Tiểu Mỹ Nhân

Chương 27: Xích - Hàn Kiếm



Đêm khuya, Mặc Dung sơn trang, Đông Các, phòng ngủ của khách…

Nam Cung Lâm một thân hắc y đơn giản, tuấn mỹ như thần, toàn thân tỏa ra một loại khí phách bá vương, khiến người ta không tự giác mà kính ngưỡng. Chỉ thấy hắn trầm ngâm ngồi trong phòng, đối diện là Uyển Nhu, bên dưới quỳ một hắc y nhân, thần sắc trong trẻo lạnh lùng.

Chỉ thấy hắc y nhân cung kính bẩm báo lên Nam Cung Lâm:

“Gia, có tín từ vương phủ truyền đến. Vũ ám vệ đã bắt được một con chuột!”

Nam Cung Lâm thâm trầm cười. Này đám nữ nhân, cuối cùng cũng động thủ rồi sao? Ẩn ở vương phủ của hắn mấy tháng trời, thực ra cũng là nhẫn nhịn không ít a!

Uyển Nhu không nói lời nào, mắt lạnh nhìn tất cả. Nàng thật ra cũng hơi bất ngờ khi biết Vũ ám vệ của Nam Cung Lâm là Y Vũ. Sở dĩ nàng trở thành thị thiếp là vì giám thị những nữ nhân còn lại. Các thị thiếp của hắn, mặc dù đều là thanh lâu kỹ nữ, vũ cơ do người khác tặng, nhưng hắn thừa biết, bọn họ là gián điệp của những thế lực khác gài vào Thành vương phủ nhằm giám thị hắn. Hơn nữa mặt khác, chính là vì danh họa “Thiên Sơn Đồ” kia. Biết đến đây, Uyển Nhu lại âm thầm giật mình. Lấy khả năng của Nam Cung Lâm, hắn làm sao có thể không biết nàng cũng là một quân cờ bị cài vào! Thế nhưng hắn vẫn cho nàng đứng bên người hắn. Có lẽ hắn cũng hiểu, nàng sẽ không phản bội hắn đi! Từ khi hội đèn lồng bắt đầu…

Uyển Nhu vẫn như cũ không có nhúc nhích gì, nhưng bên dưới ống tay áo rộng thùng thình, hai bàn tay nắm chặt lại tiết lộ tâm tình của nàng. Nàng cần làm gì đó, cần phải thoát khỏi Liễm Nguyệt Cung, phải tự do! Nàng không bao giờ cam nguyện làm quân cờ. Cái nàng muốn, chỉ là cuộc sống bình thường mà thôi.

Nghĩ đến đây, trong mắt Uyển Nhu chợt lóe mà qua một tia sáng. Mộ Dung Hòa, người này có thể giúp nàng sao…?

“Uyển Nhu, ngươi có phải hiện ra cái gì?” Nam Cung Lâm nhìn nàng, ngón tay gõ lên mặt bàn.

“Trong số những người đến tham dự đại hội võ lâm, ta đã nhìn quá. Chỉ có ba người dịch dung!” Uyển Nhu trả lời.

Nam Cung Lâm vốn dĩ rất tin tưởng vào khả năng dịch dung của nàng. Mà hắn cũng không sai, nàng chỉ cần liếc mắt, rất dễ dàng nhìn thấy có ai dịch dung. Lần này đi, Nam Cung Hải đã đặc biệt công đạo cho hắn, phải chú ý một người. Người này từ trước đến giờ vẫn không an phận, luôn ngóng trông ngôi vị hoàng đế. Khả hắn lại không có binh quyền, Nam Cung Lâm chính là nắm giữ một nửa binh quyền của Tố Quốc. Mà Nam Cung Phong, đệ đệ đồng mẫu của Nam Cung Hải, chính là Tố Quốc đệ nhất công tử, đệ nhất tài tử, thâu tóm toàn bộ quan văn. Nam Cung Hải có hai thế cực cường đại duy trì, dĩ nhiên rất dễ dàng ngồi lên ngai vàng.

Mà người này, không văn không võ, dĩ nhiên chỉ có thể mượn sức võ lâm. Nhưng điều này rất nguy hiểm, nếu như hắn có thể nắm giữ được toàn bộ võ lâm, Tố Quốc sẽ rung chuyển, mà tam quốc cũng sẽ nhìn chằm chằm vào Tố Quốc, đợi thời cơ xông lên xâu xé.

Vậy nên bây giờ, chỉ còn cách bắt kế hoạch của người này hư từ trong trứng. Lấy thân phận của hắn, không hảo hảo ở đất phong mà chạy đến Mặc Dung sơn trang, chắc chắc sẽ dịch dung. Mà Uyển Nhu sẽ trở thành trợ thủ đắc lực trong việc này.

Vậy nên bây giờ, chỉ còn cách bắt kế hoạch của người này hư từ trong trứng. Lấy thân phận của hắn, không hảo hảo ở đất phong mà chạy đến Mặc Dung sơn trang, chắc chắc sẽ dịch dung. Mà Uyển Nhu sẽ trở thành trợ thủ đắc lực trong việc này.

