Tiểu Quỷ, Em Đừng Hòng Chạy Thoát
Chương 19
CHƯƠNG 19 Gương mặt Lục Chấn Phong tối lại, ánh mắt sâu đen chiếu thẳng vào tôi, thanh âm cũng ẩn nhẫn tức giận: “Em thật sự không biết cái gì gọi là ghen? Chứng kiến hai người bọn anh như vậy…” “Tôi không nói tới cái này. Điều quan trọng là anh đã lừa dối bạn thân của tôi. Lục Chấn Phong, tôi ghê tởm anh đến chết đi được.” Tôi gào thét, cảm thấy giận thấy chán ghét vô cùng tận. Anh ta là đang đùa giỡn chúng tôi sao? Tôi bỏ chạy… Lục Chấn Phong kéo tôi quay lại đối diện anh, nở nụ cười rất bất lực. Anh đưa điện thoại của mình cho tôi, rất nhanh liền có tín hiệu kết nối. “Alo Tiểu Lâm?” Là giọng của Thuỳ Anh. “Ừm, Tiểu Anh, tao…” Tôi ngập ngừng không biết phải nói thế nào, cảm thấy mình là một đứa đê tiện xấu xa nhưng khi nghe những lời giải thích từ nó thì tôi hoàn toàn lặng thinh. Cho đến lúc bên tai tôi là những tiếng tút nhanh và gấp, tôi vẫn ngây ngốc, mọi việc lại phát triển theo chiều hướng mà tôi không bao giờ nghĩ tới. Ngước mắt lên nhìn gương mặt kia thấy được nụ cười ôn hoà ấm áp tôi mới thực sự hoàn hồn và lập tức trừng cặp mắt đã sưng húp lên như hột đào vì khóc lên: “Hai người dám tính kế tôi?” Anh cười bất đắc dĩ: “Là vì không còn cách nào khác anh mới phải dùng đến phương pháp này. Nếu Phương Thuỳ Anh không đóng giả bạn gái anh thì làm sao có thể khiến em sớm nhận ra được cảm giác của mình.” Tôi thấy bản thân như đang nằm mơ, thật không chân thực, tôi có thể dễ dàng tìm thấy hạnh phúc của mình theo cách này? Âm thầm nhéo vào hông một cái... Ui má ơi đau! Trong lòng tôi niềm vui bỗng dưng ngập tràn, toàn bộ u buồn đều bay đi hết. Nhưng tôi là vẫn còn rất tức giận a. “Là người nào nghĩ ra trò này hả?” Tôi khoanh hai tay lại, nước mắt còn vương trên má cũng không thèm lau, tru môi lên. Phong trả lời dường như ngay lập tức một chút cũng không do dự: “Là cô bạn thân của em. Cô ấy nói trong tình yêu em rất ngốc nghếch cho nên cần được khai sáng và anh chính là người nhận trọng trách lớn lao và gian khổ này.” Cái gì, nó dám nói tôi như vậy? Hừ, chắc nó không nghĩ là sẽ bị cái người cộng sự trước mặt tôi bán rẻ. Đừng hỏi tại sao tôi lại không nghi ngờ anh nói dối bởi vì cái con nhóc chết rấp họ Phương kia có ai hiểu nó bằng tôi. Ai chứ nó thì tuyệt đối có khả năng nói ra mấy lời này. Tôi cúi đầu nhìn hai chiếc bóng kéo dài trên mặt đất, di di mũi chân hỏi: “Anh… yêu thích em ở điểm nào?” Giống như cảm thấy ánh mắt anh đang thiêu đốt đỉnh đầu mình tôi liền vội vàng nói thêm: “Không phải anh rất ghét em vì lần đó đã xô vào anh ở trung tâm thương mại rồi còn lớn tiếng bắt anh xin lỗi sao? Còn nữa, em… đã từng tát anh…” Cảm giác có người vuốt nhẹ mái tóc mình, tôi từ trong suy nghĩ ngày mai sẽ xử lí con bạn đểu kia ra sao bừng tỉnh, Phong dịu dàng nói: “Yêu một ai đó đâu nhất định phải có lí do. Có thể là chính sự mâu thuẫn kia đã tạo nên mối liên hệ giữa chúng ta từ đó tình cảm ngày một lớn dần, trở thành tình yêu. Chính anh cũng đã bao lần tự hỏi bản thân vì sao yêu em nhưng đều là không trả lời được…” Giọng nói trầm ấm của anh tiếp tục vang lên: “Và tất cả dù là người chủ mưu dàn dựng chuyện này hay lí do gì đó đều không quan trọng, quan trọng là anh đã đánh thức được trái tim em. Em có thể cảm nhận được chưa?” Nước mắt lại một lần nữa rơi xuống, tôi ôm chầm lấy anh, ở trong vòm ngực rỗng rãi ấm áp của anh không ngừng gật đầu. Hôm nay ánh mắt sinh viên trong trường nhìn tôi cứ là lạ làm sao. Một số đông bạn học cùng các anh chị khoá trên nhìn tôi cười vui vẻ đến sáng lạn nhưng một số đông cũng không kém lại nhìn tôi không chút thân thiện. Trong canteen tôi còn nghe được những lời ghen ghét, mắng mỏ kiểu như “vô liêm sỉ” hay “giật bạn trai của bạn thân”, vân vân và mây mây… Dù sao thì đó cũng không phải là sự thật tôi hà tất phải để ý cho mệt thân, mặc kệ họ, muốn nói gì thì nói tôi đây cũng lười quan tâm. Bỗng cả cái canteen vốn ồn ào như chợ huyện trở nên yên tĩnh đến quỷ dị, ngoài tiếng gió thổi vù vù từ bên ngoài vào, tiếng bát đũa va chạm vào nhau và mấy tiếng ho lụ sụ thì chẳng còn âm thanh nào nữa. Hôm nay ánh mắt sinh viên trong trường nhìn tôi cứ là lạ làm sao. Một số đông bạn học cùng các anh chị khoá trên nhìn tôi cười vui vẻ đến sáng lạn nhưng một số đông cũng không kém lại nhìn tôi không chút thân thiện. Trong canteen tôi còn nghe được những lời ghen ghét, mắng mỏ kiểu như “vô liêm sỉ” hay “giật bạn trai của bạn thân”, vân vân và mây mây… Dù sao thì đó cũng không phải là sự thật tôi hà tất phải để ý cho mệt thân, mặc kệ họ, muốn nói gì thì nói tôi đây cũng lười quan tâm. Bỗng cả cái canteen vốn ồn ào như chợ huyện trở nên yên tĩnh đến quỷ dị, ngoài tiếng gió thổi vù vù từ bên ngoài vào, tiếng bát đũa va chạm vào nhau và mấy tiếng ho lụ sụ thì chẳng còn âm thanh nào nữa. Hừ, biết im lặng là tốt rồi. Tôi nhàn nhạt nghĩ. “E hèm!” Tiếng hắng giọng cùng âm thanh kéo ghế phát ra cùng một lúc khiến tôi không thể nhận biết là ai. Tôi nghiêng mặt thấy anh đang nhìn mình. Hoá ra đây chính là nguyên nhân. “Sao cái mặt em xị ra như cái bánh bao vậy? Ốm sao?” Bàn tay anh đặt lên trán tôi, trong ánh mắt chứa đầy lo lắng. Tôi giật mình ngồi thẳng người dậy, gỡ tay anh ra. Không khí xung quanh tôi đột nhiên lạnh đến phát run, tuy là mùa đông nhưng tôi dám thề đầy không phải cái lạnh của thời tiết, cũng không phải hàn khí toả ra từ Phong. Ôi sống lưng tôi túa đầy mồ hôi lạnh. “Sao vậy?” “À, ờ không có gì.” Tôi ậm ừ: “Mà anh xuống đây làm gì?” Hỏi xong liền muốn tự cắn đứt lưỡi. Xuống canteen ngoài ăn trưa hoặc mua đồ thì còn có thể làm gì??? “Anh xuống tim em.” Anh thản nhiên trả lời làm tôi xém phun hết cơm ra ngoài. Tìm tôi? Làm gì cơ chứ? Phong nhìn thẳng vào mắt tôi môi mấp máy nói rất nhỏ nhưng từng lời từng chữ tôi đều nghe không sót: “Em đừng quan tâm bọn họ nói gì cũng đừng lo lắng gì cả. Nếu có ai gây khó dễ cho em thì nhất định phải nói với anh, đừng giữ một mình anh sẽ đau lòng. Nhớ rằng dù thế nào thì anh vẫn mãi luôn ở bên cạnh em, yêu thương em.” Anh làm tôi cảm động quá, không ngờ một tảng băng ngàn năm không tan như anh lại có thể nói ra những lời ngọt ngào như vậy… “Who can answer my question?” Thầy Vũ đứng giữa lớp, phát âm chuẩn y chang một người bản xứ. “Lam, what’s the matter with you? Where is your concentration? Tôi giật mình đứng dậy, lí nhí: “I am sorry, teacher. I’ll pay attention to your lecture.” “Do it as you said. Sit down, please.” Tôi nhận thấy có cái gì đó khác lạ từ trong ánh mắt thầy hồ ly nhưng không thể lí giải được. Tiếng trống tan học vừa vang sinh viên trong lớp liền như ong vỡ tổ nhao nhao lên, nhiều lớp còn có sinh viên đã phi vọt ra đến giữa sân trường, có khi đã về đến kí túc xá rồi cũng nên. Ôi chao sinh viên thời nay… Tiếng trống tan học vừa vang sinh viên trong lớp liền như ong vỡ tổ nhao nhao lên, nhiều lớp còn có sinh viên đã phi vọt ra đến giữa sân trường, có khi đã về đến kí túc xá rồi cũng nên. Ôi chao sinh viên thời nay… “Được rồi, cả lớp nghỉ. À, Tiểu Lâm, em ở lại tôi có chút chuyện.” Tôi lững thững thu dọn sách vở, kéo cái ba lô xềnh xệch như lôi cổ con Mun nhà hàng xóm – con mèo có thâm thù đại hận với tôi. “Thầy muốn nói với em chuyện gì?” Im lặng… và im lặng rồi sau đó… vẫn là im lặng. Một mảng trầm mặc vây quanh chúng tôi. Lâu lâu sau đó thanh âm nhẹ nhàng trầm ấm qua tiếng thở dài thườn thượt của thầy vang lên: “Haiz…” Ánh mắt thầy nhìn tôi đặc biệt khó diễn tả, nó mang một tia thất vọng nào đó như xoáy sâu làm tim tôi thắt lại. “Vậy là em đã có sự lựa chọn cho riêng mình?” “Vâng.” Tôi nhỏ giọng. Thầy Vũ không hỏi thêm điều gì mà xách cặp đi về phía cửa: “Thôi về đi…” Vế tiếp theo thầy nó rất nhỏ nhưng tôi vẫn nghe loáng thoáng: “Giá như thời gian quay ngược lại và mình nhanh chân hơn thì thật tốt biết mấy…” Câu nói này… có phải thầy có tình cảm với tôi hay không? Tôi tần ngần đứng bất động tại chỗ, Thuỳ Anh nói đúng, đối với chuyện tình cảm tôi rất chậm hiểu. Nhìn bóng lưng cô đơn của thầy tôi thấy lòng mình đau đến lạ. *** Thuỳ Anh đạp xe song song với tôi, hào hứng nói: “Giáng sinh năm nay mày có dự tính gì chưa?” Ừ nhỉ, chưa đầy ba tuần nữa là tới Noel rồi, nhưng ngoài đến nhà thờ dự thánh lễ mừng Chúa giáng sinh thì còn gì nữa mà tính toán. Tôi thản nhiên: “Chả có gì.” Hai mắt nó nhìn tôi cực kì trân trối, miệng cũng há to đến mức có thể nhét vừa một quả măng cụt: “Mày không định chuẩn bị quà cho Lục Chấn Phong sao? Con gái con đứa gì mà vô tâm vô phế thế không biết.” Quà Giáng sinh? Nhưng tôi biết phải tặng anh cái gì, anh đâu thiếu. Nhìn vẻ mặt ngầy ngô con gà gô của tôi nó ảo não lắc đầu: “Thiếu kinh nghiệm trầm trọng, để chị đây nói cho mà nghe này…” Rồi nó bắt đầu ra vẻ một chuyên gia tư vấn tình cản thực thụ: “Đối với kiểu người như Lục Chấn Phong thì vật chất tính là gì, cái quan trọng là phải đánh vào chỗ sâu nhất của con tim.” Tôi nhắc lại và hỏi: “Chỗ sâu nhất của con tim? Vậy là tâm nhĩ hay tâm thất?” Tôi nhắc lại và hỏi: “Chỗ sâu nhất của con tim? Vậy là tâm nhĩ hay tâm thất?” Ngay sau đó liền nhận được ánh mắt khinh thường của Thuỳ Anh: “Ngu người quá đi, ai nói chuyện sinh học với mày, người ta là đang nói tới việc đả động đến tình cảm sâu kín nhất kìa.” Nó phân tích: “Mày càng có tấm lòng bao nhiêu thì món quà đó càng có ý nghĩa bấy nhiêu chứ vấn đề không nằm ở giá trị vật chất, hiểu chưa?” Tôi trầm ngâm: “Nhưng tao biết phải tặng cái gì thì mới được coi là có tấm lòng?” “Đồ handmade bao giờ cũng là món quà có ý nghĩa nhất, đặc biệt là với những đôi tình nhân.” Nói để lại cho tôi đúng một câu khi vừa về tới nhà tôi rồi sau đó bay mất dạng. Tôi dắt con ngựa sắt vào cổng, nhanh chóng chạy vọt lên phòng nghiên cứu về món quà Giáng sinh. Tôi ôm cái máy tính với mong ước bác Gúc Gồ (Google) sẽ giúp mình tìm ra một giải pháp tốt nhất. Cốc cốc cốc! “Tiểu Lâm!” Tiếng chị Phương từ ngoài phòng vang lên. “Cửa không khoá chị vào đi.” Tôi vừa nằm bò xoài trên giường vừa chăm chú xem mấy kết quả tìm được mà chẳng thấy cái nào khả thi. “Sao vậy bé con, ốm hay sao mà cả buổi trời làm ổ ở trên này?” Tôi đặt cái máy tính sang một bên, ôm lấy cái gối ôm nói: “Em vẫn bình thường à mà này chị Phương, theo chị thì món quà như thế nào mới là được coi là ý nghĩa và giá trị nhất.” “Ồ, em định tặng quà Giáng sinh cho người nào phải không? Là nam hay nữ vậy?” Tôi thành thật trả lời: “Là nam ạ.” Giọng chị rõ ràng là hào hứng lên trông thấy: “Em có bạn trai sao Tiểu Lâm?” Tôi ngay lập tức phủ định, được cái mặt không đổi sắc và chị ấy lại dễ tin người: “Không có, chỉ là bạn bè bình thường thôi, vì người ta hay giúp đỡ em nên em muốn tặng quà cảm ơn vậy thôi, lại đúng trùng dịp Giáng sinh nên coi như là một công đôi việc.” Hắc hắc, dại gì mà khai thật ngộ nhỡ chị nói với mẹ tôi rồi bà lại phản ứng thái quá thì chết. Kiểu gì chẳng có mấy câu đại loại như “Có đẹp trai không?” “Có tài giỏi không?” hay “Con cái nhà ai, gia cảnh thế nào?” vân vân và vân vân… Thôi, tôi xin vái lạy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương