Tiểu Quỷ, Em Đừng Hòng Chạy Thoát

Chương 40



CHƯƠNG 40

“Cô nói vậy là có ý gì?” Cao Tuệ Linh hai mắt đỏ sọng, nước mắt trào ra, ủy khuất vô cùng.

Cô bạn thân Lý Doanh Doanh luôn giống như gà mẹ bảo vệ cô ta chẳng biết từ đâu bay ra: “Doãn Hạ Thảo Linh, tôi nghĩ tốt hơn hết là cô mau rời khỏi đây đừng có thích lo chuyện bao đồng.”

Đối với một kẻ đầu to óc bằng hạt nho này sự chán ghét của Thảo Linh lại tăng thêm vài bậc: “Vậy cô nghĩ mình là nhân vật chính trong chuyện này sao? Đừng có ở đây mà lên mặt với tôi nếu không đừng hỏi tại sao mà răng môi cô lẫn lộn.”

Tôi định ngăn nó lại, tôi không muốn vì tôi mà hết người này tới người khác bị dính vào rắc rối. Đây là bữa tiệc do nhà trường tổ chức và hiện tại còn có mặt rất đông khách khứa hầu hết đều là những nhà tài trợ chính cho những suất học bổng có giá trị của trường, còn có cả lãnh đạo và toàn thể giảng viên của trường nữa. Vụ lùm xùm bê bối này nhất định sẽ làm ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của trường nên tất cả những sinh viên có liên quan đều không tránh khỏi bị kỉ luật.

Nhưng nó gạt tay tôi ra: “Mày không tự bảo vệ được mình thì bọn tao sẽ làm việc đó. Phải không Tiểu Anh?”

Thùy Anh trả lời nó bằng cái gật đầu chắc nịch. Thái độ của hai đứa nó cương quyết như vậy khiến tôi vô cùng cảm động và hạnh phúc vì có tụi nó làm bạn.

“Các em càng lúc càng không ra thể thống gì cả, chuyện này…” Thầy hiệu trưởng giận đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, giọng nói vừa cao vừa khàn.

Thảo Linh không biết hôm nay ăn phải cái gì mà lá gan cũng lớn hơn mấy lần. Nó lườm thầy hiệu trưởng một cái rồi nói: “Thầy có thể trật tự một chút được hay không? Rồi em sẽ cho thầy và mọi người một câu trả lời thích đáng về tất cả những gì đã xảy ra với sinh viên Hoàng Thùy Lâm.”

Mặt ông hiệu trưởng hiển nhiên là tím tái lại vì tức giận, trước giờ nào có sinh viên nào dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với ông. Nhưng là cuối cùng vẫn là nhờ vào lai lịch của nó và lời khuyên ngăn của giám đốc Lý Nhất Nam mới có thể khiến cho ông ta không lật bàn bùng cháy.

Cao Tuệ Linh không biết từ nãy đến giờ đã thải ra bao nhiêu lít nước mắt mà lúc này vẫn còn tuôn không ngừng: “Có thể là các cô đã hiểu lầm chuyện gì đó chăng?”

Thảo Linh tức giận: “Đừng có mà dùng cái mặt nạ cáo thành tinh đó với tôi.”

Sinh viên trong trường luôn mồm chỉ trích ba đứa chúng tôi, nào là bộ ba mặt dày nhất quả đất, rồi thì bộ ba hồ ly tinh, vân vân và mây mây. Thảo Linh tức đến độ giơ ngón tay trỏ dí mạnh vào trán tôi một cái rõ đau: “Ngu ngốc a ngu ngốc! Sao mày lại có thể để cho bọn não tàn kia hãm hại đến mức này hả?”

Sinh viên trong trường luôn mồm chỉ trích ba đứa chúng tôi, nào là bộ ba mặt dày nhất quả đất, rồi thì bộ ba hồ ly tinh, vân vân và mây mây. Thảo Linh tức đến độ giơ ngón tay trỏ dí mạnh vào trán tôi một cái rõ đau: “Ngu ngốc a ngu ngốc! Sao mày lại có thể để cho bọn não tàn kia hãm hại đến mức này hả?”

Rồi nó không nhanh không chậm tiến về phía cái sân khấu lộng lẫy kia, cầm micro để nói cho toàn bộ những người có mặt ở nơi đây trong đêm nay được rõ: “Mọi người, trong thời gian gần đây đã liên tiếp xảy ra những chuyện nguy hiểm đối với Hoàng Thùy Lâm là sinh viên năm nhất của lớp NNK50A mà những chuyện này đều là do có kẻ chủ mưu sắp đặt. Hơn nữa khoảng thời gian bắt đầu xảy ra những chuyện này hoàn toàn trùng khớp với khoảng thời gian từ lúc Cao Tuệ Linh sinh viên mới lớp đó nhập học cho đến bây giờ.”

Cả trường nhao nhao bàn tán, một số người còn không e dè gì mà chỉ thẳng mặt nó mà mắng chửi và còn nói giúp Cao Tuệ Linh.

Giọng Thảo Linh trở nên lạnh nhạt không còn mang theo bất cứ ý cười nào nữa mà thay vào đó là cảm giác chán ghét đến cùng cực: “Sinh viên Cao Tuệ Linh là một cô gái xinh đẹp hiền thục và ngoan ngoãn được tất cả mọi người trong trường từ thầy cô đến bạn học đều yêu mến. Nhưng mọi người nào có biết mình đã bị mắc bẫy, một cái bẫy hoàn hảo mang tên ‘bảo vệ người yếu đuối’, cô ta đã lừa mọi người một cách ngoạn mục.”

Mọi người xôn xao: “Rốt cuộc thì là chuyện gì vậy?”

Cao Tuệ Linh run run: “Doãn Hạ Thảo Linh, cô nói vậy là có ý gì? Tôi đã lừa gạt ai cơ chứ?”

“Ý gì? Lừa gạt ai à?” Thảo Linh cười lạnh: “Bây giờ tôi sẽ cho cô biết.”

Nó vừa dứt lời liền có bốn người mặc tây trang màu đen tai đeo headphone đẩy một chiếc máy chiếu rất lớn cùng các thiết bị khác lên sân khấu. Chỉ mất khoảng hai phút cho việc lắp đặt, khi màn hình máy chiếu vừa sáng lên thì tất cả mọi người đều chú ý vào nó.

Mà mở đầu là đoạn video khiến mọi người sửng sốt, đoạn video mà tôi đã bị Cao Tuệ Linh tính kế. Công dụng của chiếc micro được Thảo Linh tận dụng triệt để: “Tôi sẽ cho mọi người thấy đâu mới là sự thật, ai mới là người bị hại.”

Đoạn video này quay chính diện có âm thanh và hình ảnh sắc nét hoàn toàn khác với cái đoạn trên diễn đàn của trường kia. Điều đó khiến cho toàn bộ sân vận động vang lên tiếng hít thở không khí kịch liệt. Không một chi tiết, không một lời nói nào của tôi và Cao Tuệ Linh bị bỏ sót. Chao ôi, cái người bạn của Thảo Linh quả thật là một tay cừ khôi trong việc quay phim chụp ảnh a.

Rồi đột nhiên máy chiếu vụt tắt, rất nhanh sau đó lại sáng lên và mọi người đặc biệt là những người luôn luôn bênh vực bảo vệ Cao Tuệ Linh phải sửng sốt kêu lên: “Trời ơi!”

Đó là khi người ta nhìn thấy một loạt những hình ảnh của Cao Tuệ Linh từ từ chạy trên màn hình. Sẽ chẳng có vấn đề gì nếu như đây là những hình ảnh dễ thương trên facebook cá nhân của cô ta hay những hình ảnh nào đó tốt đẹp đại loại thế, bất quá đây lại là bằng chứng vạch ra bộ mặt thật xấu xa của cô ta: lén bỏ mảnh chai vào tiện lợi đựng cháo trong tủ đồ cá nhân của tôi.

Đó là khi người ta nhìn thấy một loạt những hình ảnh của Cao Tuệ Linh từ từ chạy trên màn hình. Sẽ chẳng có vấn đề gì nếu như đây là những hình ảnh dễ thương trên facebook cá nhân của cô ta hay những hình ảnh nào đó tốt đẹp đại loại thế, bất quá đây lại là bằng chứng vạch ra bộ mặt thật xấu xa của cô ta: lén bỏ mảnh chai vào tiện lợi đựng cháo trong tủ đồ cá nhân của tôi.

Không chỉ riêng sinh viên mà ngay cả những vị khách mời và ban lãnh đạo cùng tập thể giảng viên trường tôi đều sững sờ và sửng sốt không thôi vì bất cứ ai dù mới chỉ gặp cô ta lần đầu cũng đều cảm thấy cô ta là một cô gái hoàn hảo về mọi mặt. Còn bố và anh trai tôi, gương mặt họ từ sớm đã tối sầm lại. Đặc biệt là bố. Nhưng mà tôi đây cũng bị cái sự thật kia dọa cho không kém.

Tiếng Thảo Linh lại vang lên, âm thanh thoát ra qua những chiếc loa với tần sóng lớn càng trở nên bén nhọn: “Nhưng đó chưa phải là tất cả, tôi còn muốn cho mọi người nghe một thứ.”

Tất cả dần yên tĩnh trở lại, chiếc máy chiếu lại được mấy anh chàng vệ sĩ cao to đen hôi kia mang đi. Trên tay Thảo Linh lúc này là một chiếc máy ghi âm dạng bút, nó nói: “Tiểu Lâm, lên đây. Tao muốn chính tay mày mở nó.”

Tôi đi lên sân khấu dưới sự giúp đỡ của Thùy Anh, nút “On” vừa được nhấn xuống lập tức âm thanh được truyền vào những chiếc loa vô cùng lớn đặt hai bên sân khấu kia.

“Roẹt…”

“Cậu đã làm theo lời tôi nói chưa?”

“Yên tâm đi, tất cả đều theo ý cô. Với những chiếc đinh kia tôi đảm bảo qua hôm nay thôi Hoàng Thùy Lâm nhất định sẽ tàn phế, ha ha ha.”

“Tốt lắm, tôi đã chuyển tiền vào tài khoản cho cậu rồi đó, kiểm tra đi.”

“Roẹt… roẹt…”

Giọng nói của cô gái trong đoạn ghi âm kia có mấy ai là không nhận ra? Tuy không trong trẻo như bình thường lại mang một phần lãnh khốc ba phần tàn độc nhưng đối với toàn bộ người của đại học A thì còn lạ nữa sao? Tôi hóa đá nhìn xuống chân mình, mọi người cũng ngây ngốc nhìn theo. Không thể ngờ được toàn bộ những việc này đều do một tay Cao Tuệ Linh sắp xếp. Tôi ngàn lần vạn lần cũng không nghĩ tới cô ta ngoài dối trá còn có thể tàn độc như vậy.

Còn cô ta thì đã sớm ngồi bệt trên nền đất, mặt mũi trắng bệch, ánh mắt hoảng loạn, ngón tay chỉ thẳng vào ba chúng tôi: “Là các người. Nhất định là các người đã bày mưu hãm hại tôi.

Tôi lấy tay gạt đi nước mắt, nhìn thân ảnh đang run rẩy kia cười nhạt: “Cao Tuệ Linh, bọn tôi không giống cô. Hừ, muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm. Cô nên tự hỏi lại bản thân mình xem sự bỉ ổi vô liêm sỉ hạ lưu của mình đã đạt tới trình độ nào rồi?”

Tôi lấy tay gạt đi nước mắt, nhìn thân ảnh đang run rẩy kia cười nhạt: “Cao Tuệ Linh, bọn tôi không giống cô. Hừ, muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm. Cô nên tự hỏi lại bản thân mình xem sự bỉ ổi vô liêm sỉ hạ lưu của mình đã đạt tới trình độ nào rồi?”

Thùy Anh cười nhạo báng: “Tuệ Linh à Tuệ Linh, cô có biết bây giờ cô rất đáng thương hay không? Hãy nhìn xem mọi người đang nhìn cô bằng ánh mắt gì? Tôi nói cô nghe, một người dù có đeo nhiều mặt nạ đến đâu cũng không bao giờ có thể xóa bỏ gương mặt thật của mình được đâu. Không đánh bại được Tiểu Lâm thì cũng đừng dùng những thủ đoạn đê tiện, cô tưởng bọn tôi không biết một tuần trước kì thi cô đều gọi điện quấy rối nó sao?”

Giờ đây, ánh mắt khinh bỉ, ghét bỏ của sinh viên trong trường không còn dành cho tôi nữa, thay vào đó là sự áy náy và ngượng ngùng. Nếu không có Thảo Linh thì không biết đến ngày tháng năm nào tôi oan ức của tôi mới có lời giải đáp? Có khi là không bao giờ.

Nó cười nói với tôi: “Mày đừng nhìn tao bằng ánh mắt đó, người mày cần cảm ơn là người khác kia.”

Nó cúi xuống nhìn Cao Tuệ Linh, nụ cười nhàn nhạt lạnh lẽo, ánh mắt lại giống như đang săm soi. Cô ta trừng lớn mắt: “Doãn Hạ Thảo Linh, cô còn muốn nói cái gì nữa.”

“Ồ, cô vẫn còn có chuyện xấu xa gì đó nữa sao? Kỳ thật thì tôi cũng muốn nói thêm một điều nữa.” Thảo Linh nhếch khóe môi cười rồi nó đứng thẳng người dậy, một mạch tiến về phía cô gái bé nhỏ vẫn đang run rẩy cách đó không xa: “Đường Oản Oản, bây giờ cô đã có thể nói thật về người đứng đằng sau xúi giục cô bỏ chiếc nhẫn vào ví cầm tay của Tiểu Lâm chưa?”

Cô gái tên Đường Oản Oản thoáng liếc mắt sang Cao Tuệ Linh sau đó run run nói: “Là, là Cao Tuệ Linh, chính cô ta đã sai tôi làm chuyện đó. Mẹ tôi bị bệnh rất nặng nếu không có tiền để làm phẫu thuật thì bà sẽ chết, cô ta biết chuyện đó nên đã đến tìm tôi và thương lượng…” Giọng cô ta nhỏ dần nhỏ dần rồi cuối cùng biến mất trong tiếng nấc nghẹn ngào: “Thùy Lâm, tôi xin lỗi… hức hức… là do tôi quá cần tiền…”

Không còn ai tỏ ra quá kinh ngạc khi nghe những điều này, giống như là họ đã bị bất ngờ quá nhiều phen rồi nhưng trong ánh mắt họ sự thất vọng và chán ghét đối với Cao Tuệ Linh mỗi lúc một đong đầy.

Thảo Linh cười nhạt: “Cao Tuệ Linh, cô đã nghe thấy rồi chứ? Đó là thứ tôi muốn nói. Bất quá đó vẫn chưa phải tất cả, cái tôi muốn nói với cô nhất lúc này là…” Giọng điệu nó chứa một phần thán phục, chín phần chế nhạo: “Cô là một cô gái rất thông minh khi đã gây nhiễu tất cả các thiết bị camera theo dõi của trường trước khi hành động. Và về căn bản thì đoạn băng ghi hình việc Đường Oản Oản bỏ cái nhẫn vào ví của Tiểu Lâm do camera của trường ghi lại được là không hề có.L do tâm lí cô ta quá sợ sệt nên đã làm hỏng chuyện. Nhưng đó chỉ là về căn bản mà thôi chứ sự thật là đoạn băng đó vẫn tồn tại.” Nó thở dài: “Ai, ông bà ta nói cấm có sai bao giờ ‘cao nhân ắt có cao nhân trị’. Cô tài giỏi nhưng để đạt tới trình độ của cao nhân thì còn xa lắm.”

Giờ tôi mới biết thì ra Thảo Linh là một đứa nói nhiều và thích nói vòng vo để khiến người khác tức sôi máu. Người nổi điên điển hình chính là Cao Tuệ Linh, hai mắt cô ta long sòng sọc vì những lời nói công kích của Thảo Linh, nhịn không được mà văng tục: “Con mẹ nó, rốt cuộc mày muốn nói cái gì?”

Mọi người cũng hết sức tò mò và thúc giục Thảo Linh, còn tôi lại nhìn nó bằng ánh mắt khó hiểu. Người tôi phải cảm ơn, là ai?
Chương trước Chương tiếp
Loading...