“Nga, ai vậy?” Nam Cung Lâm ra chiều suy nghĩ.

“Một người là Du Ngọc, đệ tử Càng Phượng Môn, một người là Trương Thế Hiếu, đệ tử Vân Long Môn, mà người kia…” Uyển Nhu liếc nhìn hắn “… Bạch Phù Dung của Càng Phượng Môn!”

“Nha

” Nam Cung Lâm hứng thú gợi lên khóe miệng, “Nữ nhân kia? Thanh Phong Bang muốn diễn kịch gì đây?”

Một trong ba người, chắc chắn là kẻ mà Nam Cung Lâm đang tìm. Bởi vì muốn thâu tóm võ lâm, chỉ còn cách đi lên Võ lâm minh chủ. Con đường thứ hai, chính là thiết kế một tổ chức khổng lồ áp đảo giang hồ. Nhưng hiện tại, lấy thế lực của Liễm Nguyệt Cung, Kính Thủy sơn trang cùng Diêm Môn, rất khó lòng có thể vượt qua. Hơn nữa, trên giang hồ còn có một môn phái thần bí chưa công bố…

“Vật mà Mặc Dung sơn trang sẽ trình ra vào hôm sau là thứ gì?” Uyển Nhu tò mò hỏi. Nàng vốn rất hiếu kỳ, là bảo bối gì mà võ lâm nhân sĩ lại yêu thích như vậy?!

“Là Xích – Hàn kiếm!” Nam Cung Lâm đáp.

Xích – Hàn kiếm, trên giang hồ bài danh đệ ngũ thần khí trong nhị thập đại thần khí. Nghe nói vốn là một đôi phu thê kiếm, vô cùng quý giá. Chúng có linh tính, biết tự chọn chủ nhân ình. Mà Xích Kiếm là dành cho nam nhân, Hàn Kiếm thuộc về nữ tử. Hai người nào chỉ cần sở hữu được Xích – Hàn kiếm, đời đời kiếp kiếp được se duyên hồng, hạnh phúc mỹ mãn. Bất quá đó chỉ là truyền thuyết, mà hiện tại, Xích – Hàn kiếm cũng chưa nhận chủ nhân. Bây giờ Giang Hạo Minh lại dâng tặng nó cho võ lâm, quả thật đủ thành ý. Xem ra, báu vật không phải ai cũng có thể nuốt được!

“Xích – Hàn kiếm? Chẳng lẽ bây giờ muốn tìm chủ nhân cho chúng nó?” Thật là giống a miêu a cẩu, tự nhận thức chủ…

“Dù sao cũng là báu vật, không thể chân chính trở thành chủ nhân, cũng được xem như là người sở hữu. Hơn nữa, hai thanh kiếm này vô cùng sắc bén, chém sắt như chém bùn, du là ai cũng muốn được sở hữu nó!”

“Ngươi có muốn không?”

“Ta có Du Long Kiếm cùng Phi Ưng Kiếm là đủ rồi!”

Nói ra cũng thật khiến Uyển Nhu sợ hãi. Không hổ danh là Hoàng gia, thần binh lợi khí trên giang hồ được tôn vinh hai mươi loại, quốc khố đã có tám loại. Trong đó, Du Long Kiếm đứng thứ 12, Phi Ưng Kiếm đứng thứ 18, đều là cực phẩm. Nam Cung Lâm trên chiến trường, lúc nào cũng nổi bật với một thanh kiếm thân mạ vàng bóng loáng, chuôi kiếm khảm đầu rồng oai hùng mà dữ tợn khiến địch nhân sợ hãi. Bởi vậy, hắn nổi danh là « Chiến thần » cùng với Du Long Kiếm. Nhưng thế gian lại ít người biết, hắn còn sở hữu cả Phi Ưng Kiếm. Mà thanh kiếm này, lại là hiện thân của Lam công tử, cũng là một thân phận khác của Nam Cung Lâm.

Nói ra cũng thật khiến Uyển Nhu sợ hãi. Không hổ danh là Hoàng gia, thần binh lợi khí trên giang hồ được tôn vinh hai mươi loại, quốc khố đã có tám loại. Trong đó, Du Long Kiếm đứng thứ 12, Phi Ưng Kiếm đứng thứ 18, đều là cực phẩm. Nam Cung Lâm trên chiến trường, lúc nào cũng nổi bật với một thanh kiếm thân mạ vàng bóng loáng, chuôi kiếm khảm đầu rồng oai hùng mà dữ tợn khiến địch nhân sợ hãi. Bởi vậy, hắn nổi danh là « Chiến thần » cùng với Du Long Kiếm. Nhưng thế gian lại ít người biết, hắn còn sở hữu cả Phi Ưng Kiếm. Mà thanh kiếm này, lại là hiện thân của Lam công tử, cũng là một thân phận khác của Nam Cung Lâm.

“Là Bạch Phù Dung sao ?’’ Nam cung Lâm khẽ vuốt cằm, “Đêm nay, chắc sẽ thu thập được không ít !’’

Hắn chậm rãi đứng dậy, bước về phía cửa phòng. Bên trong chỉ còn lại một mình nàng, liền hắc y nhân kia cũng đã biến mất lúc nào không biết.

“Ta cũng muốn đi !’’ Nàng tò mò, không biết là người phương nào.

“Ngươi thật thích náo nhiệt !’’ Nam Cung Lâm bất đắc dĩ xoay người lại, trong con ngươi tràn đầy sủng nịch.

“Ai bảo ngươi cho ta tham gia vào chiến dịch này ! Bây giờ không thể đá ta ra nha !’’ Nàng giảo hoạt đảo con mắt một vòng.

“Được rồi, theo liền theo ! Nên nhớ, không được hồ nháo, rất nguy hiểm !’’ Hắn cẩn thận dặn dò nàng. Hắn biết, lấy tính cách của nàng, chắc chắn không cho cũng sẽ bám theo hắn. Mà hắn, không muốn nàng gặp chuyện gì nguy hiểm.

“Ân, đã biết !’’ Nàng mỉm cười. Dưới ánh nến mờ mịt, dung nhan tuyệt mỹ lộ ra vài phần trẻ con nghịch ngợm, khiến Nam Cung Lâm không nhìn được mà tim đập nhanh.

Hắn ôm lấy eo nhỏ của nàng, một cái lắc mình, hai người biến mất trong bóng đêm.

Một góc khuất trong Mặc Dung sơn trang, hai bóng đen âm thầm gặp nhau. Mà bên trên cây cao, lại là hai bóng đen khác, nín thở lắng nghe động tĩnh bên dưới.

“Tất cả đều chuẩn bị xong?’’ Một người nói, thanh âm trầm thấp mà khàn khàn, đủ nhận biết rõ đây là nam nhân.

“Hồi vương gia, đều xong!’’ Một thanh âm khác lại vang lên, là một trung niên nam tử, mà lại thập phần quen thuộc.

“Hừ, không quá vài ngày nữa, toàn bộ võ lâm sẽ ở trong tay chúng ta!’’ Trong giọng nói tràn đầy dã tâm cùng ác độc.

“Hừ, không quá vài ngày nữa, toàn bộ võ lâm sẽ ở trong tay chúng ta!’’ Trong giọng nói tràn đầy dã tâm cùng ác độc.

“Sơn vương gia, mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy a! Kia Nam Cung Lâm công phu cao cường, sáng hôm nay có đệ tử báo lại, hắn rất dễ dàng thu thập võ lâm nhân sĩ để đoạt lấy tuệ kiếm !’’ Trung niên nam nhân nói.

Một tiếng « Sơn vương gia » khiến Uyển Nhu ngây ngẩn cả người. Mà Nam Cung Lâm, cũng không bất ngờ lắm. Xem ra hắn đã sớm biết.

Nam Cung Sơn, Sơn vương gia, đất phong là Tấn Thành, nhưng hiện tại lại ở ngoài kinh thành. Không có lệnh của vua mà tự tiện chạy ra khỏi đất phong, nhưng là tội lớn! Khả hắn lại âm thầm ở đây, cấu kết với bang phái mà mưu đồ soán ngôi đoạt vị, xem ra, dã tâm không nhỏ a!

Nghe nói mẫu thân của hắn chỉ là một cái tứ phẩm chiêu nghi, không đắc sủng cũng không thất sủng. Trong số các hoàng tử, Nam Cung Sơn được đánh giá là trầm ổn mà văn tĩnh nhất, cũng không thấy hắn có ý đồ gì với ngai vàng. Tại sao đến bây giờ, dã tâm mới lộ ra? Rốt cuộc là ở trong này có cái gì sự tình?

Mà thanh âm của người kia, Uyển Nhu cũng đã đoán được, chính là Bang chủ Thanh Phong Bang, Vệ Khiêm. Người này Uyển Nhu đã sớm không ưa thích, có lẽ do cái gọi là giác quan thứ sáu đi! Nhưng nàng cũng thật không ngờ, hắn lại dám cấu kết cùng Nam Cung Sơn, mưu đồ thâu tóm võ lâm, soán ngôi đoạt vị.

“Bổn vương cũng thật không ngờ, Nam Cung Lâm lại lợi hại như vậy!’’ Nam Cung Sơn cau mày, “Bất quá, không phải ngày mai, hắn sẽ đấu cùng Bạch Phù Dung sao? Một cơ hội tốt…’’

“Vương gia ý tứ là…’’ Vệ Khiêm thanh âm có chút hưng phấn. Quả nhiên là người sinh ra đã ác độc, làm hại người khác cũng có cảm giác hưng phấn.

“Ngươi tự hiểu !’’ Nói xong, liền phi thân biến mất.

Vệ Khiêm đứng tại chỗ nhìn theo phương hướng bóng đen biến mất, liền nhổ ra một bãi nước bọt.

“Hừ ! Nam Cung Sơn…’’ Trong giọng nói tràn đầy khinh miệt cùng coi thường.

Sau đó, hắn cũng lặng lẽ rời khỏi nơi đó.

Lúc này, Nam Cung Lâm cùng Uyển Nhu cũng thi triển khinh công, trở về gian phòng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...