Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn
Chương 39: Vì Cứu Hắn!
Lý Cẩn bật cười lắc đầu, có lúc ngẫm lại duyên phận hai người thật sự là thần kỳ. Y ở cô nhi viện sững sờ gần mười năm, quan hệ cực kỳ tốt cũng chỉ có A Kiên cùng Nhang Muỗi, khi đến nơi này, mới không bao lâu lại cùng Vân Liệt quen biết đến mức này. Chẳng lẽ bởi vì hai người đã nhận thức khi còn bé? Kỳ thực không chỉ Vân Liệt tín nhiệm y, mà Lý Cẩn đối với Vân Liệt cũng có một loại tín nhiệm không nói thành lời. Y có một loại cự cảm, dù cho sẽ có một ngày cả thế giới đều ở phía đối lập với mình, Vân Liệt cũng sẽ đứng ở bên y. Chẳng hiểu loại tín nhiệm này là như thế nào, có thể nói là không chút lý trí nào. Lý Cẩn tuy rằng tín nhiệm hắn, nhưng nếu có chút việc thì chỉ có thể gạt hắn, chẳng biết vì sao. Lý Cẩn đột nhiên có chút giả tạo cẩn thận, y hắng giọng một cái, đối Vân Liệt nói, "Ta còn cần ngươi giúp một chuyện, ngày mai ngươi có việc gì không? Nếu như không có chuyện gì, ta đến nhà Vương thợ mộc một chuyến rồi đến tìm ngươi, cần ngươi giúp đỡ làm ít đồ." Nghĩ đến Vương Tuấn cũng ở Vương gia thôn, Vân Liệt nói, "Ta cùng ngươi đi." Ánh mắt hắn nghiêm túc, thái độ kiên quyết. Lý Cẩn nhịn không được cười cười, "Khoảng cách ngắn như vậy, ta tự mình đi là được, không có gì phải lo lắng, ngươi cứ ở nhà chờ ta là được." Giọng điệu này, nói cứ như Vân Liệt là thê tử nhà mình vậy. Lý Cẩn như bị điểm trúng huyệt cười, không nhịn được cười ha hả. Thấy Vân Liệt vẻ mặt bất đắc dĩ, y cười càng to hơn, "Bé ngoan chờ, đừng có chạy lung tung nha." Vân Liệt bật cười lắc đầu, cả khuôn mặt là vẻ dung túng. "Được, không còn sớm nữa, tỷ tỷ đã làm cơm xong, ta đi về trước." "Được." Vân Liệt đóng cửa lại, cùng y đi một đoạn đường ngắn. Lý Cẩn vung vung ta, "Trở về đi, đường chỉ ngắn như vậy, còn đưa gì mà đưa." Đi lên trước nữa có không ít nhà, Vân Liệt vốn cũng chỉ dự định đưa đến đây, "Đi đường chậm chút." Lý Cẩn liền đi ra một đoạn, khi quay đầu lại phát hiện Vân Liệt vẫn còn đứng tại chỗ, y bật cười lắc đầu, cảm thấy cái tên này cũng thật thà ghê, nói không cho hắn đưa đi thì hắn lại nhìn theo. Lúc Cẩn ca nhi về đến nhà, tỷ tỷ xác thực đã làm cơm xong. Cơm nước cũng đã dọn xong, Thần ca nhi liền đi tới bếp lấy đũa. Hai ngày nay luôn bận rộn, buổi tối cũng không có thời gian kể cố sự cho nhóc. Lý Cẩn sờ sờ đầu tiểu tử, hỏi một câu, "Nghiên tỷ đâu?" Lý Uyển bưng cháo vào nhà chính, có chút dở khóc dở cười, "Còn ở chuồng gà đây, vừa ở không một chút đã nhanh chân đến xem gà con có đói bụng không, có khát không, nhớ kỹ canh giờ cho nó ăn, rồi lại sợ chúng nó đánh nhau. Chốc chốc lại đến nhìn chằm chằm, thực sự là dụng tâm mà, may mắn là nuôi ít." Nhìn thấy tiểu nha đầu từng bước từng bước mở lòng, khiến cho Lý Uyển được an ủi không ít. Thần ca nhi mang đũa xong, liền đi gọi muội muội ăn cơm. Lý Cẩn kể lại chuyện phát sinh trên trấn với tỷ tỷ một lần, hoàn toàn không