Tiểu Thái Giám, Bổn Cô Nương Thích Ngươi

Chương 11: Hàng giả đánh bại hàng thật



Chớp mắt, Hàn Doanh cũng đến đây được gần chục ngày, nhờ ‘lá chắn’ Hoa phi mà công việc nhẹ nhàng đi không ít, vui thì cùng bọn họ giặt đồ, tám chuyện một chút, buồn thì tìm một chỗ đánh một giấc là xong. Lý bà bà có thấy cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, Hàn Doanh nghiễm nhiên trở thành người được ưu ái nhất nơi đây.

Chỗ này giống như là một nơi độc lập, ngoài những cung nữ đưa đồ cần giặt đến đây thì chẳng có ai lui tới, ấy thế nhưng tinh thần buôn chuyện thì chẳng kém ai. Cũng nhờ vậy mà Hàn Doanh mới biết được tại sao nàng lại lưu lạc đến nơi này.

Chủ đề mà các tỷ muội quan tâm nhất chính là tứ hoàng tử, nghe nói sau lần trúng độc đó, hắn ta không chết, thế nhưng thể chất đã yếu bây giờ còn yếu hơn, rất ít khi ra ngoài, ngoài những cung nữ thái giám trong Nam Uyển Cung ra thì chẳng mấy ai gặp được người. Muốn gặp hoàng thượng cũng không khó bằng gặp hắn ta, điểm này thì Hàn Doanh hoàn toàn đồng ý.

Hiện tại Hàn Doanh đang nằm vắt vẻo trên một cành cây, vừa liu diu ngủ vừa nghe bọn họ rôm rả nói chuyện:

“Hôm nay ta nghe một cung nữ trong Nam Uyển Cung nói, tứ hoàng tử mấy hôm nay lại bệnh nặng, không rời giường nửa bước.”

“Thế sao? Tứ hoàng tử của ta thật đáng thương.”

“Vớ vẩn, ai là của ngươi chứ!”

“Nếu ta có thể đến đó chăm sóc cho chàng thì tốt biết mấy.” Những người khác đồng thời làm hành động buồn nôn, sau đó cùng lại cười vang một trận.

“Hừ, các người không lo làm việc, lại ở đây nói nhăng nói cuội, không muốn sống nữa hay sao?” Tiếng nói bất ngờ vang lên, mọi người cùng nhìn theo hướng giọng nói phát thì thấy một cung nữ tầm 16, 17 đã đứng đó từ khi nào, đang dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn bọn họ.

Nhìn qua y phục mà nàng ta mặc liền biết là tâm phúc của vị nương nương nào đó, rất tức nhưng không ai dám lên tiếng, sợ rước họa vào thân.

Cung nữ đó thấy thế lại càng hênh hoang:

“Thế nào, sợ rồi à?”

“...” Vẫn không có ai đáp lại lời nàng ta.

Cung nữ kia nhìn lại một lượt những người có mặt ở đây, cau mày hỏi:

“Hàn Doanh đâu?”

“Ta ở đây.” Hàn Doanh vẫn nằm ở trên cây, nói vọng xuống. Từ lúc nàng ta cất tiếng, Hàn Doanh liền tỉnh ngủ, cũng nhận ra nàng ta chính là Xuân Nhi. Có thể đến đây ngoài cười nàng ra thì còn có thể làm gì. Haizz, ‘hàng thật’ tìm đến cửa rồi, e lại gặp phiền phức rồi đây.

Xuân Nhi nghe tin Hàn Doanh không chết tức giận không thôi, nhưng lại nghe ả ta bị ‘đày’ đến đây, làm công việc này, lại có chút vui vẻ. Ả ta không thể nhởn nhơ như trước, còn phải làm việc cực nhọc, cấp bậc cũng thua xa nàng, thi thoảng rảnh rỗi đến tìm ả ta ra oai cũng không tệ. Hôm nay nàng ta cố ý chọn lúc này đến để cười ả ta cho hả dạ, vậy mà ngoài một đám cung nữ thấp kém, thô thiển ra thì không thấy ả ta đâu. Hóa ra là nhàn hạ, ung dung nằm trên ngọn cây, bảo nàng làm sao có thể chịu được.

“Ngươi thân là cung nữ, lại trèo lên cây, còn ra thể thống gì?”

“Có ra cái gì cũng đâu liên quan tới ngươi.” Hàn Doanh vừa nói còn cố ý thả một chân xuống, đưa qua đưa lại trên không, tỏ ý không quan tâm.

“Ngươi... ngươi mau xuống đây cho ta.”

“Tại sao phải xuống, ở trên này rất mát nha.”

Xuân Nhi tức đến giậm chân, hận không thể trèo lên đó lôi Hàn Doanh xuống, quay sang quát tháo một người ở đứng ở gần đó:

“Mau gọi trưởng quản của các ngươi ra đây cho ta.”

Không đợi người đi gọi, Lý bà bà đã tự mình xuất hiện, lời nói có phần xu nịnh:

“Lão nô không biết có khách quý đến thăm, không tiếp đón chu đáo, thực có lỗi.”

Xuân Nhi đắc ý nhìn Hàn Doanh, càng nói càng ngạo mạn:

“Tiếp đón thì không cần, Lý bà bà, ta chỉ muốn hỏi bà, bà không quản người của bà cho tốt, lại để ả ta lười biếng thế kia.”

Lý bà bà cũng liếc mắt nhìn Hàn Doanh, khó xử: “Chuyện này...”

“Làm sao?”

Lúc này Hàn Doanh cũng từ trên cây nhảy xuống, động tác không thể coi là đẹp mắt nhưng cũng đáp đất an toàn.

Trương Diên Lạc đã ra ngoài mấy ngày, đang trên đường trở về Nam Uyển Cung bất giác nhớ đến một ai đó, liền quyết định đi thăm một chuyến, xem nàng ta thế nào rồi.

Không ngờ vừa mới yên vị trên tường đã được chứng kiến một màn đặc sặc. Trương Diên Lạc nghe giọng ai đó vô cùng vô sỉ mà tự tin nói:

“Ta chỉ là đến nơi này nghỉ ngơi làm sao có thể nói là lười biếng.”

“Nghỉ ngơi? Ngươi nghĩ ngươi là ai?” Giọng nói rất lớn, gần như là quát, Trương Diên Lạc nhíu mày, hắn nhận ra cung nữ này. Thế nhưng một giây sau, ánh mắt Trương Diên Lạc hiện lên một tia hứng thú, tiếp tục quan sát tình hình bên dưới.

Hàn Doanh vẫn thản nhiên: “Ta là ai, ta chính là người được Hoa phi nương nương ưu ái hết mực, là tâm phúc của người.”

Xuân Nhi mắt mở to, tay run run chỉ vào người Hàn Doanh: “Ngươi.. ngươi nói láo, ta... ta mới là tâm phúc của nương nương.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...