ngươi lại chọn làm tặc? Mà tặc này vẫn được tôn xưng đạp hiệp với ghê chứ! Thật là bái phục…

“Ta còn nghe nói, hắc đạo, nhiều người không dám đắc tội với Lam công tử đâu! Võ công hạng nhất, nhân phẩm hạng nhất, dung mạo cũng hạng nhất… Ôi!”

“Một mình Lam công tử đã đột kích vào hang ổ của Lưu Hạ Môn, diệt toàn môn, bắt được đại ma đầu Lưu Trường, diệt được một mối nguy hại cho giang hồ!”

Các nàng tranh nhau nói, Uyển Nhu nghe xong cũng muốn ngớ ngẩn. Ai! Thành vương gia sở thích cũng thực đặc biệt. Hành tẩu giang hồ a? Vậy mà lại dấu thân thế, bây giờ mới lộ diện? Thật là thích chơi nổi mà! Đệ nhất đại hiệp…?

Nữ nhân tụ họp lại, quả là một cái chợ!

Đang ồn ào, chợt trong sân lại một mảnh yên lặng. Uyển Nhu nhìn sang, thì ra có người mới bước vào.

Nữ tử đó một thân hồng y, rực rỡ như lửa. Dáng người khêu gợi, ngực lớn, eo nhỏ, mông nở, khuôn mặt kiều mỵ, quyến rũ vô song, phong tình vạn chủng, khiến nam nhân không khỏi nuốt nước bọt thèm thuồng. Hảo một cái mỹ nhân bại hoại a!

“Lục Mị Nương, 16 tuổi, nhị tiểu thư của Vân Bảo sơn trang, võ lâm đệ nhị mỹ nhân!”

Bạch y nữ tử đứng bên cạnh Uyển Nhu nghiến răng nói.

Đệ nhị mỹ nhân? Không tệ! Cũng là cái nhân gian vưu vật hiếm có khó tìm, khuynh quốc khuynh thành a!

Đệ nhị mỹ nhân? Không tệ! Cũng là cái nhân gian vưu vật hiếm có khó tìm, khuynh quốc khuynh thành a!

“Uyển Nhu, ngươi làm sao lại che mặt a?” Tiểu Tuyết chợt qua sang hỏi nàng.

“Mặt ta bị hủy, ngươi muốn xem?” Ánh mắt cười cười nhìn nàng.

“… Xin lỗi, không cần đâu!” Tiểu Tuyết vẻ mặt có lỗi xua tay.

Tiểu cô nương này thật là thành thật a! Đáng yêu quá! Nàng thích!

“Đệ nhị mỹ nhân a? Quả thực là quốc sắc thiên hương!” Uyển Nhu bình phẩm.

“Cái gì? Chẳng qua chỉ là loại hồ ly tinh, chuyên môn quyến rũ nam nhân!” Bạch y nữ tử vẻ mặt chán ghét.

Uyển Nhu nghiêng người nhìn nàng. Chỉ thấy nữ nhân này, dung nhan thanh tú điềm đạm, thật sự cũng là cái mỹ nhân thiên hạ.

Nàng ta có thù gì với Lục Mị Nương sao? Có vẻ như rất chán ghét nhau!

Lục Mị Nương vừa bước vào, mị nhãn đảo quanh, rồi nhanh chóng đến gần tam đại mỹ nam, sáp vào người Tư Mã Kiền, ngọt ngào kêu lên:

“Kiền ca ca! Người ta nhớ ngươi lắm a! Sao mấy ngày nay không đến thăm muội?”

Tư Mã Kiền vẻ mặt chán ghét tránh né, lạnh giọng nói:

“Lục tiểu thư, tự trọng!”

“Ai nha! Kiền ca ca, Mị Nương làm gì khiến ca ca giận sao?” Khóe mắt đảo quanh như có nước sắp chảy xuống.

Lần này, Tư Mã Kiền không trả lời nữa mà xoay người rời đi, bỏ lại Lục Mị Nương vừa thẹn vừa giận đứng tại chỗ.

Mộ Dung Phục nhìn nàng ta, ánh mắt lóe ra một chút khinh thường, khóe miệng đạm bạc cười, cũng xoay người rời đi.

Khúc Bảo Vân nhún vai, cũng nhanh chóng tản đi, không quan tâm đến mỹ nhân trước mặt.

Bạch y nữ tử vẻ mặt thỏa mãn, khóe miệng nhếch lên.

“Không ngờ Lục Mị Nương cũng có ngày hôm nay!”

“Bọn họ là quan hệ gì vậy?” Uyển Nhu tò mò hỏi.

‘’Tư Mã Kiền cùng Lục Mị Nương là biểu huynh muội. Nghe nói Lục Mị Nương từ nhỏ đã rất thích Tư Mã Kiền, nhưng hắn không để ý đến ả, lúc nào cũng tránh né. Ta chưa từng nghe nói có nữ nhân nào gần gũi được Tư Mã Kiền cả !’’ Ngữ khí trào phúng nói.

‘’À… Cô nương, ngươi làm sao biết được nhiều vậy ?’’

‘’Ta là Võ Thanh Trúc, vốn cũng là biểu huynh muội với hắn và ả !’’ Võ Thanh Trúc vẻ mặt chợt hiện lên một tia bi thương, nhưng rất nhanh biến mất.

Lại là một đoạn chuyện xưa! Uyển Nhu thở dài…

Phỏng chừng này Võ Thanh Trúc cũng là fan của Tư Mã Kiền kia đi ! Ai nha ai nha, tâm sự thiếu nữ a…
Chương trước Chương tiếp
Loading...