để ý tới quy củ ăn không nói ngủ không nói*. Lý Uyển cũng không gò bó y, ở đây cũng không có người ngoài. Hai đứa trẻ lúc ăn cơm đặc biệt ngoan, Nghiên tỷ cũng không cần giúp đỡ, tự mình ăn, tự mình gắp rau húp cháo, đặc biệt không cần lo lắng. Trong nhà nghèo quen rồi, hiện tại có tiền, ăn được nhiều thứ, bọn họ cũng không chút nào lãng phí, chén cơm mỗi lần ăn xong đều không còn một hạt. Cơm nước xong, thấy tỷ tỷ lại muốn đi rửa chén, Lý Cẩn liền đứng lên ngăn cản nàng, "Đệ đi rửa, tỷ tỷ nghỉ ngơi một chút." Rau củ trong sân đã được tưới một lần, nước Thần ca nhi tưới nhiều nhất là một phần ba, còn lại không cần nói cũng là tỷ tỷ tưới. Trong nhà không có giếng nước, mỗi lần tưới thì phải đi đến dòng suối nhỏ lấy, gánh một thùng đặc biệt mệt người. Trước đây Lý Cẩn đã tưới qua một lần, y cảm thấy được rất không thoải mái. Chờ đến khi phiên xa làm xong, trước phải để tỷ tỷ thử xem, tranh thủ đào một giếng nước tại nhà. Lý Uyển từ trước đến giờ không tranh nổi với y. Lý Cẩn rửa xong, liền luyện chữ một chút, biết được mười mấy chữ phồn thể. Chờ tỷ tỷ cùng Nghiên tỷ rửa mặt xong, y liền mang Thần ca nhi vào trong sân, dự định cùng tắm rửa. Tuy rằng hai người cùng tắm với nhau rất nhiều lần, nhưng tiểu tử bẫn cảm thấy thật bất tiện, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ chót. Lý Cẩn nhìn thấy thì buồn cười không thôi, vẫn cứ bắt lấy tiểu tử ôm vào trong ngực chà chà lưng cho nhóc, tiện thể chọt lét nhóc. Thần ca nhi sợ nhột, không nhịn nổi nữa cười xin tha. Nghiên tỷ lần đầu tiên nghe thấy tiếng ca ca cười, cũng cười theo, đôi mắt sáng lấp lánh, giang tay ôm eo Lý Uyển, "Nương, cữu cữu tỉnh lại thật tốt." Lý Uyển cũng cười theo, không có điều gì so với chuyện này tốt hơn. Cha nương trên trời có linh thiêng, nhất định cũng rất cao hứng. Nàng vỗ vỗ lưng Nghiên tỷ, giọng nói vô cùng dịu dàng, "Ngoan, ngủ đi." * Sáng ngày hôm sau, sau khi ăn xong bữa sáng, Lý Cẩn liền đi đến nhà Vương thợ mộc, "Tỷ, đệ phải đi lấy đồ đã làm xong rồi mới trở về, nếu về trễ thì tỷ cũng đừng lo lắng, ăn cơm không cần chờ đệ, đệ tranh thủ trước khi trời tối sẽ trở về." Biết y là muốn làm chuyện đại sự, Lý Uyển cười cười, "Đi đi, tỷ tỷ sẽ không giữ chân đệ." Lý Cẩn đến nhà Vương thợ mộc mua một chút vật liệu gỗ thích hợp, còn mua một đống đồ vật linh tinh, cuối cùng y còn mượn công cụ, rồi thanh toán tiền một ngày. Nhưng Lý Cẩn không về nhà, mà mang đồ vật đến nhà Vân Liệt. Vân Liệt đón y ở cửa, hỏi một câu,"Cẩn ca nhi muốn làm cái gì?" Lý Cẩn cười thần bí, "Ngươi có thể đoán thử xem, gợi ý một chút, nếu như ngươi có thể làm được, đối với nông dân mà nói thì đó chính là chuyện tốt." "Chẳng lẽ là nông cụ?" "Đến đây, thôi, để ta nói cho ngươi biết đi, là phiên xa dùng để tưới nước. Cha ta khi còn sống nghĩ ra được, trước đây ông động thủ đã làm qua bán thành phẩm, ta nhìn thấy ông lưu lại bản chép tay, cũng không biết chúng ta có thể làm ra được hay không." Cái Lý Cẩn biết chỉ là phương phá, chưa từng thực tiễn qua, thật sự không biết có thể làm được hay không. Tưới? Con ngươi Vân Liệt đờ ra, nếu thật có thể làm được, thì đúng là một chuyện cực kỳ tốt với dân chúng. "Ta giúp ngươi." Năng lực tay chân của hắn rất mạnh, dưới sự chỉ đạo của Lý Cẩn, rất nhanh đã cưa gỗ thành hình dáng cần thiết. Lý Cẩn cũng không nhàn rỗi, trong lúc chỉ đạo Vân Liệt thì bản thân mình cũng làm. Xử lý gỗ để làm phiên xa cũng không phải đặc biệt phiền phức, thêm vào năng lực hai người rất mạnh, đến giữa trưa thì mỗi người đã làm được một bộ. Chuyện lắp đặt, là Lý Cẩn tự mình ra tay, ngón tay y linh hoạt, mặc dù chỉ là thao tác lần đầu tiên, nhưng rất nhanh đã lắp đặt thành công, chính y cũng cảm thấy được thật thần kỳ. Kỳ thực sở dĩ năng lực động thủ của y mạnh, cũng là do có quan hệ đến chuyên ngành học của y. Ngành học chính quy của y là kỹ thuật cơ khí chuyên nghiệp, chủ yếu học là lực học, thiết kế máy móc, chế tạo máy móc. Cũng đã từng tham gia nhiều lần hoạt động thực tiễn, nên năng lực động thủ cũng từ đó mà được nuôi dưỡng ra. Hiện tại chỉ là lắp ráp một cái phiên xa, nếu như ngay cả cái này cũng không làm được thì thầy hướng dẫn y học nghiên cứu sinh phỏng chừng có thể bị y làm cho tức chết. Lại nói, sở dĩ y ghi danh ngành kỹ thuật cơ khí chủ yếu là vì khi còn bé rất có hứng thú đối với vũ khí, cũng thường xuyên xem các loại sách về máy móc. Sau khi lên đại học y mới phát hiện ngành kỹ thuật cơ khí cùng với tưởng tượng của y hoàn toàn khác nhau, bị bẫy vô cùng triệt để. Xét đến cùng là do khi ấy Lý Cẩn chỉ mới mười mấy tuổi, máy vi tính vẫn chưa được phổ cập, tin tức dù sao cũng có giới hạn, y muốn biết này nọ ngoại trừ dựa vào sách thì cũng chỉ có thể hỏi lão sư cùng người lớn tuổi. Kết quả đã xuất hiện sai lệch. Chuyện đau lòng tạm thời không đề cập tới. Cũng may sau khi thi nghiên cứu sinh, y gặp được giáo sư hướng dẫn đặc biệt giỏi, đảm nhiệm chức vị trọng yếu trong khoa, từng tham gia vô số hạng mục nghiên cứu khoa học, các loại hào quang nói ra có thể hù chết người. Lý Cẩn từ ông học được không ít thứ, luận văn tốt nghiệp có liên quan đến chế tạo ô tô, trước đây vì để viết luận văn mà phải chạy đến nhà xưởng, tham gia không ít việc thực tiễn. Vốn là thời điểm mới vừa đến đây y còn muốn dùng chuyên ngành của mình để cải tạo nơi này một chút, máy bay đại phái nghiên cứu không tới, nhưng làm ra động cơ gì đó thì vẫn có khả năng. Nhưng khi đó trong nhà lại nghèo lợi hại, kiếm tiền nuôi gia đình còn lửa xém lông mày*, y lại là kẻ tham ăn, thế nên cứ như vậy mà sa hoàn toàn vào mỹ thực không thể kiềm chế. Cho nên nói ngoạn vật tất táng chí*, cổ nhân quả thật không lừa ta. Sau khi lắp ráp phiên xa hoàn chỉnh, Lý Cẩn cùng Vân Liệt liền đẩy đến dòng suối nhỏ. Vào thời gian này, khí trời đang nóng, các hán tử túm năm tụm ba vác cuốc trở về nhà, chuẩn bị tránh đoạn thời gian nóng nhất, sau đó mới quay lại đồng làm việc. Có chút ruộng nước bên cạnh dòng suối nhỏ, khi đi về nhà tất sẽ dọc theo dòng suối. Nhìn thấy Cẩn ca nhi cùng Vân Liệt đẩy hai cái đồ vật kỳ kỳ quái quái đến bên dòng suối, hán tử nhìn thấy đều dừng lại bước chân hỏi một câu, "Đây là vật gì? Trông thật kỳ quái." Cẩn ca nhi cười cười, kiên nhẫn giải thích, "Đây là nông cụ tưới nước mà cha nghĩ ra được khi còn sống, chúng ta thử nghiệm một chút, thì làm ra được, muốn đẩy ra thử xem có thể dùng được hay không." "Tưới nước? Để tưới nước?" Các hán tử nghe nói như thế đôi mắt đều sáng lên, nhìn bọn họ đẩy thoải mái như vậy, mỗi người đều đến nhìn xem thử. Nếu thật có thể dùng tưới nước thì sẽ bớt đi nhiều khí lực nha! Những nhà có nhiều ruộng, tưới hết tất cả cũng rất cực. Bọn họ đột nhiên cứng lại, mắt nhìn chằm chằm phiên xa. "Cẩn ca nhi nhanh thử xem, nếu như vật kia có thể dùng được thì đúng là chuyện tốt rất lớn rồi." Lý Cẩn đứng trước ánh mắt chờ đợi của mọi người, khó giải thích được có chút khẩn trương. Vốn đã chuẩn bị thử, đang giẫm lên chân đạp, kết quả khẩn trương nên chân trượt rầm một tiếng liền té vào trong nước. Trong lòng Vân Liệt căng thẳng, đồng tử đột nhiên co rụt lại, nhanh chóng nhảy xuống theo. Các hán tử đều kinh ngạc, nhìn Vân Liệt nhảy xuống, cũng hô to lên, "Nhìn phía trước kìa, Cẩn ca nhi đang động." Định thần nhìn lại, Cẩn ca nhi lại biết bơi, ngược lại là Vân Liệt lại chìm xuống. Sau khi Lý Cẩn nhảy xuống, vũng vẫy một chút thì liền bơi lên. Trong nháy mắt y ngã xuống, Vân Liệt cũng nhảy theo, tiếng ầm ầm theo sát. Lý Cẩn theo bản năng nín thở, nên khi ngã vào trong nước cũng không quá khó chịu. Y bơi về phía trước một chút, nên căn bản không biết Vân Liệt cũng nhảy xuống. "Nhanh! Vân Liệt không biết bơi!" Không biết ai đột nhiên hô lên một câu. Lý Cẩn nghe thấy động tĩnh liền ngước đầu lên quay ra phía sau nhìn, mới nhìn thấy Vân Liệt cũng rơi xuống, đang không ngừng chìm xuống dưới. Vân Liệt nỗ lực vùng vẫy hướng về phía Cẩn ca nhi, kết quả càng vùng vẫy càng chìm nhanh. Hắn lại bị sặc nước, mở mắt ra đã nhìn thấy Cẩn ca nhi biết bơi, bỗng dưng thở một hơi, ý thức được mình cũng nhảy xuống, mặt Vân Liệt nhất thời đen thui. Thật mất mặt! Hắn không biết bơi! Nhìn thấy tư thế hắn giãy dụa, hán tử trên bờ còn có gì không hiểu, hai hán tử biết bơi liền cùng nhay nhảy xuống. Không biết bơi mà lại nhanh như thế. Trong lòng Cẩn ca nhi hoảng hốt, lập tức lao vào nước bơi đến chỗ Vân Liệt. Rõ ràng chỉ cách hai mét, nhưng y lại hoảng hốt lợi hại, đi đứng như nhũn ra. Lý Cẩn lao vào trong nước, ôm eo Vân Liệt. Vân Liệt uống mấy ngụm nước, mặt chợt đỏ bừng. Lý Cẩn vỗ vỗ eo hắn, ra hiệu hắn chớ lộn xộn, rồi mới kéo theo hắn bơi đến bờ. May mắn không bao xa, hai ba giây đã đi tới, hai người nhảy xuống nước cũng đi tới bên cạnh bọn họ. Dựa vào sự giúp đỡ của bọn họ, Vân Liệt cũng đã được đưa lên bờ. Vân Liệt ho khan đến mấy lần mới phun nước ra được. Lý Cẩn sốt ruột không thôi, vỗ vỗ lưng hắn, "Thế nào? Còn khó chịu sao?" Vân Liệt lắc đầu một cái, liền nhổ một ngụm nước miếng ra, thở vài hơi hổn hển, thì sắc mặt không còn đỏ như thế nữa. Thấy hắn không có chuyện gì, tất cả mọi người đều thở một hơi. Lý Cẩn đặt mông ngồi bên cạnh hắn, đập một cái vào vai hắn. Mới vừa rồi bị hắn hù chết, không nhịn được oán trách một cây, "Người hù chết ta hả, sao ngươi cũng rơi xuống?!" Mặt Vân Liệt có chút đỏ, trầm mặc không lên tiếng. Có hán tử không nhịn được, cười nói, "Vân thợ săn không phải là không cẩn thận rơi xuống đi, hắn là cố ý nhảy xuống đó." Lý Cẩn hơi sững sờ, lúc này mới phản ứng được, nguyên lai hắn là vì muốn cứu mình. Lại có hán tử cười cười, nói, "Người không biết bơi lại đi cứu người biết bơi, ha ha ha ha, làm ta cười chết." Hắn cười lên, mọi người cũng không nhịn được cười theo. Lý Cẩn không nhịn được liếc mắt nhìn Vân Liệt một cái, vừa vặn đối diện với con ngươi sâu thẳm của Vân Liệt, tim đột nhiên đập có chút nhanh. Đáy mắt Vân Liệt chứa đựng sự quan tâm không dễ phát hiện, "Ngươi không sao chứ?" "Đương nhiên không có chuyện gì." Lý Cẩn rõ ràng, đoán chừng vừa rồi hắn quá gấp gáp nên căn bản không nghĩ tới bản thân mình không biết bơi. Trong lòng Lý Cẩn đột nhiên tràn đầy cảm động. Trên mặt y vẫn còn những giọt nước chảy xuống, những giọt nước ấy lại chảy vào bên trong vạt áo. Vân Liệt liếc mắt nhìn y, hầu kết đột nhiên mất kiểm soát lên xuống một chút. Mọi người nở nụ cười, vô hình trung liền kéo gần khoảng cách không ít, còn có người trêu ghẹo Vân Liệt, "Vân thợ săn, ta lớn hơn ngươi, có thể gọi ngươi Liệt tiểu tử chứ? Ha ha ha, ngươi quá khôi hài, ta vẫn cho là ngươi là tên bại hoại không chuyện ác nào không làm, nên cũng không dám nói chuyện với ngươi. Không nghĩ tới ngươi là người giúp người làm vui như thế, người này, thật không chỉ nhìn bên ngoài." Tiếp đó một hán tử lại đó, "Được rồi, không có chuyện gì là được, mới vừa rồi thực sự là làm ta sợ muốn chết." "May mắn không có chuyện gì, mấy người các ngươi nhanh đi về thay y phục đi." Canh giờ này, khí trời đang nóng bức, mặt trời nướng da người ta phát đau. Trong lúc nói chuyện thì y phục cũng đã bán khô, Lý Cẩn, "Phỏng chừng chưa về đến nhà đã khô rồi, không cần thay. Ta trước thử phiên xa một chút, để xem có thể dùng hay không." "Được, Cẩn ca nhi lần này phải cẩn thận chút, đừng để tiếp tục rơi vào trong nước." Vân Liệt từ dưới đất bò dậy, cũng kéo Cẩn ca nhi lên. Khá lắm, các hán tử không nhịn được tiếp tục trêu ghẹo Vân Liệt, "Lão nương ta nói với ta Vân thợ săn rất thích giúp người ta còn chưa tin, hôm nay tận mắt nhìn thấy, ta xem như đã tin rồi. Theo ta thấy, chúng ta không nên lo lắng cho Cẩn ca nhi, chỉ cần nhìn chằm chằm Vân thợ săn là được." "Là phải theo dõi hắn." "Ha ha ha, thật không nghĩ tới Vân thợ săn săn thú lợi hại như vậy lại là vịt trên cạn." Mọi người cười nhiêng ngửa cả nửa ngày. Thần sắc Vân Liệt tự nhiên, con ngươi bình tĩnh, hoàn toàn không đặt lời trêu ghẹo của mọi người để trong lòng. Lý Cẩn sợ hắn cảm thấy lúng túng, nên thay hắn giải vây nói, "Không phải muốn xem phiên xa sao, mọi người lùi về sau một chu, để o ta một khoảng đất trống." "Cẩn thận chút." Vân Liệt thấp giọng nhắc nhở một câu Lý Cẩn gật đầu, trong lòng chảy qua một dòng nước ấm. Y điều khiển phiên xa nhúc nhích về phía trước một chút. Mọi người bỗng nín thở, thật sự có thể dùng được. Khi nhìn thấy dòng nước hất tới đất ven đường, tất cả mọi người cực kỳ hưng phấn, "Đây chính là đồ vật tuyệt vời nha!" "Quả thực là đồ tốt, cha Cẩn ca nhi chính là đại quan, rất biết vì người, biết mưu phúc cho bách tín, cho nên mới có phiên xa này." Tất cả mọi người thử dùng một chu, phát hiện không vất vả chút nào, nét hưng phấn lộ rõ trên mặt. Người trong nhà có nhiều ruộng càng lệ nóng doanh tròng, "Cẩn ca nhi, xa này bao nhiêu bạc, ngươi nói rõ số, có đập nồi bán sắt ta cũng mua một cái." Lý Cẩn phất tay áo một cái, "Cái này muốn tiền gì, ta làm hai cái, mọi người có nhu cầu liền trực tiếp tới nhà ta mượn là được. Nếu như các người muốn học, hai ngày nữa ta có thể dành thời gian chỉ dẫn mọi người. Vật này cũng không khó làm, các ngươi chuẩn bị gỗ là được, không cần nhà nhà phải có một cái, mấy nhà cùng nhau dùng chung một cái lại thuận tiện." Thấy y không định giấu làm của riêng, có mấy người hán tử cảm động lệ nóng doanh tròng. "Phải làm sao mới ổn đây? Nếu như đem ra kiếm tiền, Cẩn ca nhi nhất định có thể kiếm lời không ít." Lý Cẩn, "Biện pháp kiếm tiền còn nhiều mà, không cần để ý một cái này. Cha ta nếu như còn sống, khẳng định cũng sẽ không đồng ý ta lấy nó kiếm tiền. Được rồi, mọi người giải tán đi. Nếu như muốn học, hôm sau đến nhà ta là được, đừng, hay là đến nhà Vân Liệt đi, đất trống kia rất to. Khi đó ta dạy cho các ngươi, các ngươi nếu có thời gian thì thông báo cho các hương thân giúp ta. Hai ngày nay ta phải đi lên trấn." Mọi người dồn dập đáp, "Được rồi." "Việc này cứ giao cho chúng ta." Con lớn nhất của lý chính cũng có mặt trong đám người, hắn lên tiếng nói, "Cẩn ca nhi yên tâm đi, ngươi cứ việc bận chuyện của ngươi, chuyện thông báo cho người khác liền giao cho mấy người chúng ta. Cha ta nếu biết các ngươi lại chế được thứ như vậy, nhất định sẽ cao hứng đến hỏng."Hết chương 39 – 11/10/2018_________*ăn không nói ngủ không nói = 食不言寝不语食 = ăn ; 寝 = tẩm, ngủ ; 言语 = ngôn ngữNghĩa của câu này thì ai cũng biết ha, nhưng mình không biết chuyển sang tiếng Việt sao cho uyển chuyển. Ai có ý tưởng thì giúp mình nha. Nếu để "ăn không nói ngủ không nói" thì không hay lắm.*lửa xém lông mày = 迫在眉睫 (thành ngữ): ý chỉ cực kỳ gấp gáp, cấp bách*ngoạn vật táng chí = 玩物丧志: ý nói sa vào trong sở thích của mình quá thì sẽ quên đi tham vọng của chính mình (theo trainchinese.com)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương