Tiểu Quỷ, Em Đừng Hòng Chạy Thoát
Chương 27
CHƯƠNG 27 Vì chân bị đau nên tôi đây vô cùng sung sướng được bố chở đi học. Hô hô, ngồi ô tô so với cưỡi con ngựa sắt cù lần thì quả thật là thiên đường a thiên đường. Hôm qua tuy thức thâu đêm nhưng hiện tại tâm tình tôi vẫn vô cùng tốt vì đổi lại cuối cùng tôi cũng đã nghĩ thông suốt, cái tên Lục Chấn Phong, tôi đây phủi sạch, hừ, từ nay trở đi coi như không quen biết anh ta, bà nó, anh ta muốn quen ai, muốn có bao nhiêu bạn gái cùng với tôi liên quan bằng một cái móng tay cũng không có. Nhưng cái khí thế hừng hực của tôi bỗng chốc tiêu tan bởi ánh mắt của mọi người trong trường nhìn tôi sao mà nó giống kiểu “Mục đích mi đến Trái Đất làm gì?” thế? Tôi duy trì bộ mặt lơ ngơ như bò đeo nơ đi vào lớp và lại nhận được ánh mắt đồng dạng của bạn bè. “Nhìn tao ghê như vậy làm gì?” Tôi vỗ vai Thuỳ Anh cái bộp. “Câu đấy tôi phải hỏi mày mới đúng. Hôm nay mày uống lộn thuốc gì à?” Tôi nghẹn họng với câu hỏi của nó, rồi chợt hiểu ra: “À, tao bị ngã, chân đau muốn chết.” Tôi cười cợt dơ cái chân bị thương ra cho nó xem, khổ nỗi cái vết thương nghiêm trọng kia lại bị che phủ dưới lớp quần jeans dày bình bịch nên Thuỳ Anh làm sao mà thấy được. Nhỏ bí thư từ đâu xồ ra, phang ngay vào đầu tôi một cú không thương tiếc: “Ai hỏi mày cái đó? Ý bọn tao là mày ăn nhầm cái gì mà hôm nay trông phơi phới thế?” Tôi muốn phát biểu một câu, đó là: hiểu chết liền. Thuỳ Anh ca thán: “Ôi trời, nhìn cái mặt thớt của mày là tao biết mày đơ rồi.” Nó day day huyệt thái dương ra chiều suy nghĩ lắm: “Nói thẳng ra là sao hôm nay tâm tình mày có vẻ vui vẻ, hớn hở quá, nhìn thế nào cũng không giống với trạng thái của người đang sevenlove.” Tôi sốc. Thì ra đây chính là ngọn nguồn của những ánh mắt kì dị mà tôi đã gặp suốt dọc đường từ cổng trường vào lớp. Tôi ngồi xuống ghế khóc không ra nước mắt: “Thế chẳng lẽ giờ tao phải gào khóc thảm thiết à?” “Như vậy có vẻ hợp lí hơn đấy.” Thảo Linh nghi hoặc: “Hay đau khổ quá nên giờ phát bệnh rồi.” “Điên, điên, chúng mày đều điên hết rồi.” Tôi gào thét: “Bổn tiểu thư đây hoàn toàn bình thường. Nghe hiểu không hả? Chẳng lẽ tao phải khóc lóc thê thảm, khóc đến thương tâm, lục phủ ngũ tạng đều phải trôi hết ra ngoài thì mới giống người bình thường hay sao? Hừ, nói cho mà biết, tao là người như thế nào chứ , chẳng lẽ vì mỗi cái chuyện cỏn con mà phải để bản thân gục ngã? Như vậy thì còn gì là Hoàng Thuỳ Lâm nữa.” Đám bạn vây quanh bị tôi xổ một tràng làm cho tê liệt, mắt đứa nào đứa ấy đều tròn như mắt ếch. Kỳ thực khi tuôn ra những lời ấy bản thân tôi cũng bị khí thế của chính mình dọa cho chết khiếp, nhưng mà, nói ra được những điều này thì tôi cảm thấy thực sự rất thoải mái dù cho đó vẫn chưa phải tất cả tiếng lòng tôi. Đám bạn vây quanh bị tôi xổ một tràng làm cho tê liệt, mắt đứa nào đứa ấy đều tròn như mắt ếch. Kỳ thực khi tuôn ra những lời ấy bản thân tôi cũng bị khí thế của chính mình dọa cho chết khiếp, nhưng mà, nói ra được những điều này thì tôi cảm thấy thực sự rất thoải mái dù cho đó vẫn chưa phải tất cả tiếng lòng tôi. Thái Hoà – anh chàng lớp phó học tập đẹp tờ rai rất ít khi trò chuyện với tôi bỗng nhiên mở lời: “Khá khen cho lớp trưởng, nói hay như vậy không bằng thể hiện một chút cho cả lớp được mở rộng tầm mắt đi…” Hắn cười cười: “Kết quả thi tháng này…” Ái chà, cái tên lớp phó này thì ra cũng chẳng ngoan hiền gì cho cam, trình độ công kích người khác cũng thật đáng nể đi. Tôi cười híp mí, ngón tay trỏ không khách khí chỉ thẳng mũi hắn: “Bạn hiền yên tâm a, tháng này bạn nhất định yên tâm quay về vị trí thứ ba rồi. À không, ấy là khi người khác không có ý định tranh giành với bạn, chứ còn nếu người ta phấn đấu thì không biết chừng có thể sẽ là vị trí thứ tư, thứ năm hay thứ n nào đó rồi.” Hắn ta cười lại với tôi giống như đang triển lãm nụ cười rồi còn định nói gì nữa nhưng đúng lúc tiếng trống vào học vang lên, tất cả mọi người lục tục ổn định chỗ ngồi, không còn ai muốn thảo luận thêm về vấn đề này nữa. Giáo viên chủ nhiệm lớp tôi đã trở lại, thạc sĩ Trịnh Thanh Hà. Cô mỉm cười bước vào lớp trước sự vui mừng chào đón của tất cả sinh viên lớp NNK50A chúng tôi. “Như nhà trường đã thông báo, hôm nay lớp chúng ta có một sinh viên mới, bạn ấy tên là Cao Tuệ Linh vừa mới trở về từ Thụy Sĩ. Vào đi em.” Cả lớp đang xôn xao bàn tán về bạn học mới thì một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài đen óng bước vào. Từ trang phục đến từng điệu bộ cử chỉ đều toát lên sự duyên dáng uyển chuyển. Trái tim tôi nổ “bang” một tiếng, một cảm xúc khó chịu cùng hỗn tạp không nói nên lời len lỏi khắp từng tấc da thớ thịt của tôi. Cô ta… cô ta… chẳng phải là bạn gái thanh mai trúc mã của Lục Chấn Phong, được gọi là Tiểu Linh hay sao? Hai tai tôi ù ù, ánh mắt tối sầm nhìn xuống mặt bàn, đôi bàn tay để trên gối vô thức nắm chặt. Hay, quả là rất hay. Đối với anh tôi còn chưa ra trận đã bị đánh cho không còn manh giáp, oanh oanh tạc tạc mà thua cô ta từ trong trứng nước, vậy mà vẫn chưa hài lòng còn phải đuổi cùng giết tận tới lớp tôi? Cô ta ở trên bục giảng giả bộ ngoan hiền, thục nữ thế nào, giới thiệu về bản thân khoa trương ra sao căn bản tôi không muốn để ý, con người của cô ta tôi không dám nói là mình hiểu biết bao nhiêu nhưng những gì cô ta nói và làm với tôi đêm Noel đó cũng đủ để tôi rõ tính cách thật sự của cô ta là như thế nào, hoàn toàn không giống như ngày hôm nay. Đồ giả tạo, giả tạo, giả tạo. Tôi âm thầm mắng, tự mình chìm sâu vào trong suy nghĩ của riêng mình nên không để ý thằng Đô ngồi trên mình đã chuyển đi từ lúc nào, mãi cho đến khi Thuỳ Anh vươn tay qua mặt tôi, cười vui vẻ nói: “Chào bạn học mới.” Lúc này tôi mới hồn xác nhập nhau, thấy Thuỳ Anh đang mỉm cười làm quen với người mới không ai khác chính là Cao Tuệ Linh, trong lòng tôi đè nén một cỗ khó chịu nhưng ngoài mặt lại cũng nở một nụ cười thân thiện: “Hi vọng cậu sớm quen với trường lớp mới. Gặp lại cậu tôi thực sự rất vui.”Có trời mới biết khi nói ra câu này tôi có cảm giác muốn li vờ phun cỡ nào. “Phải vậy không?” Cao Tuệ Linh nhướn mày, ánh mắt nhìn tôi lộ rõ vẻ khiêu khích: “Tôi lại không nghĩ như vậy, bất quá, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian để quan tâm lẫn nhau mà, phải vậy hay không?” Khoé miệng tôi cứng đờ, nụ cười cũng theo đó mà ngưng đọng. “Quan tâm” mà cô ta nói đâu chỉ đơn giản là quan tâm. Ok, nếu nàng thích chơi đối kháng thì tôi đây liền chiều theo ý nàng. Khoé miệng tôi cứng đờ, nụ cười cũng theo đó mà ngưng đọng. “Quan tâm” mà cô ta nói đâu chỉ đơn giản là quan tâm. Ok, nếu nàng thích chơi đối kháng thì tôi đây liền chiều theo ý nàng. Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên và đáng căm hận hơn là cô ta trong các giờ học đều luôn thể hiện và muốn biến mình thành trung tâm, là cái rốn của vũ trụ, làm như cả thế giới đều phải xoay quanh cô ả. Phải công nhận, Cao Tuệ Linh trình độ thật sự rất khá nhưng, hừ, đừng hòng mơ tưởng tới việc đánh bại tôi. Tan học, mọi người vồn vã thu dọn sách vở ra về, tôi và Thuỳ Anh vẫn như thường lệ rời khỏi lớp cuối cùng. Có điều hôm nay không chỉ có hai chúng tôi mà còn có một người khác dường như là cố ý muốn đợi tôi. “Ây da, đúng là một lớp trưởng tận tụy đi sớm về muộn a. Thật đáng ngưỡng mộ.” Chất giọng trong trẻo thánh thót nhưng nghe kiểu gì cũng ra vẻ châm chọc khích bác. Nhạt. Cái mặt nạ giả tạo thật dày và cứng, cuối cùng trước mặt tôi cũng đã gỡ xuống. Như thế đúng thật tốt hơn chứ nếu cô ta đối với tôi cũng một bộ dáng điềm đạm của em gái quốc dân chắc tôi đã sớm cần đến chậu để ói rồi. “Có gì muốn nói thì cô làm ơn nhanh lên một chút, tôi không có thời gian rảnh rỗi để nghe cô lải nhải những vấn đề không đâu đâu.” Tôi nhàn nhạt nhìn gương mặt xinh đẹp kia. “Cũng không có gì, chỉ là muốn xem cô bây giờ thế nào thôi.” “Xem tôi?” Tôi nhướn mày rồi trào phúng cười: “Cảm ơn, tôi hiện tại rất tốt.” Cao Tuệ Linh cười như không cười: “Đúng là tâm trạng không tệ chút nào, mạnh mẽ đấy. Cô là người đầu tiên trong số những cô gái bị Chấn Phong bỏ rơi có thể ổn định tâm trạng nhanh nhất, thật là khiến tôi phải nhìn cô bằng con mắt khác.” “Hừ, cảm ơn lời khen của cô. Tâm tình tôi vẫn luôn luôn tốt. Nếu không còn việc gì nữa thì tạm biệt.” Nói xong tôi liền một mạch kéo Thuỳ Anh vẫn còn đang trong tình trạng “con nai vàng ngơ ngác, đạp trên lá vàng khô” ra khỏi cửa. Ngay lúc ấy tôi lại nghe được tiếng cười như chuông bạc cùng với lời nói đầy chế nhạo: “Chấn Phong tìm được một món đồ chơi như cô quả thực là thú vị.” Và trái tim tôi lại hung hăng đau một hồi. Vừa ra đến cổng trường Thuỳ Anh liền vùng ra khỏi ma trảo của tôi, ánh mắt sắc bén như con dao tem, nó khoanh tay lại, giương đôi mắt hếch lên trời giống như mấy đàn chị trường đời: “Tao cảnh cáo mày, nếu hôm nay mày không đem mọi chuyện ra nói cho rõ ràng thì đừng mong được nguyên vẹn trở về tổ ấm.” Vừa ra đến cổng trường Thuỳ Anh liền vùng ra khỏi ma trảo của tôi, ánh mắt sắc bén như con dao tem, nó khoanh tay lại, giương đôi mắt hếch lên trời giống như mấy đàn chị trường đời: “Tao cảnh cáo mày, nếu hôm nay mày không đem mọi chuyện ra nói cho rõ ràng thì đừng mong được nguyên vẹn trở về tổ ấm.” Tôi cười khổ, thoáng liếc nhìn ra xung quanh, tâm không kiềm chế được mà run rẩy: “Cô ta là bạn gái của Lục Chấn Phong.” Thuỳ Anh ngẩn ra, cơ hồ chưa hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao: “Anh ta kết giao bạn gái mới nên làm tổn thương mày.” “Không phải.” Tôi thở dài, nếu như vậy thì đã tốt, đằng này…: “Là bạn gái thanh mai trúc mã, nghe nói là sang Thụy Sĩ khi mới lên cấp hai, tình cảm giữa bọn họ rất tốt, còn tao, căn bản…” Tôi hít một hơi thật sâu cố nén sự chua xót đang dâng lên cồn cào: “Chỉ là một món đồ chơi giúp anh ta tiêu khiển trong khoảng thời gian vắng bạn gái mà thôi.” Có lẽ Thùy Anh chưa từng ngờ đến đáp án này, mắt nó chùng xuống: “Tiểu Lâm, mày không sao chứ?” “Tao rất ổn.” Tôi vỗ vai nó đánh bốp, bày ra bộ dạng vui vẻ: “Về thôi, muộn rồi mày.” “Ừm, về thôi, đi, tao chở mày.” “Không cần, hôm nay tao muốn về một mình.” “Nhưng chân mày…” Tôi xua tay: “Không đáng lo ngại.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương