Tiểu Quả Phụ Tuyển Chồng
Chương 15: Đệ Đệ
Edit: Na Gió nhẹ thổi qua hành lang, những quả hồng cứ thế mà đong đưa theo gió. Cầm thím nói: "Bọn họ chỉ nói đại nhi tử ta là tú tài, nhị nhi tử đã xuất sư, còn tiểu nữ nhi thì có một hôn sự tốt, về sau chỉ cần chờ con cháu hiếu kính nhưng chuyện đó tất cả đều nằm mơ mới có được. Hiện giờ, chuyện phòng ở mới là quan trọng nhất, hôn sự của lão đại và lão nhị cũng chưa tới đâu, của hồi môn của Nguyệt Mai ta cũng đã gom góp đủ rồi, cứ thế chuyện phiền lòng thì cứ tới mãi." Nhìn thấy nhà Lý Đại Trụ chỉ mới hai ba năm mà đã xây nhà và có ruộng đất nhìn lại nhà mình thì bà có chút ranh tỵ, vì thế hôm nay Cầm thím nói nhiều hơn so với bình thường. "Tuy lão đại hiện giờ không cần chúng ta lo cho hắn nữa nhưng hắn năm nay đã mười tám tuổi rồi, nếu là hài tử bình thường đã sớm chạy nhốn nháo để thành thân vậy mà hắn lại muốn đọc sách nên ta không hề nhắc tới chuyện đó, lúc này e là không thể kéo dài nữa. Ta từng nghĩ, hắn chỉ là tú tài không thể so được với những nhà giàu khác nên sẽ tìm một cô nương ở trong thôn cho hắn, sau này muốn đi đọc sách thì nương tử hắn cũng có thể ở nhà giúp đỡ ta. Nhưng ai ngờ hai ngày trước ta thử dò xét hắn mới biết được hắn cũng muốn tìm một cô nương biết đọc sách và biết chữ, nói cái gì hồng tụ cái gì hương, lại cái gì tề mi, ai nha khi đó ta tức chết đi được. Cô nương như vậy nhà ta sao có thể với tới được chứ, cho dù cưới về được thì cũng chưa chắc nuôi người ta nổi!" Nói xong bà nhìn bên cạnh, Hạ Tri Hà liền thấp giọng nói: "Ngươi xem, gia cảnh của thất thúc cũng có thể cưới được một cô nương như vậy đấy." Thất thúc trong miệng bà chính là trưởng thôn Lý gia, nàng dâu cả chính là Liễu thị. Năm đó Liễu thị cùng Lý Sơn thành thân, làm người trong thôn bàn tán nói Lý Sơn may mắn. Người cưới vào cửa, chuyện nhà người ta nên người ngoài nhìn vào cũng không biết nhiều. Sau khi Liễu thị vào cửa, một là không xuống đất làm việc, hai là không cần phụng dưỡng công công bà bà nhiêu đó cũng đủ làm cho các phụ nhân trong thôn hâm mộ đến đỏ mắt, cũng làm phu thê trưởng thôn ngày càng nổi tiếng vì tốt. Nhưng người nhà của trưởng thôn là xót cho Liễu thị hay là không dám cho Liễu thị làm việc, người ngoài không thể biết được. Dù sao đi nữa Cầm thím bà cung không muốn có một nàng dâu như vậy, cả nhà bọn họ cũng không nuôi nổi nàng dâu như thế.Bà là yêu và không nỡ cho nhi nữ mình làm việc, nhưng nàng dâu của mình nếu cũng không làm việc vậy cưới về để làm cái gì? Hạ Tri Hà nghe xong, chỉ nói: "Thất thúc thất và thẩm đều có gia cảnh tốt lại tốt bụng nên nhà bọn họ cưới được Liễu muội tử là dệt hoa trên gấm*, còn nhà chúng ta thì không có khả năng giống họ nổi." [*Dệt hoa trên gấm: Một câu thành ngữ, ý chỉ việc tô điểm thêm cho cái đẹp] Cầm thím liên tục nói: "Ai nha không phải đâu, lão đại nhà ta làm gì sao có thể như thế. Nói đến cùng ai mà không muốn nhà mình hạnh phúc chứ, nếu có thể thì ta sẽ cho lão đại cưới một người hắn thích, nhưng giờ ta thật sự không còn cách nào khác, chuyện này không thể cho hắn tự quyết định được." Hạ Tri Hà an ủi nói: "Tẩu tử tận tâm tận lực với mấy hài tử mọi người đều thấy cả, Tĩnh nhi bây giờ chỉ nhất thời thôi sau này hắn sẽ biết khổ tâm của tẩu tử." Cầm thím xua xua tay "Chuyện về sau ta không nghĩ đến, ta và Lý nhị ca ngươi thương lượng qua năm nếu có chút bạc thì thừa dịp vào đông nhàn rỗi phá bỏ phòng xây lại để sang năm lo cho hôn sự cho lão đại trước, lão nhị thì tính sau." Hạ Tri Hà nói: "Cũng được, sửa lại phòng rồi nói việc hôn sự thì Tĩnh nhi có thể sẽ suy nghĩ lại, nói đến cùng hiện giờ hắn chưa đính hôn vẫn còn là tiểu hài tử nên tâm tư này không hiểu cũng là chuyện bình thường." Cầm thím nghe xong, gật đầu nói: "Ta cũng hy vọng là vậy. Ta hiện giờ thấy nhà các ngươi càng ngày càng tốt, nói lời thật lòng ta cũng muốn a. Lúc trước chỉ muốn mấy hài tử có tiền đồ tốt, hiện tại có chút tiền đồ rồi lại muốn làm cái nhà mới rồi thu xếp hôn sự cho chúng. Ngươi xem đi, không lâu nữa hai nhi tử cưới dâu về ngay sau đó có cháu thì ta lại bắt đầu chăm sóc chúng nó. Nếu sau này nháo lên đòi chia nhà thì cũng không ngăn được. Nếu không người khác đều nói, đời trước thiếu nợ con cái!" "Ai nói không phải như vậy, con người sống chúng ta ai cũng phải lo ăn, lo mặc, cái ngói trên đầu nên không biết khi nào mới tốt. Tẩu tử chỉ thấy nhà của người khác tốt, nhưng ở bên trong lại là không hề tốt gì cả a!" Cầm thím nghe xong lời này, lại thở dài. Hai người nói một lát thấy sắc trời không còn sớm, Cầm thím mới kêu Lý Nguyệt Mai đi về. Ngọc Tú cũng từ trong phòng ra đi đến phòng bếp chuẩn bị làm cơm chiều, buổi sáng Lý Đại Trụ có nói muốn ăn bánh canh nên nàng chuẩn bị nấm hương, bột mì và trứng. Hạ Tri Hà giúp nàng nhóm lửa. Ngọc Tú nhìn nương nàng một cái, hỏi: "Nương, hôm nay Cầm thím đến làm gì vậy?" Hạ Tri Hà khen ngợi mà nhìn nàng, cười nói: "Đã nhìn ra?" Ngọc Tú gật gật đầu, Cầm thím từ trước đến nay ngay luôn thẳng thắn có gì nói cái đấy, hôm nay cảm thấy bà có chút không tự nhiên, nói chuyện cũng không nhanh nhẹn như bình thường. Vì thế nàng nghĩ bà có chuyện trong lòng cho nên nàng mới đem Lý Nguyệt Mai tới trong phòng để nương cùng Cầm thím nói chuyện. Hạ Tri Hà nói: "Là vì nhà ta có vài mẫu ruộng muốn thuê gì, thật ra ta đã muốn cho họ thuê cho nên bà tới cửa hỏi ta liền đồng ý." Ngọc Tú khẽ cau mày nói: "Cầm thím đã thuê không ít ruộng của người khác rồi, trong nhà thím cũng có vài mẫu lại loại như của chúng ta vậy mà lại vội vàng muốn thêm nữa? Con sợ thân thể thím ấy chịu không nổi." "Ta cũng có nghĩ tới vấn đề này, nghe bà nói sang năm sẽ thuê một con trâu tới giúp đỡ nên cũng việc có thể nhẹ nhàng hơn một ít." Ngọc Tú gật đầu, không nói chuyện nữa im lặng làm bột mì. Hạ Tri Hà nhìn chằm chằm bếp lửa một lúc lâu, khe khẽ thở dài "Nhà nào cũng có khó khăn riêng, người khác thấy nhà bà có tú tài cuộc sống tốt nhưng thực tế hiện giờ cuộc sống vẫn không được tốt lắm. Bà cùng Lý nhị thúc con tuy rằng chăm chỉ nhưng lại không có ruộng đất thuộc về mình, hai nhi tử cũng chưa làm được gì, phòng ở cũng chưa làm xong, xem ra còn phải mệt nhọc thêm mấy năm nữa." Bà lại nghĩ đến nhà mình, tuy rằng phòng ở đã sửa, ruộng đất cũng đã mua nhưng chuyện hôn sự của Ngọc Tú lại không có tin tức gì, người con rể tương lai không biết có thể dựa dẫm cả đời hay không, mà bà thì cũng không thể sinh cho Lý Đại Trụ một hài tử...... Ngọc Tú nhìn nương, thấy bà trầm mặc cô đơn liền biết bà nghĩ cái gì. Nàng chần chờ trong chốc lát, vẫn là nhẹ giọng nói: "Nương, chúng ta...... Lại đi xem đại phu đi?" Lại đi xem đại phu? Ánh mắt Hạ Tri Hà ánh mắt khẽ, lại lắc đầu "Không đi, xem vừa lãng phí bạc vừa thêm đau lòng thôi, để cho người khác biết thì lại bị chê cười." Ngọc Tú rửa sạch tay đi đến trước mặt nương ngồi xổm xuống đỡ lấy đầu gối bà, nhìn vào đôi mắt bà nói: "Lại đi xem một lần đi, lần trước đại phu không cũng nói thân thể nương khong có gì, chờ đem độc còn lại bài trừ ra và điều trị thì khẳng định sẽ tốt thôi. Mấy năm nay tuy không đi xem đại phu nhưng đối với chuyện điều trị chúng ta vẫn không hề sơ sẩy, nói không chừng hiện tại thân thể nương đã khá hơn nhưng chỉ còn thiếu bước cuối cùng, nếu không đi xem chẳng phải là bỏ phí mấy năm cố gắng này sao?" Hạ Tri Hà có chút xao động, mấy năm nay lúc nào cũng uống thuốc cẩn thận nếu vẫn không có tiến triển thì thật không cam lòng. Hơn nữa, bà là thật sự muốn sinh một đệ đệ hoặc muội muội cho Ngọc Tú, sau này chờ bà cùng Lý Đại Trụ qua đời thì đứa nhỏ sẽ chống lưng cho nàng như vậy nàng sẽ không bị người khác khi dễ nữa. Ngọc Tú thấy bà như vậy vội lại nói: "Con rất muốn có một đệ đệ, muội muội cũng tốt, nếu nương cảm thấy mang thai vất vả thì sinh xong giao cho con chăm sóc." Hạ Tri Hà động tâm, thấy nàng nói như vậy không khỏi giận liếc nàng một cái, lại cười nói: "Nương ở trong lòng con chính là người không chăm sóc nổi con mình?" Ngọc Tú ở trong lòng đồng ý, trên mặt nở nụ cười tươi nói: "Rõ ràng là con đau lòng cho nương, người cũng không thể hiểu lầm con như vậy." Hạ Tri Hà chọc chọc cái trán của nàng, nói: "Chỉ sợ đến lúc đó có người sợ bị vất vả rồi thấy phân của đứa nhỏ liền né." Mẹ con hai người nói cười một lát Hạ Tri Hà lại nghiêm mặt nói:"Tú nhi, nương ở đây nói rõ ràng với con trước, nếu sau này ta thật sự có hài tử mặc kệ là nam hay là nữ con vẫn là nữ nhi của ta. Về sau gia sản này đều con sẽ lấy phần lớn còn đứ bé lấy phần nhỏ, đến lúc đó cha con không đồng ý cũng không được, điểm này cứ con yên tâm." Ngọc Tú vội nói: "Nương không cần phải nói lời này, người đối xử với nữ nhi tốt như vậy lòng con hiểu hết, về sau có đệ đệ hay muội muội con cũng là người thân của chúng, nào có chuyện tỷ tỷ cùng đệ đệ muội muội tranh đoạt. Còn chuyện phân chia gia sản thì con cũng không để ý, người đừng bởi vì chuyện này mà cãi nhau với cha." Hạ Tri Hà gật đầu, lại ở trong lòng tính tính nói: "Ngày mai là 15 nên có hợp hội, chúng ta đi trấn trên tiện thể tìm Sân dì con trò chuyện. Chuyện xem đại phu thì chúng ta đừng nói, đỡ phải làm ông mất hứng." "Dạ." Ngọc Tú gật gật đầu, đứng dậy tiếp tục làm cơm chiều. Ban đêm, Ngọc Tú ở dưới đèn thêu khăn. Ngày mai đi trấn trên sẽ đem những thứ này theo, trên khăn còn thêu một đóa hoa buổi tối nay là làm xong rồi. Hôm nay Hạ Tri Hà nói đến chuyện gia sản, Ngọc Tú biết bà là đang sợ mình khó chịu cho nên mới nói riêng với nàng một câu, trên thực tế Ngọc Tú thật sự không để bụng chuyện này. Nàng muốn có đệ đệ hoặc muội không phải là có ý gì khác mà nàng muốn Hạ Tri Hà có thể vui vẻ hơn một ít. Với lại không thể để chuyện sinh hài tử này khiến Hạ Tri Hà có tâm bệnh, bệnh này không thể chữa khỏi ngược lại khi lớn tuổi sẽ càng thêm nghiêm trọng. Cho nên nàng nghĩ, lúc nương vẫn còn trẻ đem tâm bệnh này giải cho hết. Còn chuyện chia gia sản sau khi sinh đệ đệ hoặc muội muội nàng chưa bao giờ nghĩ tới. Nàng chỉ cảm thấy nếu sau này nàng chỉ biết dựa vào gia sản cha nương để sống thì quá bất kính với họ. Dù ở trong lòng nàng không quá mong chờ nửa kia nhưng chỉ có một điều mà nàng nhất định phải khắc cốt, đó là ngươi kia tuyệt đối không phải là người trộm cắp hay ham ăn ham vui lười biếng được. Chỉ cần hắn có một chút cầu tiến, hai người dựa vào đôi tay của mình để có một phần gia nghiệp thì việc gì phải đi trông mong vào gia sản cha nương để lại? Nếu người nọ được lòng Hạ Tri Hà và Lý Đại Trụ nhưng chỉ biết ăn no chờ chết thì nàng cũng quyết không chịu gả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương