Tiểu Quỷ, Em Đừng Hòng Chạy Thoát

Chương 3



CH ƯƠNG 3

Tôi nghe rõ hắn gằn giọng: “Cô, xin lỗi trước!”.

À há! Ghê nhỉ, bắt tôi xin lỗi cơ đấy. Nhìn cái mặt như muốn giết người của hắn là tôi đã muốn cho hắn sang Tây Thiên thỉnh kinh rồi chứ nói gì đến hai tiếng “xin lỗi”. Chưa kịp nói lời nào, con Thùy Anh nãy giờ như rẽ giun lại nhảy bổ ra trước mặt tôi, cúi đầu trước hắn cuống cuồng xin lỗi chỉ thiếu chưa dập đầu bái lạy rồi kéo tôi mau mải rời khỏi bãi đỗ xe.

Ngồi trên xe, Thùy Anh bỏ tay tôi ra trưng cái bộ mặt méo mó vô cùng khổ sở: “Tiểu Lâm a Tiểu Lâm, sao đi đâu mày cũng gây chuyện rồi cãi nhau với người ta vậy hả? Lần này gây họa lớn rồi.”

“Hừ, câu này phải để tao hỏi mới đúng. Thằng cha ấy là cái gì mà mày phải xin lỗi. Nếu không phải mày kéo tao đi thì có lẽ giờ hắn đang cùng đi lấy chân kinh với Đường Tăng rồi.”

Tôi lườm nó rách mắt, tức tưởi nói: “Lá gan của mày là to bằng hạt đỗ xanh sao, cái gì mà họa lớn cơ chứ. Dù hắn có là con của Tổng thống Obama tao cũng không sợ.”

Thùy Anh trợn tròn mắt nhìn tôi. Khiếp, tôi đâu có làm gì gây thiệt hại cho nó để nó ném cái đôi mắt chó luộc ấy sang cho tôi?

“Chí ít là con của Tổng thống Mỹcũng không đáng sợ bằng. Mày thực sự không biết anh ta sao Tiểu Lâm?”

“Chí ít là con của Tổng thống Mỹcũng không đáng sợ bằng. Mày thực sự không biết anh ta sao Tiểu Lâm?”

“Thế hắn là người nổi tiếng hay anh hùng của thành phố mà tao phải biết?”

Cái mặt con Thùy Anh cứng đờ trong mấy giây, ngay sau đó lại thao thao bất tuyệt, nói như chưa bao giờ được nói: “Sao mày có thể không biết anh ấy? Lục Chấn Phong khoa kiến trúc trên bọn mình ba khóa đấy!”

Thì sao? Quả thực tôi chẳng biết hắn là tên nào, với tôi mà nói thì nam sinh thằng nào cũng giống thằng nào thôi. Nếu Thùy Anh nói tôi tầm nhìn hạn hẹp thì tôi đây cũng đành chịu chứ biết làm sao ai bảo tôi là sinh viên nghiêm túc. Bố tôi đã dạy: không được giao du với bạn bè xấu, mà tôi lại là người trần mắt thịt thế nào có thể dễ dàng phân biệt được người nào xấu, bởi vậy mà quan niệm của tôi rất chi là đơn giản: quan tâm ít chuyện tào lao thì phiền phức sẽ không tự tìm tới. Mà cái chuyện mà Thùy Anh đang nói đây cũng có thể liệt kê vào cái gọi là tào lao được rồi.

Giọng Thùy Anh oang oang trong xe, dường như dòng cảm xúc của nó đang cuộn trào thì không ai có thể cản lại được: “Lục Chấn Phong là nhân vật phong vân nhất trong trường, là đại soái ca trong soái ca a. Anh ấy luôn mang một bộ dáng lạnh lùng nhưng lại hấp dẫn chết người, toàn thân lúc nào cũng toát ra khí chất vương giả, giống như sinh ra để làm người đứng đầu cai trị vậy. Trời ơi Tiểu Lâm, mày không thể tưởng tượng nổi đâu, mái tóc nâu hạt dẻ bồng bềnh, làn da trắng mịn, mày kiếm sắc bén, đôi mắt phượng câu hồn nhiếp phách với hàng lông mi dày cong vút quả thật lôi cuốn, quyến rũ vô cùng! Mũi anh ấy vừa cao vừa thẳng, bạc môi đỏ khi nhếch mép cười nhạt thật là muốn lấy tim người ta. Ôi, tim tôi…”

Gì vậy trời? Nó là đang miêu tả nam hay nữ vậy? Nếu là nam thì có hơi, à không, là quá phóng đại rồi, cái tên đó làm gì được như Thùy Anh miêu tả chứ.

Gương mặt Thùy Anh e thẹn giống như thiếu nữ mới về nhà chồng, giọng nói đê mê say đắm: “Trời ạ, bo đì (body) của anh ta phải nói là siêu chuẩn, là sáu múi đấy mày có biết hay không hả Tiểu Lâm?”

Con hâm này kích động cái khỉ gì, còn hỏi vớ hỏi vẩn nữa. Tôi có đi rình hắn đâu mà biết được hắn có cơ bụng như thế nào, hừ, tôi nghi ngờ là con Thùy Anh đã làm chuyện mất hình tượng này lắm.

Tôi đã sớm biết nó mắc bệnh mê trai nhưng không ngờ lại nặng đến mức này, vừa nhìn thấy trai đẹp là mắt đã như đèn pha ô tô, phải trái đúng sai cũng vô phương phân biệt. Tôi thấy cái tên trời đánh thánh đâm Lục Chấn Phong cũng chỉ được cái mã còn nhân phẩm thì… hoàn toàn thối rữa a, vậy mà Thùy Anh cũng mê mẩn được. Cũng hèn gì lúc nãy cãi nhau với hắn thu hút bao nhiêu sự chú ý, tôi còn sợ mất mặt, giờ ngẫm lại thì gần như chỉ toàn con gái nhìn sang như vậy họ là để ý hắn chứ căn bản dùng nửa con mắt nhìn tôi cũng còn cảm thấy lãng phí. Công nhận đời lắm đứa mắt mù thật.

Tôi đã sớm biết nó mắc bệnh mê trai nhưng không ngờ lại nặng đến mức này, vừa nhìn thấy trai đẹp là mắt đã như đèn pha ô tô, phải trái đúng sai cũng vô phương phân biệt. Tôi thấy cái tên trời đánh thánh đâm Lục Chấn Phong cũng chỉ được cái mã còn nhân phẩm thì… hoàn toàn thối rữa a, vậy mà Thùy Anh cũng mê mẩn được. Cũng hèn gì lúc nãy cãi nhau với hắn thu hút bao nhiêu sự chú ý, tôi còn sợ mất mặt, giờ ngẫm lại thì gần như chỉ toàn con gái nhìn sang như vậy họ là để ý hắn chứ căn bản dùng nửa con mắt nhìn tôi cũng còn cảm thấy lãng phí. Công nhận đời lắm đứa mắt mù thật.

“Stop here.” Tôi ngoáy ngoáy lỗ tai nhàm chán nói: “Mày ảo tưởng đủ chưa? Cái gì mà soái, cái gì mà câu hồn nhiếp phách, nhìn hắn là tao đã thấy có lỗi với Tổ quốc, có lỗi với nhân dân rồi. Khổ thân mày Thùy Anh ợ, bệnh càng ngày càng có xu hướng nặng.”

Vừa nói xong tôi liền cảm thấy dựng tóc gáy, gai ốc cũng thi nhau rụng đầy đất, không tự chủ được liếc sang con bạn thân bên cạnh. Ánh mắt này là sao đây? Giống như là nó hận không thể lôi cái mặt của tôi chà xuống mặt đường vậy.

“Xin đừng nhìn tao bằng ánh mắt sùng bái như vậy, con ngươi mà có lỡ rơi ra ngoài thì làm sao mà nhặt đây?”

Nó nguýt tôi: “Con mắt nào của mày nhìn thấy tao sùng bái mày, bớt mơ tưởng đi.”

Đột nhiên nó hạ giọng: “Bất quá đẹp trai bây giờ không phải là vấn đề, đáng chú ý ở đây Lục Chấn Phong là thiếu gia của một tập đoàn rất có thế lực trong nước, anh ta đánh nhau rất giỏi có thể tay không mà hạ gục liền một lúc cả chục người. Mà trường chúng ta lại gần như bị tập đoàn đó chi phối, còn có giám đốc trường cũng là do anh trai của mẹ hắn đảm nhiệm.”

Hừ, tôi khinh. Hoá ra là một tên du côn ỷ vào gia thế làm loạn mà tôi thì căm thù cái lũ ấy đến tận xương tủy, cứ dính vào tụi nó là tôi lại đen như chó cắn. Điển hình là hồi lớp hai trên đường đi học về, mải đuổi theo con milu dễ thương không biết của nhà ai đi lạc mà tôi va vào một đám côn đồ ngã úp mặt xuống đường. Có lẽ vì lúc đó tôi còn quá nhỏ nên tụi nó cũng không làm gì mà chỉ cười như mấy thằng mắc bệnh dại rồi bỏ đi. Nhưng dù không bị đánh tôi vẫn cảm thấy đau vô cùng bởi… hai cái răng cửa đang lung lay của tôi đã theo cú ngã kinh điển đó mà cắm xuống mặt bùn ẩm ướt. Con mẹ nó, đau. Lên lớp năm tôi biết đi xe đạp, trên đường thấy một đám thanh niên hư hỏng tụ tập đánh nhau cũng tò mò hếch mõm lên xem, người ta nói tính tò mò gây họa quả không sai chút nào, kết quả của tôi… thảm không đỡ nổi. Tôi phải nằm viện một tuần vì tông phải cột đèn giao thông, còn bị gãy tay trái. Trải qua hai bài học đẫm máu sống dở chết dở tôi đâm ra ghét cay ghét đắng lũ du côn và tự chỉnh đốn lại bản thân không bao giờ được phép quan tâm đến mấy chuyện tào lao để rồi tự rước họa vào thân.

Đối với lời nói của Thùy Anh tôi thật sự coi nhẹ, nhàn nhạt nói: “Vậy mày nghĩ hắn ta sẽ đối với tao làm cái gì a? Không lẽ là cho một trận đòn?”

“Theo mày nghĩ là tình huống như vậy có hay không sẽ xảy ra?” Cái mặt nó dí sát vào tôi, phả lên mặt tôi hơi thở nóng rực.

“Theo mày nghĩ là tình huống như vậy có hay không sẽ xảy ra?” Cái mặt nó dí sát vào tôi, phả lên mặt tôi hơi thở nóng rực.

Tôi đẩy cái mặt nó ra, hơi thở của nó phả vào mặt khiến tôi liên tưởng tới Joshep với cái lưỡi dài luôn luôn đầy dãi (tên con cún nhà tôi): “Tránh ra, nóng quá!”

Sau đó lại tỉnh rụi phun ra mấy câu: “Trên đời này tao chỉ sợ ma chứ không có khái niệm sợ người. Cứ cho là con nhợn nhựa ấy sẽ trả đũa đi, lúc đó tao tự có cách đối phó.”

“Đến lúc đó đừng trách tao không nói trước.” Thùy Anh nhìn tôi nở nụ cười đểu không tả được.

Đang tính nói tiếp thì xe đã dừng trước cổng nhà tôi. Vác mấy cái túi lỉnh kỉnh xuống tôi lườm nó: “Mày còn nợ tao bữa trưa, nhớ đấy!”

Hứ, đúng là bực mình, tự dưng phải tên cờ hó đó làm bữa trưa đi tong. Ta khinh! Ta khinh!
Chương trước Chương tiếp
Loading...