Tiểu Nha Đầu! Em Là Của Riêng Tôi
Chương 9
Chệt tiệt! Nó suýt xoa: - Ôi,..ôi… tôi xin lỗi…tôi xin lỗi… - Hừ, nha đầu khó ưa, cô ngủ gì mà khinh thế hả? không dậy giúp tôi nấu ăn thì thôi lại còn ngáy rõ to, nước miếng thì chảy ra hết rồi kìa, hừ, con gái gì mà kiểu đấy hả? Nó đỏ mặt, lấy tay quệt lên miệng: - Hi Hi… tôi xin lỗi… - Ra ăn cơm đi. Nó lon ton chỉnh lại quần áo, đầu tóc, tiến lại bàn ăn cơm. Nó ngạc nhiên, toàn món ăn ngon đến vô cùng, nhìn hấp dẫn nó ghê, nó kêu lên: - Ha ha… trông ngon quá, cậu cũng biết nấu cơm sao? Minh Vũ? Hắn điềm tĩnh đưa thìa cơm vào miệng: - Còn phải hỏi nữa, ở nhà một mình trong ngôi nhà rộng thế này, chỉ có chục cô osin, 1 quản gia, nếu vắng họ, tôi phải tự túc chứ. Mau ngồi xuống ăn đi. Nó thấy hơi bất ngờ, đưa thức ăn lên vào ăn ngấu nghiến: - Minh Vũ, bố mẹ cậu đâu? Hắn mặt đanh lại, lạnh lùng trả lời: - 2 con người đó li dị rồi, ai cũng đi với người tình của mình và ra nước ngoài sống, họ chỉ đều đặn gửi tiền sang để tôi ăn tiêu và đóng tiền học thôi. Nó thấy xót cho hắn, con người của hắn ngồi trước nó bây giờ như là một người khác vậy, yếu đuối, cô đơn một mình và đầy vết thương đau do gia đình tạo nên, nó nhìn hắn trìu mến: - Vậy người giúp việc và ông quản gia đâu hết rồi! - Hôm nay, tôi cho họ nghỉ hết rồi, tôi muốn, chỉ có tôi và cô. Nó giật mình, tim nó đập liên hồi, mặt nó bắt đầu đỏ ứng, cho dù đó là câu nói lợi dụng, nhưng nó không giận hắn một chút nào, nó chỉ nói nhẹ nhàng: - Đồ lợi dụng. Hắn nhìn nó, phá cười. Trong không gian tĩnh mịch, chỉ có bóng dáng của 2 con người, một nam, một nữ. Ăn xong,Nó rửa bát hộ hắn, công việc hằng ngày của nó ở nhà mà, nó quen rồi. Rồi nó nghe thấy tiếng sáo, nhẹ nhàng, bay bổng, mang một nỗi buồn và cô đơn, tiếng sao rất hay, làm nó ngưng lại mọi hoạt động để lắng nghe nó, nỗi buồn man mác từ tiếng sáo đó nghe thấy rất rõ, tiếng sáo tuyệt vời chưa từng có, đây là lần đầu tiên nó nghe thấy tiếng sáo hay như thế này. Xoảng…Tiếng đổ vỡ, nó giật mình, nó đã làm rơi đĩa, ôi trời ơi, nó hậu đậu quá.Nó nhặt từng mảnh vỡ vứt vào thùng giác, tiếng sáo ngưng lại ngay, và ngay lập tức, nó thấy máu, thứ nó gét thấy nhất trần đời, nó hét lên: - Á Á Á Á Á Á Á Á Á….Tiếng bước chân vội vã tiến lại gần nó: - Cô đang làm cái quái gì vậy?Giọng nó run run: - Tôi…tôi…tôi…Cơ thể nó bắt đầu suy nhược, cứ thấy máu là nó thấy yếu tim vô cùng, nó cảm thấy ngẹt thở, hắn nhìn nó, lo lắng: - Cái quái gì đây? Cô bị chảy máu rồi.Đúng lúc hắn đỡ lấy nó thì cũng là lúc nó ngất lịm đi, trong vòng tay của hắn, hắn bỗng chốc cảm thấy hoảng loạn vô cùng, cảm thấy bức bối, và điều hắn cần làm bây giờ là gọi điện cho bác sĩ riêng, và hắn đã làm điều đó.2 phút sau, bác sĩ tới, hắn sốt ruột: - Ông làm gì mà chậm như rùa bò vậy? tính mạng cô ấy mà đợi ông thêm phút nữa chắc chẳng sống được nữa đâu.Ông bác sĩ hối lỗi: - Tôi xin lỗi cậu. - Nhanh vào khám cho cô ấy đi.Ông bác sĩ bắt đầu khám cho nó, hắn ngồi bên cạnh mà lo lắng đến toát mồ hôi, hắn đang bị làm sao vậy? cô ta chả là cái thá gì cả, tại sao lại có cảm giác khó chịu này, chết tiệt.Vài phút sau… - Phù. May cậu gọi tôi kịp thời đấy. Cô ấy bị choáng phải không? - Phải, cô ấy làm vỡ chiếc đĩa sứ quý giá nhà tôi, rồi bị đứt tay, chảy rất nhiều máu, và cô ấy ngất lịm đi như vậy!Ông bác sĩ đẩy đẩy gọng kính: - Cô ấy có lẽ mắc bệnh sợ máu một cách rất nặng, đây cũng coi là một loại bệnh mà 50% con người mắc phải, nhưng đặc biệt, khi cô ấy thấy máu và sợ hãi, dây thần kinh và mạch máu của cô ấy chạy đến chóng mặt, nó rất hỗn độn, tim lúc đó gần như là ngừng thở, nếu không kịp thời khắc phục nó thì sẽ rất nguy kịch, vì hầu như, 50% con người mắc bệnh này không đến nỗi dây thần kinh và mạch máu bị hỗn loạn như thế này và tim gần như ngừng thở như vậy.Hắn bắt đầu thấy hoang mang, hắn sợ hãi một điều gì đó. - Ông không giúp được cô ấy sao? - Cái này thì cậu cần đưa cô ấy đến bệnh viện lớn của thành phố, may ra có chút cơ hội.Hắn quát lên: - Cái gì? Có chút cơ hội? ý ông là sao đây hả?Ông bác sĩ căng thẳng: - Thật sự là như vậy. Tôi xin phép cậu, tôi về đây, có gì, cứ gọi cho tôi.Hắn ngồi bên cạnh nó, trái tim hắn như đập loạn lên khi thấy nó bị ngất trong vòng tay của hắn, hắn thấy tim mình hỗn loạn, nhói từng cơn khi ông bác sĩ nói bệnh tình của nó, hắn tự hỏi, một người nghịch ngợm, khỏe mạnh, tinh ranh như nó mà cũng bị căn bệnh kì lạ này sao?……Hắn im lặng nhìn nó, nó thật xinh xắn, nó lai chút tây, tính nó nghịch vô cùng, nó luôn muốn đối đầu với hắn ngay từ cái nhìn gặp mặt, nó gét hắn, hắn cười. Đôi tay bất giác sờ lên má nó, cái cảm giác lúc đầu tiên hắn chạm vào da thịt nó, là lạ.Tiếng sau, nó ngất từ lúc 9h13p cho đến bây giờ
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương