Tiểu Quỷ, Em Đừng Hòng Chạy Thoát

Chương 33



CHƯƠNG 33

Tôi và Thùy Anh bị quây giữa một vòng tròn phải hứng chịu biết bao lời châm chích, lên án. Tội nghiệp con bạn tôi vì tôi mà phải chịu vạ lây, nó đã bao lần bảo vệ tôi từ ngày hai đứa còn để chỏm mà tôi lại chưa một lần phải vì nó mà hi sinh bản thân như nó đã làm. Thùy Anh so với làm bạn bè thì lại giống chị gái của tôi hơn.

Nữ sinh đỡ Cao Tuệ Linh tỏ rõ thái độ chán ghét đối với tôi, hừ mũi: “Tiểu Lâm à, bạn cho tôi cảm nhận quá nhiều điều bất ngờ đấy, nhưng nhờ vậy tôi mới nhận ra được bạn cáo già hiểm độc như thế nào, trông mặt mũi xinh đẹp như vậy, gia đình cũng gia giáo như vậy mà lại đi làm chuyện ăn cắp của người khác.”

“Ăn cắp sao?” Tiếng xì xầm bàn tán vang lên khắp khu vực lán xe và chính tôi cũng kinh hoàng khi nghe lời buộc tội này.

Thùy Anh tính phản bác nhưng tôi giữ tay nó lại, tôi muốn biết tiếp theo cô gái kia sẽ cho tôi ăn thêm trái bom nào.

Không ngoài sự mong đợi của tôi, cô ta giống như là bắt gặp sự ngạc nhiên tột độ của mọi người liền vội vã che miệng lại, giả bộ như mình vừa lỡ lời: “Ô, mọi người không biết gì sao? Vậy cứ coi như tôi chưa nói gì hết nhé!”

Nếu mọi người chịu để yên chuyện thì hội đồng tám chuyện không còn là hội đồng tám chuyện nữa rồi,

“Lý Doanh Doanh cô nói đi!”

“Mau nói đi, đằng nào thì cũng đã nói ra rồi.”

Vô số tiếng thúc giục cất lên, cô gái tên Doanh Doanh kia thật sự khiến tôi khâm phục về tài diễn xuất hạng nhất của cô ta, sắp sánh kịp với em gái quốc dân họ Cao kia rồi.

Vô số tiếng thúc giục cất lên, cô gái tên Doanh Doanh kia thật sự khiến tôi khâm phục về tài diễn xuất hạng nhất của cô ta, sắp sánh kịp với em gái quốc dân họ Cao kia rồi.

Cô ta nhìn tôi với ánh mắt áy náy: “Xin lỗi Thùy Lâm, là tôi lỡ miệng. Nhưng mà chúng ta đều là bạn học với nhau, nói thế nào thì cũng giống như anh chị em cùng chung một mái nhà là ngôi trường này vậy nếu đã nói rồi thì để tôi nói nốt rồi mọi người cùng góp ý giúp bạn sửa sai nha.”

Cảm tưởng của tôi lúc này: cần một cái chậu cỡ lớn để xả hết cơn buồn nôn do cô ta gây nên. Quả thực tôi rất rất muốn cái bạt tai của tôi xúc tiến thẳng vào mặt cô ta cho chừa cái thói sủa rồi cắn người lung tung nhưng lại cố nhịn. Còn Thùy Anh, bàn tay nó sớm đã siết chặt lại thành nắm đấm tưởng chừng như chỉ cần tôi buông nó ra liền có kẻ sẽ phải răng máu lẫn lộn.

Lý Doanh Doanh lanh lảnh nói: “Thực ra bạn gái thực sự của huyền thoại Lục Chấn Phong khoa kiến trúc trường ta trước giờ vẫn luôn là Tuệ Linh, họ cũng đồng thời là thanh mai trúc mã của nhau.”

Nghe tới đây cả một khu vực rộng lớn vang lên những tiếng “Ồ” kinh ngạc, còn Cao Tuệ Linh thì xụi lơ được đỡ ngồi xuống cái ghế đá gần đó.

“Từ lúc còn nhỏ anh Chấn Phong đã luôn bảo vệ và che chở cô ấy, tôi sống ở khu phố gần đó cũng có lần tham gia vào một đám trẻ con bắt nạt Tuệ Linh nên được chứng kiến rất nhiều chuyện. Tình cảm của hai người bọn họ khiến tất cả chúng tôi đều ngưỡng mộ, sau đó vì chuyện gia đình cô ấy phải theo gia đình đến Thụy Sĩ nhưng tình cảm của họ không vì khoảng cách địa lý mà trở nên phai nhạt mà ngày càng trở nên sâu đậm hơn.”

Cô ta nói đến đây trong đám đông bắt đầu có người sụt sịt cảm động.

“Mọi người đều biết trước giờ học trưởng Chấn Phong đối với nữ sinh rất lạnh lùng, không tiếp xúc cũng không để ý đến. Đó không phải là bản tính của anh ấy mà là do trong lòng anh ấy sớm đã tồn tại và chứa đầy bóng hình của một người con gái không thể đặt thêm một hình bóng thứ hai, và người con gái đó không ai khác chính là Tiểu Linh.” Cô ta nói đầy một hơi sau đó ngừng lại để hít thở không khí giống như chưa bao giờ được thở rồi lại tiếp tục: “Vậy tại sao thời gian gần đây học trường lại có thể cùng với bạn học Thùy Lâm dây dưa không dứt? Luận về tài giỏi, Tiểu Linh cũng rất tài giỏi, luận về sắc đẹp, cái này còn cần phải bàn đến sao, Tiểu Linh so với bạn học Thùy Lâm chắc chắn là không thể thua được. Vậy thì xét tổng thể lại thì Tiểu Linh có điểm nào kém hơn bạn học Thùy Lâm chứ?” Cô ta đắc ý nói, ánh mắt hả hê châm chọc chưa từng ngừng bắn về phía tôi: “Tôi nói như vậy chắc hẳn mọi người đã tìm được cho mình một lời giải đáp chính xác rồi phải không?”

“Chắc chắn là sử dụng thủ đoạn của hồ ly tinh rồi, thật không biết xấu hổ.”

“Chắc chắn là sử dụng thủ đoạn của hồ ly tinh rồi, thật không biết xấu hổ.”

“Thì ra cũng chỉ là loại con gái lăng lòa thích đi quyến rũ đàn ông của người khác…”

“Bla… bla… bla…”

Tôi cay đắng nhẫn nhịn quá đủ rồi, nhân phẩm của tôi, danh dự của tôi bị những lời lẽ xúc phạm kia tổn thương nghiêm trọng. Cả cái kiểu giả mù mưa sa mèo khóc chuột của Cao Tuệ Linh kia cũng khiến máu tôi sôi trào. Tôi buông tay Thùy Anh, một đường thẳng tắp tiến tới chỗ Cao Tuệ Linh nhưng ngay lập tức có một hàng hậu vệ vây xung quanh cô ta, vẻ mặt dữ dằn hỏi tôi:

“Cô muốn làm gì? Lại muốn bắt nạt em ấy nữa sao?”

Người này tôi biết. Hắn chính là bạn học cùng lớp của Lục Chấn Phong. Hừ, lòng người thật dễ đổi thay, tôi còn nghĩ anh ta có thiện cảm với tôi cơ đấy, ít nhất là trong đoạn thời gian tôi và Lục Chấn Phong quen nhau. Lúc đó hắn còn vui đùa nói chuyện với tôi, còn trêu chọc gọi tôi là chị dâu nhỏ nữa. Giờ thì sao? Nhìn tôi như nhìn kẻ thù không đội trời chung vậy.

Tôi thờ ơ, dửng dưng tiến lại gần thêm một bước. Một lực đạo mạnh từ hắn truyền đến hai bả vai tôi khiến tôi ngã xuống đất. Cô chân tôi đau đớn, cánh tay cũng vì quệt xuống nền bê tông thô cứng mà trầy xước rướm máu.

Thùy Anh hốt hoảng đỡ tôi dậy, gào lên với hắn: “Cao Chí Hằng, anh mẹ nó có còn là đàn ông hay không?”

“Tiểu Anh, em không thể trách anh được, tất cả đều là do cô ta tự mình chuốc lấy. Anh chỉ là đang trả lại cho cô ta một phần vạn những gì cô ta đã là với Tuệ Linh mà thôi.”

“Tuệ Linh, Tuệ Linh, lúc nào cũng là Cao Tuệ Linh. Sao lại đổ hết tội cho Tiểu Lâm, nó chẳng làm gì sai cả. Anh có còn là người anh họ luôn luôn công bằng của em hay không?” Thùy Anh lớn tiếng chất vấn.

“Tuệ Linh, Tuệ Linh, lúc nào cũng là Cao Tuệ Linh. Sao lại đổ hết tội cho Tiểu Lâm, nó chẳng làm gì sai cả. Anh có còn là người anh họ luôn luôn công bằng của em hay không?” Thùy Anh lớn tiếng chất vấn.

“Tiểu Anh, anh…”

“Thôi đi, cô ta xứng đáng bị như vậy.” Một đám người nói rồi một đám lại cười hả hê.

Trong mắt họ tôi thực sự đã biến thành một kẻ độc ác xấu xa.

“Đừng cậy mình là người tài giỏi mà lên mặt với người khác, mọi người hãy xem kì thi tới ai mới là người đứng thứ nhất, để xem bạn học Thùy Lâm có hay không còn có thể giữ được tốt vị trí của mình.” Lại là cô bạn Doanh Doanh thích cắn người kia.

“Đúng vậy, Tuệ Linh cố lên, nhất định phải làm cho ai đó sáng mắt.”

Tôi muốn khóc và cũng muốn chạy trốn, trong lòng tôi đang rất đau đớn vì bị sỉ nhục nhưng tôi biết mình không thể tỏ ra yếu đuối vào lúc này bởi như vậy sẽ chứng tỏ những gì bọn người đã nói hoàn toàn đúng, càng muốn giải thích minh oan sẽ càng làm cho họ thêm khẳng định và buộc tội tôi mà thôi. Tôi gạt tay nhẹ tay Thùy Anh, tự mình đứng dậy để giành lại niềm kiêu hãnh của bản thân.

“Các người đang làm trò gì vậy?” Một tiếng thét giận dữ làm cả đám đông nhốn nháo im bặt.
Chương trước Chương tiếp
Loading...